Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân

Editor: Dưa nụ

Nguồn ảnh: Pinterest

Sau khi đã hỏi xong một số tin tức, đám người An Dạ chào tạm biệt bà cụ kia.

Cô đứng dưới lầu do dự, không muốn đi lên, lại cảm thấy cần phải lên.An Dạ sợ rằng chỉ cần mình lên đó, nhất định Tiểu Nhân sẽ nghĩ mọi cách giết chết mình.

Hơn nữa, cô ta sẽ nhốt An Dạ trong một không gian khác, khiến cho cô không thể thoát thân.

Bạch Hành thản nhiên nói: "Bây giờ là 3h16" chiều, nếu cô đi lên còn có chín tiếng để tìm kiếm thi thể. Nếu sợ hãi, cứ đứng ở đây chần chừ, làm thời gian rút ngắn lại, thậm chí có thể chưa kịp phát hiện điều gì thì đã chết."

An Dạ vẫn sợ, cô do dự mà lắc lắc đầu, hỏi Tiểu Chu: "Anh có thể điều vài cảnh sát lại đây được không?"

Tiểu Chu cười khổ một tiếng: "Người bây giờ chỉ tin vào khoa học mà không phải thần học. Cho dù tôi có giải thích cho bọn họ thì bọn họ cũng sẽ không tin. Huống chi đây là án tử từ nhiều năm trước, cơ bản đã kết án, cho dù có điểm đáng ngờ, không tìm được thi thể cũng không thể tùy tiện hành động."

Ngụ ý chính là: hoàn toàn không có cách nào.

Định kêu thêm một ít người để tăng thêm dũng khí cũng không được, An Dạ có chút suy sụp.

"Tôi phải một mình đi lên đó sao?" Cô không muốn đi, nếu một mình đi lên mà gặp nguy hiểm thì kêu cứu cũng không có kết quả đâu? Bạch Hành nói: "Tôi đi cùng cô."

Tiểu Chu cũng tiếp lời: "Tôi nữa, tôi cũng đi. Tôi rất quan tâm đến án tử này, muốn điều tra rõ ràng."

"Vậy... rất cảm ơn hai người!"

An Dạ cảm kích, cảm thấy chỉ mới quen biết Tiểu Chu mà anh ta có thể vươn tay hỗ trợ chuyện khó giải quyết như vậy thật sự là rất hiếm có. Nhưng mà nếu nói vừa mới quen biết, cô và Bạch Hành cũng biết nhau chưa được bao lâu đi?

Rõ ràng biết có nguy hiểm, anh ta là tổng biên tập trực tiếp, dưới tình huống như thế này mà cũng không có bỏ mặc cô, thật đúng là một người có trách nhiệm.

Nếu có thể sống sót trở về, cô nhất định sẽ thức suốt đêm viết ra thật nhiều tác phẩm hay để báo đáp anh ta!

Bọn họ đi tới trước cửa căn nhà kia, khóa cửa bị hai người Bạch Hành và An Dạ phá hư còn chưa được sửa chữa, bọn họ chỉ cần lách qua những tờ giấy niêm phong mỏng manh là có thể dễ dàng tiến vào hiện trường vụ án.

Thi thể bên trong đã bị chuyển đi, trong phòng tích một lớp bụi bẩn, ánh nắng chiếu vào trông như bông tuyết vụn vặt bay phấp phới.

Muốn từ trong căn nhà cho người khác thuê tìm kiếm dấu vết của vụ án mười mấy năm về trước? Chuyện này nghe có chút giống như nghìn lẻ một đêm, không biết vì sao An Dạ lại muốn bật cười.

Aizzz! Nếu có thể tìm được gì mà nói, thật là tốt biết bao.

Nhất định Tiểu Nhân sẽ không ôm cô nữa, là... ôm cô sao?

An Dạ không dám nghĩ tiếp, cô đem suy nghĩ trong đầu đánh văng ra ngoài.

Như vậy, có thể người một nhà của cô gái sau này phát hiện ra thi thể sau đó ném vào thùng rác, bây giờ đang ở ngoài bãi rác hay sao?

Thi thể sau ngần ấy năm hẳn đã trở thành một đống xương trắng rồi đi?

An Dạ cứ cảm thấy cách nói này không đáng tin, ngược lại hơi hoang đường, nếu thật sự là như vậy thì Tiểu Nhân căn bản không có năng lực xuất hiện trên thế giới này, cô ta vẫn còn tồn tại, mà phương pháp kéo dài oán niệm chính là ở một chỗ không ai biết duy trì chấp niệm của cô ta.

An Dạ kiểm tra tất cả mọi đồ vật trong phòng một phen, cô mở ngăn tủ ra, bên trong đều là quần áo của gia đình sau này.

Ngẫm lại cũng đúng, sau khi vụ án kia được giải quyết thì người ta cũng đã dọn dẹp sạch sẽ hoàn toàn, làm sao còn có thể lưu lại đồ vật gì của chủ cũ được chứ?

Thật đúng là hoang đường!

An Dạ suy sụp ngồi trong một góc, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì tiếp theo.

Bạch Hành hỏi: "Cô cảm thấy, nguyên cả một thi thể thì có khả năng giấu được ở chỗ nào?"

An Dạ phiền muộn nói: "Tôi đâu có biết. Nơi này có bao nhiêu đồ vật đã bị đổi qua chúng ta căn bản là không rõ, nên làm cái gì bây giờ? Hiện tại tìm như thế nào, làm sao đây?"

Tiểu Chu nói: "Lúc phá án, chúng tôi có liên hệ với chủ cho thuê nhà thì được cho biết trong nhà chỉ có gia cụ (đồ nội thất), không còn gì khác. Năm 2007 có người khác dọn vào ở, kết quả cũng là chết bất đắc kì tử. Sau vài năm bỏ trống, bởi vì có người chết, chủ cho thuê nhà cũng không dám ở. Gia đình thứ ba dọn vào đây cũng chính là hộ gia đình hiện nay, tất nhiên cũng đã chết."

Chỉ có gia cụ thôi sao? Nhưng chắc chắn họ cũng sẽ bày biện đồ trong nhà họ chứ làm sao còn chứa đồ vật mười mấy năm trước đây?

An Dạ nêu ý kiến: "Có thể giấu trong nệm không?"

Tiểu Chu đột nhiên run lên, anh ta nhíu mày nói: "Ngủ ngay bên trên thi thể?"

Bạch Hành trả lời: "Thử xem xem!"

Vì thế, mấy người bọn họ bắt đầu phá bỏ mọi khung giường trong nhà, dùng kéo cắt phăng mặt trên vải dệt, kết quả chỉ tìm thấy bông cùng với lò xo.

An Dạ nhìn nhìn đồng hồ, đã 7h00 tối.

Cô ảo não, cảm thấy mình đã lãng phí quá nhiều thời gian. Kỳ thật bọn họ vẫn luôn luôn nỗ lực tìm kiếm, nhưng không đạt được kết quả gì, cho nên mọi người tự nhiên sẽ chủ động xem nhẹ loại tình huống này.

An Dạ đứng dậy, đi đến căn phòng đã phát hiện ra thi thể, quan sát.

Cô đem cánh cửa mở rộng, như vậy sẽ giảm bớt cảm giác sợ hãi của cô.

An Dạ thật cẩn thận bước vào, tuy rằng trong phòng hiện nay không có xác chết, cô cũng có thể cảm giác được một chút gì đó.

— Là ánh nhìn.

Một ánh nhìn từ trên xuống dưới, của một ai đó.

Khi cảm thấy như vậy, An Dạ theo bản năng quay đầu lại nhìn nhìn cánh cửa: vẫn còn tốt, cửa cũng không bị đóng lại.

An Dạ lại tiến tới vài bước, lòng bàn chân run run, cảm giác chân nhũn ra thật không dễ chịu, cứ như là đang nằm mơ, cho dù có giãy giụa như thế nào cũng không thể tỉnh lại.

Cô nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy phía trước mặt là ngăn tủ cô đã từng nhìn thấy trong ảnh chụp được đặt ngay trong góc, trên mặt tủ thoáng hiện một chút phản chiếu khác thường.

An Dạ không ngăn được trực tiếp bước qua, bàn tay xoa xoa mặt tủ, cõi lòng đầy ôn nhu.

Cảm xúc của cô đột nhiên rất mông lung, có một loại thôi thúc vô hình khiến cô bước gần tới ngăn tủ này.

Cô nhớ rõ, Tiểu Nhân đã từng ở mặt sau ngăn tủ bò ra...

Những ngón tay gầy guộc, gương mặt tái xanh đều ở phía sau ngăn tủ này đây.

Đáy lòng An Dạ thản nhiên dâng lên một sự hoài niệm, cô không bình thường mà đem mặt mình dán lên mặt tủ, muốn cảm thụ chút ấm áp còn sót lại đâu đây.

"Há há há." Chính cô cười rộ lên, vươn tay che miệng cười trộm, trong mắt thoáng hiện một tia ác ý không kiềm chế.

An Dạ không biết chính mình bị làm sao, chỉ cảm thấy cả người thật ấm áp, sự ấm áp kia bắt đầu nổi lên từ sâu trong lồng ngực, chậm rãi dâng đến cổ họng, tựa như bị thứ gì đó đè ép, mạch máu bành trướng đến nỗi muốn bùng nổ.

"An Dạ?!"

"An Dạ, mở cửa!" Là thanh âm của Bạch Hành.

"An Dạ, cô mở cửa ra đi, làm sao vậy? Mở cửa ra!!" Đây là tiếng của Tiểu Chu.

An Dạ cảm thấy bản thân mình không thể nhúc nhích, cô lưu luyến không rời mà nhìn ngăn tủ kia, đầu óc như muốn ngừng hoạt động, càng đừng nói đến chi phối cơ thể của mình để rời khỏi nơi đây.

Đồng hồ trên tay đúng lúc phát ra tiếng tích tắc, đó là do cô chỉnh thông báo lúc 9h30" tối.

Cách thời điểm tử vong chỉ có hai tiếng rưỡi nữa thôi!

Vậy mà An Dạ không cảm thấy hoảng hốt chút nào, cũng không thể mở miệng nói chuyện. Yết hầu của cô giống như là bị một cục bông gòn thấm đẫm máu chặn lại, cũng có thể là do bị thương mà không thể mở miệng nói chuyện.

Cô há mồm, chỉ có thể phát ra tiếng hít thở ồ ồ, đầu giống như đã bị chặt đứt.

Trên tay An Dạ đột nhiên cảm giác được một dòng nước ấm, cùng với cảm nhận trong lòng giống nhau như đúc. Là cái gì vậy?

Cảm giác sền sệt mềm mại như thế — như là ảo giác mới sinh em bé.

Từ lúc bắt đầu, An Dạ liền đã cảm nhận được cảm giác này.

Là đang dựng dục Tiểu Nhân sao?

Là dùng sinh mệnh của mình chứa Tiểu Nhân, để cho cô ta có thể tiếp tục tồn tại trên thế giới này sao?

Bên ngoài cửa truyền đến tiếng phá cửa mãnh liệt, là Tiểu Chu cùng Bạch Hành đang tìm cách tiến vào.

Không được, không được nha!

Cô còn muốn... cùng chơi với ba nữa.

"Ha ha ha..."

Cái gì? Cùng chơi với ba?

Trong đầu An Dạ đột nhiên nổi lên câu hỏi đó, cô có chút thanh tỉnh, như phát điên mà che lại đầu của mình.

Cô vùi đầu sâu vào bên trong đầu gối, không biết nên làm gì. Cô không dám nhìn, cô rất sợ hãi!

An Dạ cảm giác được trên sống lưng mình có cái gì đó đang bò, thon dài, mang theo cảm giác ấm áp.

Là Tiểu Nhân?

Cô ta đã tới?

Không không không!!! Cô không thể ngồi chờ chết!

Cô rất xin lỗi Bạch Hành và Tiểu Chu, cô rất xin lỗi hai người bạn này!

An Dạ đột nhiên bò dậy, cô bỗng nhiên mở ra cánh cửa tủ ngay bên cạnh.

Ẩn ẩn, cô cảm thấy tầm mắt kia càng lúc càng thêm mãnh liệt, mang theo ý nghĩa xâm lược nào đó, dường như là muốn chiếm đoạt thân thể của cô.

Không thể được!

An Dạ nhớ đến bức ảnh kia — một đôi tay từ mặt sau ngăn tủ chậm rãi bò ra...

Tiểu Nhân muốn từ trong khe hở ngăn tủ chậm rãi bò ra!

Ngăn tủ ngăn tủ ngăn tủ...

Khe hở khe hở khe hở...

An Dạ đã hiểu!

Cô từ trên mặt đất chụp được đồ gì đó, liền đập vào ngăn tủ!

Cái tủ phát ra âm thanh nặng nề, cũng không phải là loại tiếng động thanh thuý trống rỗng.

Cô ý thức được, bên trong rất có thể có chứa gì đó.

An Dạ càng thêm dùng sức mà đập, tấm ván gỗ dần dần xuất hiện một cái khe, vỡ ra một lỗ nhỏ.

Cô duỗi tay phủi đi những vụn gỗ, bên trong lớp vỏ mỏng đã bị đập lộ ra một lớp vải cũ nát dơ bẩn.

Thì ra là có hai lớp!

Cô nhìn bên trong tủ đen như mực lộ ra một đoạn xương trắng, rốt cuộc nở một nụ cười thoải mái.

Mà Tiểu Nhân bên trong dường như cũng đang cười... nhưng cũng không rõ ràng như vậy, có lẽ chỉ là ảo giác của An Dạ mà thôi.

Bạch Hành và Tiểu Chu rút cuộc cũng phá cửa mà vào, hai người thấy thi thể bên trong tủ thì nhíu mày: "Không nghĩ tới có thể bị giấu ở chỗ này."

"Được rồi!" An Dạ thở hổn hển, quyết định thả lỏng cả người, mệt mỏi nằm trên mặt đất. Cô mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ, trước mắt là một mảnh tối đen.

Chờ đến khi An Dạ tỉnh lại thì đã là 4h00 chiều ngày hôm sau.

Bạch Hành thấy cô đã tỉnh thì đưa cho cô một quả táo đã được gọt vỏ.

Anh nhìn cô ăn xong, lại đem notebook để ở trước mặt An Dạ, lấy một loại ngữ khí quyết đoán nói: "Hạn cuối nộp bản thảo chỉ còn 37 tiếng thôi, cô có thể bắt đầu viết!"

An Dạ khoan thai dựng ngón giữa: "Anh còn có nhân tính hay không?"

Bạch Hành có chút không hài lòng, lại bồi thêm một câu: "Nếu như vậy, tiền thuốc men là 168 đồng, trừ vào tiền nhuận bút của cô."

Vì thế, cô cũng chỉ có thể rầu rĩ ngồi dậy đi viết tiểu thuyết. Có một cấp trên hăng hái như thế này tuy rằng rất đáng để dựa vào, thế nhưng tuyệt đối cũng không phải là một may mắn lớn trong cuộc đời đâu nha!

Trong lúc viết bài, An Dạ lại suy nghĩ cụ thể sự tình đại khái một chút: dựa theo cách nói của Tiểu Chu chính là Tiểu Nhân rất có khả năng bị chị của mình bịt đầu lại, ngạt thở mà chết, lại còn bị bỏ vào bao nilông dán kín, cho nên bị dấu vào trong tủ quần áo cũng không có vết máu, hơn nữa tủ là tủ kép, mùi xác phân hủy cũng không dễ bay ra ngoài, cảnh sát rất khó tìm được thi thể.

Động cơ giết chết Tiểu Nhân rất có thể là bởi vì người chị thấy được cảnh máu me cha giết mẹ, tinh thần bị đả kích nghiêm trọng, lại thêm người cha rất yêu thương Tiểu Nhân, đối với đứa con gái lớn thì đánh đập tàn nhẫn nên tạo cho cô ta tính cách vặn vẹo như vậy.

Người cha vì sao lại có tính tình đáng sợ như thế? Đại khái là bởi vì hắn ta phi thường cực đoan vặn vẹo, cho rằng vết thương đã rách miệng là không thể khép lại.

Cái gọi là bất chấp tất cả, hắn ta biết không thể cùng vợ và con gái lớn hồi phục quan hệ như lúc ban đầu, không thể nhẫn nại tính cách bạo ngược của mình, cho nên dứt khoát tự sa ngã, đối với hành vi bạo lực không chút nào kiềm chế.

Cho đến khi sinh ra Tiểu Nhân, hắn ta mới ý thức được cảm giác tội nghiệt thống khổ hãm sâu, cho nên đối mặt với đứa bé mới sinh liền che giấu bản chất ác ma của chính mình, bày ra gương mặt thiên sứ. Đối với hắn, đây cũng là một cách "chuộc tội".

Đáng tiếc, bản thân của sự "chuộc tội" như vậy cũng không có bất luận ý nghĩa gì!

An Dạ viết kết cục của câu chuyện là nữ chính giải oan được cho nữ quỷ trong khe hở, lại phát hiện thời hạn đã tới rồi, vì thế nữ chính vừa cười vừa ôm thi thể của nữ quỷ vào trong ngực, dần dần đi vào cái chết.

"Tôi không bao giờ còn phải thấy những chuyện khủng bố như vậy nữa, ai yêu tôi, hay là tình yêu của tôi đối với ai, tất cả đều không còn ý nghĩa.

Đôi tay gầy guộc trơ cả xương đặt ở trên cổ của tôi, mang theo cảm giác ỷ lại nào đó, lẳng lặng dựa vào trong lồng ngực tôi.

Cô ấy muốn cùng tôi ngủ, cùng đến cái thế giới tĩnh mịch bên kia.

Thời gian đã đến...."

Câu chuyện liền ngừng ở chỗ này, An Dạ rất nhanh đã giao bản thảo, không nghĩ tới chủ biên đối với câu chuyện này rất coi trọng, trực tiếp liền chiếm hơn phân nửa độ dài.

Lời khen ngợi ào ào như nước, An Dạ đem câu chuyện "Khe Hở Trong Căn Phòng" viết thành một bộ tiểu thuyết tầm trung, còn in ra bản in lẻ.

Một tháng sau, An Dạ lộ diện ở buổi ra mắt tiểu thuyết.

Fan phía dưới hỏi cô một vấn đê: "Miêu Phạn đại thần, nghe nói cô đi thực tế điều tra về khe hở quỷ, cô có thật sự thấy quỷ hay không?"

An Dạ không cho ý kiến chỉ mỉm cười, ngược lại làm cho các fan đối với việc cô thấy quỷ là tin tưởng không hề nghi ngờ.

Cô ký một cái tên uyển chuyển mà xinh đẹp vào quyển tiểu thuyết cho một fan hâm mộ, tuỳ tay đưa trở lại.

An Dạ xoay người muốn nhấp một ngụm nước, đột nhiên nghe được bên dưới truyền đến tiếng cười quen thuộc.

Cô vừa quay đầu lại, phát hiện thân ảnh một bé gái nào đó đang biến mất từ trong đám người.

An Dạ nhìn theo đứa bé kia, chỉ thấy nó đang ngồi trên cổ một người đàn ông, lại phát ra một chuỗi tiếng cười như chuông bạc.

"Ha ha ha."

HẾT CHƯƠNG 14
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện