Chương 147 Tra tấn em, tiểu nha đầu!

Edit: Meo_mup

Phía bên này đầu dây, Tô Lực cởi áo khoác, ánh mặt trời ban trưa chiếu khắp thân hình hắn.

Ngồi trên ghế da, hắn gõ nhẹ ngón tay theo tiết tấu trên mặt bàn. “Em thật y như trước, tính cách thật cổ quái, chẳng khác tí nào.”

Sở Niệm cười. “Anh sai rồi, em có thay đổi.”

“Ồ? Thay đổi chỗ nào?”

“Nhiều điểm,” Sở Niệm ra vẻ, cong môi trêu chọc làm Tô Lực cất tiếng cười khẽ.

Loại cảm giác này thật không tồi, không có bị quấy nhiễu kiểu hỗn loạn bất kham như trước, chỉ như một người bạn cũ lâu ngày không gặp. Ban nãy Sở Niệm còn lo lắng mình nói chuyện cùng Tô Lực sẽ có chút xấu hổ, nhưng như hiện tại xem ra là cô đã suy nghĩ nhiều.

Ngước mắt nhìn bên ngoài trời đã chuyển sang sắc trắng, Sở Niệm nói: “Tô Lực, lần này em tìm anh là có chút việc muốn nhờ anh giúp. Đương nhiên là em không có ép anh làm, nói chung là việc này rất khó giải quyết đó.”

“Ồ, nói anh nghe xem nào.” Tô Lực cong môi, mắt tràn ngập vẻ nhu hòa.

“Em có một người quen bị một lò gạch chui ở Thâm Quyến lừa, giờ không cứu được người ra. Anh cũng biết là cái chỗ này không có cảnh sát hỗ trợ, em căn bản là không có cách nào cả.”

Sở Niệm bặm môi, nhẹ giọng hỏi Tô Lực.”Ba anh là cục trưởng Cục công an Mộ Thành, anh coi…có thể nhờ ông giúp em nói vài tiếng với cảnh sát bên Thâm Quyến không? Giúp em đem người quen kia cứu ra ngoài?” [Meo_mup][gacsach.c om]

Đầu dây bên kia trầm lắng, một lúc sau mới truyền đến âm thanh của Tô Lực.

Hắn nói: “Anh chưa nói tới ba anh có đồng ý giúp hay không, nhưng về phía cảnh sát bên Thâm Quyến, bọn họ chưa chắc có chịu bán cho ba anh ân tình này không. Em cũng biết đó, rừng nào cọp đó. Cho dù em có là quan lớn cỡ nào ở chỗ của em, thì chưa chắc sang khu vực khác đã có tiếng nói.” [đoạn này dịch tra tự điển cũng khờ luôn nè – Meo_mup]

“Cái này em biết.” Sở Niệm nhíu mày. “Nhưng mà có cái cho phía bọn họ cố kỵ cũng đỡ, cũng làm cho việc của bọn em đơn giản một chút, hoặc cũng có thể giảm bớt được chút trở ngại.”

Sờ Niệm cố đổi giọng thành giọng điệu trêu chọc, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha. “Không lẽ anh để em bị bắt giam vô đó ư, chỗ đó là đâu chứ, em sẽ bị hủy hoại đó.”

Tô Lực chớp mắt. “Hóa ra em cũng biết sợ như vậy ư?”

“Đương nhiên, em đâu có làm cái gì xấu đâu. Anh nói lỡ bên kia gán cho em cái tội trộm heo gà gì đó, em đây làm sao có thể vác mặt đi nhìn ai chứ.”

“Ha ha, làm gì khoa trương tới vậy. Em thật cho rằng có người có thể một tay che trời ư?”

“Ai mà biết được.” Sở Niệm mím môi, hỏi hắn. “Tô Lực, giờ anh nói đi anh có thể giúp không? Nếu như làm cho anh khó xử, thì em nghĩ cách khác vậy.”

Đầu dây bên kia thoáng chốc yên lặng, Tô Lực đáp: “Vì tránh việc em thật sự bị người ta bắt vào đồn, chuyện này, anh có thể giúp. Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”

“Nhưng em phải chuẩn bị tâm lý, vì anh cũng không chắc chắn mười phần ba anh sẽ đồng ý đâu.”

“Cái này em biết.” Sở Niệm cười, “Tô Lực, cảm ơn anh.”

“Giờ không cần cám ơn sớm như vậy, em không sợ tới lúc đó anh không giúp được em gì sao?”

“Không sợ.”

Tô Lực chép miệng, nghiêm túc nhắc nhở Sở Niệm: “Việc này khá nguy hiểm, em không thể quá cố chấp có biết không?”

Sở Niệm gật đầu: “Em rõ rồi.”

“Vậy là tốt rồi.” Tô Lực nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay. “Ngày mai anh sẽ gọi điện nói kết quả cho em, chắc em cả đêm không ngủ rồi,…thôi, đi nghỉ ngơi sớm đi, đừng để mệt mỏi quá.”

[Meo_mup: Đọc tới đây thấy bạn Tô Lực đáng yêu quá, đáng thương quá cơ. Tiếc là anh vẫn chỉ được phát phiếu người tốt!]

“Được rồi, em chờ tin của anh.”

Tô Lực tiếp: “Ờ… hẹn gặp lại. Nhớ phải tự chiếu cố lấy mình cho tốt.”

“Anh cũng vậy.” Sở Niệm cười khẽ, cúp máy. [Meo_mup][gác sách chấm com]

Việc khó nhất thì cũng giải quyết được một nửa, phần còn lại thì phải dựa vào vận may thôi.

Sở Niệm nằm trên sô pha, lười biếng vươn vai. Vốn muốn ngồi suy xét lại sự tình của Tế Dương Dương, kết quả nghĩ một hồi thì lăn ra ngủ mất.

Nghe dưới lầu không có động tĩnh gì, Thương Sùng từ trong phòng [gác sách chấm com] đi ra. Nhẹ nhàng đi xuống lầu tiến về phía Sở Niệm đang nằm trên sô pha. Yên lặng thở dài một hơi, Thương Sùng bế cô lên, quay trở lại lầu hai.



Đến khi Sở Niệm tỉnh lại thì đã 6 giờ chiều.

[Meo_mup: Saigon hôm nay mưa rả rích từ đêm qua tới giờ, con mèo cũng muốn được bế công chúa quay về nhà ngủ…]

Xoa xoa huyệt thái dương đang nhức, Sở Niệm nhìn về phía Thương Sùng đang nằm cạnh bên.

Hắn đang nhắm mắt, lông mi thật dài rung động theo từng nhịp hô hấp vững vàng. Thật an tĩnh, cũng thật an tâm.

Sở Niệm cong môi, nhẹ nhàng nhích về phía Thương Sùng. Kéo kéo chăn trên người hắn, rồi đem đầu dựa vào vai Thương Sùng. Theo bản năng, cô muốn đưa tay ôm lấy eo hắn, nhưng lại e ngại sẽ làm cho hắn tỉnh giấc.

Lúc Sở Niệm còn đang do dự thì trên eo truyền đến một lực vừa nhẹ nhàng, lại vừa hữu lực đeo kéo cô đến bên cạnh Thương Sùng.

Mở hai mắt nhìn dáng vẻ đầy kinh ngạc của cô, Thương Sùng cong khóe môi, nhẹ cười và nhướng mày hỏi: “Em tỉnh rồi hả?” Sở Niệm đỏ mặt đáp “Dạ.”

“Mới tỉnh ngủ đã nghịch ngợm vậy rồi, đúng là tra tấn người ta mà, tiểu nha đầu.” Thương Sùng cười sâu xa, đôi mắt với tròng mắt đen nhánh ngước nhìn như phát sáng.

Sở Niệm mặt càng đỏ hơn, tiếp xúc gần như vậy cô có thể cảm giác rõ ràng cơ thể Thương Sùng có điểm biến hóa.

Đôi tay cô cứng đờ chống trước ngực hắn, Sở Niệm rúc đầu sang một bên. Cô lẩm bẩm trong miệng, âm thanh có chút khẩn trương tới  mức nói lắp. “Em, em không có mà.”

“Không có gì?” Thương Sùng áp sát cô, hơi thở nóng rực như thiêu đốt cổ Sở Niệm.

“Không, không có gì.” Sở Niệm không dám động đậy, tim đập thật nhanh, thình thịch, thình thịch khiến đại não cô trống rỗng.

Thương Sùng lặng lẽ cong môi, giọng trầm khàn như cào vào lòng người ta.

Giọng đè thấp, trầm khàn, khiến nhân tâm thật ngứa ngáy…

“Nương tử à, em thật là mẫn cảm đó. Vi phu cái gì cũng chưa có làm, vậy mà sao cả người em đỏ lên như vậy hả?”

[Meo_mup: đoạn  này tác giả dùng nương tử và vi phu. Ban đầu bạn định dịch là bà xã và ông xã. Nhưng mà nghe kiểu cổ cổ vui vui nên bạn để nguyên là Nương tử và Vi phu…các bạn thấy sao?]

“Em, em chỉ là có chút nóng thôi mà. Anh cũng không nên, không cần nghĩ bậy.”

Thương Sùng nói xong làm cả người Sở Niệm mềm nhũn, cô chưa từng thấy qua phim truyền hình cổ đại nào có cái hình ảnh như thế này.

“Nóng á? Em có muốn anh mở máy lạnh không nào?” Thương Sùng nín cười, tiếp tục chọc ghẹo Sở Niệm.

Sở Niệm chớp mắt, tươi cười nói: “Thôi, thôi. Em cảm thấy như vậy cũng tốt, cũng tốt mà. Ấm áp”

Thương Sùng cười nhạo, ý vị thâm trường mà bảo: “Như vậy thật là ấm áp, có điều… anh lại cảm thấy không thoải mái.

“Tại sao?”

“Có chút khó chịu.”

“…” Sở Niệm cạn lời, biết trước đã không hỏi.

Thương Sùng cười, ngẩng đầu nhìn Sở Niệm. Ánh mắt hắn thật vô tôi, giống như hắn mới là người bị đùa giỡn.

“Anh chỉ nói là mấy cái nút áo quần trên người em cạ làm anh có chút khó chịu, em đang tưởng tượng cái gì vậy?”

Hỗn đản thật! Sở Niệm cắn răng. “Không có tưởng gì hết!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện