Sở Niệm há hốc mồm, không dám tin tưởng dùng ngón tay chỉ vào mình. “Em?”
Phản ứng moe như vậy thật đúng là khiến cho Thương Sùng giật mình. Hắn cố kìm nén không giương khóe m ôi lên, gật đầu, cao ngạo như một vị thần.
“Ừ.”
Sở Niệm cắn môi, nhìn Hoa Lệ vài giây, ngọ nguậy ngón tay, rồi mới chậm rì rì bước tới chỗ Thương Sùng.
Tóc tai trên đầu vẫn lộn xộn, cô cúi đầu, kéo kéo ngón tay. “Kêu người ta làm gì? Anh tỉnh ngủ chưa?”
Thương Sùng cong khóe môi, đưa tay vén tóc mai cho cô, khoanh tay trước ngực.
“Ban nãy hay người làm gì? Không cần mạnh miệng cãi, em biết là em không có cách nào giấu được anh mà.”
Sở Niệm bĩu môi, lầm bầm trong miệng. “Kỳ thật cũng không làm gì, con gái tâm sự thôi mà, anh đừng có nghĩ tầm bậy, em với Hoa Lệ hoàn toàn bình thường.”
“Tầm bậy---“ Thương Sùng cố ý làm ra vẻ không hiểu. “Anh không hiểu ý em nói gì?!”
“… Thương Sùng, anh quá đáng!” Sở Niệm xù lông nhím. Biết nói Kabedon mà không biết mình nói cái gì.
Thương Sùng vẫn vờ vịt, nhướng mày. “Em không phải lúc trước nói anh cổ lỗ sĩ sao? Dáng vẻ em và Hoa Lệ ban nãy nói chuyện, anh---“
“Anh thắng!” Sở Niệm xém nữa nhào lên cắn hắn, cúi đầu. Cô nhìn Thương Sùng, rồi lên cao giọng. “Em với Hoa Lệ nói chuyện bình thường thôi, em và cô ấy hoàn toàn thẳng, nên không cần phiền anh nghĩ bậy!”
“Há há…” Hoa Lệ đang đứng một bên xem náo nhiệt bị lời nói của Sở Niệm chọc cười. Đang tính ôm bụng cười to, thì bị ánh mắt lạnh căm căm của Thương Sùng dẹp tan.
Thương Sùng đắc ý, cao cao tại thượng tiếp tục truy hỏi. “Nói chuyện phiếm cái gì? Nói anh nghe một chút!”
Sở Niệm đứng thẳng người nói: “Chính là, Hoa Lệ hỏi em vì sao mặc áo sơ mi của anh? Còn có vết hồng trên cổ em là thế nào? Thương Sùng, giờ anh vừa lòng chưa?”
“Vậy em trả lời sao?”
“…” Sở Niệm hít một hơi thật sâu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đỏ rực thật mê người.
“Em nói tiện tay cầm nhầm áo anh thôi, còn dấu hồng kia…” Sở Niệm quay đầu sang một bên, trốn tránh: “Em nói là anh nhéo em…”
Danh sách chương