“Quyến rũ vốn không phải chỉ nói vài ba tiếng ngoài miệng, hay liếc mắt đưa tình là đủ, một ma ma chân chính, khách chỉ cần nhìn vào một cái, xương cốt liền nhũn ra.” Sở Nhất Nương của Di Hồng Viện, lắc lắc eo thon muôn phần phong tình: “Cái gọi là mê người, chính là một loại khí chất.” Cô búng nhẹ móng tay, nhẹ lời mềm giọng, e lệ hờn giận, quay đầu lại thì câu hồn đoạt phách: “Gia, ngài thật lâu chưa tới nha.”

“Tiểu Nghiêm, cảm thấy thế nào?”

“Quyến rũ thấu xương.” Tiểu Nghiêm kiêm chức dạy dỗ và chăm sóc đứng thẳng như tượng binh mã, vẻ mặt cũng y vậy.

“Ừ,” tôi lui về phía sau, nhưng giọng nói của cô ta đã vang lên: “Thất Diệp, tới đây thử một chút.”

Liều mạng! ! ! Tôi bắt chước biểu cảm của cô ta, nhẹ nhàng ngã vào lòng Tiểu Ngiêm, khóe mắt nhíu nhíu, mị nhãn [1] bay đi, năm ngón tay đặt nhẹ trên ngực Tiểu Nghiêm, cố gắng đè giọng nói xuống: “Ơ, gia, ngài đã thật nhiều ngày không tới.”

[1] Liếc (nháy) mắt đưa tình. Ví dụ như mị nhãn như tơ, là hình dung ánh mắt đong đưa, như lưới tình dày đặc, bắt được lòng người.

“Tiểu Nghiêm, cảm thấy thế nào?”

“. . . . . .”

“Tiểu Nghiêm!”

“. . . . . .”

“Tiểu Nghiêm! !”

“Sở ma ma.”

“Hả?”

“Xin điều tôi đến phòng chứa củi để chẻ củi.”

T_T. . . . . .

Sau khi Sở Nhất Nương cấu kết với Tiểu Nghiêm tiến hành một loạt huấn luyện cực kỳ tàn nhẫn lên tôi, cuối cùng tôi cũng được coi như xuất sư, chua cay trong đó khó có thể nói thành lời. Mặc dù hiện nay khả năng cười đến khuynh thành không cao, nhưng vẫn có thể cười khiến mười mấy người nghiêng ngả.

Xà Quân thường tới đây, mỗi lần Sở Nhất Nương nhìn thấy anh ta thì mắt cũng sáng lên, tôi cảm thấy không thoải mái, dù lúc không gặp anh ta thì cũng chưa bao giờ nhớ anh ta, nhưng thấy anh ta để tâm tới biểu hiện của đối tượng khác thì lại cảm thấy không vui.

“Xà Quân.”

“Hả?”

“Tại sao chúng ta phải dùng cách này để hấp thu dương khí vậy?”

“Bởi vì cách này rất nhanh.”

“Nhưng cách này không hợp với đạo trời lắm.”

“Trời không thuận theo ý ta, thì ta nhất định nghịch ý trời.” Lúc anh ta nói ra câu này, vẻ mặt dịu dàng thường ngày lại thoáng qua một nét hung ác. Tôi muốn chuyển biến thành tình huống tốt mà đổi đề tài, nhưng không ngờ mình lại không muốn chết tử tế mà nói một câu: “Sở Nhất nương thích anh.”

Xà Quân quay đầu cười với tôi: “Tôi có đẹp trai hay không?”

“Đẹp trai.” Không chút do dự.

“Vậy nếu có nữ nhân thích tôi thì cũng rất bình thường.”

“Vậy anh thích cô ấy sao?”

“Ừm. . . . . . Chuyện này thì . . . . . .” Anh ta mỉm cười vân vê tóc tôi, đặt dưới mũi ngửi: “Em nói xem?”

“Tôi . . . . . .”

“Ngẩng đầu nhìn tôi, em cúi đầu để cúng bái thần linh à?” Đôi tay anh ta ấn xuống vai tôi, ánh mắt dịu dàng như nước: “Em hi vọng tôi thích cô ta, hay là thích em?”

Tôi nghĩ nhất định là tôi đang đỏ mặt, thế nhưng chỉ đẩy anh ta ra, nói một câu tôi thèm mà quản anh có tìm đường chết hay không, ngay sau đó chạy trối chết.

Anh ta không đuổi theo, một con rắn ngồi trong phòng cười to.

Ra ngoài đụng phải Tiểu Nghiêm, anh ta vẫn giữ biểu cảm như tượng binh mã, lúc tôi đi qua lạnh lùng phun ra một câu: “Mê trai.”

. . . . . .

Phiên ngoại nhỏ: nhật ký của Mỗ Thảo.

Một ngày kia, trời trong xanh. Hóa thành thất diệp linh chi ngủ trong vườn hoa, tiện thể hấp thu tinh hoa của nắng trời, chỉ vì cái đầu thấp nhỏ, bị cỏ đuôi chó trong vườn cười nhạo.

Ngày hôm sau, biến thành thất diệp linh chi cao hai thước ngủ trong vườn hoa, tiện thể hấp thu tinh hoa của nắng trời, chỉ vì cái đầu thấp nhỏ, bị cây hoa hồng cười nhạo.

Ngày hôm sau, hóa thành thất diệp linh chi cao ngang người ngủ trong vườn hoa, tiện thể hấp thu tinh hoa của nắng trời, chỉ vì cái đầu thấp nhỏ, bị cây dạ hợp cười nhạo.

Lại ngày hôm sau, biến thành thất diệp linh chi cao mười trượng ngủ trong vườn hoa, tiện thể hấp thu tinh hoa của nắng trời, mọi người đều kinh hãi. Chỉ vì cái đầu cao lớn, bị thực vật trong vườn cười nhạo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện