Vương Lượng gật gật đầu, đáp: "Tôi lấy cái đùi của gã, thịt nhiều mà."
     
"... ....." Sở Niệm che mắt, cô có thể nói là cô sắp nôn ra không?
     
Thương Sùng có sở thích ác man thì thôi, nhưng Vương Lượng ơi Vương Lượng, thân phận của anh là cảnh sát nhân dân đó. Hưng trí bừng bừng muốn chia đùi của người ta, như vậy thích hợp sao?
     
Nửa quỳ trên mặt đất, Tưởng Ba nhìn dáng vẻ hưng trí bừng bừng của ba người trước mặt, đột nhiên nở nụ cười.
     
Trong con mắt xanh thẫm, âm u trừ vẻ nham hiểm ra còn thêm vài phần trào phúng, ý tứ hàm xúc đúng là khinh thường.
     
Giọng gã hơi khàn khàn, cười nói, ngón tay nâng lên cũng bắt đầu run run: "Mấy người cho rằng loại người bình thường như các người có thể giết tôi sao? Đây là các người đang tự tìm đường chết, ha ha..."
     
Bởi vì khí chất trên người Sở Niệm đã bị mùi máu tươi nồng đậm áp chế, cho nên ở trong mắt Tưởng Ba, ba người bọn họ đều như nhau, đều là kẻ ngốc không biết mình đã gần kề cái chết.
     
Sở Niệm và Thương Sùng nhìn nhau, hai người đều không hẹn mà cùng nhếch môi.
     
Vương Lượng nhìn bọn họ, không biến sắc gật đầu, khom lưng nhặt con dao găm từ trên mặt đất lên. Dáng vẻ hung thần ác sát, đi đến trước mặt Tưởng Ba, nói: "Sắp chết rồi, còn nói nhảm!"
     
Nói xong, Vương Lượng liền giơ con dao găm lên, làm bộ đâm vào lưng Tưởng Ba.
     
Tưởng Ba ngẩng đầu, há mồm lần nữa, tiếng nói biến thành tiếng chó sủa làm người ta sợ hãi.
     
Trong nháy mắt, một luồng khí mạnh, hung dữ hất văng Vương Lượng ra, Vương Lượng lảo đảo lui lại mấy bước, được Sở Niệm nâng đỡ, vất vả lắm mới đứng vững.
     
Ba người lạnh lùng nhìn gã lột xác tại chỗ, cảm xúc trong mắt của mỗi người đều khác nhau.
     
Thân thể Tưởng Ba vẫn là thân thể ban đầu, nhưng trên mặt đột nhiên xuất hiện bộ lông che lấp khuôn mặt vốn có, lỗ tai cũng dựng đứng ở trên đầu, mũi biến dài, hai chiếc răng nanh dài nhô ra từ trong miệng.
     
Thân người mặt chó, đây mới là bộ dạng thật sự của ‘cẩu nô’!
     
Giọng gã trầm thấp giống như dã thú, gã lột xác đã làm cho chiếc xương sườn bị Sở Niệm đạp lúc trước liền hẳn. Gã đứng dậy, lạnh lùng quét qua ba người ở đối diện.

"Đồ kiến vô năng, các người đã lựa chọn cách chết như thế, vậy ta liền đáp ứng các người."
     
Thương Sùng che ở phía trước Sở Niệm và Vương Lượng,--ll..ê,,,quy,,,don.....--trong đôi mắt bình tĩnh đã thoáng qua sự hưng phấn khó tả.
     
Tưởng Ba đánh tới, Thương Sùng nhảy lên, gò má tuấn mỹ và đầu ngón tay sắc bén của Tưởng Ba đã lướt qua nhau.
     
Thân thủ của Thương Sùng đúng là rất tốt, đây cũng lần đầu tiên Sở Niệm nhìn thấy anh như vậy.
     
Sợi tóc đen nhánh chuyển động trên không trung theo bóng dáng tráng kiện của anh, một cái nhấc chân, một cú huých cùi trỏ đều lộ ra vẻ nhanh nhẹn, dứt khoát.
     
Trên người anh mang theo một sự bá đạo do trời sinh, cho dù đối phó với một tên Cẩu nô có thực lực khá mạnh, khóe môi anh vẫn mang theo ý cười của kẻ Vương giả.
     
Rõ ràng là Tưởng Ba không ngờ tới người đàn ông nhìn như bình thường kia lại có thân thủ như vậy, giao đấu vài lần, đến cả thân thể của anh mà gã cũng chưa chạm vào được.
     
Tưởng Ba phẫn nộ, dời mục tiêu chuyển sang Vương Lượng đang đứng cách Sở Niệm không xa.
     
Tứ chi chạm đất, gầm nhẹ một tiếng. Đáng tiếc, gã chưa chạy được mấy bước, Thương Sùng đã ngăn cản đường đi của gã.
     
Thương Sùng cười lạnh, nói: "Con chó nhỏ, chúng ta còn chưa chơi đủ mà."
     
Tưởng Ba tức chết, lệ khí trong đôi mắt xanh lại tăng thêm một phần. Hai bàn tay cắm chặt trong bùn đất, gầm nhẹ một tiếng, đánh về phía Thương Sùng.
     
Thương Sùng nhướn mày, đợi thân thể gã đến gần mình,---ll....eequy,,,,don,,,,,---liền nhấc chân đạp một cái vào ngực gã, xoay người lại, cong khuỷu tay, mạnh mẽ dùng sức đánh vào cổ Tưởng Ba.
     
Cú đá đó của anh khác hẳn với cú đá của Sở Niệm, cho dù giờ Tưởng Ba đã hóa thân thành ‘Cẩu nô’ thì hai đòn này của anh cũng đủ làm cho gã không bò nổi.
     
Một ngụm màu đen đậm sệt phun ra từ trong miệng gã, cố gắng giãy giụa vài cái, thể lực không chống đỡ nổi, ngã xuống đất, ngất đi.
     
Vương Lượng hoan hô: "Anh Thương, thân thủ của anh thật sự, thật sự là quá tuyệt vời! Trước kia đã trải qua huấn luyện gì sao?"
     
Thương Sùng khẽ mỉm cười, đáp: "Làm bộ đội đặc chủng vài năm mà thôi."
     
"Chả trách." 

Khâm phục gật đầu, Vương Lượng nhìn Tưởng Ba nằm trên mặt đất, hỏi: "Bây giờ chúng ta nên làm gì?"
     
Sở Niệm liếc Vương Lượng, nói: "Cảnh sát Vương, anh qua dùng dao nhỏ cắt vào đùi gã một cái."
     
"... ....Cô Sở, vậy có chút sai sai." Vương Lượng cười khan một tiếng, nâng tay gãi gãi đầu.

"Lúc trước tôi nói muốn ăn bắp đùi gã chỉ là nói đùa mà thôi."
     
Sở Niệm im lặng, cô bảo anh ta làm vậy chỉ vì muốn dùng máu Tưởng Ba dụ con Cẩu Linh ở phía sau ra mà thôi.
     
Cẩu Linh, nói dễ nghe là linh vật. Nói khó nghe là yêu quái. Thân phận hoàn toàn khác với Cẩu nô, Cẩu nô nhiều lắm cũng chỉ là nửa người nửa yêu quái. Thực lực ở phía trên con người, dưới yêu quái. Tục xưng chính là không trên không dưới, chẳng ra cái gì cả.
     
Mà Cẩu Linh lại là thứ tu luyện trăm năm mới có thể hóa thành yêu quái.---ll..eequy,,,don,,,,,Không có thân thể thực, nhưng thực lực còn cao hơn vài phần so với oan quỷ.
     
Cẩu nô và Cẩu Linh ký khế ước linh hồn, nếu đều là cẩu thì tâm lý che chở cho con cái cũng mạnh thôi.
     
Bọn họ tốn nhiều tinh lực như vậy, đương nhiên không phải chỉ đối phó với một mình Tưởng Ba.
     
Thôi, đến cuối cùng vẫn phải để cô gái yếu đuối như cô ra tay thôi!
     
Sở Niệm thở dài một tiếng, đoạt lấy dao găm trong tay Vương Lượng, liền đi đến bên cạnh Tưởng Ba, ngồi xổm xuống.
     
Lưỡi đao trắng bóng phản chiếu gương mặt nhìn như hồn nhiên của cô, nói thật, nhìn xem đúng là có chút khó chịu.
     
Ngay lúc cô định hạ tay, chẳng biết Thương Sùng ngồi xổm bên cạnh cô từ lúc nào, đã ngăn trở động tác của cô.
     
"Loại chuyện như vậy cứ để anh làm đi." Thương Sùng cầm lấy dao găm, vẻ mặt hờ hững nhìn cô, nói: "Chuẩn bị tốt kết giới đi."
     
Sở Niệm gật gật đầu, đứng dậy quay về bên cạnh Vương Lượng.
     
Thương Sùng là người dứt khoát, trong lòng anh, tất cả sinh vật trên thế giới này, ngoại trừ Sở Niệm ra, những thứ khác sống hay chết, đều không có bất kỳ quan hệ gì với anh.
     
Hạ dao xuống, một dòng máu đen liền chảy xuống từ bắp chân Tưởng Ba.
     
Vương Lượng thấy gã càng chảy nhiều máu, lông mày nhíu lại, hỏi: "Cứ chảy như vậy, gã có chết hay không?"
     
Thương Sùng nhìn anh ta một cái, đáp: "Gã không phải là người."
     
Đúng rồi, Tưởng Ba không phải là người, mình không nên sinh ra bất cứ lòng đồng cảm nào với gã. Vương Lượng hít một hơi thật sâu, vẻ mặt phức tạp xoay người đi sang một bên.
     
Sở Niệm đi tới, nói: "Anh cởi áo khoác ra đi, trong chốc lát, mặc kệ phát sinh bất cứ chuyện gì cũng không được đi ra."
     
Vương Lượng gật đầu, cởi bỏ áo khoác ngoài, tùy ý ném xuống đất.
     
Để bảo đảm, Sở Niệm còn cố ý kiểm tra xem trước ngực anh ta còn nhúm lông chó nào không.---ll...eequ,,,do,,,,---Sau khi xác định trên người anh ta không còn mùi máu tươi khiến người ta buồn nôn, lúc này cô mới xoay người chuẩn bị rời đi.
     
"Cô Sở, cô và anh Thương nhất định phải chú ý an toàn." Đứng nguyên tại chỗ, Vương Lượng nhìn bóng lưng cô, giãy giụa trong chốc lát mới mở miệng.
     
Sở Niệm quay đầu lại, đáp: "Yên tâm đi."
     
Mùi máu chó nhanh chóng tràn khắp cả rừng cây, một trận gió lạnh thổi qua, nhánh cây lay động càng lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện