Đây là một trận đấu rất thảm thiết. Lần đầu tiên Thất Diệp hiểu rõ
sức mạnh của Ma Tôn này. Cô không thể tưởng tượng được, năm đó Tư Chiến
Thượng Thần làm sao dựa vào ba phần tư nguyên thần của bản thân phong ấn Ma Tôn này vào trong Lò Phần Thiên.
Tu vi của Mộc Phi Huyền còn thua xa Mi Sênh. Hiện tại vết thương nặng của Thanh Dương Tử có thể miễn cưỡng xem là mới khỏi, nguyên thần chưa dung hợp hết toàn bộ, sức lực tương đối đã khá hơn. Thất Diệp đã hao tổn linh lực quá nhiều, Thanh Dương Tử không muốn cô ra tay, chỉ khi cần thiết thì trị liệu vết thương bên ngoài cho hai người.
Tiên tướng bắt đầu đánh vào Ma Tộc, kỳ lạ là người trong Ma tộc không nhiều như bọn họ tưởng tượng, cho nên việc trừng trị cũng không phí sức lắm.
Mộc Phi Huyền và Đạo chủ cùng nhau vây Phong Ma. Khi đó Thanh Dương Tử tóc trắng như tơ, mắt xanh như nước biếc, áo bào vẫn bay phất phới , bước chân vẫn thanh thoát như cũ. Bộ dạng cười nói như bình tĩnh, lại như ẩn như hiện khí chất tôn quý kiêu ngạo điều khiển chúng sinh.
“Hừ, cái gì Tư Chiến Thượng Thần, cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là một trò đùa lấy đông hiếp yếu. Loại thủ đoạn ti tiện như vậy không sợ chúng sinh nhạo báng sao?” Phong Ma đầy vẻ khinh thường. Nhưng đạo chủ thấy khó hiểu: “Vậy Ma Tôn chỉ giáo cho, chẳng lẽ muốn bần đạo đang bị thương tích, thân thể tàn tạ liều mạng phân cao thấp với Ma Tôn à? Nếu như vậy, tôi đây mà bại dưới tay của Ma Tôn, tất nhiên thiên hạ sẽ không nhạo báng bần đạo ỷ đông ức hiếp người thế cô, mà sẽ nhạo báng bần đạo là không biết tự lượng sức mình.”
Ma Tôn nhíu mày: “Đánh nhau thì trực tiếp đánh nhau, quả nhiên cậu ngoại trừ da mặt dày ra còn là người thích nói chuyện dong dài, quanh co.”
Đạo chủ rút Cổ Trần sau lưng ra, thân kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, tia sáng xanh lưu chuyển mang theo khí lạnh sắc nhọn không thể đỡ nổi, miệng vẫn luôn mỉm cười: “Vậy xin thỉnh giáo Ma Tôn.”
Lúc đó, trời đang lúc giữa trưa, ánh nắng gay gắt.
Mộc Phi Huyền cùng anh đứng sóng vai nhau, Thất Diệp cưỡi Dao Phi theo phía sau, không khí dần dần bị đông lạnh, cảnh vật gần như xơ xác tiêu điều, toát lên vẻ nguy hiểm.
Ma Tôn và tiên đạo giao đấu, khí tức mạnh mẽ phân tán khắp nơi. Cỏ cây tan tát, bão cát cuốn theo đá sỏi, che khuất mặt trời, bao phủ cả trời đất, (khụ, nơi này đã che bớt tám trăm chữ về cuộc chiến gay gắt, khốc liệt. Quần chúng: =.=)
Mắt Thất Diệp không thể nhìn thấy, chỉ có thể nghe âm thanh của cuộc chiến, miễn cưỡng có thể phân tích được tình huống. Dao Phi né tránh chuẩn xác những chưởng khí mạnh mẽ. Khi Thanh Dương Tử hoặc Mộc Phi Huyền lui đến chỗ của cô, thì cô xuất Mộc Xuân Phong ra, lập tức trị lành thương tích nặng nề cho họ.
Nhưng nội lực bị tiêu hao, nội thương trong cuộc chiến đấu kịch liệt như thế khó có thể khôi phục lại.
Bốn người chiến đấu tới lui, bất giác đã cách Thành Bất Nhật của Ma Tộc khá xa, là một nơi núi sâu rừng thẳm. Cỏ cây mọc thành bụi, một trận gió thổi qua, mùi hương thanh khiết đặc hữu của núi rừng bay tới.
Phong Ma cảm thấy không chịu nổi nữa, hắn cũng không mang theo Xa Luân Chiến. Bên này thì người mệt chim mỏi, tạo ra tình huống hai bên không có đủ lực để tái chiến. Thất Diệp nghe âm thanh đột nhiên ngưng hẳn, tiến lên phía trước một bước. Đạo chủ nhanh chóng xoay người giữ cô lại. Mộc Phi Huyền rút kiếm ra chống đỡ, thế cục bắt đầu khó khăn.
Phong Ma cũng không có dư thừa khí lực mở miệng, nhanh chóng điều khí khôi phục pháp lực. Vẻ ngoài của Phong Ma thảm hại hơn đạo chủ và Mộc Phi Huyền rất nhiều. Nhưng đều là vết thương ngoài da, thể chất Nguyên Thai Thánh Ma vốn không tầm thường, lại cho hắn một canh giờ điều khí, không không, nửa canh giờ thôi, hắn nắm chắc có thể giết được hai người kia.
“Thanh Dương Tử đừng để cho hắn dừng lại, Nguyên Thai Thánh Ma hồi phục pháp lực nhanh hơn chúng ta nhiều.” Mộc Phi Huyền cố gắng mở miệng nói, máu đã làm cho môi chuyển thành màu tím. Áo trắng bị phong chưởng cắt qua nhiều chỗ, nếu không nhờ Mộc Xuân Phong, anh ta đứng nổi hay không đó là vấn đề.
Làm sao đạo chủ lại không biết đạo lý này, lâu rồi không có một trận chiến ác liệt như vậy, nhưng không đủ linh lực, lúc này còn biết làm như thế nào? Ánh sáng nhàn nhạt vây quanh Phong Ma chuyển động, chuyện sống còn là chuyện cấp bách. Đạo chủ chỉ do dự trong khoảnh khắc, kéo Thất Diệp chạy vào trong rừng sâu. Mộc Phi Huyền chỉ đi theo hai bước, rồi từ từ đứng lại, nhìn hai người biến mất trong rừng sâu Lâm Hải.
Lá cây rậm rạp che khuất, ánh sáng dần dần yếu đi. Trong rừng có một ngọn núi nhỏ, cạnh bờ ao, anh ấn Thất Diệp ngồi xuống đất, cởi áo bào màu đen của cô ra, Thất Diệp mê muội không hiểu gì “Thanh Dương Tử?”
“Đừng nói.” Anh cúi đầu nói, tay nhanh chóng cởi bỏ áo bào màu đen của cô. Áo choàng bị kéo đến bờ eo, nửa người cô lột trần phơi bày giữa nơi rừng núi, như dương chi bạch ngọc nổi bật trên nền xanh. Thất Diệp không nhìn thấy, gió núi thổi qua cơ thể, làm cho cô run rẩy từng cơn. Thân thể như điêu khắc trên băng, mài dũa từ ngọc giống như mỗi một bộ phận đều tản ra nét quyến rũ mời gọi.
Đầu ngón tay thô ráp lướt qua làn da nhẵn mịn, làm cho máu huyết sục sôi, dâng trào khoái cảm. Nhưng không có nhiều thời gian, anh ấn vai cô, để cô nằm xuống: “Ngoan.”
Đột nhiên, Thất Diệp hiểu được anh muốn làm gì. Chuyện ở Huyền Tự Cảnh, cô cho rằng mình đã hoàn toàn quên mất. Nhưng khi nụ hôn của anh đặt lên người cô, nỗi đau đớn đã lắng đọng lúc trước bây giờ nổi lên ồ ạt.
“Không, đừng Thanh Dương Tử.” Cô lắc đầu phản kháng, đẩy anh ra. Thanh Dương Tử hao tổn pháp lực nghiêm trọng, tại giờ phút này không thể khống chế được cô, anh cũng không muốn không chế cô: “Trước mắt đây là biện pháp duy nhất, Tiểu Thất.” Anh nói khẽ bên tai cô: “Ta sẽ nhẹ nhàng mà, được không?”
Nhưng cô chỉ lắc đầu, cô nằm trong vòng tay anh rơi lệ, vì những đau đớn của mấy trăm năm trước. Nước mắt ẩm ướt, lành lạnh dính trên ngực anh, thấm ướt vạt áo anh, nhiều năm sau, cảm xúc đau đớn này vẫn in mãi trong lòng của anh.
“Bạn hữu, nàng phải tuyệt đối tin tưởng bần đạo.” Anh cười, lau đi nước mắt nơi khóe mi của cô: “ Cái này gọi là thuật hoan hợp Song Tu, đương nhiên đôi bên đều thấy khoái cảm.” Anh thủ thỉ bên tai cô, ngón tay lướt nhẹ lên cổ cô, cô chỉ lắc đầu, khoảnh khắc ý chí kháng cự dần dần yếu đi.
Đạo chủ thấy không thể kéo dài, vén lên váy dưới của cô, tìm kiếm lối đi bí mật trong đào nguyên. Cô quá căng thẳng, cơ thể đông cứng. Anh cố gắng hôn lên thân thể cô giúp cô thả lỏng, dẫn dắt tay cô xoa dục vọng của mình đã sớm ngẩng đầu. Trên mặt cô đã ửng đỏ, cố gắng từ từ nhắm chặt mắt lại không dám nhìn thẳng vào anh.
Đạo chủ vô cùng nhẫn nại, mặc cho tay cô làm loạn dục vọng của mình, dịu giọng nói bên tai cô: “Nhỏ như vậy, nàng có hài lòng hay không?”
Thất Diệp biết rằng mình không thể thấy anh, nhưng vì quá xấu hổ nên nhắm chặt hai mắt lại. Làn mi dài che khuất đôi mắt sâu lắng như hồ nước. Anh hôn thật sâu, gặm cắn nơi cổ cô, khiến cho cô phát ra tiếng rên rỉ mất hồn. Cô vừa thở ra tiếng liền thấy kinh sợ, hoàn toàn không thể tin được chính mình lại phát ra âm thanh cám dỗ đến vậy. Kháng cự một hồi, cuối cùng chống đối không nổi thủ đoạn của người phía trên, đành phải khẽ rên, câu mất hồn người.
Cuối cùng đạo chủ cũng đi vào trong cơ thể của cô. Màu xanh hoa cỏ tôn cơ thể cô lên. Áo bào màu đen trượt xuống một nửa. Ánh mặt trời xuyên thấu qua bóng cây buông rơi trên người cô như buông rơi trên làn tuyết trắng. Đôi môi mọng mấp máy, đôi mắt nhắm chặt, đôi má đào ửng đỏ, một hình dáng làm cho người ta hận không thể mở ra ăn vào bụng.
Trong lòng anh nhớ đến chuyện Phong Ma, thật sự không dám trầm mê lâu trong việc cá nước thân mật. Nhưng hình ảnh đẹp mê hồn này làm anh đột nhiên hiểu được tình cảnh của Mộc Phi Huyền lúc trước. Trên đầu chữ sắc là một thanh đao, quả là một thanh đao dịu dàng.
Vận động tâm pháp hút linh lực trong cơ thể cô, xung quanh cô tỏa ra ánh sáng màu hổ phách. Đạo chủ nhẹ nhàng bấm tay niệm chú, dù sao cũng là người của mình, anh vẫn có thể khống chế được.
Vậy mà Thất Diệp không thấy đau đớn, linh lực hao mòn chỉ làm cho cô mỏi mệt. Có lẽ không nhất định đau đớn nào cũng có tên là tổn thương.
Cô vẫn nhắm nghiền đôi mắt như cũ. Cô xấu hổ với chính mình vì động tác dồn dập của anh mà nếm trải cảm giác mất hồn. Anh thật hiểu rõ thân thể của cô.
Đạo chủ chẳng quan tâm dục vọng của mình còn chưa thỏa mãn, cứ thế đứng dậy chỉnh trang lại vạt áo còn chưa cởi ra của mình, giúp cô kéo áo bào đen lên che đậy, khẽ khàng nói: “Nàng ngủ chút trước nhé”
Thất Diệp không trả lời anh, tâm ma trong người bắt đầu động đậy, cô cau chặt chân mày, cố gắng áp chế nó.
Tu vi của Mộc Phi Huyền còn thua xa Mi Sênh. Hiện tại vết thương nặng của Thanh Dương Tử có thể miễn cưỡng xem là mới khỏi, nguyên thần chưa dung hợp hết toàn bộ, sức lực tương đối đã khá hơn. Thất Diệp đã hao tổn linh lực quá nhiều, Thanh Dương Tử không muốn cô ra tay, chỉ khi cần thiết thì trị liệu vết thương bên ngoài cho hai người.
Tiên tướng bắt đầu đánh vào Ma Tộc, kỳ lạ là người trong Ma tộc không nhiều như bọn họ tưởng tượng, cho nên việc trừng trị cũng không phí sức lắm.
Mộc Phi Huyền và Đạo chủ cùng nhau vây Phong Ma. Khi đó Thanh Dương Tử tóc trắng như tơ, mắt xanh như nước biếc, áo bào vẫn bay phất phới , bước chân vẫn thanh thoát như cũ. Bộ dạng cười nói như bình tĩnh, lại như ẩn như hiện khí chất tôn quý kiêu ngạo điều khiển chúng sinh.
“Hừ, cái gì Tư Chiến Thượng Thần, cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là một trò đùa lấy đông hiếp yếu. Loại thủ đoạn ti tiện như vậy không sợ chúng sinh nhạo báng sao?” Phong Ma đầy vẻ khinh thường. Nhưng đạo chủ thấy khó hiểu: “Vậy Ma Tôn chỉ giáo cho, chẳng lẽ muốn bần đạo đang bị thương tích, thân thể tàn tạ liều mạng phân cao thấp với Ma Tôn à? Nếu như vậy, tôi đây mà bại dưới tay của Ma Tôn, tất nhiên thiên hạ sẽ không nhạo báng bần đạo ỷ đông ức hiếp người thế cô, mà sẽ nhạo báng bần đạo là không biết tự lượng sức mình.”
Ma Tôn nhíu mày: “Đánh nhau thì trực tiếp đánh nhau, quả nhiên cậu ngoại trừ da mặt dày ra còn là người thích nói chuyện dong dài, quanh co.”
Đạo chủ rút Cổ Trần sau lưng ra, thân kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, tia sáng xanh lưu chuyển mang theo khí lạnh sắc nhọn không thể đỡ nổi, miệng vẫn luôn mỉm cười: “Vậy xin thỉnh giáo Ma Tôn.”
Lúc đó, trời đang lúc giữa trưa, ánh nắng gay gắt.
Mộc Phi Huyền cùng anh đứng sóng vai nhau, Thất Diệp cưỡi Dao Phi theo phía sau, không khí dần dần bị đông lạnh, cảnh vật gần như xơ xác tiêu điều, toát lên vẻ nguy hiểm.
Ma Tôn và tiên đạo giao đấu, khí tức mạnh mẽ phân tán khắp nơi. Cỏ cây tan tát, bão cát cuốn theo đá sỏi, che khuất mặt trời, bao phủ cả trời đất, (khụ, nơi này đã che bớt tám trăm chữ về cuộc chiến gay gắt, khốc liệt. Quần chúng: =.=)
Mắt Thất Diệp không thể nhìn thấy, chỉ có thể nghe âm thanh của cuộc chiến, miễn cưỡng có thể phân tích được tình huống. Dao Phi né tránh chuẩn xác những chưởng khí mạnh mẽ. Khi Thanh Dương Tử hoặc Mộc Phi Huyền lui đến chỗ của cô, thì cô xuất Mộc Xuân Phong ra, lập tức trị lành thương tích nặng nề cho họ.
Nhưng nội lực bị tiêu hao, nội thương trong cuộc chiến đấu kịch liệt như thế khó có thể khôi phục lại.
Bốn người chiến đấu tới lui, bất giác đã cách Thành Bất Nhật của Ma Tộc khá xa, là một nơi núi sâu rừng thẳm. Cỏ cây mọc thành bụi, một trận gió thổi qua, mùi hương thanh khiết đặc hữu của núi rừng bay tới.
Phong Ma cảm thấy không chịu nổi nữa, hắn cũng không mang theo Xa Luân Chiến. Bên này thì người mệt chim mỏi, tạo ra tình huống hai bên không có đủ lực để tái chiến. Thất Diệp nghe âm thanh đột nhiên ngưng hẳn, tiến lên phía trước một bước. Đạo chủ nhanh chóng xoay người giữ cô lại. Mộc Phi Huyền rút kiếm ra chống đỡ, thế cục bắt đầu khó khăn.
Phong Ma cũng không có dư thừa khí lực mở miệng, nhanh chóng điều khí khôi phục pháp lực. Vẻ ngoài của Phong Ma thảm hại hơn đạo chủ và Mộc Phi Huyền rất nhiều. Nhưng đều là vết thương ngoài da, thể chất Nguyên Thai Thánh Ma vốn không tầm thường, lại cho hắn một canh giờ điều khí, không không, nửa canh giờ thôi, hắn nắm chắc có thể giết được hai người kia.
“Thanh Dương Tử đừng để cho hắn dừng lại, Nguyên Thai Thánh Ma hồi phục pháp lực nhanh hơn chúng ta nhiều.” Mộc Phi Huyền cố gắng mở miệng nói, máu đã làm cho môi chuyển thành màu tím. Áo trắng bị phong chưởng cắt qua nhiều chỗ, nếu không nhờ Mộc Xuân Phong, anh ta đứng nổi hay không đó là vấn đề.
Làm sao đạo chủ lại không biết đạo lý này, lâu rồi không có một trận chiến ác liệt như vậy, nhưng không đủ linh lực, lúc này còn biết làm như thế nào? Ánh sáng nhàn nhạt vây quanh Phong Ma chuyển động, chuyện sống còn là chuyện cấp bách. Đạo chủ chỉ do dự trong khoảnh khắc, kéo Thất Diệp chạy vào trong rừng sâu. Mộc Phi Huyền chỉ đi theo hai bước, rồi từ từ đứng lại, nhìn hai người biến mất trong rừng sâu Lâm Hải.
Lá cây rậm rạp che khuất, ánh sáng dần dần yếu đi. Trong rừng có một ngọn núi nhỏ, cạnh bờ ao, anh ấn Thất Diệp ngồi xuống đất, cởi áo bào màu đen của cô ra, Thất Diệp mê muội không hiểu gì “Thanh Dương Tử?”
“Đừng nói.” Anh cúi đầu nói, tay nhanh chóng cởi bỏ áo bào màu đen của cô. Áo choàng bị kéo đến bờ eo, nửa người cô lột trần phơi bày giữa nơi rừng núi, như dương chi bạch ngọc nổi bật trên nền xanh. Thất Diệp không nhìn thấy, gió núi thổi qua cơ thể, làm cho cô run rẩy từng cơn. Thân thể như điêu khắc trên băng, mài dũa từ ngọc giống như mỗi một bộ phận đều tản ra nét quyến rũ mời gọi.
Đầu ngón tay thô ráp lướt qua làn da nhẵn mịn, làm cho máu huyết sục sôi, dâng trào khoái cảm. Nhưng không có nhiều thời gian, anh ấn vai cô, để cô nằm xuống: “Ngoan.”
Đột nhiên, Thất Diệp hiểu được anh muốn làm gì. Chuyện ở Huyền Tự Cảnh, cô cho rằng mình đã hoàn toàn quên mất. Nhưng khi nụ hôn của anh đặt lên người cô, nỗi đau đớn đã lắng đọng lúc trước bây giờ nổi lên ồ ạt.
“Không, đừng Thanh Dương Tử.” Cô lắc đầu phản kháng, đẩy anh ra. Thanh Dương Tử hao tổn pháp lực nghiêm trọng, tại giờ phút này không thể khống chế được cô, anh cũng không muốn không chế cô: “Trước mắt đây là biện pháp duy nhất, Tiểu Thất.” Anh nói khẽ bên tai cô: “Ta sẽ nhẹ nhàng mà, được không?”
Nhưng cô chỉ lắc đầu, cô nằm trong vòng tay anh rơi lệ, vì những đau đớn của mấy trăm năm trước. Nước mắt ẩm ướt, lành lạnh dính trên ngực anh, thấm ướt vạt áo anh, nhiều năm sau, cảm xúc đau đớn này vẫn in mãi trong lòng của anh.
“Bạn hữu, nàng phải tuyệt đối tin tưởng bần đạo.” Anh cười, lau đi nước mắt nơi khóe mi của cô: “ Cái này gọi là thuật hoan hợp Song Tu, đương nhiên đôi bên đều thấy khoái cảm.” Anh thủ thỉ bên tai cô, ngón tay lướt nhẹ lên cổ cô, cô chỉ lắc đầu, khoảnh khắc ý chí kháng cự dần dần yếu đi.
Đạo chủ thấy không thể kéo dài, vén lên váy dưới của cô, tìm kiếm lối đi bí mật trong đào nguyên. Cô quá căng thẳng, cơ thể đông cứng. Anh cố gắng hôn lên thân thể cô giúp cô thả lỏng, dẫn dắt tay cô xoa dục vọng của mình đã sớm ngẩng đầu. Trên mặt cô đã ửng đỏ, cố gắng từ từ nhắm chặt mắt lại không dám nhìn thẳng vào anh.
Đạo chủ vô cùng nhẫn nại, mặc cho tay cô làm loạn dục vọng của mình, dịu giọng nói bên tai cô: “Nhỏ như vậy, nàng có hài lòng hay không?”
Thất Diệp biết rằng mình không thể thấy anh, nhưng vì quá xấu hổ nên nhắm chặt hai mắt lại. Làn mi dài che khuất đôi mắt sâu lắng như hồ nước. Anh hôn thật sâu, gặm cắn nơi cổ cô, khiến cho cô phát ra tiếng rên rỉ mất hồn. Cô vừa thở ra tiếng liền thấy kinh sợ, hoàn toàn không thể tin được chính mình lại phát ra âm thanh cám dỗ đến vậy. Kháng cự một hồi, cuối cùng chống đối không nổi thủ đoạn của người phía trên, đành phải khẽ rên, câu mất hồn người.
Cuối cùng đạo chủ cũng đi vào trong cơ thể của cô. Màu xanh hoa cỏ tôn cơ thể cô lên. Áo bào màu đen trượt xuống một nửa. Ánh mặt trời xuyên thấu qua bóng cây buông rơi trên người cô như buông rơi trên làn tuyết trắng. Đôi môi mọng mấp máy, đôi mắt nhắm chặt, đôi má đào ửng đỏ, một hình dáng làm cho người ta hận không thể mở ra ăn vào bụng.
Trong lòng anh nhớ đến chuyện Phong Ma, thật sự không dám trầm mê lâu trong việc cá nước thân mật. Nhưng hình ảnh đẹp mê hồn này làm anh đột nhiên hiểu được tình cảnh của Mộc Phi Huyền lúc trước. Trên đầu chữ sắc là một thanh đao, quả là một thanh đao dịu dàng.
Vận động tâm pháp hút linh lực trong cơ thể cô, xung quanh cô tỏa ra ánh sáng màu hổ phách. Đạo chủ nhẹ nhàng bấm tay niệm chú, dù sao cũng là người của mình, anh vẫn có thể khống chế được.
Vậy mà Thất Diệp không thấy đau đớn, linh lực hao mòn chỉ làm cho cô mỏi mệt. Có lẽ không nhất định đau đớn nào cũng có tên là tổn thương.
Cô vẫn nhắm nghiền đôi mắt như cũ. Cô xấu hổ với chính mình vì động tác dồn dập của anh mà nếm trải cảm giác mất hồn. Anh thật hiểu rõ thân thể của cô.
Đạo chủ chẳng quan tâm dục vọng của mình còn chưa thỏa mãn, cứ thế đứng dậy chỉnh trang lại vạt áo còn chưa cởi ra của mình, giúp cô kéo áo bào đen lên che đậy, khẽ khàng nói: “Nàng ngủ chút trước nhé”
Thất Diệp không trả lời anh, tâm ma trong người bắt đầu động đậy, cô cau chặt chân mày, cố gắng áp chế nó.
Danh sách chương