Thương Sùng cười nhạt gật gật đầu, trong lòng được Sở Niệm dặn dò như vậy làm cho ấm áp.

“Chừng nào chuẩn bị về thì gọi anh tới đón.”

“Ừ, tối gặp lại.”

“Ừ.”

Nhìn theo xe Thương Sùng càng lúc càng xa, chỗ Sở Niệm lúc này mới yên lặng thở dài.

Nàng minh bạch hắn lo lắng cho mình nguyên nhân là cái gì, nhưng mà nếu về để xem thư của bà nội để lại, như vậy nếu Thương Sùng về cùng thì sẽ bị lộ dấu vết.

Coi như cô tham lam đi… rõ ràng đã biết chân tướng nhưng muốn trốn tránh… cô cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.

Xoay người bước tới  bậc thang quen thuộc, Sở Niệm hít một hơi thật sâu, bước về phía cử nhà.

Trên cửa còn treo nút thắt may mắn năm ngoái cô cùng bà chọn, màu đỏ đã bị bụi bám khiến đổi màu.

Cảnh còn người mất! Nỗi chua xót dâng lên trong lòng. Sở Niệm hốc mắt đỏ ửng, lấy chìa khóa đã lâu không dùng ra mở cửa đi vào.

Trong nhà sô pha đã được Thương Sùng sửa chữa lại đơn giản. Ban thờ cũng đã chỉnh lại, đặt trong phòng khách nhưng giờ chẳng còn mùi nhang Úc Châu.

Lư hương bát giác đã cùng theo bà nội hồn phi phách tán… khắp nhà toàn tro bụi… cảm giác thê lương khiến thật đau lòng.

Khom lưng lấy ra mấy cây nhang Úc Châu, Sở Niệm bật lửa, theo thói quen cắm vào bát nhang.

“Nội à, con về rồi.” giọng Sở Niệm nghẹn ngào, dù biết bà đã không còn nữa, không thể nghe thấy tiếng mình, nhưng cô vẫn đốt nhang. Khẽ mỉm cười, cô tiếp: “Dạo này con vẫn khỏe, con giấu nhiều nhang vậy… bà không giận con chứ?”

Nhang lập lòe cháy tỏa mùi hương nhàn nhạt, khói bay lên, an tĩnh… như vẻ dịu dàng hiền lành trước đây của bà.

Cô run rẩy, hít sâu một hơi, rồi đi vào phòng tìm phong bì thư được giấu bên dưới gối nằm.



Niệm Niệm, khi con quyết định mở lá thư này, bà biết con đã biết thân phận của Thương Sùng.

Không nên trách nội lúc trước giấu diếm con, thực ra… chuyện của hắn, nội không có quyền quyết định thay con.

Vì không thể làm bạn bên con nữa, nội thật hổ thẹn, chỉ có thể kể cho con nghe chút chuyện trước kia của hắn mà thôi.

Hy vọng sau khi con biết những việc này, sẽ có thể suy xét kỹ càng xem có còn muốn ở lại bên hắn nữa không.

Thương Sùng thật sự rất khổ sở… trải qua bao năm tháng lâu đến thế, kỳ thực tất cả cũng chỉ vì con.



Đọc hết lá thư, Sở Niệm khóc òa đến đỏ cả mắt.

Bà nội nói, tổ tiên Sở gia ngay thời điểm cô sinh ra đã ra lệnh bà nội phong ấn toàn bộ ký ức của kiếp trước của cô.

Một chén canh Mạnh bà cũng không thể cắt đứt mối duyên đã kết ngàn năm trước, thì họ sẽ khiến cho Sở Niệm cùng Thương Sùng không có bất cứ liên quan nào.

Nhưng ngay thời điểm truyền thừa của Sở Niệm thức tỉnh, khi bà nội tới cứu cô đã nhận ra hơi thở của Hạn Bạt.

Dù có chút không đành lòng, nhưng vì tuân lệnh tổ tiên, bà không còn chọn lựa nào khác mà dùng linh lực áp chế hơi thở của Sở Niệm, không cho Thương Sùng hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng mà, ông trời thích trêu người ta. Trong một lần chờ Sở Niệm về vào ban đêm, bà đã nhận ra nam nhân bước từ trên xe xuống.

… nhìn thấy cháu mình càng lúc càng vui vẻ hơn, bà cảm thấy vui mừng nhưng đồng thời cũng lo  lắng hơn.

Bà lo lắng Thương Sùng sẽ có ngày khiến cho cháu gái ngây thơ của mình trở nên khổ sở, cũng lo lắng Sở Niệm sẽ càng ngày càng trầm luân không thể rời xa khỏi hắn.

Không muốn ngăn cản, nhưng cũng không thể để cho mọi việc cứ tiến triển. khi ấy mỗi ngày trôi qua đều là một dạng dày vò đối với bà.

Thời điểm bà chân chính buông tay, chính là khi Sở Niệm một mình bỏ đi Pháp. Khi đó, hắn có thể tự  mình tìm tới gặp bà, bà cảm thấy Thương Sùng đã bỏ ra rất nhiều.

Bà biết, lựa chọn của bà sẽ khiến tổ tiên tức giận vô cùng, nên để bảo hộ cho cháu gái, bà mới lộ ra chân thân quỷ tiên của mình, hy vọng có thể giúp Sở Niệm chống đỡ thêm một đoạn thời gian nữa.

Hôi phi yên diệt là chắc chắn… e rằng dù không có Tư Đồ Nam, cãi lời tổ gia thì bà cũng không còn kháng cự được bao lâu.

Sở Niệm dưa vào giường, hai vai run rẩy kịch liệt, khóc nghẹn ngào phát tiết sự nhớ nhung tưởng niệm và áy náy với bà.

Bà đã vì cô làm nhiều việc đến như vậy, còn hy vọng cô có thể hạnh phúc…

Bà ơi, bà có biết rằng con thật sự thương bà lắm…

Cũng không biết đã khóc bao lâu, khi Sở Niệm ngồi thẳng dậy thì đôi mắt đã sưng to.

Cô cất lá thư vào trong túi như trân bảo, muốn thu thập mọi thứ một chút… ngay lúc đó truy hồn linh trên cổ tay lại vang lên dồn dập!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện