Lúc trở về, Du Tiểu Mặc thuận tiện đi tới Linh Thảo Đường nhận được một cái lô đỉnh mới và ba trăm cây linh thảo.
Cái lô đỉnh mới này chất lượng tốt hơn cái cũ một chút, nhưng vẫn là loại lô đỉnh cấp thấp, cho nên Du Tiểu Mặc vẫn chưa từ bỏ ý định mua một cái lô đỉnh thật tốt để dùng, hơn nữa cái lô đỉnh này còn phải dễ dàng che giấu.
Nếu hắn mua được lô đỉnh mới tất nhiên không thể sử dụng trước mặt người khác, nếu không nhất định sẽ có người hỏi hắn lấy tiền đâu ra, tuy hắn có thể nói là do bán linh đan nên mới có tiền, nhưng ai cũng biết, linh đan cấp một hạ phẩm căn bản chẳng đáng mấy đồng.
Hắn không cần thiết phải vì một cái lô đỉnh mà lộ bí mật trước mặt người khác.
Trở lại Đô Phong, thời gian liền là của mình.
Du Tiểu Mặc nhốt chính mình trong phòng, trước tiên dùng ba trăm cây linh thảo kia thử luyện linh đan, hắn phát hiện lúc đưa sức mạnh linh hồn thẩm thấu vào bên trong lô đỉnh cảm giác trôi chảy hơn nhiều, không cần cẩn thận như lúc trước, chỉ sợ lô đỉnh không chịu được quá nhiều sức mạnh linh hồn mà nổ tung.
Sau khi phát hiện điều này, Du Tiểu Mặc liền luyện một lèo hơn trăm viên linh đan, tốn hết hai canh giờ rưỡi, tốc độ nhanh hơn trước kia không ít, vậy mà hắn chỉ cần bổ sung linh thủy đúng một lần, nói cách khác, dùng sức mạnh linh hồn của hắn bây giờ, có thể luyện được năm mươi viên linh đan một lần.
Trước kia hắn căn bản không dám tưởng tượng, bởi vì lúc ấy hắn cố gắng lắm cũng chỉ luyện được hai mươi viên một lần, hiện tại tăng lên gần gấp đôi, quá phấn khích!
Du Tiểu Mặc kiềm chế trái tim đang đập thình thịch, lấy một trăm cây linh thảo từ không gian.
Theo thứ tự là điểm địa mai, đông lăng thảo, hoắc hương, ba loại linh thảo này có thể luyện tụ khí đan, Du Tiểu Mặc đã từng luyện hơn mười viên tụ khí đan để mang đi bán, nhưng những thứ đó đều chỉ là linh đan hạ phẩm, theo như hắn biết, nếu dùng tụ khí đan thượng phẩm để làm thông kinh mạch toàn thân, kinh mạch sẽ bởi vì gặp sự trùng kích mạnh mẽ mà mở rộng ra, cũng có lợi cho việc tu luyện sau này.
Cho nên rất nhiều đệ tử thế gia có tiền, lúc trước khi bắt đầu tu luyện, gia tộc sẽ chuẩn bị cho họ một viên tụ khí đan thượng phẩm.
Tuy thị trường của tụ khí đan không lớn bằng tích cốc đan, nhưng cũng là loại linh đan chỉ cần bán sẽ có người mua, giống như tích cốc đan, chỉ cần một lọ năm mươi viên liền có thể tham gia đấu giá.
Cho nên hắn quyết định phải luyện được năm mươi viên tụ khí đan.
Năm mươi viên nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, nhưng ít nhất cũng phải tốn mười canh giờ.
Do muốn luyện xong hết đám linh đan dùng để đấu giá, Du Tiểu Mặc quyết định sẽ luyện đan thâu đêm, không có tên nào đó ưa quấy rối, hắn có lòng tin mười phần, về phần bóng mờ mà linh thủy để lại cho hắn.
Du Tiểu Mặc tỏ vẻ, hắn chấp nhận.
Chính như Lăng Tiêu đã nói, thân thể của hắn cũng định hình rồi, có uống thêm linh thủy nữa cũng chẳng có tác dụng phụ gì, cho nên ngu gì mà không uống.
Du Tiểu Mặc lại bế quan!
Sau khi Phương Thần Nhạc nghe được tin tức này, bất đắc dĩ mà lắc đầu, hắn phát hiện vị tiểu sư đệ này của mình đặc biệt thích bế quan, bình thường vào lúc này người khác sẽ ra ngoài đi dạo một chút, kết bạn với những sư huynh đệ khác, kết chút giao tình, vậy mà chỉ có Du Tiểu Mặc, lúc không có việc gì làm là trốn trong phòng, lúc có chuyện cũng trốn trong phòng.
Tuy biết là mấy tháng sau tiểu sư đệ sẽ phải làm bài kiểm tra, nhưng cũng không cần phải liều mạng như vậy chứ, luyện đan chính là một việc phải từ từ bước tới, từng bước một làm đến nơi đến chốn tiến lên mới tìm được phương hướng chính xác.
Nhưng mà Du Tiểu Mặc đã quyết định vậy rồi, hắn cũng không tiện nói gì.
Tin tức này đương nhiên cũng rơi vào trong tai Lăng Tiêu.
Chỉ là thái độ của Lăng Tiêu không giống Phương Thần Nhạc, y biết rõ bí mật của Du Tiểu Mặc, có tích cốc đan, còn có linh thủy bổ sung sức mạnh linh hồn và thể lực, dù có bế quan mấy tháng cũng không xảy ra chuyện gì, chỉ dặn dò người khác lưu ý một chút lúc nào hắn đi ra thì thông báo cho y.
Lại không biết rằng, ngày hôm sau trên người Du Tiểu Mặc đã xảy ra một đại sự.
Sau mười canh giờ đã là sáng ngày thứ hai rồi, bởi vì uống linh thủy cho nên Du Tiểu Mặc cũng không biết mỏi mệt, liền hào hứng luyện thêm bốn mươi viên tích cốc đan nữa, cộng thêm mười viên lúc trước, hắn đã gom đủ năm mươi viên, sức mạnh linh hồn cũng dùng hết.
Bởi vì quá mệt mỏi, Du Tiểu Mặc không kịp uống linh thủy đã gục xuống bàn ngủ như chết…
Một giấc ngủ, hắn đã ngủ suốt hai ngày hai đêm, lúc hắn tỉnh lại, đã phát hiện một sự thay đổi cực lớn, thì ra sức mạnh linh hồn sắp khô kiệt trải qua hai ngày hai đêm nghỉ ngơi đã khôi phục lại trạng thái sung mãn, nhưng cái trạng thái này còn gấp đôi hai ngày trước, nói cách khác, sức mạnh linh hồn của hắn đã đột nhiên tăng lên gấp đôi trong vòng hai ngày.
Du Tiểu Mặc còn ngạc nhiên phát hiện ra một điều, hắn đã đột phá tầng thứ nhất của Thiên Hồn Kinh rồi.
Hắn rất muốn véo má mình thử xem có đang nằm mơ không, nhưng mà tay hắn đã tê cứng!
Cánh tay bị hắn dùng làm gối đầu hai ngày, máu không lưu thông được, cơ hồ đã mất hết cảm giác, hắn muốn uống linh thủy cũng không được, may mà cơ thể hắn đã được linh thủy cải tạo lại, bằng không thì phế đi cũng không chừng, vài giây sau, hai tay rốt cục dần dần phục hồi cảm giác, động tác đầu tiên mà Du Tiểu Mặc làm là uống linh thủy.
Lúc linh thủy sắp trôi vào cổ họng, hắn một nhiên nhớ tới một việc, hình như hôm đó mình quên uống linh thủy, cho nên mới phải ngủ gục trên bàn, sau khi tỉnh lại hắn phát hiện mình đã đột phá Thiên Hồn Kinh.
Chẳng lẽ nói việc hắn đột phá có liên quan tới việc không uống linh thủy.
Thế nhưng mà… vài ngày trước lúc hắn ở chỗ Lăng Tiêu hình như cũng có một lần không uống linh thủy mà, khi đó sức mạnh linh hồn không có sự thay đổi nào lớn, nếu có thì hắn đã nhận ra ngay rồi.
Bộ não dung lượng có hạn của Du Tiểu Mặc lập tức chết máy.
Xem ra hắn cần phải bớt thời gian tới Tàng Thư Các tra một chút, nếu có sách vở liên quan tới vấn đề này thì quá tốt, còn không có, đợi lúc gặp Lăng Tiêu thì hỏi y là được rồi, y lợi hại như vậy, chắc sẽ biết có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, Du Tiểu Mặc cũng không biết, hắn đang chậm rãi đi tới phương hướng ỷ lại vào Lăng Tiêu, chờ tới khi hắn nhận ra, hắn và Lăng Tiêu cũng đã ‘hợp thể’ rồi!
Bế quan ba ngày rưỡi, trên thực tế đã ngủ mất hai ngày, Du Tiểu Mặc rốt cục cũng xuất quan.
Sau khi Phương Thần Nhạc biết rõ chuyện này, rốt cục đã lộ ra vẻ mặt dở khóc bở cười, không thể chịu được nữa, hắn quyết định tự mình chạy tới để tóm Du Tiểu Mặc, nếu tiếp tục như vậy, hắn sợ thân thể vị tiểu sư đệ này sẽ không chịu nổi, nhưng khi hắn thấy khuôn mặt đỏ hồng phơn phớt của tiểu sư đệ, mấy câu khuyên can nghẹn đầy trong họng không thể thốt ra được.
Trạng thái của Du Tiểu Mặc hiện tại tuyệt đối không phải là trạng thái của một người vừa bế quan ba ngày rưỡi, đôi má hồng hào giống như mới được tẩm bổ, bề ngoài cũng không lôi thôi lếch thếch như các sư huynh đệ khác sau khi bế quan, ngược lại càng giống người mới đi nghỉ dưỡng trở về, mặt mày hớn hở.
Phương Thần Nhạc không khỏi nghĩ lại một sự kiện, tiểu sư đệ đã từng bế quan một tháng, trạng thái của lần đó cũng giống như hiện tại, người bình thường sao có thể như vậy đúng không? Nhớ tới việc này, Phương Thần Nhạc bắt đầu nghi ngờ.
“Tiểu sư đệ, ta nghe nói ngươi lại bế quan ba ngày rưỡi, làm sao ngươi…”
Lời nói chưa hết, Du Tiểu Mặc đã vội vàng ngắt lời, chắp tay trước ngực, vẻ mặt cực kỳ hối tiếc mà nói: “Thực xin lỗi, đại sư huynh, đệ không cố ý đâu, chỉ là không nghĩ vừa ngủ đã ngủ một mạch hết hai ngày, cho nên ngủ quên mất rồi…”
Phương Thần Nhạc, “…”
Vì vậy, chân tướng chính là ngủ quên mất rồi? Du Tiểu Mặc thấy đại sư huynh không nói câu nào, vội vàng nói xin lỗi, thậm chí còn hứa hẹn, về sau trước khi bế quan nhất định sẽ thông báo một câu, làm Phương Thần Nhạc dở khóc dở cười.
Hắn đâu có giận vì Du Tiểu Mặc không thông báo cho mình, hắn chỉ tức giận vì tiểu sư đệ luôn bế quan mà không chú ý tới bản thân, chỉ là những thứ này hắn quả quyết không nói cho Du Tiểu Mặc biết đâu, chủ yếu là chân tướng quá phũ phàng rồi, hắn chưa bao giờ nghĩ tới tiểu sư đệ có thể ngủ quên lúc bế quan, xem ra một tháng bế quan lúc trước cũng có nhiều bí ẩn lắm đây.
Du Tiểu Mặc tuyệt đối không nghĩ tới, một câu vô thức của mình đã giúp bản thân hóa giải một vụ phiền toái lớn.
“Được rồi được rồi, đại sư huynh cũng không phải muốn trách ngươi, cũng không tức giận, chỉ là sau này ngươi phải chú ý một chút, đừng chỉ lo luyện đan mà quên bản thân mình có thể không chịu nổi, ngươi phải biết rằng…” Phương Thần Nhạc lúc này giống như một bà mẹ điển hình, vừa mở máy hát trên cơ bản có thể nói liên tục hết ngày, nhưng mà đây cũng là một trong những đặc điểm của Phương Thần Nhạc, nếu không nhân duyên của hắn cũng chẳng thể tốt như vậy.
Du Tiểu Mặc không thể chen lời vào, đành phải đứng một chỗ lúng túng gật đầu.
Sau nửa canh giờ, Phương Thần Nhạc rốt cục cũng buông tha hắn, Du Tiểu Mặc bỏ chạy trối chết vào trong Tàng Thư Các, sau này hắn cũng không dám gây sự với đại sư huynh đâu, quá dũng mãnh, nói nhiều tới mức não hắn thiếu chút nữa từ chối tiếp nhận thông tin luôn.
Bởi vì Du Tiểu Mặc thường xuyên tới Tàng Thư Các để mượn sách, cho nên lão giả đối với hắn hết sức quen thuộc, thấy hắn đi tới, không đợi hắn bước đến trước mặt đã ném thẳng lệnh bài vào tầng hai cho hắn.
Du Tiểu Mặc vội vàng chộp lấy cái lệnh bài kia, xem kĩ mới thấy không phải là tấm lệnh bài lúc trước, cảm thấy ngạc nhiên, thốt lên: “Dương sư thúc, làm sao ngài biết ta muốn tới tầng hai?”
Lão giả họ Dương mặt không thay đổi liếc hắn một cái, không trả lời.
Du Tiểu Mặc nắm chặt lệnh bài trong tay, được rồi, hắn biết mình rất đáng bị khinh bỉ, ổng biết rõ mình thường tới đây mượn sách, trên cơ bản mấy sách về đan sư ở tầng một đều bị hắn đọc hết rồi, câu này hỏi mà như không, hắn cũng đang chuẩn bị khinh bỉ bản thân đây nè.
Tầng thứ hai của Tàng Thư Các quả nhiên như hắn nghĩ, đều là bản thăng cấp của tầng thứ nhất, cuối cùng hắn cũng tìm được thứ mình muốn, là mấy quyển sách về đan sư và thảo học, chỉ hai loại thôi cũng đã hết bốn quyển rồi, trong đó có ba quyển thảo học là cùng một bộ sách, trong đó có giới thiệu cặn kẽ các loại linh thảo từ cấp bốn tới cấp sáu, ngoại trừ tác dụng và đặc tính của các loại linh thảo này, thì ngay cả nơi nào trên đại lục Long Tường có loại sinh thảo này sinh trưởng cũng được ghi lại rành mạch.
Về phần sách liên quan tới sức mạnh linh hồn, hắn đã tìm hết các loại sách ở Tàng Thư Các nhưng không có.
Ôm sách cẩn thận, Du Tiểu Mặc liền cáo biệt lão giả họ Dương.
Kết quả, khi hắn vui mừng mở cửa phòng ra, nhìn thấy hình ảnh người nào đó đang ung dung ngồi trong phòng, phản ứng đầu tiên của hắn chính là đóng cửa lại, tự giam mình ở bên ngoài…
Cái lô đỉnh mới này chất lượng tốt hơn cái cũ một chút, nhưng vẫn là loại lô đỉnh cấp thấp, cho nên Du Tiểu Mặc vẫn chưa từ bỏ ý định mua một cái lô đỉnh thật tốt để dùng, hơn nữa cái lô đỉnh này còn phải dễ dàng che giấu.
Nếu hắn mua được lô đỉnh mới tất nhiên không thể sử dụng trước mặt người khác, nếu không nhất định sẽ có người hỏi hắn lấy tiền đâu ra, tuy hắn có thể nói là do bán linh đan nên mới có tiền, nhưng ai cũng biết, linh đan cấp một hạ phẩm căn bản chẳng đáng mấy đồng.
Hắn không cần thiết phải vì một cái lô đỉnh mà lộ bí mật trước mặt người khác.
Trở lại Đô Phong, thời gian liền là của mình.
Du Tiểu Mặc nhốt chính mình trong phòng, trước tiên dùng ba trăm cây linh thảo kia thử luyện linh đan, hắn phát hiện lúc đưa sức mạnh linh hồn thẩm thấu vào bên trong lô đỉnh cảm giác trôi chảy hơn nhiều, không cần cẩn thận như lúc trước, chỉ sợ lô đỉnh không chịu được quá nhiều sức mạnh linh hồn mà nổ tung.
Sau khi phát hiện điều này, Du Tiểu Mặc liền luyện một lèo hơn trăm viên linh đan, tốn hết hai canh giờ rưỡi, tốc độ nhanh hơn trước kia không ít, vậy mà hắn chỉ cần bổ sung linh thủy đúng một lần, nói cách khác, dùng sức mạnh linh hồn của hắn bây giờ, có thể luyện được năm mươi viên linh đan một lần.
Trước kia hắn căn bản không dám tưởng tượng, bởi vì lúc ấy hắn cố gắng lắm cũng chỉ luyện được hai mươi viên một lần, hiện tại tăng lên gần gấp đôi, quá phấn khích!
Du Tiểu Mặc kiềm chế trái tim đang đập thình thịch, lấy một trăm cây linh thảo từ không gian.
Theo thứ tự là điểm địa mai, đông lăng thảo, hoắc hương, ba loại linh thảo này có thể luyện tụ khí đan, Du Tiểu Mặc đã từng luyện hơn mười viên tụ khí đan để mang đi bán, nhưng những thứ đó đều chỉ là linh đan hạ phẩm, theo như hắn biết, nếu dùng tụ khí đan thượng phẩm để làm thông kinh mạch toàn thân, kinh mạch sẽ bởi vì gặp sự trùng kích mạnh mẽ mà mở rộng ra, cũng có lợi cho việc tu luyện sau này.
Cho nên rất nhiều đệ tử thế gia có tiền, lúc trước khi bắt đầu tu luyện, gia tộc sẽ chuẩn bị cho họ một viên tụ khí đan thượng phẩm.
Tuy thị trường của tụ khí đan không lớn bằng tích cốc đan, nhưng cũng là loại linh đan chỉ cần bán sẽ có người mua, giống như tích cốc đan, chỉ cần một lọ năm mươi viên liền có thể tham gia đấu giá.
Cho nên hắn quyết định phải luyện được năm mươi viên tụ khí đan.
Năm mươi viên nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, nhưng ít nhất cũng phải tốn mười canh giờ.
Do muốn luyện xong hết đám linh đan dùng để đấu giá, Du Tiểu Mặc quyết định sẽ luyện đan thâu đêm, không có tên nào đó ưa quấy rối, hắn có lòng tin mười phần, về phần bóng mờ mà linh thủy để lại cho hắn.
Du Tiểu Mặc tỏ vẻ, hắn chấp nhận.
Chính như Lăng Tiêu đã nói, thân thể của hắn cũng định hình rồi, có uống thêm linh thủy nữa cũng chẳng có tác dụng phụ gì, cho nên ngu gì mà không uống.
Du Tiểu Mặc lại bế quan!
Sau khi Phương Thần Nhạc nghe được tin tức này, bất đắc dĩ mà lắc đầu, hắn phát hiện vị tiểu sư đệ này của mình đặc biệt thích bế quan, bình thường vào lúc này người khác sẽ ra ngoài đi dạo một chút, kết bạn với những sư huynh đệ khác, kết chút giao tình, vậy mà chỉ có Du Tiểu Mặc, lúc không có việc gì làm là trốn trong phòng, lúc có chuyện cũng trốn trong phòng.
Tuy biết là mấy tháng sau tiểu sư đệ sẽ phải làm bài kiểm tra, nhưng cũng không cần phải liều mạng như vậy chứ, luyện đan chính là một việc phải từ từ bước tới, từng bước một làm đến nơi đến chốn tiến lên mới tìm được phương hướng chính xác.
Nhưng mà Du Tiểu Mặc đã quyết định vậy rồi, hắn cũng không tiện nói gì.
Tin tức này đương nhiên cũng rơi vào trong tai Lăng Tiêu.
Chỉ là thái độ của Lăng Tiêu không giống Phương Thần Nhạc, y biết rõ bí mật của Du Tiểu Mặc, có tích cốc đan, còn có linh thủy bổ sung sức mạnh linh hồn và thể lực, dù có bế quan mấy tháng cũng không xảy ra chuyện gì, chỉ dặn dò người khác lưu ý một chút lúc nào hắn đi ra thì thông báo cho y.
Lại không biết rằng, ngày hôm sau trên người Du Tiểu Mặc đã xảy ra một đại sự.
Sau mười canh giờ đã là sáng ngày thứ hai rồi, bởi vì uống linh thủy cho nên Du Tiểu Mặc cũng không biết mỏi mệt, liền hào hứng luyện thêm bốn mươi viên tích cốc đan nữa, cộng thêm mười viên lúc trước, hắn đã gom đủ năm mươi viên, sức mạnh linh hồn cũng dùng hết.
Bởi vì quá mệt mỏi, Du Tiểu Mặc không kịp uống linh thủy đã gục xuống bàn ngủ như chết…
Một giấc ngủ, hắn đã ngủ suốt hai ngày hai đêm, lúc hắn tỉnh lại, đã phát hiện một sự thay đổi cực lớn, thì ra sức mạnh linh hồn sắp khô kiệt trải qua hai ngày hai đêm nghỉ ngơi đã khôi phục lại trạng thái sung mãn, nhưng cái trạng thái này còn gấp đôi hai ngày trước, nói cách khác, sức mạnh linh hồn của hắn đã đột nhiên tăng lên gấp đôi trong vòng hai ngày.
Du Tiểu Mặc còn ngạc nhiên phát hiện ra một điều, hắn đã đột phá tầng thứ nhất của Thiên Hồn Kinh rồi.
Hắn rất muốn véo má mình thử xem có đang nằm mơ không, nhưng mà tay hắn đã tê cứng!
Cánh tay bị hắn dùng làm gối đầu hai ngày, máu không lưu thông được, cơ hồ đã mất hết cảm giác, hắn muốn uống linh thủy cũng không được, may mà cơ thể hắn đã được linh thủy cải tạo lại, bằng không thì phế đi cũng không chừng, vài giây sau, hai tay rốt cục dần dần phục hồi cảm giác, động tác đầu tiên mà Du Tiểu Mặc làm là uống linh thủy.
Lúc linh thủy sắp trôi vào cổ họng, hắn một nhiên nhớ tới một việc, hình như hôm đó mình quên uống linh thủy, cho nên mới phải ngủ gục trên bàn, sau khi tỉnh lại hắn phát hiện mình đã đột phá Thiên Hồn Kinh.
Chẳng lẽ nói việc hắn đột phá có liên quan tới việc không uống linh thủy.
Thế nhưng mà… vài ngày trước lúc hắn ở chỗ Lăng Tiêu hình như cũng có một lần không uống linh thủy mà, khi đó sức mạnh linh hồn không có sự thay đổi nào lớn, nếu có thì hắn đã nhận ra ngay rồi.
Bộ não dung lượng có hạn của Du Tiểu Mặc lập tức chết máy.
Xem ra hắn cần phải bớt thời gian tới Tàng Thư Các tra một chút, nếu có sách vở liên quan tới vấn đề này thì quá tốt, còn không có, đợi lúc gặp Lăng Tiêu thì hỏi y là được rồi, y lợi hại như vậy, chắc sẽ biết có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, Du Tiểu Mặc cũng không biết, hắn đang chậm rãi đi tới phương hướng ỷ lại vào Lăng Tiêu, chờ tới khi hắn nhận ra, hắn và Lăng Tiêu cũng đã ‘hợp thể’ rồi!
Bế quan ba ngày rưỡi, trên thực tế đã ngủ mất hai ngày, Du Tiểu Mặc rốt cục cũng xuất quan.
Sau khi Phương Thần Nhạc biết rõ chuyện này, rốt cục đã lộ ra vẻ mặt dở khóc bở cười, không thể chịu được nữa, hắn quyết định tự mình chạy tới để tóm Du Tiểu Mặc, nếu tiếp tục như vậy, hắn sợ thân thể vị tiểu sư đệ này sẽ không chịu nổi, nhưng khi hắn thấy khuôn mặt đỏ hồng phơn phớt của tiểu sư đệ, mấy câu khuyên can nghẹn đầy trong họng không thể thốt ra được.
Trạng thái của Du Tiểu Mặc hiện tại tuyệt đối không phải là trạng thái của một người vừa bế quan ba ngày rưỡi, đôi má hồng hào giống như mới được tẩm bổ, bề ngoài cũng không lôi thôi lếch thếch như các sư huynh đệ khác sau khi bế quan, ngược lại càng giống người mới đi nghỉ dưỡng trở về, mặt mày hớn hở.
Phương Thần Nhạc không khỏi nghĩ lại một sự kiện, tiểu sư đệ đã từng bế quan một tháng, trạng thái của lần đó cũng giống như hiện tại, người bình thường sao có thể như vậy đúng không? Nhớ tới việc này, Phương Thần Nhạc bắt đầu nghi ngờ.
“Tiểu sư đệ, ta nghe nói ngươi lại bế quan ba ngày rưỡi, làm sao ngươi…”
Lời nói chưa hết, Du Tiểu Mặc đã vội vàng ngắt lời, chắp tay trước ngực, vẻ mặt cực kỳ hối tiếc mà nói: “Thực xin lỗi, đại sư huynh, đệ không cố ý đâu, chỉ là không nghĩ vừa ngủ đã ngủ một mạch hết hai ngày, cho nên ngủ quên mất rồi…”
Phương Thần Nhạc, “…”
Vì vậy, chân tướng chính là ngủ quên mất rồi? Du Tiểu Mặc thấy đại sư huynh không nói câu nào, vội vàng nói xin lỗi, thậm chí còn hứa hẹn, về sau trước khi bế quan nhất định sẽ thông báo một câu, làm Phương Thần Nhạc dở khóc dở cười.
Hắn đâu có giận vì Du Tiểu Mặc không thông báo cho mình, hắn chỉ tức giận vì tiểu sư đệ luôn bế quan mà không chú ý tới bản thân, chỉ là những thứ này hắn quả quyết không nói cho Du Tiểu Mặc biết đâu, chủ yếu là chân tướng quá phũ phàng rồi, hắn chưa bao giờ nghĩ tới tiểu sư đệ có thể ngủ quên lúc bế quan, xem ra một tháng bế quan lúc trước cũng có nhiều bí ẩn lắm đây.
Du Tiểu Mặc tuyệt đối không nghĩ tới, một câu vô thức của mình đã giúp bản thân hóa giải một vụ phiền toái lớn.
“Được rồi được rồi, đại sư huynh cũng không phải muốn trách ngươi, cũng không tức giận, chỉ là sau này ngươi phải chú ý một chút, đừng chỉ lo luyện đan mà quên bản thân mình có thể không chịu nổi, ngươi phải biết rằng…” Phương Thần Nhạc lúc này giống như một bà mẹ điển hình, vừa mở máy hát trên cơ bản có thể nói liên tục hết ngày, nhưng mà đây cũng là một trong những đặc điểm của Phương Thần Nhạc, nếu không nhân duyên của hắn cũng chẳng thể tốt như vậy.
Du Tiểu Mặc không thể chen lời vào, đành phải đứng một chỗ lúng túng gật đầu.
Sau nửa canh giờ, Phương Thần Nhạc rốt cục cũng buông tha hắn, Du Tiểu Mặc bỏ chạy trối chết vào trong Tàng Thư Các, sau này hắn cũng không dám gây sự với đại sư huynh đâu, quá dũng mãnh, nói nhiều tới mức não hắn thiếu chút nữa từ chối tiếp nhận thông tin luôn.
Bởi vì Du Tiểu Mặc thường xuyên tới Tàng Thư Các để mượn sách, cho nên lão giả đối với hắn hết sức quen thuộc, thấy hắn đi tới, không đợi hắn bước đến trước mặt đã ném thẳng lệnh bài vào tầng hai cho hắn.
Du Tiểu Mặc vội vàng chộp lấy cái lệnh bài kia, xem kĩ mới thấy không phải là tấm lệnh bài lúc trước, cảm thấy ngạc nhiên, thốt lên: “Dương sư thúc, làm sao ngài biết ta muốn tới tầng hai?”
Lão giả họ Dương mặt không thay đổi liếc hắn một cái, không trả lời.
Du Tiểu Mặc nắm chặt lệnh bài trong tay, được rồi, hắn biết mình rất đáng bị khinh bỉ, ổng biết rõ mình thường tới đây mượn sách, trên cơ bản mấy sách về đan sư ở tầng một đều bị hắn đọc hết rồi, câu này hỏi mà như không, hắn cũng đang chuẩn bị khinh bỉ bản thân đây nè.
Tầng thứ hai của Tàng Thư Các quả nhiên như hắn nghĩ, đều là bản thăng cấp của tầng thứ nhất, cuối cùng hắn cũng tìm được thứ mình muốn, là mấy quyển sách về đan sư và thảo học, chỉ hai loại thôi cũng đã hết bốn quyển rồi, trong đó có ba quyển thảo học là cùng một bộ sách, trong đó có giới thiệu cặn kẽ các loại linh thảo từ cấp bốn tới cấp sáu, ngoại trừ tác dụng và đặc tính của các loại linh thảo này, thì ngay cả nơi nào trên đại lục Long Tường có loại sinh thảo này sinh trưởng cũng được ghi lại rành mạch.
Về phần sách liên quan tới sức mạnh linh hồn, hắn đã tìm hết các loại sách ở Tàng Thư Các nhưng không có.
Ôm sách cẩn thận, Du Tiểu Mặc liền cáo biệt lão giả họ Dương.
Kết quả, khi hắn vui mừng mở cửa phòng ra, nhìn thấy hình ảnh người nào đó đang ung dung ngồi trong phòng, phản ứng đầu tiên của hắn chính là đóng cửa lại, tự giam mình ở bên ngoài…
Danh sách chương