Dù sao, cô cũng không tin người trong giới xã hội đen sẽ thật sự quan tâm đến sự sống chết của gia đình người khác.
Thương Sùng dừng xe dưới sân nhà Sở Niệm, tắt máy, xung quanh liền yên tĩnh lại.
Sở Niệm ngồi yên, nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: "Anh cũng biết không phải tất cả những kẻ ở trong giới xã hội đen đều nói được làm được, đám người Lý Cường chỉ được coi là nhất thời u mê, chắc chắn chủ mưu không phải là bọn họ. Tuy bọn họ có tội, nhưng bắt buộc phải gách vác vết nhơ này. Tục ngữ nói đúng, “gây họa không thể liên lụy vợ con”."
Người ra lệnh cho đám người Lý Cường làm chuyện đó, chắc canh là tên Chu Vũ Hạo kia. Tiếc rằng đó chỉ là suy đoán của cô, không có chứng cứ xác thực gì. Đồng thời, Sở Niệm cũng biết đám người Lý Cường không có lá gan nói ra sự thật. Cũng như vụ án của Tôn Quý Nhân, cuối cùng chỉ có thể bị bọn họ chụp tội, kết án.
Sở Niệm không tin kẻ sĩ diện như Chu Vũ Hạo sẽ có lòng tốt, động lòng trắc ẩn như thế, chả thà tự cô giúp đỡ cho người nhà của bọn họ còn hơn.
Dù sao tiền bạc ngoài duy trì cuộc sống thường ngày cho cô ra thì cũng chỉ để làm những việc ấy.
"Hèn gì em luôn nói không có tiền, trước kia anh còn tưởng rằng em là thần giữ của, hiện tại xem như hiểu rõ rồi." Thương Sùng cười cười, trong mắt tràn đầy thâm tình. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, anh không nhịn được vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn.
"Em yên tâm, chỉ cần là lời em nói, anh nhất định sẽ làm tốt cho em."
"Cám ơn." Sở Niệm cười ngọt ngào.
Mặc dù biết dụng ý của câu "Cám ơn" này nhưng anh vẫn vờ nhướn mày, tỏ ra bất đắc dĩ, nói: "Còn khách sáo với anh như thế, thật sự khiến người ta cảm thấy bất ngờ."
Sở Niệm làm mặt quỷ với anh, hoạt bát bĩu cái miệng nhỏ, đáp: "Thật sự không nghiêm chỉnh chút nào cả,--ll,,ê,,,,quy,,d,ôn,,,không biết những người theo đuổi anh mà thấy dáng vẻ thật sự của anh thì có lập tức mất hết tam quan, quay đầu bỏ chạy hay không!"
"Có thể thử xem, nếu quả thật bị em nói trúng thì tốt. Dù sao suốt ngày bị đám nữ sinh đó đuổi theo, anh cũng rất là đau đầu." Thương Sùng dựa vào ghế, khóe môi ẩn ẩn nụ cười tự tin, liếc cô.
Mặc dù giống như con hồ ly tinh huênh hoang đáng ghét, nhưng lại khiến Sở Niệm không thể phủ nhận dáng vẻ đó của anh đẹp đến quá thể.
Nhìn cô vô thức hơi ngẩn người, niềm vui trong mắt anh càng sâu hơn.
Anh hỏi: "Hiện tại đã thi xong rồi, nghỉ hè định làm cái gì?"
Sở Niệm nghĩ một lát, mở miệng: "Vẫn giống như trước, ăn ngủ, ngủ ăn."
"Cuộc sống như thế là của heo đấy." Thương Sùng có thâm ý đánh giá cô.
"Không phải em sợ nhất là mập sao? Không sợ còn chưa hết kỳ nghỉ đông thì quần áo mua lúc trước sẽ bị chật à?"
"Không phải anh không chê em béo sao! Sao, bây giờ đổi ý đúng không!"
Thương Sùng cúi đầu nhìn đôi tay nhỏ nhắn đang túm lấy cổ áo mình, giọng nói dịu dàng lại lộ ra chút bất đắc dĩ. Chiếc áo sơ mi mấy chục ngàn bị cô túm thường xuyên như vậy, xem ra......Anh phải tính xem có nên đi mua bàn ủi đồ gì đó hay không rồi.
Anh nói: "Chưa đến mức đổi ý, chẳng qua cảm thấy em như vậy sẽ lãng phí thời gian."
"Đời người vốn chính là một cuộc hành trình lãng phí thời gian, em không biết mình như thế thì có gì bất ổn đấy." Sở Niệm bất mãn chu miệng, thu hồi móng vuốt, ngồi yên lại.
"Sao, anh có kế hoạch khác à?"
"Kế hoạch khác thì không có, --ll,,,e,equy,,,donnnn----chỉ là mấy ngày rồi Hoa Lệ không gặp em, cuối cùng vẫn lải nhải bên tai anh là muốn gặp em." Thương Sùng nhếch môi.
"Em cũng biết con gái luôn thích chưng diện, anh là anh trai nên không thể đi dạo phố cùng nó."
"Cẩm Mặc có thể đi cùng cô ấy mà, không phải cậu ấy là chồng chưa cưới của Hoa Lệ sao?"
"Gần đây trong nhà Cẩm Mặc có chuyện quan trọng."
Cô và Hoa Lệ chỉ gặp một lần, mặc dù vẫn hơi không chịu được tính cách của cô nhóc kia, nhưng Sở Niệm có thể nhìn ra cô ấy là một cô gái đơn thuần, tốt bụng.
Dù sao mấy ngày nay cũng không có chuyện gì, di dạo với Hoa Lệ cũng tốt.
Sở Niệm suy nghĩ một chút, đáp: "Vậy cũng tốt, ngày mai em đến nhà anh tìm Hoa Lệ."
"Ừ, hiện tại cũng không còn sớm, sau khi trở về phải ngủ sớm một chút, biết không?"
"Biết rồi."
Sở Niệm cởi dây an toàn, lúc chuẩn bị xuống xe, hình như là nhớ ra có chuyện chưa làm. Cô xoay người, mặt hướng về phía Thương Sùng, nói: "Sắp tạm biệt rồi, nên có goodbye kiss đi."
Thương Sùng nhướn mày, quả nhiên cô nhóc này không hợp với từ ‘e lệ’ mà.
Khóe môi nhếch thành một đường cong đẹp mắt, anh từ từ tiến đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Đáng tiếc, lúc cánh môi anh chỉ còn kém môi cô một cm, thân thể Thương Sùng đột nhiên khựng lại, ngồi thẳng người lại. Trực giác khiến anh cảm nhận được có người đang ở trên lầu nhìn chằm chằm bọn họ.
Không hưởng thụ được nụ hôn mà mình mong đợi đã lâu khiến Sở Niệm rất là thất vọng, cô hơi nhíu mày, vẻ mặt kinh ngạc.
Thương Sùng nói: "Có người đang nhìn."
"Ở đâu?" Sở Niệm sững sờ, theo ngón tay Thương Sùng, nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.
Trên lầu, chỗ ban công nhà cô có một bóng trắng trôi bồng bềnh. Bóng trắng đó đứng sừng sững sau rèm cửa trong bóng đêm, một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm về hướng bọn họ.
Nếu không phải biết rõ trong nhà còn có bà nội đã thành linh hồn, Sở Niệm nhất định sẽ cho rằng đó là một u linh không có mắt.
Chỉ là......Sao bà nội đột nhiên ra khỏi lư hương bát giác, hơn nữa còn rất trùng hợp đứng ở đó nhìn bọn họ chứ? Cô không hề nói rõ thân phận của bà nội cho Thương Sùng biết, dù sao không phải tất cả người trừ ma đều biết ma quỷ cũng có loại tốt, xấu.
Vì vậy, cô cười ngượng với anh một tiếng, nói vài câu ứng phó, liền mở cửa xe, chạy lên lầu.
Nhìn bóng dáng của cô dần biến mất ở trong hành lang, vẫn ngồi ở trong xe, Thương Sùng mím chặt môi mỏng. Anh nổ máy xe, quay đầu, trước khi rời đi còn liếc nhìn trên ban công kia.
Trông đôi mắt đen sâu không thấy đáy chợt lóe lên tia sáng, đã không có sự bình thản lúc trước, chỉ có sự lạnh lùng lướt qua.
........
Vội vội vàng vàng vào nhà, --ll..,,e.eq,,,d...ô,,,,Sở Niệm còn không kịp thay giày liền vọt vào phòng mình. Nhìn bóng dáng quen thuộc kia dùng dáng vẻ nuốt mây nhả khói mà mình quen nhìn, khóe môi liền thoáng qua ý cười ấm áp.
"Bà nội, rốt cục bà cũng chịu ra gặp con rồi."
Lần cuối cùng nhìn thấy bà nội đã là từ mấy tháng trước. Lúc trước, mặc kệ cô đứng bên cạnh lư hương gọi bà, bà cũng không muốn ra. Hiện tại tốt lắm, cuối cùng bà nội đã ra rồi. Nhìn dáng vẻ hưởng thụ cây nến châu Úc của bà, tảng đá trong lòng cô đã bị gỡ xuống.
Bay ở giữa không trung, bà nội quay đầu lại, nhìn một vòng khói đen quấn quanh bả vai của cháu gái, bà phất tay, lặng lẽ xua tan đi, hỏi: "Đêm nay nhận một vụ sao?"
Thương Sùng dừng xe dưới sân nhà Sở Niệm, tắt máy, xung quanh liền yên tĩnh lại.
Sở Niệm ngồi yên, nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: "Anh cũng biết không phải tất cả những kẻ ở trong giới xã hội đen đều nói được làm được, đám người Lý Cường chỉ được coi là nhất thời u mê, chắc chắn chủ mưu không phải là bọn họ. Tuy bọn họ có tội, nhưng bắt buộc phải gách vác vết nhơ này. Tục ngữ nói đúng, “gây họa không thể liên lụy vợ con”."
Người ra lệnh cho đám người Lý Cường làm chuyện đó, chắc canh là tên Chu Vũ Hạo kia. Tiếc rằng đó chỉ là suy đoán của cô, không có chứng cứ xác thực gì. Đồng thời, Sở Niệm cũng biết đám người Lý Cường không có lá gan nói ra sự thật. Cũng như vụ án của Tôn Quý Nhân, cuối cùng chỉ có thể bị bọn họ chụp tội, kết án.
Sở Niệm không tin kẻ sĩ diện như Chu Vũ Hạo sẽ có lòng tốt, động lòng trắc ẩn như thế, chả thà tự cô giúp đỡ cho người nhà của bọn họ còn hơn.
Dù sao tiền bạc ngoài duy trì cuộc sống thường ngày cho cô ra thì cũng chỉ để làm những việc ấy.
"Hèn gì em luôn nói không có tiền, trước kia anh còn tưởng rằng em là thần giữ của, hiện tại xem như hiểu rõ rồi." Thương Sùng cười cười, trong mắt tràn đầy thâm tình. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, anh không nhịn được vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn.
"Em yên tâm, chỉ cần là lời em nói, anh nhất định sẽ làm tốt cho em."
"Cám ơn." Sở Niệm cười ngọt ngào.
Mặc dù biết dụng ý của câu "Cám ơn" này nhưng anh vẫn vờ nhướn mày, tỏ ra bất đắc dĩ, nói: "Còn khách sáo với anh như thế, thật sự khiến người ta cảm thấy bất ngờ."
Sở Niệm làm mặt quỷ với anh, hoạt bát bĩu cái miệng nhỏ, đáp: "Thật sự không nghiêm chỉnh chút nào cả,--ll,,ê,,,,quy,,d,ôn,,,không biết những người theo đuổi anh mà thấy dáng vẻ thật sự của anh thì có lập tức mất hết tam quan, quay đầu bỏ chạy hay không!"
"Có thể thử xem, nếu quả thật bị em nói trúng thì tốt. Dù sao suốt ngày bị đám nữ sinh đó đuổi theo, anh cũng rất là đau đầu." Thương Sùng dựa vào ghế, khóe môi ẩn ẩn nụ cười tự tin, liếc cô.
Mặc dù giống như con hồ ly tinh huênh hoang đáng ghét, nhưng lại khiến Sở Niệm không thể phủ nhận dáng vẻ đó của anh đẹp đến quá thể.
Nhìn cô vô thức hơi ngẩn người, niềm vui trong mắt anh càng sâu hơn.
Anh hỏi: "Hiện tại đã thi xong rồi, nghỉ hè định làm cái gì?"
Sở Niệm nghĩ một lát, mở miệng: "Vẫn giống như trước, ăn ngủ, ngủ ăn."
"Cuộc sống như thế là của heo đấy." Thương Sùng có thâm ý đánh giá cô.
"Không phải em sợ nhất là mập sao? Không sợ còn chưa hết kỳ nghỉ đông thì quần áo mua lúc trước sẽ bị chật à?"
"Không phải anh không chê em béo sao! Sao, bây giờ đổi ý đúng không!"
Thương Sùng cúi đầu nhìn đôi tay nhỏ nhắn đang túm lấy cổ áo mình, giọng nói dịu dàng lại lộ ra chút bất đắc dĩ. Chiếc áo sơ mi mấy chục ngàn bị cô túm thường xuyên như vậy, xem ra......Anh phải tính xem có nên đi mua bàn ủi đồ gì đó hay không rồi.
Anh nói: "Chưa đến mức đổi ý, chẳng qua cảm thấy em như vậy sẽ lãng phí thời gian."
"Đời người vốn chính là một cuộc hành trình lãng phí thời gian, em không biết mình như thế thì có gì bất ổn đấy." Sở Niệm bất mãn chu miệng, thu hồi móng vuốt, ngồi yên lại.
"Sao, anh có kế hoạch khác à?"
"Kế hoạch khác thì không có, --ll,,,e,equy,,,donnnn----chỉ là mấy ngày rồi Hoa Lệ không gặp em, cuối cùng vẫn lải nhải bên tai anh là muốn gặp em." Thương Sùng nhếch môi.
"Em cũng biết con gái luôn thích chưng diện, anh là anh trai nên không thể đi dạo phố cùng nó."
"Cẩm Mặc có thể đi cùng cô ấy mà, không phải cậu ấy là chồng chưa cưới của Hoa Lệ sao?"
"Gần đây trong nhà Cẩm Mặc có chuyện quan trọng."
Cô và Hoa Lệ chỉ gặp một lần, mặc dù vẫn hơi không chịu được tính cách của cô nhóc kia, nhưng Sở Niệm có thể nhìn ra cô ấy là một cô gái đơn thuần, tốt bụng.
Dù sao mấy ngày nay cũng không có chuyện gì, di dạo với Hoa Lệ cũng tốt.
Sở Niệm suy nghĩ một chút, đáp: "Vậy cũng tốt, ngày mai em đến nhà anh tìm Hoa Lệ."
"Ừ, hiện tại cũng không còn sớm, sau khi trở về phải ngủ sớm một chút, biết không?"
"Biết rồi."
Sở Niệm cởi dây an toàn, lúc chuẩn bị xuống xe, hình như là nhớ ra có chuyện chưa làm. Cô xoay người, mặt hướng về phía Thương Sùng, nói: "Sắp tạm biệt rồi, nên có goodbye kiss đi."
Thương Sùng nhướn mày, quả nhiên cô nhóc này không hợp với từ ‘e lệ’ mà.
Khóe môi nhếch thành một đường cong đẹp mắt, anh từ từ tiến đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Đáng tiếc, lúc cánh môi anh chỉ còn kém môi cô một cm, thân thể Thương Sùng đột nhiên khựng lại, ngồi thẳng người lại. Trực giác khiến anh cảm nhận được có người đang ở trên lầu nhìn chằm chằm bọn họ.
Không hưởng thụ được nụ hôn mà mình mong đợi đã lâu khiến Sở Niệm rất là thất vọng, cô hơi nhíu mày, vẻ mặt kinh ngạc.
Thương Sùng nói: "Có người đang nhìn."
"Ở đâu?" Sở Niệm sững sờ, theo ngón tay Thương Sùng, nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.
Trên lầu, chỗ ban công nhà cô có một bóng trắng trôi bồng bềnh. Bóng trắng đó đứng sừng sững sau rèm cửa trong bóng đêm, một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm về hướng bọn họ.
Nếu không phải biết rõ trong nhà còn có bà nội đã thành linh hồn, Sở Niệm nhất định sẽ cho rằng đó là một u linh không có mắt.
Chỉ là......Sao bà nội đột nhiên ra khỏi lư hương bát giác, hơn nữa còn rất trùng hợp đứng ở đó nhìn bọn họ chứ? Cô không hề nói rõ thân phận của bà nội cho Thương Sùng biết, dù sao không phải tất cả người trừ ma đều biết ma quỷ cũng có loại tốt, xấu.
Vì vậy, cô cười ngượng với anh một tiếng, nói vài câu ứng phó, liền mở cửa xe, chạy lên lầu.
Nhìn bóng dáng của cô dần biến mất ở trong hành lang, vẫn ngồi ở trong xe, Thương Sùng mím chặt môi mỏng. Anh nổ máy xe, quay đầu, trước khi rời đi còn liếc nhìn trên ban công kia.
Trông đôi mắt đen sâu không thấy đáy chợt lóe lên tia sáng, đã không có sự bình thản lúc trước, chỉ có sự lạnh lùng lướt qua.
........
Vội vội vàng vàng vào nhà, --ll..,,e.eq,,,d...ô,,,,Sở Niệm còn không kịp thay giày liền vọt vào phòng mình. Nhìn bóng dáng quen thuộc kia dùng dáng vẻ nuốt mây nhả khói mà mình quen nhìn, khóe môi liền thoáng qua ý cười ấm áp.
"Bà nội, rốt cục bà cũng chịu ra gặp con rồi."
Lần cuối cùng nhìn thấy bà nội đã là từ mấy tháng trước. Lúc trước, mặc kệ cô đứng bên cạnh lư hương gọi bà, bà cũng không muốn ra. Hiện tại tốt lắm, cuối cùng bà nội đã ra rồi. Nhìn dáng vẻ hưởng thụ cây nến châu Úc của bà, tảng đá trong lòng cô đã bị gỡ xuống.
Bay ở giữa không trung, bà nội quay đầu lại, nhìn một vòng khói đen quấn quanh bả vai của cháu gái, bà phất tay, lặng lẽ xua tan đi, hỏi: "Đêm nay nhận một vụ sao?"
Danh sách chương