Vì là việc riêng nên Vương Lượng phải nhờ vả mấy người bên tổ kỹ thuật, mua cả ít bao thuốc lá tốt sang biếu thì mới được hỗ trợ. Nhưng mà ai ngờ mất hết cả đêm nhưng kết quả vẫn không như ý.

Không kịp cạo râu, Vương Lượng lái xe cảnh sát tới chỗ hẹn cùng bọn Sở Niệm.

Đầy mệt mỏi phong trần, hắn vào phòng bao riêng, không khách khí kéo ghế ra ngồi xuống.

Cũng không chào hỏi Thương Sùng và Sở Niệm, Vương Lượng gọi phục vụ rót nước, ừng ực ngửa cổ uống bộ dạng y hệt kẻ tình nghi đang chạy trốn.

Thật đúng là không hề coi mình là người ngoài! Sở Niệm và Thương Sùng nhìn nhau, rồi quay sang nhìn Vương Lượng vẫn còn đang uống nước.

Chống tay lên cằm, Sở Niệm cong môi trêu chọc:

“Vương Lượng, cả đêm qua anh thi Marathon à? Mấy ngày không gặp anh từ cảnh sát biến thành tội phạm bỏ trốn à?”

Vương Lượng dùng mu bàn tay quẹt miệng, tức giận trề môi.

“Đêm qua cả đêm ở bên bộ phận kỹ thuật, tiểu nha đầu cô thật không có lương tâm, không cảm tạ thì thôi còn giễu cợt anh nữa?”

“Em có đâu.”

Sở Niệm mặt dày cười, ân cần rót thêm một ly nước đặt trước mặt hắn.

“Nếu em thật sự không có lương tâm thì có thèm ngó tới mặt anh không? Thậm chí cùng với thần tượng của anh ngồi đây đợi anh? Anh đúng là đồ đầu gỗ, không biết nói đùa gì hết.”

Nhìn Thương Sùng trước mặt không nói năng gì trước mặt, Vương Lượng cười đáp: “Nói giỡn, nói giỡn thôi mà.”

Sở Niệm toàn thân nổi da gà, trong nháy mắt trước mặt mình như có cảm giác Vương Lượng yêu thương Thương Sùng?!

[Meo_mup] {gác sách chấm com}

Kéo kéo miệng đang cứng đờ, Sở Niệm hỏi:

“Chuyện đó tiến triển sao rồi?”

“Không quá thuận lợi.” Vương Lượng đem folder đẩy đến trước mặt Sở Niệm. “Kẻ đứng đằng sau thật thông minh, hắn không sử dụng IP ở nước ngoài, mà đổi qua đổi lại các địa chỉ đăng bài. Em coi mấy số liệu thấy đó, chỉ có gửi mấy tấm ảnh mà kẻ đó đã đổi tới năm chỗ ngồi.”

Thông thường những kẻ đăng bài thường dùng IP nước ngoài để che dấu thân phận và địa chỉ, nhưng kẻ này rất kỳ quái, hắn không dùng các thủ thuật mạng thông thường mà lại dùng hành vi kỳ quái như vậy để làm.

Tựa như vừa muốn giấu diếm, vừa muốn trần trụi khiêu khích đối phương.

Sở Niệm cau mày, đem folder mở ra xem. Nhưng mà…trừ mấy con số Ả Rập 01101101... cô có thể hiểu ra thì đúng là chẳng hiểu cái quái gì hết.

Sở Niệm nói:

“Vương Lượng, anh có cái nào người địa cầu như em có thể hiểu không? Rõ ràng anh biết em không học về máy tính, nghĩ sao đưa em mấy cái tờ giấy này cho em coi vậy?”

Thương Sùng cong môi, đem tài liệu cầm lên. Ngón tay thon dài của hắn lướt qua nội dung, đôi mắt đen hiện lên một tia cảm xúc khó hiểu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện