Ngay thời điểm cô quyết định đi bên cạnh Thương Sùng, Sở Niệm cũng đã minh bạch rằng hạnh phúc của cô từ đầu tới cuối đều đến từ người nam nhân này.
Biết mình thích ăn thịt cá, nên mỗi lần ăn sẽ không nói lời nào mà giúp mình tách hết xương cá ra.
Biết mình không am hiểu kinh doanh, nên bất kể mọi việc lớn nhỏ cũng đều giúp mình xử lý thỏa đáng.
Chính vì biết mình thích nhẫn D&R nên lần này đã dùng cách này để khiến mình vui vẻ.
Thương Sùng đã chiếu cố cho cô thật tỉ mỉ, nameomup nhân như vậy làm sao có thể không đồng ý việc cô muốn đem tên hắn viết cạnh tên mình? Lục Hải Dương cong môi xem như tán đồng ý tưởng của Sở Niệm, FB Meo_mupđầy thâm ý đến bên cạnh Thương Sùng, giây phút này đây ông có chút hâm mộ với cặp vợ chồng sắp cưới này.
“Thương tổng, mắt nhìn người của anh quả thật không tồi.”
Thương Sùng tâm trạng vô cùng tốt, hắn kiêu ngạo nâng cằm, tay ôm Sở Niệm vào lòng.
Ba người đơn giản ký hợp đồng xong, Sở Niệm bắt tay cùng Lục Hải Dương, xem như trở thành tân cổ đông của D&R.
Quay trở về nhà, trời đã tối hẳn.
Sở Niệm rúc vào bên người Thương Sùng, bộ dáng nhu thuận như một chú mèo con.
Nhón một quả nho ném vào miệng hắn, Sở Niệm đảo mắt, nằm ườn, bắt chéo chân trên ghế sô pha.
“Thương Sùng, anh nói đi, tốt xấu gì em giờ cũng coi như đứng vào hàng ngũ tỷ phú rồi… cho em nhiều tiền như vậy, anh không sợ em mang tiền ra ngoài bao dưỡng tình nhân trẻ sao?”
Thương Sùng xem TV, nhướng mày, tay mân mê lọn tóc Sở Niệm cong môi cười. “Bọn nhóc không có thích phụ nữ đã kết hôn, hơn nữa, nha đầu à, có ai có thể soái như anh sao?”
“Xấu xa…”
Sở Niệm bị Thương Sùng dày mặt khiến cho buồn cười, cô đứng dậy nhéo khuôn mặt tuấn tú của hắn, đôi mắt đen sáng ngời như ngôi sao trên trời. “Anh đó, càng lúc càng kiêu ngạo mà. Soái thì sao chứ? Chẳng phải cũng bị em khiến cho thần hồn điên đảo sao?”
Thương Sùng cạn lời, liếc Sở Niệm. Thần hồn điên đảo mà cũng nghĩ ra được… nha đầu này, đúng là trưởng thành không ít.
Vô cùng hợp tác, mím m ôi, Thương SùnFB Meo_mupg ôm Sở Niệm vào ngực, vờ bất dắc dĩ nhún vai. “Ừ ừ, ai kêu mị lực em lớn tới vậy chứ? Anh trong mắt chỉ có mình em… thần hồn điên đảo gì chứ? Rõ ràng là tẩu hỏa nhập ma luôn, được chưa?”
Sở Niệm khóe miệng run lên, cô có thể nói là bị dúi đầu vào như vậy khó chịu không nhỉ?
“Thương Sùng, buông em ra đã. Tay anh nặng quá, không thể khi dễ em một cách buồn nôn như vậy được.”
“Anh khi dễ em lúc nào?” Thương Sùng thờ ơ liếc TV, ánh mắt đen đầy hài hước. “Nha đầu, đây là biểu hiện không thể rời xa em đó.”
Sở Niệm liếc hắn đầy coi thường. “… Tâm ý của anh, emFB Meo_mup nhận, được chưa? Buông ra, không thôi em cắn anh đó.”
Thương Sùng không buồn để ý nhìn qua đầu cô đang bị tay mình kẹp lấy, ý cười trên mặt khiến Sở Niệm muốn xù lông.
“Em muốn cắn thì cắn đi, dù sao cũng chỉ có anh đau mà, em đâu có cảm giác gì đâu.”
Sở Niệm sửng sốt. Người đàn ông này, hiện tại chính là tính toán coi mình có luyến tiếc hắn bị đau hay không đây mà!
Nghiến răng nghiến lợi giãy giụa vài cái, dù mình là thật sự rất muốn cắn cánh tay hắn, nhưng mà…Sở Niệm vô lực, cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ, nằm duỗi dài trên ghế sô pha.
Bất đắc dĩ bực bội nhắm mắt lại. Sở Niệm kháng nghị, dẩu môi”
“Vốn dĩ hôm nay em rất cao hứng, còn nghĩ trong chốc lát cho anh chút kinh hỉ… nhưng mà… nghĩ lại thôi.”
Danh sách chương