Càng đi càng sâu, linh lực lại yếu bớt, thân thể không còn nhanh nhẹn như ban đầu. Thất Diệp lại tới đây lần nữa, bên trong Vô Hận Thiên trống rỗng, lò Phần Thiên gần ngay trước mắt. Cổ lò màu đồng có điêu khắc chữ Phạn cổ quái, nắp lò không đậy chặt, giống như một con quái thú dữ tợn há cái miệng to như chậu máu.

Phong Ma nửa ôm cô chậm rãi đến gần, xem xét một lúc lâu. Tay anh đặt lên mặt lò đã có từ viễn cổ hồng hoang, năm tháng qua đi càng có vẻ trang nghiêm: “Thất Diệp, cô hận Mi Sênh không?”

Lúc này, anh hỏi một vấn đề chẳng ăn nhằm vào đâu. Thất Diệp cũng không bất ngờ, cô lẳng lặng yên đứng bên cạnh anh ta: “Hận? Có yêu mới có hận, Ma Tôn nói quá lời.”

Phong ma nhẹ giọng thở dài: “Thật xin lỗi Thất Diệp. Linh Nhi đã chết vài ngàn năm, đại pháp Luẩn Chuyển Khô Vinh có yêu cầu rất cao đối với Tụ Nguyên Đan. Cả tam giới này trừ Mi Sênh ra thì chỉ có tôi và cô miễn cưỡng có thể. Tôi cũng không muốn tổn thương cô, nhưng mà tôi chỉ có thể làm như vậy.”

Anh cực kì thành khẩn nói xong từng chữ từng chữ. Trong nháy mắt tay đã nắm mạch môn của Thất Diệp. Thất Diệp cúi thấp đầu. Mái tóc dài che đi nét mặt của cô. Giọng nói lại chẳng có chút kinh ngạc, thậm chí còn lộ ra vẻ lạnh lùng khắc nghiệt: “Phong ma, dù bất kỳ nguyên nhân nào cũng không thể tạo thành lý do để lừa gạt.”

Phong ma kinh ngạc với sự trấn định của cô, nhưng chỉ thấp giọng thở dài: “Vốn là không muốn ra tay nhanh như vậy. Nhưng tu vi của cô tiến triển quá nhanh, không thể tiếp tục trì hoãn nữa.”

“Cho nên anh chọn ở chỗ này? Bên ngoài không có ai biết xảy ra chuyện gì. Anh muốn nói tôi chết thế nào cũng được? Mà tôi là một cô gái yếu đuối, ở đây mất đi pháp lực phải hoàn toàn dựa vào thể lực mới thắng được. Cho nên bản thân anh nắm chắc mười phần.” Cô phân tích mạch lạc rõ ràng: “Phong ma, như anh nói, Linh Nhi đã chết vài ngàn năm. Anh không nghĩ rằng cô ta có lẽ đã hoàn toàn quên mất anh rồi sao? Sống lại như vậy, có ý nghĩa không?”

“Thất Diệp, bây giờ cô vẫn không hiểu được. Có lẽ sau này cô sẽ hiểu.” Anh không lên tiếng nữa, đưa tay bóp chặt cổ của cô. Một hồi lâu sau sắc mặt đột nhiên tái nhợt, lông mày như dáng núi nhíu chặt, hai tay mất sức lực.

Thất Diệp vẫn đứng thắng tắp như cũ ở trước mặt anh. Nhìn anh cong người đau đớn, thần sắc của cô thật lạnh nhạt: “Rất đau, có phải không?”

“Cô. . . . . .” Phong ma đã nói không ra lời. Loại đau này trong nháy mắt truyền khắp toàn thân anh. Nếu như ở bên ngoài anh còn có thể chống cự. Sù sao thánh ma nguyên thai cũng không phải chỉ ngồi không. Thế nhưng Vô Hận Thiên phong ấn tất cả thuật pháp. Cho dù độc xuyên vào lục phủ ngũ tạng, anh cũng chỉ có thể trợn mắt nhìn. Đau nhức làm anh ngã trên mặt đất, nắm chặt mắt cá chân Thất Diệp, một câu cũng khó nói ra khỏi miệng.

Thất Diệp ngồi xổm người xuống, cẩn thận đánh giá, một hồi lâu mới mở miệng: “Trước kia, lúc Xà Quân đối phó với Lệ Vô Quyết từng nghĩ tới một rất kế hoạch hoàn mỹ. Đem độc máu Xích Hàn Long luyện thành hai phần thuốc. Một phần là chất lỏng, lẫn vào máu người. Một phần là thuốc bột, rơi vào không khí. Chỉ riêng từng loại đi vào cơ thể con người thì không độc. Nhưng một khi tạo thành hỗn hợp thì mạnh bằng kỳ độc giết chết người của tam giới thần ma.” Giọng nói của cô rất lạnh, gần như tàn nhẫn nhìn sự đau đớn của anh: “Anh biết trước đây tôi cũng có quan hệ với Mộc Phi Huyền. Không sai, cho nên trước đây tôi có lấy một chút từ chỗ hắn.”

Phong ma cố nén cơn đau xâm nhập vào người, cảm thấy gần như hỏng mất: “Khi nào. . . . . .”

Miệng anh đã phun ra máu, mười ngón tay cắm thật sâu trong đất bùn, mở miệng nói từng lời cũng khó khăn.

“Từ khi cứu anh từ trong tay Mi Sênh.” Thất Diệp đưa tay nhẹ nhàng phủi đi bụi đất dính ở mắt cá chân: “Thất Diệp này, chính là rất tò mò. Xem xong kịch bản của Mi Sênh rồi, cũng muốn xem qua kịch bản của anh có gì thú vị. Nhưng mà đáng tiếc, có vẻ hơi ngắn.”

Ý thức Phong Ma đã không còn thanh tĩnh. Giờ anh mới hiểu đây là một trò chơi săn mồi và bị săn mồi. Hôm nay Thất Diệp trước mặt anh, đã không phải là gà con đơn thuần như tờ giấy lúc ban đầu nữa.

Hắn cười khổ: “Rốt cục cũng trưởng thành.”

Thất Diệp mỉm cười: “Sư phụ nhiều, dĩ nhiên cũng phải học nhanh một chút. Một thân tu vi này của Ma Tôn đại nhân dù sao chết rồi cũng lãng phí, dứt khoát cho tôi đi.”

Phong ma bừng tỉnh đại ngộ: “Cô, khụ khụ. . . . . . Cô ở chung một chỗ với tôi, chẳng qua là thèm muốn sức mạnh của tôi.”

Thất Diệp cười mỉa: “Cùng lắm thì cũng chỉ là toan tính. Tôi thấy hôm nay anh sẽ nhanh đoàn tụ cùng Linh Nhi của anh rồi. Tôi cũng có thể lấy được sức mạnh của anh, theo như nhu cầu, thật tốt. Có phải hay không?”

Phong ma ngay cả nói cũng nói không ra. Điều này. . . . . . Chẳng lẽ là chung đụng đã lâu với tên Mi Sênh kia, đã bị hắn đồng hóa sao? !

Thất Diệp vẫn mỉm cười. Tay phải của cô đưa ra một cái gốc cây nhân sâm tầm thường, trực tiếp cắm vào lồng ngực Phong Ma. Anh ta mở to mắt. Không phải Vô Hận Thiên ngăn cách thuật pháp tam giới sao? Đây là vật gì? Thất Diệp kiên nhẫn giải thích: “Trước kia không cẩn thận ăn một cây nhân sâm. Vật này hẳn là gốc nhân sâm, không bị hạn chế linh lực. Bất cứ nơi nào cũng có thể hấp thu sức mạnh, thật sự là hàng cao cấp do nhà lữ hành chuẩn bị.”

Ma Tôn đại nhân cảm giác mình có thể nhắm mắt.

Mắt thấy cái này kịch bản sắp GAME OVER, vậy mà lại xảy ra biến cố.

“Tiểu Thất? Ma Tôn đại nhân?” Một giọng nói từ xa tiến lại gần, là Lan Y!

Ánh mắt Thất Diệp lóe lên, sức mạnh của Phong Ma cô đã hấp thu hơn nửa rồi, vẫn còn lưu luyến chỗ còn lại. Nhưng cô vẫn thu hồi cái gốc nhân sâm kia. Cô không muốn để cho Lan Y nhìn thấy mặt hắc ám của mình.

“Lan Y.” Cô vừa nói xong, Lan Y đã chạy tới.

“Không sao chớ?” Giọng nói Lan Y lo lắng. Trời hơi tối, Thất Diệp xuôi tay đứng dậy, áo đen tóc đen hòa vào bóng đêm lạnh lùng vô cùng: “Cái này cô muốn hỏi ai? Nếu là hỏi tôi, đương nhiên là tôi không có chuyện gì; Nếu là hỏi Ma Tôn, anh ta sắp chết.”

Lúc này Lan Y mới chú ý tới Phong Ma trên mặt đất. Cô kinh hoảng đỡ anh dậy: “Ma Tôn đại nhân? Ở đây đã xảy ra chuyện gì?”

Bàn tay trắng nõn lau đi giọt mồ hôi trên mặt anh ta. Vẻ mặt anh ta cực kì đau khổ, hô hấp nặng nề. Nghe thấy cô gọi, anh liền mở mắt, nhìn thấy trong đôi mắt thanh thúy kia tràn ngập lo lắng. Anh nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười.

Cám ơn cô, nha đầu, không nghĩ tới còn có người sẽ vì cái chết của tôi mà khổ sở.

Đáng tiếc là nói không ra lời, anh xỉu ở trong ngực cô, tóc đỏ tán loạn trên cánh tay cô, mắt nhắm chặt, mất đi tất cả phong độ. Giờ phút này anh yếu đuối như một đứa con nít. Dung nhan này lặng lẽ đưa đầu óc Lan Y tới đêm hôm đó.

Chỉ thấy sầu mới, không thấy thu xưa.

“Tôi nói này, phu quân của tôi đã chết, cô có thể buông anh ta ra rồi.” Giọng nói lành lạnh của Thất Diệp vang lên. Lan Y hoảng sợ nhìn cô: “Không, không, Tiểu Thất, Ma Tôn đại nhân còn chưa chết. Trông giống như trúng độc, hiện tại đi ra ngoài nhất định còn có thể cứu được. Bây giờ tôi đưa ngài ấy đi tìm đại phu.”

Cô vừa nói liền ôm lấy Phong Ma, định đi ra ngoài. Lúc này Thất Diệp mới từ từ cảm thấy không đúng: “Cô không hi vọng anh ta chết sao?”

Lan Y lắc đầu. Thất Diệp không nhìn thấy. Lúc Lan Y lắc đầu nước mắt tựa như trân châu vỡ tan tành, vẻ mặt mất mát: “Tiểu Thất, anh ta sẽ không chết. Anh ta vì một người phụ nữ không tiếc từ một thượng thần lưu lạc thành ma, đối địch với cả Thiên giới. Bị phong ấn ở Vô Hận Thiên vài ngàn năm vẫn không thay lòng. Một người đàn ông như vậy, sao lại phải chết chứ.”

Giọng nói của Thất Diệp sắc bén: “Cô yêu anh ta?”

Lan Y cực lực cố nén, nhưng mà giọng nói của cô đã nghẹn ngào: “Tất Phương Thượng Thần, Tư Chiến Thượng Thần, từ nhỏ tôi đã nghe chuyện xưa về bọn họ. Cả thiên đình đề nói anh ta là yêu nghiệt. Bạn tiên của tôi đều sùng bái Tư Chiến Thượng Thân. Nhưng Tiểu Thất, anh ta mới là anh hùng trong mắt tôi. Người có thể vì người phụ nữ của mình đối địch cả thiên hạ mới là anh hùng.”

Cô xoay người muốn đi, Thất Diệp giữ tay cô lại: “Vậy cô đi đâu tìm đại phu hả? Đại phu tốt nhất đang ở trước mặt cô.”

Ma Tôn đại nhân vào Vô Hận Thiện bị trọng thương. Không lâu sau khi trở về đế đô thì bỏ mình, trên dưới Ma Tộc vô cùng thảm thiết, cùng nhau để tang.

Nhưng ai điếu là ai điếu, Ma tộc không thể một ngày không có chủ. Cả Ma tộc thương lượng tới thương lượng lui, cuối cùng vẫn theo lý lẽ đề cử Thất Diệp trở thành Ma Tôn. Thất Diệp mấy lần khước từ, chúng dân lại cùng nhau cầu xin.

Cho nên Ma Tôn mới ra đời. Lấy âm giống chữ “Diệp”, đổi tôn hiệu thành Thất Dạ Ma Tôn. Ma tộc dời đô về Bích Lạc hải.

Tại đại điển Thiên Sách, cô đứng một mình trên vương tọa cao cao, tiếp nhận vạn ma quỳ lạy, tuyên bố ủng hộ Ma tộc thiên thu vạn đại.

“Không có tôn quý bẩm sinh, cũng không có ti tiện bẩm sinh. Đi theo Thất Dạ, từ nay về sau, ma, không còn là chủng tộc hắc ám. Các người sẽ cùng nhau chứng kiến Thất Dạ cùng cả Ma tộc huy hoàng! Sau này binh lính Ma tộc chúng ta chiếm lăng tiêu bảo điện , nhất định để cho tam giới hổ thẹn vì tiên, vẻ vang vì ma!”

Từ đó, cái tên Thất Dạ Ma Tôn vang dội tam giới, đây là vị nữ đế đầu tiên của Ma tộc cũng là của tất cả chủng tộc, tuyên ngôn nhậm chức của cô làm cho Thiên đế đập gẫy mấy cái bàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện