Ban ngày họ đi qua Thương Châu, dự tính từ nơi đó trở về Bích Lạc Hải. Khi đi ngang qua một thôn trang, bỗng đạo chủ không dám tin vào hai mắt của mình. Nơi này đất đai nứt nẻ, cây mạ cũng chẳng sống nỗi. Đường phố vẫn còn, nhưng những bức tường đã rạn nứt vô kể. Dường như dùng hai chữ “đổ nát” cũng không thể hình dung được nơi này.

Thỉnh thoảng có vài phụ nữ và trẻ con đứng ở cửa của những căn nhà chưa xập, gương mặt tóp teo, gầy đến không ai có thể nhìn ra họ là con người. Cặp mắt kia lóe sáng rực rỡ giống như dã thú đói khát khô cổ.

Những người đó mang vẻ mặt lạ lẫm nhìn Thanh Dương Tử. Thất Diệp cũng phát giác có điều gì không đúng, khẽ nói: “Có chuyện gì sao? Đạo chủ kéo cô gần lại một chút, không phải vì lo lắng an toàn của cô. Thật ra hiện nay, muốn tìm người có thể làm cô bị thương, sợ là trên Thiên Dình cũng không nhiều, chẳng qua anh sợ cô lo lắng mà thôi.

“Không có việc gì, hình như nơi này rất khốn cùng.” Anh hình dung vô cùng uyển chuyển, tình hình hiện tại đâu chỉ là khốn khổ, nghèo đói.

“Xin hỏi phu nhân, gần đây có nơi nào có thể trọ lại không?” Lực tương tác của Đạo chủ của chúng ta vẫn còn rất mạnh. Người phụ nữ kia vẫn dùng ánh mắt lạ lẫm như cũ đánh giá bọn họ. Một lúc sau, trong cổ họng cũng phát ra hai tiếng khàn khàn. Âm thanh khô khốc giống như những vách tường bùn đất khô nứt bên đường: “Mọi người nào còn có vui vẻ gì, làm sao còn có chỗ trọ.”

Mắt thấy mặt trời đã ngã về phía tây, đạo trưởng cũng không vội vã. Dù cho hai người ngủ nơi hoang dã cũng không thành vấn đề. Nhưng tại sao nơi này lại dẫn đến tình trạng thê thảm như vậy?

Trên đường đi, từ đầu đến cuối thôn có tất cả chừng trăm hộ dân. Vào thời khắc chạng vạng này, vậy mà không có một nhà nào lên khói bếp. Đạo chủ cảm thấy có vẻ u ám. Cho dù có nhiều người nguyện lòng dốc sức giúp đỡ thiên hạ. Nhưng lại có nhiều nơi phải chịu đựng đủ loại tai nạn như thế.

“Thanh Dương Tử.” Bàn tay trắng nõn nắm lấy sợi tơ bạc của anh. Thất Diệp cảm nhận được cảm xúc của anh đang thay đổi. Đạo chủ lấy lại tinh thần, không muốn làm hỏng tâm trạng của Thất Diệp, gượng cười nói: “Ngày mai chúng ta quay lại nơi này, tìm hiểu xem vì sao lại gặp đại hạn đến vậy.”

Thất Diệp thở dài: “Yêu đạo, có ai từng nói chàng rất bác ái hay không?”

Lần này đạo chủ cười thật: “Không có, phần lớn bọn họ hình dung bần đạo mang nỗi lo trăm họ, chí tình chí nghĩa, gánh cả thiên hạ….”

Anh càng nói càng đắc ý, Thất Diệp cười phỉ nhổ anh: “Xí” Khinh bỉ xong, lại bỗng nhiên trịnh trọng: “Chẳng lẽ trong lòng chàng, chưa từng có gì quan trọng hơn cả trăm họ trong thiên hạ này sao?”

Đạo chủ cười xấu xa, đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt cô: “Bạn hữu, nàng đang muốn buộc bần đạo thổ lộ sao?”

Lúc này, Thất Diệp thật sự phỉ nhổ khinh thường anh.

Hai người ngủ lại một dêm trong một ngôi miếu đổ nát ở đầu thôn. Buổi sáng cảm giác ánh mặt trời rất gay gắt. Chỉ là tia nắng ban mai vừa hé đã hơn cả buổi trưa ngày hè của những nơi khác. Bên ngoài vang lên tiếng la hét ầm ĩ. Đạo chủ dẫn Thất Diệp ra ngoài, thấy trên đài cao ở trong thôn; Có hai đứa con nít một nam một nữ nằm trên chiếc giường bằng đá, cổ tay nhỏ bé gầy yếu bị trói chặt, miệng bị bịt kín, chỉ còn lại nước mắt đầy mặt.

Đạo chủ vừa nhìn biết có chuyện chẳng lành. Quả nhiên trong đám thôn dân vây xem, ngoại trừ những người phụ nữ khóc đến chết đi sống lại. Còn những người khác thì nhìn một cách tham lam, giống như trước mắt họ là món ăn ngon. Bên cạnh một thôn dân cao lớn đang mài một cây đao trên phiến đá, không có nước để thấm nên âm thanh kia nghe thật chói tai.

Thời diểm anh ta thử đao, đi đến cái giường đá trên đài, định hạ đao xuống cổ tay yếu ớt của đứa nhỏ kia. Đương nhiên đạo chủ không để cho anh ta thuận lợi ra tay. Anh vung phất trần lên, cuốn cây đao kia xuống đất, dẫn theo Thất Diệp lên đài, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: “Làm cái gì vậy?”

Có lẽ chưa từng bị cản trở như vậy, thôn dân chung quanh ngây người một lúc. Ngược lại người thị sát giận dữ: “Đừng có quấy rầy chúng tôi cúng tế, đắc tội với thần linh, hôm nay sẽ chẳng có chút mưa nào đâu.”

Quả nhiên. Trong lòng đạo chủ lạnh xuống, tại sao những thứ tôn sùng ngu muội đến mù quáng này luôn ẩn sâu trong lòng mọi người, xua đuổi không bao giờ hết?

“Nếu là con gái của anh, anh cũng sẽ nhẫn tâm như vậy sao?” Trong giọng nói của anh đã ẩn giấu tức giận nguy hiểm. Lời này hét lên với người đang cầm đao trên đài, dưới đài có một giọng khàn khàn đáp: “Đạo trưởng, đứa bé trai trên đài đúng là con trai độc nhất của lão đây.”

Lúc ấy, đạo chủ của chúng ta lại sợ ngây người. Anh đã đi lại cả khắp cõi trời đất, nhưng chuyện như thế này anh chưa từng gặp qua. Âm thanh của ông lão kia nghe thật chói tai: “Nơi này không có hoa màu, không có nước đã hơn ba năm. Vào năm nay, thậm chí cây cỏ cũng chết hết. Anh hãy nhìn xem nhiệt độ của nơi này, nếu không hiến tế một bé trai và một bé gái, thì khi đến giữa trưa, trứng chim đặt dưới ánh nắng mặt trời cũng có thể nướng chín.”

Đạo chủ nhìn những người xung quanh trợn to mắt nhìn. Sau một hồi anh mới mở miệng, giọng nói thật lạnh lẽo khốc liệt: “Vậy nếu như hiến tế đến người cuối cùng mà vẫn không mưa thì sao?”

Thôn dân đứng xung quanh xôn xao: “Kéo cái người không biết gì này đi chổ khác, lỡ thời giờ thì thần linh sẽ giận dữ! Tất cả mọi ngưởi đều không thể sống được.”

Có một vài người dân bắt đầu nhốn nháo, vẻ mặt ông lão kia tang thương cùng với bất đắc dĩ: “Mong đạo trưởng nhanh chóng đi khỏi chỗ này. Qua được nhất thời là tốt rồi. Tránh khỏi hôm nay, chưa biết ngày mai sẽ như thế nào?”

Qua được nhất thời….. Đến cuối cùng, đạo trưởng cũng không nói gì. Ngay cả chính cả anh cũng không thể phủ nhận được trên thế gian này có rất nhiều người như vậy: Chỉ vì ý nghĩ sinh tồn lại có thể hèn mọn đến nước này.

Người thôn dân kia lại nhặt đao lên, ánh mặt trời càng thêm gay gắt. Thanh Dương Tử cúi đầu nhìn cây đao kia, thật lâu, hạ tay xuống rạch một đường, cắt xuống cổ tay một vết thương rất sâu.

Máu chảy ra, nhỏ giọt xuống giường đá, kéo dài thấm xuống khe hở của giường đá kia, Thất Diệp ngửi được mùi máu tanh, khẽ cất giọng gọi anh: “Thanh Dương Tử?”

Tay phải đạo chủ vỗ vỗ trấn an cô, tay trái máu chảy càng nhanh. Xung quanh không ai dám lên tiếng. Ánh mặt trời xuyên thấu qua áo bào trắng bạc của anh, rọi lên gương mặt cương nghị, chiếu lên giọt máu một màu sắc rực rỡ thật đẹp mắt.

Tuy đạo chủ của chúng ta không phải là đồng nam. Nhưng dù gì cũng có tu vi cao thâm. Nên máu của anh có thể có hiệu quả hơn nhiều so với người bình thường. Nhiệt độ của ánh mặt trời chói chang dần dần chiếu rọi xuống. Vì mất máu quá nhiều nên môi anh đã tái xanh, nhưng không ảnh hưởng đến phong thái của mình. Anh dùng tay phải chặn lại miệng vết thương , xoay lại nhìn đám người quần áo lam lũ: “Không có thần thánh nào có thể phù hộ chúng ta.” Giọng nói của anh cứng rắn lạnh lùng, hòa tan vào ánh sáng màu vàng của mặt trời: “Cũng chẳng có ai được ai phù hộ. Khi có gì đe dọa đến cuộc sống của chúng ta, có van xin cũng chẳng được. Chỉ cần chúng ta đoàn kết liều chết cũng sẽ chiến thắng được nó, bất kể nó là thần hay là ma.”

Ánh sáng xanh trong tay Thất Diệp nhẹ nhàng hiện ra phủ lên miệng vết thương ở cổ tay đạo chủ. Ngay lập tức miệng vết thương khép lại khôi phục như ban đầu. Đây là Mộc Xuân Phong trong truyền thuyết!

“Thanh Dương Tử, chàng đang tức giận ư?” Câu nói rất khẽ, nhưng đạo chủ dần dần bình tĩnh trở lại: “Nếu như thế giới này mạnh sống yếu chết. Như vậy người còn sống sót nhất định sẽ không phải là người biết nhân nhượng vì lợi ích toàn cục!”

Phía dưới im lặng một lúc, có người sợ hãi mở miệng hỏi: “Đạo trưởng, ngài có biện pháp nào cứu chúng tôi không?”

Ánh mắt xung quanh lập tức khẩn thiết trở lại. Đạo chủ biết chính mình phải nói rõ ràng tất cả. Nhưng ngẫm lại nếu mỗi người đều có năng lực tự bảo vệ mình, vậy thì còn cần anh làm gì? Anh hơi bất đắc dĩ, vẫy vẫy tay: “Vốn Cửu U Minh Long không phải như thế, là do các người hiến tế nuôi dưỡng thời gian lâu dài, bây giờ mới trở thành như vậy.”

Thôn dân phía dưới quỳ rạp trên mặt đất, dập đầu không ngừng: “Thần tiên, xin cứu giúp chúng tôi đi, cứu chúng tôi đi.”

Đạo chủ mím môi: “Cầu xin bần đạo cũng vô ích.”

Mọi người vội vàng quay sang hướng Thất Diệp dập đầu. Đôi mắt Thất Diệp hư vô đón ánh nắng mặt trời: “Thần tiên?”

Cô tự lẩm bẩm, đạo chủ mỉm cười nói: “Bạn hữu, làm phiền đôi tay ngọc ngà một phen.”

May mà Thất Diệp biết trước thói quen của anh, ngược lại không nói gì, giơ tay đập vỡ nát hai chiếc giường đá kia. Có hai người phụ nữ vội vã chạy lại ôm hai đứa con xuống, vừa đi vừa thì thào nhắc đến cái gì bồ tát phù hộ đủ loại.

Cửu U Minh Long vốn là thần thú thời thượng cổ. Trong truyền thuyết là do oán linh của Hồng Hoang tạo thành. Ở hiện tại cũng được coi là một động vật được quốc gia bảo hộ cấp một. Nhưng thả ra thì lại trở thành một mối họa. Bởi vì con vật đó có cái khiến người ta không dám khen tặng, chính là yêu thích phun lửa! Mà còn phun lửa không quản thời gian, địa điểm. Bất kể có người lớn hay trẻ con, cứ thích là phun lửa.

Như vậy là không có đức tính bảo vệ môi trường, khó trách Diệt Tự Cảnh xem nó là mãnh thú gây tai họa ghê gớm. Hiện thời, có máu tươi cung cấp nuôi dưỡng, nó cảm thấy mát mẻ thoải mái. Đương nhiên tạm thời không phun lửa vài chỗ, vì vậy nhiệt độ cũng giảm thấp một chút. Nhưng ngẫm lại, tu vi của nó càng cao thì nhiệt độ hỏa diễm càng cao, cho nên dùng máu tươi nuôi nấng có thể nói là một loại thuốc độc cho đỡ khát.

(Kỳ thật cái gọi cần bé trai bé gái hoàn toàn là giả dối hư vô. Mỗ quân suy đoán tế phẩm luôn là như thế, cũng chỉ vì người lớn đều sợ chết).

Đối với Thất Diệp, việc giết chết Cửu U Minh Long cũng chỉ dễ dàng như trở bàn tay. Một tay cô đập vỡ giường đá, oán vật phía dưới cảm nhận được sự khác thường, nên chui lên khỏi lòng đất. Thế nhưng thân tựa như hình rồng, hình dáng như ngọn lửa. Không khí xung quanh nhất thời bị nóng bức vô cùng. Nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc, Mộc Xuân Phong xuất ra, nhiệt độ nóng bức lập tức tan rã. Thất Diệp dự đoán phương hướng của nó, đánh thẳng một chưởng, tiếng kêu dài vang lên trong không trung. Súc sinh kia đã bị trúng chưởng, nhưng vẫn còn hung hãn đánh trả lại Thất Diệp, lại không biết chính mình là oán linh ngưng kết, mà thân thể Thất Diệp Linh Chi đặc biệt yêu thích đối với biến hóa hư vô, vì thế bổ nhào tới trực tiếp hút hết nó sạch sẽ.

Khi Thất Diệp bay ra, đôi cánh màu vàng của cô giang rộng, con ngươi màu đen nhợt nhạt dần thay đổi thành màu tím, ánh mặt trời làm nền, gió thổi qua tay áo, giữa cái ma mị mang theo khí chất của vua chúa.

Đôi đồng tử màu tím đang âm thầm nhìn chăm chăm vào nơi xa xăm. Chuyện này về sau cũng làm ma tộc xôn xao. Bọn chúng nói Ma Tôn đã trở lại, người đó sẽ dẫn dắt bọn chúng, mở ra một tộc ma mới sáng lạng.

Một chuyến du ngoạn rãnh rỗi, cuối cùng cũng đến đích.

Đạo chủ ở lại Bích Lạc Hải vài ngày, Lan Y và Mạc Hồ thấy hai người thân thiết. Đương nhiên cũng hiểu rõ mối quan hệ của bọn họ. Trái lại rất vui vẻ, bọn họ vô cùng tôn kính nam chủ nhân của Bích Lạc Hải. Khụ, chỉ là đạo chủ của chúng ta tái phát tật xấu mượn gió bẻ măng.

“Chậc, bạn hữu, nàng xem Hoài Nam có thiên tai lũ lụt, dân chúng lầm than. Nàng thân là thượng tiên Bích Lạc Hải, tốt xấu gì cũng chỉ có năng lực yếu ớt thôi.”

Thất Diệp nhíu mày: “Nói đi, lần này cần bao nhiêu bạc?”

Đạo chủ vui mừng nói: “Không nhiều lắm đâu, không nhiều lắm đâu, bạn hữu có thể đưa hai mươi lượng bạc là được ngay.”

Lan Y không lên tiếng không được: “Tiểu Thất, tôi vô cùng tiếc nuối trịnh trọng thông báo cho cô biết. Nếu xuất ra hai mươi lượng bạc này, thì trong vòng năm trăm năm, cô đừng nghĩ đến cây trâm phượng vũ.”

Thất Diệp =.=

Đạo chủ thán phục: “Bạn hữu, một cây trâm tốn hai mươi lượng bạc???? Đúng là quá xa xỉ, không cho xa xỉ như vậy!”

Thất Diệp còn chưa thôi: “Thật sự chàng muốn lấy toàn bộ đi ư?”

“Ây da, bạn hữu, không nhất thiết đắc tiền mới là trâm tốt đâu.” Đạo chủ của chúng ta trấn an, sau đó kề sát vào cô nói nhỏ: “Mà ánh mắt nàng lại không nhìn thấy, hai ba ngày nữa sẽ ta không có mặt ở đây, vậy thì đẹp cho ai xem chứ?”

Thất Diệp phất tay. Thật ra chính cô cũng không để ý lắm. Do Lan Y nói trâm Phượng Vũ như thế nào thì cô biết như thế đó, chỉ tiện lòng hiếu kỳ như một món đồ chơi mà thôi.

Vì thế đạo chủ của chúng ta cầm bọc ngân phiếu hai mươi lượng bạc rời khỏi Bích Lạc Hải.

Lan Y đưa anh ta xuống núi, lúc gần đi không quên trêu ghẹo anh: “Đạo chủ, nếu như có ngày anh thật sự muốn cưới Thất Diệp, ngàn vạn lần đừng quên sính lễ nhé…..”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện