Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân

Editor: Dưa nụ

Nguồn ảnh: Pinterest

Buổi sáng ngày hôm sau, khi An Dạ thức dậy thì Bạch Hành đã hâm nóng một ly sữa bò giúp cô rồi.

"Cảm ơn." An Dạ đối với người dậy sớm bận bịu kia bày tỏ một câu, sau đó lại nói: "Tôi cảm thấy chúng ta nên điều tra rõ ràng hơn chuyện của cô gái họ Cao kia. Nói hơi khoa trương chứ tôi cảm thấy cô ta đã hạ lời nguyền nào đó với tôi nên búp bê mới đi theo tôi, có ý định mưu hại tôi, đây là một vụ án không thể tưởng tượng nổi!"

Bạch Hành im lặng suy nghĩ một chút, nói: "Được rồi, chúng ta sẽ bắt đầu từ vụ án 5 năm về trước xem cha cô ta chết như thế nào. Chuyện này mà tìm Tiểu Chu thì vô dụng, không ai báo án, thi thể cũng đã bị hỏa táng, điều tra sẽ khó khăn một chút."

"Hừ! Dù sao cũng phải thử mới biết, tôi không muốn chết trẻ như thế này!" An Dạ có chút tiều tụy, hiển nhiên là do ngủ không đủ giấc, quầng thâm dưới mắt thật đậm, lộ ra sắc xanh đen nhợt nhạt. Quả nhiên thể chất của cô không thích hợp với việc thức khuya.

Rất nhanh, An Dạ đã chuẩn bị xong tất cả rồi cùng ra cửa với Bạch Hành.

Thấy anh vẫn còn đeo cặp mắt kính đêm qua làm An Dạ tò mò hỏi: "Anh bị cận thị hả?"

"Loạn thị nhẹ nhưng mà không sao."

Anh thúc giục An Dạ lên xe, một đường thẳng tiến đến trấn nhỏ kia.

Bạch Hành nói: "Tôi sẽ ghé nhà máy cũ hỏi thăm địa chỉ, cô có thể ở đây chờ tôi một chút, tôi sẽ trở lại nhanh thôi."

"Cũng được, tôi sẽ đi dạo xung quanh đây." An Dạ gật đầu, cô biết hai người cùng đi hỏi cũng hơi lu bu, dù sao cũng không phải chuyện gì quan trọng, cô cứ chờ ở đầu hẻm thôi.

Bước dọc theo đường phố ồn ào náo nhiệt, cô trông thấy một xưởng chế tác búp bê gỗ cũ kỹ bèn ghé lại xem.

Chủ ở đây là một ông lão lớn tuổi, trên mặt có đeo loại kính một mắt dành cho thợ thủ công, ông đang hết sức chăm chú đánh bóng cánh tay của một con búp bê.

"Cháu chào ông ạ!" An Dạ lên tiếng.

"Uhm." Ông lão khẽ rên một tiếng, híp mắt nhìn cô: "Cô muốn mua búp bê hả?"

Ông lão nói tiếng phổ thông rất chuẩn chứ không giống như một số người lớn tuổi khác, khi nói chuyện mang theo khẩu âm bản địa. Giọng nói của ông thậm chí còn có phần hiền hòa, câu chữ rõ ràng như một vị thầy giáo.

"Cháu muốn xem một chút." An Dạ vừa nói xong lại nhịn không được sự hiếu kì, nói: "Ông chủ, giọng phổ thông của chú khá tốt đấy ạ!"

"Trước đây tôi là giảng viên của một trường đại học ở gần đây, bây giờ về hưu nên mở cái cửa hàng này, tay nghề cũng mới có mấy năm thôi. Vốn dĩ những người học nghề thủ công mà có tay nghề tốt thì kiếm cơm không khó, còn tôi đây là học việc nửa mùa, không giỏi lắm nhưng miễn cưỡng có thể quơ quào được chút đỉnh. Cô cứ xem đi, nếu thích cái nào thì tôi bán giá hữu nghị thôi, vui lòng khách tới vừa lòng khách đi!" Ông lão lải nhải niệm một tràng, sau đó híp mắt nhìn chằm chằm con búp bê trên tay.

An Dạ "Vâng" một tiếng, hỏi: "Trước đây chú dạy môn gì ạ?"

"À, trước đây tôi dạy ngành Y, bây giờ thì tạo "người", cũng thực hợp lý ha." Ông lão phì cười rồi lại lắc lắc đầu.

"Thật lợi hại, không ngờ chú lại là người thâm tàng bất lộ nha!" An Dạ nhìn quanh bốn phía thấy những con búp bê bày biện trong cửa hàng cứ như đang nhìn cô chằm chằm làm cô sởn tóc gáy, nói: "Nhưng một mình chú ở đây không cảm thấy cô đơn sao chú?"

"Có nhiều người cùng tôi ở đây như vậy nên sẽ không cô đơn." Ông lão liếc mắt nhìn An Dạ một cái thì quả nhiên thấy cô lộ ra biểu tình khiếp sợ, lúc này mới cười cười: "Cô gái trẻ, cô định nghĩa như thế nào về sinh mệnh?"

"Chú à, không lẽ muốn mua búp bê thì phải kiểm tra kiến thức lý luận nữa hả? Cháu cũng không phải dân học Y chuyên nghiệp, chú đừng làm khó cháu, cháu tuyệt đối không đạt tiêu chuẩn đâu ạ!" An Dạ giơ hai tay đầu hàng.

Ông lão nói: "Con người và búp bê thì khác nhau ở chỗ nào? Cháu nhìn xem, nếu nói tới sinh mệnh thì bọn nó cũng có."

"Búp bê cũng có sinh mệnh ạ?"

"Chúng nó có thân thể và suy nghĩ, chỉ là không cử động được thôi. Hơn nữa, chúng nó cũng dễ dàng bị tổn hại như con người, thậm chí có thể bị hủy hoại. Cháu nghĩ xem, trái tim con người mà bị thương thì sẽ chết, nếu búp bê bị phá hủy nửa người dưới thì nó cũng sẽ bị tách rời, bị hư. Điểm này không phải rất giống với con người sao? Nói thật ra thì búp bê là một thứ cấp thấp hơn so với con người mà thôi. Chúng nó chỉ lấy một hình thái và phương thức sinh tồn khác với con người để tồn tại trên cõi đời này. Chỗ thiếu hụt duy nhất chính là sự hô hấp và trái tim thôi."

"Nói cách khác thì chúng nó cũng là người, chỉ thiếu "tim" thôi sao?" An Dạ nghi vấn.

Ông lão cười nghiêm nghị, hỏi cô: "Cháu nghĩ sao? Cái từ "sinh mệnh" này bất quá cũng chỉ là một công cụ để phân biệt trạng thái mà thôi. Nếu nhân loại hơn búp bê ở chỗ có thêm linh hồn thì búp bê đã là phần thân xác rồi?"

"Chú nói như vậy là..."

"Đều là gạt cô thôi." Không biết Bạch Hành đứng phía sau An Dạ từ bao giờ nói chen vào một câu.

Ông lão chỉ cười rộ lên, xua xua tay không phản bác.

An Dạ suýt chút nữa là bị tẩy não, sau khi phục hồi tinh thần thì phát hiện ông lão chỉ đùa với cô một chút mà thôi.

Cô cũng không tức giận, chỉ xoay người hỏi Bạch Hành: "Anh đã hỏi thăm được địa chỉ?"

"Rồi, cô gái họ Cao đó vốn theo học ngành Y ở một trường đại học gần đây, mới bỏ học trong vòng một năm trở lại đây."

"Có phải là người họ Cao đã chết trong bản tin mấy ngày hôm trước?" Ông lão đột nhiên lên tiếng, "Đó là sinh viên của tôi."

"Vậy ạ?" An Dạ kinh ngạc, hỏi dồn: "Chúng cháu có thể hỏi chú về tình huống của cô ta không ạ? Kỳ thật, chúng cháu là cảnh sát từ khu Hoàng Sơn đang điều tra về vụ án..."

Ông lão vươn tay tháo kính xuống, dùng đôi mắt đã đục ngầu vì năm tháng quan sát cô vài giây, nói chắc như đinh đóng cột: "Cậu ta trông giống cảnh sát, cô thì không giống. Cô bé, người gác cổng của sở cảnh sát cũng phải huấn luyện hàng năm đó? Nhiều lắm thì cô cũng chỉ làm tạp vụ trong đó thôi!"

"........"

An Dạ xem như là gặp phải đối thủ, nghẹn một lúc lâu cũng chẳng biết nên phản bác thế nào.

"Chờ tôi chút, để tôi gọi cho bà bạn già một cú điện thoại, hai người tới nhà tôi ngồi chơi nhé?"

An Dạ lầm bầm trong miệng: "Cháu không muốn phiền... Vậy được ạ!"

"Quấy rầy cô chú rồi ạ." Bạch Hành tiếp lời.

Ngay sau đó, ông lão liền đóng cửa hàng, dẫn hai người tới sau hẻm của một khu nhà chung cư.

Vợ của ông lão là một cụ bà rất hiền lành, mái tóc ngắn màu muối tiêu được chải một cách chỉnh tề, khóe miệng mang theo nụ cười, vừa thấy bọn họ liền tiếp đón niềm nở: "Hai đứa là học trò của ông lão nhà cô phải không?"

"Vâng ạ! Thật ngại quá, chúng cháu có việc ở gần đây nên thuận đường ghé chơi một lát ạ!" An Dạ nói.

"Ài! Bình thường rảnh rỗi tụi con cứ tới chơi, tụi nhỏ trong nhà đều định cư ở nước ngoài hết rồi, quanh năm suốt tháng trong nhà vắng vẻ lắm." Cụ bà rất nhiệt tình, xoay người liền đi pha trà mời bọn họ.

Ông lão mời hai người ngồi vào sofa, sau đó lấy ra một quyển album hình, nói: "Bên trong có ảnh chụp của sinh viên họ Cao đó, hai đứa có thể thẩm tra đối chiếu xem có đúng người hay không."

An Dạ mở album ra, bên trong là một tấm ảnh có rất nhiều sinh viên ở một lễ trao giải nào đó, bên cạnh là ông lão mang caravat với tây trang.

Cô xem một chút rồi gật gật đầu, nói: "Chính là cô ấy. Vậy chú có biết về kế hoạch giết người liên hoàn của cô ta hay không?"

"Có đọc được trên báo." Ông lão nhíu mày thật chặt, "Đây cũng là điều tôi rất thắc mắc, cô gái này là một sinh viên rất ưu tú, vì lí do gì mà cô ấy lại làm ra chuyện giết người ghê gớm như thế?"

Bạch Hành hỏi: "Vậy cháu xin hỏi vào 5 năm trước, cũng chính là sau khi cha cô ta qua đời thì cô ta có biểu hiện nào kì lạ hay không?"

"Kỳ lạ hay không thì tôi không rõ lắm, tôi chỉ biết đó là một sinh viên hiếu học, cũng là một hạt giống tốt hiếm có. Sau đó, cũng chính là năm ngoái, cô gái này bỏ học, nhưng mà khi đó tôi cũng đã về hưu." Ông lão trả lời.

"Sau này cô ta có tới thăm chú không ạ?" An Dạ hỏi.

"Có tới một lần, khi đó tôi mới khai trương cửa hàng bán búp bê, cô gái đó tới tìm tôi, đột nhiên nói ra lý luận về sinh mệnh, cũng chính là một đống lớn lời nói tôi dùng để lừa gạt cháu sáng nay."

"Chú còn thật dám thừa nhận chú lừa cháu nữa..." An Dạ bất mãn kháng nghị.

"Thế nhưng tôi cũng không đồng ý với cách nói đó! Dựa theo lời cô ta nói thì thứ gì chẳng phải là "sinh mệnh"? Nếu vậy chẳng lẽ búp bê cũng là người? Tôi không tin mấy thứ vớ vẩn, chỉ tin vào khoa học." Ông lão vẫn còn tương đối lỗi thời, không muốn bàn cãi về những vấn đề phi logic không đáng nhắc tới.

An Dạ suy đoán: "Vậy là... sau khi cha cô ta qua đời, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó ảnh hưởng tới cô ta, khiến cho cô ta bỏ học giữa chừng, thậm chí là làm ra những chuyện cực đoan sau này?"

"Cũng có khả năng này." Ông lão nói, "Tôi cũng rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì với người sinh viên này. Nếu hai người điều tra được thì nhớ tới nói cho tôi biết nhé!"

"Vâng ạ!" Bạch Hành đáp ứng, "Vậy chúng cháu xin phép cáo từ."

"Muốn về rồi à?" Cụ bà từ phòng bếp bước ra, có chút thất vọng.

An Dạ xua xua tay, nói: "Sau này con lại đến thăm ạ. Thầy và cô nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!"

An Dạ ghi nhớ trong đầu những tin tức nhận được — cô ả họ Cao kia là sinh viên trường Y, sau khi cha qua đời thì cô ta gặp phải biến cố gì đó, sau đó bỏ học vào năm ngoái, bắt đầu giết người vào năm nay.

Nhưng... đã xảy ra chuyện gì làm cô ta không thể không dùng búp bê để giết người? Dựa theo cách nói đầu tiên, cô ta vẫn luôn sắp đặt hiện trường giả (búp bê giết người), nhưng ở vụ án thứ ba, phát hiện búp bê thật sự có thể giết người thì cô ta thay đổi phương thức gây án.

Nếu như vậy, nhìn từ bất cứ góc độ nào thì cô ta làm tất cả đều là vì muốn chứng minh — búp bê sẽ giết người.

Nhưng nguyên nhân là gì? Có lý do nào đó khiến cô ta không thể không hành động như vậy?

Nếu chính búp bê đã giết cha cô ta, như vậy cô ta hẳn nên phải hận nó chứ không phải mượn tay nó giết người.

Chẳng lẽ..... trong chuyện này xuất hiện kẻ thứ ba nên mới xảy ra sự khác biệt? Mà sự khác biệt này là gì?

An Dạ bắt buộc phải dò xét lại toàn bộ sự việc trước đó — cô ta đã lợi dụng bàn tay của búp bê trong hai vụ án đầu, vụ thứ ba thì không vì cô ta phát hiện búp bê thật sự có thể ra tay, bước ngoặc trong đó là: cô ta phát hiện búp bê thật sự có thể ra tay.

Vậy trước đó thì sao?

Nếu cha của cô ta bị búp bê giết hại thì đối tượng công kích của cô ta nên là búp bê.

Trừ phi giữa lúc này xuất hiện một sự khác biệt, hơn nữa còn có liên quan đến tin tức "búp bê giết người".

Cũng chính là cái chết của cha cô ta, ông ấy chết trên tay "những người khác" chứ không phải do búp bê giết ông ta.

Như vậy, khác biệt chính là "người thứ ba" kia.

"Người thứ ba" đó đã gây án bằng cách nào mới có thể khiến cô ả họ Cao nghĩ đến lợi dụng búp bê để giết người, nhằm cảnh cáo dư luận, hơn nữa cô ta cũng không báo án cho cha cô ta?

Đúng rồi! Rất có khả năng là "người thứ ba" cũng không tin vào mấy chuyện như "búp bê giết người" nên cô ả đó mới muốn cảnh cáo dư luận, cũng chính là muốn tạo ra một sự khủng hoảng cho "người thứ ba".

Thế nhưng, nếu nói như vậy thì đối tượng mà cô ta công kích chẳng phải nên là "người thứ ba" này sao?

Hoặc là... cô ta vốn không biết chính xác là ai đã giết cha mình, không thể xác định đúng đối tượng, người kia lại không tin vào chuyện búp bê có thể tác quái nên cô ta cũng chỉ có thể lựa chọn phương thức trả thù đầy cực đoan này, thậm chí là đe doạ!

Mà những nhân vật và sự kiện có liên quan tới búp bê... đó không phải là nhân viên công tác của công ty điện ảnh muốn hợp tác cùng với cha cô ta vào 5 năm trước hay sao?

Đúng rồi! Hẳn là như vậy!

Tuy rằng chưa rõ ràng được mọi chuyện nhưng mà.... cô nếu tìm được người đó, dựng lại được toàn bộ câu chuyện, cũng chỉ có cách đó thì An Dạ mới biết được chính xác đã xảy ra chuyện gì.

Mới có thể... không bù mạng của mình vào.

"Mọi chuyện không đơn giản vậy đâu!" Bạch Hành lên tiếng.

An Dạ tán thành gật đầu, cảm thấy đầu mình như muốn nứt ra.

Cô theo bản năng nhắm mắt lại, bỗng nhiên lại cảm nhận được ánh nhìn kia — nôn nóng, mang theo sự chờ đợi nào đó, nhưng cô vẫn không xác định được phương hướng của nó.

HẾT CHƯƠNG 28
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện