Đương nhiên Tô Yên không sợ cô, chính xác là ả đã hận Thất Diệp đến
nghiến răng nghiến lợi. Hiện tại quan hệ của ả và Mộc Phi Huyền đã rất
căng thẳng. Mặc dù Mộc Phi Huyền không có viết thư thôi ả, nhưng anh ta
đã không bao giờ muốn nói chuyện với ả nữa.
Mới đầu Tô Yên nghĩ, chỉ cần qua vài tháng, cơn giận của Mộc Phi Huyền sẽ tiêu tan. Nhưng ả lầm rồi, lần này cho dù ả giở hết thủ đoạn, Mộc Phi Huyền cũng không hề có dấu hiệu hồi tâm chuyển ý. Dĩ nhiên Tô Yên giận chó đánh mèo, nên trút lên Thất Diệp. Nếu như lúc đó con yêu nghiệt này chết đi, bây giờ chẳng phải là tốt rồi ư!
Vương Mẫu cũng nhìn Thất Diệp, bảo tọa của bà cao hơn những chổ của người khác, bếp lò trước mặt cũng cao hơn người ta. Thấy Thất Diệp đứng yên bất động tại chỗ, sắc mặt của bà càng ngày càng đen. Chúng tiên cũng hận không thể rút mình vào trong, chỉ có điều, Thất Diệp không nhìn thấy, cô là người mù mà.
Lòng Tô Yêu vui sướng, ai ở trên trời mà không biết tính tình Vương Mẫu nương nương. Lúc này Thất Diệp đã xem như hoàn toàn đắc tội bà rồi.
“Bích Lạc Tiên Tử to gan, muốn phá rối hội bàn đào ư?” Vương Mẫu nương nương vừa mở miệng, khí thế rất phi thường. Trong chúng tiên đã có người bắt đầu run rẩy, Thất Diệp vẫn làm giọng thản nhiên “Vốn không có ý đó. Chúc thọ cũng được, nhưng xin nói cho tôi biết, bà đã làm gì để đáng được tôi tôn kính chứ? Bà đã ban ân gì cho tôi, đáng để tôi khúm núm?”
Lời vừa nói ra, cả tiên giới đều giận dữ. Cả đời Vương Mẫu nương nương đoán chừng chưa từng bị ai chất vấn như vậy. Bà giận tái mặt, đứng lên khỏi bảo tọa, run rẩy chỉ vào Thất Diệp, muốn liệt kê từng công lao vĩ đại của mình…. Nhưng mà hồi lâu, phát hiện ra trong đầu toàn là hằng ngày có thiên tướng nào đó đem tặng bà nào là bình Tử Ngọ, Kim Long, Ngọc Phượng. Hằng ngày có tiên nữ nào đó dệt áo choàng bảy màu cho bà, hằng này có ai có ai tặng bà thú quý hiếm vân vân…
Thái Bạch Tinh Quân nhìn Vương Mẫu thật sự không tìm ra được gì để nói, vội nói chữa “Cho dù như thế nào, đối với nương nương bất kính là có tội, bắt lại trước đi, mau mau mau.”
Nhị Lang Thần không biết dẫn nhánh quân nào đi đến, nhìn ra được lúc anh ta nhận lệnh là đang tắm cho con chó của anh ta. Hao Thiên Khuyển trong lồng ngực anh vẫn còn bết đầy sữa tươi, trong không khí nhất thời cũng tràn ngập mùi sữa ngọt ngào.
Một đội thiên binh đang định tiến lên, tay Thất Diệp phất ra một vòng tròn lớn về phía sau, chỉ nghe một tiếng vang rất dữ dội, Quảng Hàn Cung bị chia ra làm hai.
Cô vẫn đứng nghiêm, đôi cánh vàng sáng chói mở rộng sau lưng, tỏa sáng vô cùng chói mắt. Cũng là một người, một khuôn mặt, nhưng trong phút chốc đã bộc phát ma khí làm tất cả mọi người đều sợ hãi.
Sắc mặt tất cả thần tiên lúc ấy đều thay đổi, đội thiên binh kia vẫn đang vây cô vào giữa. Chỉ nghe có tiếng người kêu bên ngoài “Hãy xem kiếm diệt yêu của ta”
“Hãy xem khóa trói yêu của ta.”
“Hãy xem Cửu âm bạch cốt trảo của ta….”
——
Nhưng Thất Diệp vẫn đứng giữa bình tĩnh, nhìn bọn thiên binh thiên tướng đang vây kín xung quanh cô.
Thái Bạch Tinh Quân vừa nhìn thế, vội vàng nói “Vương Mẫu nương nương, ngài xem, Bích Lạc Tiên Tử đóng vở hài kịch này cho ngài thưởng thức thật hay đó, ha ha ha ha” Ông ta vỗ tay cười khan, xung quanh bắt đầu có vài thần tiên phụ họa “Không nghĩ đến Bích Lạc Thượng Tiên lại có sáng kiến như thế. Sáng kiến không tệ, thật rất hay”
Mặt Vương Mẫu vẫn còn tái xanh, trong chốc lát bà ngồi lại bảo tọa “Tâm ý của Bích Lạc Thượng Tiên ta xin nhận.”
Thất Diệp vung tay áo bỏ đi. Thanh Dương Tử chặn cô lại ở Nam Thiên Môn. Giọng nói của anh vẫn mang theo một ít than thở “Những kẻ này, lừa bọn họ chút là được rồi, chọc đến bọn họ làm gì.”
Khi đó đêm đã về khuya, ánh sao lấp lánh giữa những tầng mây màu bạc, giọng nói Thất Diệp đầy chế giễu “Tôi cho rằng đạo chủ Diệt Tự Cảnh được người người khen ngợi, là người ngay thẳng không biết luồng cúi chứ.”
Thanh Dương Tử tìm tảng đá màu lam ngồi xuống, cánh tay phải vẫn cầm phất trần nghiêng nghiêng “Lúc tôi mới tu đạo, sư phụ nói cho tôi biết tài năng bao nhiêu thì sẽ có trách nhiệm bấy nhiêu.” Anh ta nhìn về những ngôi sao đang phiêu diêu khắp cõi trời xa “Mỗi lần sư phụ dẫn tôi đi ra ngoài, đều thấy được thế gian này toàn là bệnh tật, chiến loạn, nạn đói. Khi đó, tôi cho rằng chỉ cần tôi thành tiên, có lẽ sẽ có thể chém hết tội nghiệt tam giới, độ được cuộc sống đau thương của thiên hạ.”
Anh nhẹ thở dài, những ngôi sao trên bầu trời trong mắt anh cũng sáng rực rỡ “Nhưng sau đó, tôi lại phát hiện tôi đã sai rồi. Cõi đời này, chỉ có sức lực một mình tôi, hoàn toàn chẳng làm được gì cả. Cho nên, khi tôi kế nhiệm chức đạo chủ Diệt Tự Cảnh, tôi biết vẫn không ngăn được những bệnh tật, chiến loạn, nạn đói này, vẫn có người chết rét đầu đường, vẫn có người dễ dàng vì miếng ăn mà chết. Nhưng tối thiểu, tôi cố gắng không để xảy ra tình trạng này trong phạm vi ánh mắt của tôi.”
Anh vẫn ngồi trên đá, lần đầu tiên, Thất Diệp nghe ra sự mù mịt trong tiếng nói kia “Đột nhiên, tôi cảm thấy chẳng muốn đắc đạo thành tiên gì cả. Thần tiên đều ở trên tận trời cao, làm sao có thể hiểu rõ được khó khăn của người trong thiên hạ? Thần tiên ở trên trời, làm sao lại băn khoăn đến sự sống chết của người trong thiên hạ đây? “Cho nên, đạo trưởng thường vân du tứ xứ, Diệt Tự Cảnh thường nói đạo chủ không ở đấy.” Lan Y mở miệng, cô vẫn nhớ rõ chuyện năm đó Huyết Ma làm loạn. Hoàn toàn không thấy bóng dáng Thanh Dương Tử, Quyết Minh Tử gấp đến mức thiếu chút nửa đập đầu vào tường.
Thanh Dương Tử mỉm cười, phủi bụi trên người, đưa tay kéo tay áo của Thất Diệp “Bằng hữu, ít ra là bần đạo đang tâm sự với cô, làm ơn bày tỏ chút đi.”
Vẻ mặt Thất Diệp hờ hững, rất lâu cô mới nói một câu “Một mình, không phải rất khổ cực ư?”
Thanh Dương Tử cười “Trước đây rất cực khổ. Nhưng nhìn thấy bằng hữu, đột nhiên bần đạo cảm thấy tất cả cực khổ cũng đáng giá. Dù sao, sau này có Bích Lạc Thượng Tiên giúp đỡ, Thanh Dương Tử cũng bớt gánh nặng trên vai, có thể thở một hơi nhẹ nhõm. Lần này quả thật là phúc của nhân gian.”
Thất Diệp biết mình vừa bị mắc lừa rồi, một hồi lâu lại lắc đầu thở dài “Trách nhiệm vĩ đại ghê”
Hai người sánh vai nhau đi, Lan Y đi theo phía sau, đêm ở Thiên Cung an tĩnh dị thường.
“Bên kia chính là hồ tuyết của Thiên Cung.” Thanh Dương Tử dẫn cô đến đó, hồ tuyết rét lạnh vô cùng, cũng may lúc này Thất Diệp có thể chịu đựng được cái rét buốt như thế.
“Tại sao ở đây lại lạnh vậy?” Lan Y không ngừng xoa tay, Thanh Dương Tử nhìn hồ tuyết như có điều suy nghĩ “Bởi vì cuối hồ tuyết, là nơi giao nhau với Vô Hận Thiên”
Lần này, chính Lan Y cũng tái mét mặt mày, hoảng sợ la lên, lại lập tức che miệng mình. Thất Diệp không giải thích được, chỉ có tâm ma trong người cô khẩn cấp hấp thụ cái lạnh lẽo bức người này “Ma khí thật mạnh”
Ở nơi đây bị băng tuyết bao trùm, đập vào mắt là một dãy trắng xóa. Thất Diệp cau mày “Vô Hận Thiên là cái gì? Tại sao muốn dẫn tôi đến đây?”
Thanh Dương Tử cầm tay cô đặt lên tấm băng lạnh lẽo, tâm ma lại càng tăng sức hấp thu, ma khí này tăng cường tu vi cho hắn rất nhiều.
“Vô Hận Thiên đương nhiên là nơi phong ấn Phong Ma của thần giới trong cuộc đại chiến tiên ma”
Thất Diệp có biết cuộc đại chiến tiên ma đó, cho dù lúc đó chỉ mới là tiểu yêu, cô cũng đã nghe nói đến. Một vị vua sau khi chết không vào lục đạo luân hồi, ngược lại trở thành ma. Đó chính là thánh ma nguyên thai đầu tiên, Tiên giới dùng vũ khí cổ thần Phần Thiên Lò phong ấn hắn tại Vô Hận Thiên, cuộc ác chiến đó người chết đếm không hết.
“Chuyện này có liên quan gì đến tôi?” Vẻ mặt Thất Diệp lạnh lùng. Dĩ nhiên đạo trưởng Thanh Dương Tử biết tính tình một con ma mắt mù nhất định là rất hẹp hòi. Cho nên anh ta cười “Nơi này có thể kết tinh được anh trăng tinh khiết nhất”
Có phải rất châm chọc hay không? Ở một nơi phong ấn ác ma, lại có ánh trăng thuần khiết nhất cả Thiên Cung.
Thanh Dương Tử vô cùng chăm chú kết tinh ánh trăng, Thất Diệp ngồi lẳng lặng, gió thổi tuyết rơi vào tay áo cô, nhưng lại không hề nhiễm một chút bụi sương.
“Cô đang nghĩ gì vậy?” Đột nhiên tâm ma trong nội tâm cô mở miệng.
“Liên quan gì đến anh?” Thất Diệp cũng đã học được đối chọi gay gắt với hắn, tâm ma cũng không thèm để ý, sau đó nói một câu long trời lở đất “Không phải là cô yêu hắn ta chứ?”
Thất Diệp giống như bị đạp trúng đuôi, nhảy dựng lên trong thoáng chốc, trong lòng càng tức tối mắng tâm ma “Thích cái búa!”
Tâm ma cũng cười hả hê “Không có thì tốt. Trí nhớ của đạo chủ Diệt Tự Cảnh cứ năm trăm năm lại quay trở về số 0. Năm trăm năm sau, chắc chắn hắn ta sẽ quên hết tất cả mọi chuyện về cô”
“Hả?”
“Người ta giải thích rằng, vì tránh việc vì chuyện tư làm rối loạn kỷ cương, hơn nữa người tu đạo, một khi bị nhiễm tình dục, thì làm sao thành tiên được? Cho nên, tôi giội trước một chậu nước ở đây, để dập tắt ngọn lửa le lói trong lòng cô…”
Mới đầu Tô Yên nghĩ, chỉ cần qua vài tháng, cơn giận của Mộc Phi Huyền sẽ tiêu tan. Nhưng ả lầm rồi, lần này cho dù ả giở hết thủ đoạn, Mộc Phi Huyền cũng không hề có dấu hiệu hồi tâm chuyển ý. Dĩ nhiên Tô Yên giận chó đánh mèo, nên trút lên Thất Diệp. Nếu như lúc đó con yêu nghiệt này chết đi, bây giờ chẳng phải là tốt rồi ư!
Vương Mẫu cũng nhìn Thất Diệp, bảo tọa của bà cao hơn những chổ của người khác, bếp lò trước mặt cũng cao hơn người ta. Thấy Thất Diệp đứng yên bất động tại chỗ, sắc mặt của bà càng ngày càng đen. Chúng tiên cũng hận không thể rút mình vào trong, chỉ có điều, Thất Diệp không nhìn thấy, cô là người mù mà.
Lòng Tô Yêu vui sướng, ai ở trên trời mà không biết tính tình Vương Mẫu nương nương. Lúc này Thất Diệp đã xem như hoàn toàn đắc tội bà rồi.
“Bích Lạc Tiên Tử to gan, muốn phá rối hội bàn đào ư?” Vương Mẫu nương nương vừa mở miệng, khí thế rất phi thường. Trong chúng tiên đã có người bắt đầu run rẩy, Thất Diệp vẫn làm giọng thản nhiên “Vốn không có ý đó. Chúc thọ cũng được, nhưng xin nói cho tôi biết, bà đã làm gì để đáng được tôi tôn kính chứ? Bà đã ban ân gì cho tôi, đáng để tôi khúm núm?”
Lời vừa nói ra, cả tiên giới đều giận dữ. Cả đời Vương Mẫu nương nương đoán chừng chưa từng bị ai chất vấn như vậy. Bà giận tái mặt, đứng lên khỏi bảo tọa, run rẩy chỉ vào Thất Diệp, muốn liệt kê từng công lao vĩ đại của mình…. Nhưng mà hồi lâu, phát hiện ra trong đầu toàn là hằng ngày có thiên tướng nào đó đem tặng bà nào là bình Tử Ngọ, Kim Long, Ngọc Phượng. Hằng ngày có tiên nữ nào đó dệt áo choàng bảy màu cho bà, hằng này có ai có ai tặng bà thú quý hiếm vân vân…
Thái Bạch Tinh Quân nhìn Vương Mẫu thật sự không tìm ra được gì để nói, vội nói chữa “Cho dù như thế nào, đối với nương nương bất kính là có tội, bắt lại trước đi, mau mau mau.”
Nhị Lang Thần không biết dẫn nhánh quân nào đi đến, nhìn ra được lúc anh ta nhận lệnh là đang tắm cho con chó của anh ta. Hao Thiên Khuyển trong lồng ngực anh vẫn còn bết đầy sữa tươi, trong không khí nhất thời cũng tràn ngập mùi sữa ngọt ngào.
Một đội thiên binh đang định tiến lên, tay Thất Diệp phất ra một vòng tròn lớn về phía sau, chỉ nghe một tiếng vang rất dữ dội, Quảng Hàn Cung bị chia ra làm hai.
Cô vẫn đứng nghiêm, đôi cánh vàng sáng chói mở rộng sau lưng, tỏa sáng vô cùng chói mắt. Cũng là một người, một khuôn mặt, nhưng trong phút chốc đã bộc phát ma khí làm tất cả mọi người đều sợ hãi.
Sắc mặt tất cả thần tiên lúc ấy đều thay đổi, đội thiên binh kia vẫn đang vây cô vào giữa. Chỉ nghe có tiếng người kêu bên ngoài “Hãy xem kiếm diệt yêu của ta”
“Hãy xem khóa trói yêu của ta.”
“Hãy xem Cửu âm bạch cốt trảo của ta….”
——
Nhưng Thất Diệp vẫn đứng giữa bình tĩnh, nhìn bọn thiên binh thiên tướng đang vây kín xung quanh cô.
Thái Bạch Tinh Quân vừa nhìn thế, vội vàng nói “Vương Mẫu nương nương, ngài xem, Bích Lạc Tiên Tử đóng vở hài kịch này cho ngài thưởng thức thật hay đó, ha ha ha ha” Ông ta vỗ tay cười khan, xung quanh bắt đầu có vài thần tiên phụ họa “Không nghĩ đến Bích Lạc Thượng Tiên lại có sáng kiến như thế. Sáng kiến không tệ, thật rất hay”
Mặt Vương Mẫu vẫn còn tái xanh, trong chốc lát bà ngồi lại bảo tọa “Tâm ý của Bích Lạc Thượng Tiên ta xin nhận.”
Thất Diệp vung tay áo bỏ đi. Thanh Dương Tử chặn cô lại ở Nam Thiên Môn. Giọng nói của anh vẫn mang theo một ít than thở “Những kẻ này, lừa bọn họ chút là được rồi, chọc đến bọn họ làm gì.”
Khi đó đêm đã về khuya, ánh sao lấp lánh giữa những tầng mây màu bạc, giọng nói Thất Diệp đầy chế giễu “Tôi cho rằng đạo chủ Diệt Tự Cảnh được người người khen ngợi, là người ngay thẳng không biết luồng cúi chứ.”
Thanh Dương Tử tìm tảng đá màu lam ngồi xuống, cánh tay phải vẫn cầm phất trần nghiêng nghiêng “Lúc tôi mới tu đạo, sư phụ nói cho tôi biết tài năng bao nhiêu thì sẽ có trách nhiệm bấy nhiêu.” Anh ta nhìn về những ngôi sao đang phiêu diêu khắp cõi trời xa “Mỗi lần sư phụ dẫn tôi đi ra ngoài, đều thấy được thế gian này toàn là bệnh tật, chiến loạn, nạn đói. Khi đó, tôi cho rằng chỉ cần tôi thành tiên, có lẽ sẽ có thể chém hết tội nghiệt tam giới, độ được cuộc sống đau thương của thiên hạ.”
Anh nhẹ thở dài, những ngôi sao trên bầu trời trong mắt anh cũng sáng rực rỡ “Nhưng sau đó, tôi lại phát hiện tôi đã sai rồi. Cõi đời này, chỉ có sức lực một mình tôi, hoàn toàn chẳng làm được gì cả. Cho nên, khi tôi kế nhiệm chức đạo chủ Diệt Tự Cảnh, tôi biết vẫn không ngăn được những bệnh tật, chiến loạn, nạn đói này, vẫn có người chết rét đầu đường, vẫn có người dễ dàng vì miếng ăn mà chết. Nhưng tối thiểu, tôi cố gắng không để xảy ra tình trạng này trong phạm vi ánh mắt của tôi.”
Anh vẫn ngồi trên đá, lần đầu tiên, Thất Diệp nghe ra sự mù mịt trong tiếng nói kia “Đột nhiên, tôi cảm thấy chẳng muốn đắc đạo thành tiên gì cả. Thần tiên đều ở trên tận trời cao, làm sao có thể hiểu rõ được khó khăn của người trong thiên hạ? Thần tiên ở trên trời, làm sao lại băn khoăn đến sự sống chết của người trong thiên hạ đây? “Cho nên, đạo trưởng thường vân du tứ xứ, Diệt Tự Cảnh thường nói đạo chủ không ở đấy.” Lan Y mở miệng, cô vẫn nhớ rõ chuyện năm đó Huyết Ma làm loạn. Hoàn toàn không thấy bóng dáng Thanh Dương Tử, Quyết Minh Tử gấp đến mức thiếu chút nửa đập đầu vào tường.
Thanh Dương Tử mỉm cười, phủi bụi trên người, đưa tay kéo tay áo của Thất Diệp “Bằng hữu, ít ra là bần đạo đang tâm sự với cô, làm ơn bày tỏ chút đi.”
Vẻ mặt Thất Diệp hờ hững, rất lâu cô mới nói một câu “Một mình, không phải rất khổ cực ư?”
Thanh Dương Tử cười “Trước đây rất cực khổ. Nhưng nhìn thấy bằng hữu, đột nhiên bần đạo cảm thấy tất cả cực khổ cũng đáng giá. Dù sao, sau này có Bích Lạc Thượng Tiên giúp đỡ, Thanh Dương Tử cũng bớt gánh nặng trên vai, có thể thở một hơi nhẹ nhõm. Lần này quả thật là phúc của nhân gian.”
Thất Diệp biết mình vừa bị mắc lừa rồi, một hồi lâu lại lắc đầu thở dài “Trách nhiệm vĩ đại ghê”
Hai người sánh vai nhau đi, Lan Y đi theo phía sau, đêm ở Thiên Cung an tĩnh dị thường.
“Bên kia chính là hồ tuyết của Thiên Cung.” Thanh Dương Tử dẫn cô đến đó, hồ tuyết rét lạnh vô cùng, cũng may lúc này Thất Diệp có thể chịu đựng được cái rét buốt như thế.
“Tại sao ở đây lại lạnh vậy?” Lan Y không ngừng xoa tay, Thanh Dương Tử nhìn hồ tuyết như có điều suy nghĩ “Bởi vì cuối hồ tuyết, là nơi giao nhau với Vô Hận Thiên”
Lần này, chính Lan Y cũng tái mét mặt mày, hoảng sợ la lên, lại lập tức che miệng mình. Thất Diệp không giải thích được, chỉ có tâm ma trong người cô khẩn cấp hấp thụ cái lạnh lẽo bức người này “Ma khí thật mạnh”
Ở nơi đây bị băng tuyết bao trùm, đập vào mắt là một dãy trắng xóa. Thất Diệp cau mày “Vô Hận Thiên là cái gì? Tại sao muốn dẫn tôi đến đây?”
Thanh Dương Tử cầm tay cô đặt lên tấm băng lạnh lẽo, tâm ma lại càng tăng sức hấp thu, ma khí này tăng cường tu vi cho hắn rất nhiều.
“Vô Hận Thiên đương nhiên là nơi phong ấn Phong Ma của thần giới trong cuộc đại chiến tiên ma”
Thất Diệp có biết cuộc đại chiến tiên ma đó, cho dù lúc đó chỉ mới là tiểu yêu, cô cũng đã nghe nói đến. Một vị vua sau khi chết không vào lục đạo luân hồi, ngược lại trở thành ma. Đó chính là thánh ma nguyên thai đầu tiên, Tiên giới dùng vũ khí cổ thần Phần Thiên Lò phong ấn hắn tại Vô Hận Thiên, cuộc ác chiến đó người chết đếm không hết.
“Chuyện này có liên quan gì đến tôi?” Vẻ mặt Thất Diệp lạnh lùng. Dĩ nhiên đạo trưởng Thanh Dương Tử biết tính tình một con ma mắt mù nhất định là rất hẹp hòi. Cho nên anh ta cười “Nơi này có thể kết tinh được anh trăng tinh khiết nhất”
Có phải rất châm chọc hay không? Ở một nơi phong ấn ác ma, lại có ánh trăng thuần khiết nhất cả Thiên Cung.
Thanh Dương Tử vô cùng chăm chú kết tinh ánh trăng, Thất Diệp ngồi lẳng lặng, gió thổi tuyết rơi vào tay áo cô, nhưng lại không hề nhiễm một chút bụi sương.
“Cô đang nghĩ gì vậy?” Đột nhiên tâm ma trong nội tâm cô mở miệng.
“Liên quan gì đến anh?” Thất Diệp cũng đã học được đối chọi gay gắt với hắn, tâm ma cũng không thèm để ý, sau đó nói một câu long trời lở đất “Không phải là cô yêu hắn ta chứ?”
Thất Diệp giống như bị đạp trúng đuôi, nhảy dựng lên trong thoáng chốc, trong lòng càng tức tối mắng tâm ma “Thích cái búa!”
Tâm ma cũng cười hả hê “Không có thì tốt. Trí nhớ của đạo chủ Diệt Tự Cảnh cứ năm trăm năm lại quay trở về số 0. Năm trăm năm sau, chắc chắn hắn ta sẽ quên hết tất cả mọi chuyện về cô”
“Hả?”
“Người ta giải thích rằng, vì tránh việc vì chuyện tư làm rối loạn kỷ cương, hơn nữa người tu đạo, một khi bị nhiễm tình dục, thì làm sao thành tiên được? Cho nên, tôi giội trước một chậu nước ở đây, để dập tắt ngọn lửa le lói trong lòng cô…”
Danh sách chương