Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
An Dạ luôn có cảm giác bất an nhưng so với sự kiện khe hở quỷ thì vẫn còn kém xa.
Một tay cô cầm điện thoại gọi cho Bạch Hành, một tay thì bưng ly cà phê nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
"Có chuyện gì không?" Bạch Hành ở đầu dây bên kia dò hỏi.
An Dạ "uhm" một tiếng, nói: "Anh có còn nhớ chúng ta đã từng thương lượng về địa điểm để đi phỏng vấn thực tế hay không?"
"Vẫn nhớ."
"Đúng rồi! Khoan hãy nói tới chuyện đó, anh có xem tin tức không?"
"Vụ án búp bê?"
"Đúng vậy!" An Dạ dừng một chút, nói: "Chỗ tôi phát hiện một số chuyện rất thú vị, anh tới gặp tôi đi, chúng ta trực tiếp nói chuyện."
"Được." Bạch Hành đối với công việc thì luôn không từ chối, rất nhanh, anh đã cúp điện thoại.
Đáy lòng An Dạ bỗng nảy lên một ý tưởng lớn mật, cô định gia nhập điều tra vụ án giết người lần này, Bạch Hành nói trước đây anh đã từng làm công tác điều tra nên tìm anh ta có lẽ sẽ có một chút tác dụng, nếu không được thì có thể suy xét xuống tay từ chỗ Tiểu Chu.
Chỉ là... đáy lòng cô ẩn ẩn có chút bất an. Cứ cảm thấy vụ án này và cốt truyện tiểu thuyết của cô tương tự nhau không phải là một sự trùng hợp, giống như là... mô phỏng phương pháp giết người vậy.
Cũng có thể là có ai đó đang núp trong bóng tối đọ sức với cô.
Rất nhanh, Bạch Hành đã bước vào nhà An Dạ.
Bên ngoài trời mưa rất to, cho dù Bạch Hành lái xe tới đây nhưng trên người cũng không khỏi bị ướt một chút.
An Dạ lấy khăn lông đưa cho Bạch Hành, để cho anh lau khô tóc và áo khoác.Tóc mái phía trước của anh bị nước mưa làm ướt, từ một màu đen ảm đạm biến thành đen bóng, nghiêng nghiêng dán ở bên má, ngược lại phản chiếu ra đôi mắt thâm thúy cùng sống mũi cao thẳng của anh.
Nhìn anh như vậy lại thấy có chút gợi cảm, An Dạ lơ đãng cong cong môi.
"Sao vậy?" Bạch Hành nhíu mày, tỏ ý không thích ánh mắt đánh giá không kiên nể gì của đối phương.
"Không có gì." An Dạ rũ mí mắt, đặt xuống notebook, mở topic kia ra cho Bạch Hành xem.
Cô nói: "Anh xem cái này đi, rất thú vị!"
Bạch Hành ngồi bên cạnh cô, ngón tay đặt trên bàn trà bằng kính, nhẹ nhàng gõ gõ.
An Dạ nhịn không được cũng theo ánh mắt của anh, đem nội dung trong topic nhìn thêm một lần nữa.
Mở đầu là như thế này —
[Tôi nhặt được một con búp bê ngay trước cửa quán cà phê "Ngư", mới đầu cũng không để ý lắm, nhớ đến lời đồn về búp bê nên cũng có chút tò mò. Thế nhưng rất nhanh, tôi phát hiện con búp bê này hình như có thể nói chuyện được.]
[Vì sao tôi lại dùng từ "có thể nói chuyện"? Đó là bởi vì chỉ có thính giác và trực giác của tôi cảm thấy như vậy, tôi cũng không thể một trăm phần trăm xác định nó có thể nói, ý tôi là.... rất có thể, thanh âm này chỉ có mình tôi nghe thấy mà thôi.]
[Hôm nay tiết trời rất tốt, tôi ở nhà khóa chặt cửa phòng, định dành thời gian cho búp bê. Có đôi khi nó sẽ cười, lúc cười thì đôi môi phiếm sắc hồng, hồng như màu máu. Tôi cảm thấy nó thực sự có linh hồn.]
[Tôi nghe được búp bê nói chuyện, nghe thấy nó nói "không cần", nghe nó hát cả ca dao nữa.]
[Tôi không hề thấy nó hé miệng nhưng vẫn phát ra âm thanh, chỉ có thể nói rằng nghe được nó nói chuyện cũng là một loại may mắn của tôi.]
[Tôi cảm thấy sợ hãi, con búp bê này luôn có những hành động rất cổ quái, ví dụ như rõ ràng là nó đang ở trên bàn, tôi vừa quay đi uống nước một cái, quay lại thì nó đã rớt dưới chân giường.]
[Tôi nghe được rất nhiều người lớn tuổi nói rằng búp bê sẽ hấp thụ linh hồn, có phải là nó muốn linh hồn của tôi hay không?]
......
Phần lớn nội dung trong topic đều được viết theo cách tự thuật vô nghĩa và tự giải thích sự cảm nhận được "thanh âm" của chủ topic. Cũng có người cho rằng, những thứ này có thể là do trong tiềm thức, người này có sự sợ hãi đối với búp bê nên mới xuất hiện ảo giác.
Biểu tình của Bạch Hành trở nên cao thâm khó đoán, cô biết anh sẽ không tin nên lại nói: " Tôi cho anh nghe cái này càng kỳ lạ hơn, đến lúc đó anh sẽ biết."
An Dạ đem đoạn thu âm của chủ topic phát lại cho Bạch Hành nghe, nhưng kỳ quái chính là cái gì cũng không nghe được, ngay cả tiếng bé gái cũng biến mất không thấy. Chỉ nghe được một loạt tiếng ồn, còn lại thì chẳng có gì hết.
"Sao lại thế này?" An Dạ không rõ, "Tôi rõ ràng nghe được mà."
Bạch Hành cong khoé miệng: "Bị ăn luôn rồi."
"Cái gì?"
"Không có gì."Anh nhìn chăm chú vào An Dạ, nói: "Tôi cũng có một việc muốn nói với cô."
"Sao?"
"Cô bị người ở cục cảnh sát mời đến uống trà một chuyến."
"Cái gì?!" An Dạ không hiểu lắm, cô không có làm gì phạm pháp mà cũng bị mời đến cục cảnh sát "nói chuyện phiếm"?
Bạch Hành nói: "Có người so sánh vụ án búp bê cùng với tiểu thuyết của cô, phát hiện cô có hiềm nghi rất lớn đối với chuyện dựa theo cốt truyện giết người, cũng có thể là hung thủ bắt chước theo cốt truyện của cô để giết người. Tóm lại, nếu có thể, cảnh sát vẫn là hy vọng cô đi qua đó tâm sự với bọn họ một chút, vào ngay chiều hôm nay."
"Tôi một chút cũng không muốn đi." An Dạ có chút suy sụp, cô bất mãn mà bổ sung: "Tuy rằng tôi rất muốn nhúng tay vào vụ án này nhưng mà một chút xíu liên hệ nào với mấy vị sứ giả chính nghĩa kia tôi cũng không thích."
Ngoài trời mưa vẫn còn rơi tí ta tí tách, mưa suốt một ngày vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Lúc này là 3h chiều, đám người An Dạ đã đến cục cảnh sát Hoàng Sơn.
Tiểu Chu cũng ở trong văn phòng, thấy bọn họ liền dẫn đầu tiến lên chào hỏi.
Nội dung thẩm vấn tương đối đơn giản, chủ yếu là cảnh sát phát hiện trong laptop của người chết có lưu lại topic kia, vừa vặn trong đó có tin tức của An Dạ nên bọn họ hoài nghi hai người đã từng gặp mặt trước khi vụ việc xảy ra, thế nhưng thông qua di động thì lại không tìm được số điện thoại lạ nào, vả lại An Dạ cũng có chứng cứ ngoại phạm nên cô không nằm trong diện bị tình nghi.
Đến nỗi quá trình giết người có tám mươi phần trăm tương tự với tiểu thuyết, cũng chỉ có thể phán đoán hung thủ giết hại nạn nhân mô phỏng theo tạp chí [Tử Bất Ngữ].
Hơn nữa, nếu muốn đem tội danh đẩy cho cái gọi là lời đồn — một con búp bê biết nói? Nhóm cảnh sát cho dù như thế nào cũng sẽ không tin tưởng vào những việc phi khoa học như thế này.
An Dạ dò hỏi Tiểu Chu: "Vụ án này đến đâu rồi?"
Tiểu Chu nhún vai, nói: "Theo cảm tính thì tôi cho rằng có thể là quỷ, theo lý tính mà nói thì hung thủ chẳng những biến thái mà còn rất lợi hại."
Ánh mắt anh ta vừa chuyên chú mà lại sáng ngời, như là đang kể một câu chuyện ma khoa trương vậy.
Đối với loại người có ánh mắt này, bọn họ nói ra điều gì nhất định sẽ thêm mắm thêm muối, nói cách khác, trên cơ bản An Dạ đều không tin tưởng cho lắm những gì anh ta nói.
"Anh phải cần theo đúng sự thật mà nói, không được thêm thắt bất cứ điều gì!"
Tiểu Chu "a" một tiếng, mất mát mà bổ sung: "Thôi được rồi, thì chính là..."
"Chu sư huynh, cà phê của anh..." Đột nhiên có người đánh gãy lời nói của Tiểu Chu.
"Để đó đi. Tôi đang bận." Tiểu Chu không quá vừa lòng, phất phất tay ý bảo người đó im lặng.
An Dạ theo giọng nói kia nhìn lại, là một cô gái đội mũ lưỡi trai, cô nở nụ cười sáng lạng như ánh mặt trời, cũng không có bị ngữ khí không kiên nhẫn của Tiểu Chu ảnh hưởng, vẫn là vẻ mặt tươi tắn như hoa, bên má trái có một lúm đồng tiền nhàn nhạt.
An Dạ mỉm cười với cô gái đó, gật đầu xem như chào hỏi.
Cô ấy cũng gật đầu đáp trả, ánh mắt dừng lại trên thẻ công tác trước ngực An Dạ một chút, cuối cùng đặt ly cà phê lên bàn, yên lặng rời đi.
"Cô ấy là ai vậy?" An Dạ tò mò.
"À! Cô ấy là nhân viên mới nhất của cục cảnh sát, còn chưa chính thức vào biên chế, xem như là... đang thực tập đi? Dù sao cũng không lợi hại bằng tôi."
An Dạ thở hắt ra một hơi, hiển nhiên không nghĩ rằng Tiểu Chu lại có thể mặt dày như vậy, chỉ có thể chuyển đề tài hỏi: "Vậy vụ án thì sao?"
"Uhm, tiếp tục chuyện vụ án. Đây là vụ án giết người trong phòng kín, lúc nạn nhân chết trên cổ chỉ có hai dấu bóp cổ, chiều dài và độ rộng đều ngẫu nhiên trùng khớp với bàn tay của búp bê gỗ, toàn bộ chứng cứ đều chỉ vào hướng búp bê giết người."
An Dạ nói: "Từ từ. Anh nói là giết người trong phòng kín?"
"Đúng vậy! Cửa là do cha mẹ của cô gái đó cạy ra, bị khoá từ bên trong, cửa sổ cũng khoá chặt nhưng hung thủ rõ ràng đã chạy thoát. Bởi vì từ lúc cạy cửa ra, cha mẹ của nạn nhân vẫn luôn ở trong phòng cho đến khi cảnh sát đến hiện trường, mà trong phòng đó căn bản không còn ai khác."
An Dạ cảm thấy thật quái lạ, lại liên tưởng tới câu nói búp bê sẽ hút linh hồn người sống.
Không gian bị khoá chặt, không có người thứ ba, mà vết thương trên cổ nạn nhân trùng khớp với dấu tay bằng gỗ của búp bê.
Đây không phải là đang nói... con búp bê biết nói đó đã giết người hay sao?
Mà con rối giết người, chẳng lẽ là thật sự muốn linh hồn của cô gái đó sao?
An Dạ hỏi: "Hung thủ có thể là cha mẹ của cô gái đó không?"
"Theo tôi thì không có khả năng, huống hồ cũng không phát hiện ra bất cứ bằng chứng nào cho thấy cô ta bị cha mẹ mình giết chết, chủ yếu là vết thương kia quá mức kỳ lạ. Hơn nữa, một căn phòng bị khóa kín, hung thủ có thể chạy đi bằng cách nào?"
Lúc này, Bạch Hành đã đi tới đây. Anh hỏi Tiểu Chu: "Con búp bê kia còn giữ ở đây không?"
"Sao? Anh định thẩm vấn nó?"
Bạch Hành cười: "Có thể thử xem!"
"Gì chứ? Bạch Hành cũng biết nói giỡn?" Tiểu Chu xoay qua An Dạ làm một cái mặt quỷ, nói: "Ai nha, quả nhiên sức mạnh của tình yêu có khác, cô bé này, công sức của cô trong việc này là không nhỏ đâu đó!"
"Câm miệng!" An Dạ nạt nộ, cái miệng của người này đáng lý phải bị dán giấy niêm phong mới tốt.
Quen biết nhau lâu ngày cô mới phát hiện, Tiểu Chu này là một người chuyên môn nói nhảm, so với hình tượng cảnh sát nhân dân trẻ tuổi đầy hứa hẹn, chính nghĩa đáng tin cậy hoàn toàn không phải là một người.
Bạch Hành nói thẩm vấn, thật đúng là anh muốn đi hỏi cung con búp bê.
Tiểu Chu chuẩn bị cho bọn họ một phòng thẩm vấn, mang bao tay, mở ra túi plastic trong suốt chứa "tội phạm" búp bê, lấy nó ra để ở trên bàn.
Bạch Hành ngồi đối diện con búp bê, nghiêm túc hỏi: "Là mày đã giết cô gái đó phải không?"
Hình ảnh này có chút buồn cười bởi vì một người có sinh mệnh nói chuyện với một con búp bê không có sự sống, cho dù như thế nào cũng cảm thấy thực sự quái đản.
Mà khi An Dạ nhìn thấy gương mặt của con búp bê này thì không thốt nổi thành lời.
Bất cứ ai nhìn thấy nó đều không thể kháng cự mà nhặt lên, gương mặt của nó như phảng phất mang theo một luồng sinh khí.
Khóe miệng con búp bê hơi cong, đôi mắt nheo lại, dường như thật sự đang cười, mang theo cảm giác vui vẻ, làm người nhìn sinh ra ảo giác.
Thậm chí chính An Dạ cũng cảm thấy chỉ cần mình vô ý chớp mắt một cái thôi, con búp bê này sẽ mở miệng nói chuyện ngay lập tức.
"Là mày đã giết người hay sao?" Bạch Hành lại hỏi một câu.
Con búp bê híp mắt, cũng không có trả lời.
Tiểu Chu ngược lại phụt cười ra tiếng, nói: "Búp bê làm sao biết nói chuyện?! Các người là lậm chuyện cổ tích hay sao? Chơi đủ chưa? Đủ rồi thì tôi phải dọn dẹp, lỡ đâu con búp bê vượt ngục thì sao?"
"Ừ! Rất có thể nó sẽ vượt ngục đấy." Bạch Hành nói một câu không đầu không đuôi làm người khác khó hiểu.
Tiểu Chu đem con búp bê mang đi, một lát nữa anh ta còn phải cùng những người khác đi một chuyến đến hiện trường giết người, An Dạ và Bạch Hành cũng quyết định đi theo.
Trên đường đi, An Dạ vẫn còn tự hỏi đến cuối cùng là búp bê thật sự biết nói hay là chỉ số thông minh của hung thủ cao đến nỗi có thể trốn thoát khỏi căn phòng bị khóa từ bên trong mà không để lại chút dấu vết nào?
Nếu là sự kiện ma quái thì bất cứ chuyện kì lạ nào cũng có khả năng xảy ra.
Nếu là do con người thì căn phòng tuyệt đối không thể bị khóa từ bên trong.
Vả lại, An Dạ không cho rằng hung thủ với tính cách biến thái như vậy mà chỉ ra tay có một lần rồi biến mất.
Trước đây, cô đã từng nghe một vị giáo sư nói rằng rất nhiều hung thủ khi giết hại người khác có thể khiến cho mình đạt được khoái cảm biến thái nên sẽ phạm tội nhiều lần.
Bạch Hành đột nhiên hỏi một câu: "Thi thể của cô gái đó đã được xét nghiệm pháp y hay chưa? Chết do ngạt thở hay là bị tay của con búp bê đè ép vào tĩnh mạch cổ dẫn đến xuất huyết não mà chết?"
An Dạ hỏi: "Có sự khác biệt sao?"
"Lúc nãy, tôi nghe nói phần cổ của nạn nhân có máu bầm, như vậy nghĩa là trước khi chết, phần cổ đã chịu nhiều sức ép dẫn đến máu tuần hoàn hỗn loạn, nên mới có máu bầm, mà chiều dài và độ lớn nhỏ của vết bầm bằng với bàn tay của con búp bê, như vậy rất có thể là "con búp bê" ra tay..." Anh dừng một chút, khóe môi nhếch lên, ý cười nhợt nhạt, "Nhưng nếu hung thủ là con người, sau đó giá họa lên con búp bê thì sau khi nạn nhân chết, máu trên người ngừng lưu động, dấu vết bóp cổ do con người để lại chỉ có thể là màu trắng, không đủ để hình thành vết bầm tím xanh."
"Cho nên... rất có thể là con búp bê làm?" Cô gái đội mũ lưỡi trai ngồi bên ghế lái phụ cạnh Tiểu Chu lên tiếng, trên mặt cô ấy hiện lên chút lo lắng, hình như hơi sợ hãi, có thể đây là lần đầu tiên cô ấy tham gia phá giải vụ án giết người như thế này.
Bạch Hành không trả lời, ý cười bên môi nhạt hẳn đi.
HẾT CHƯƠNG 16
Danh sách chương