Chương 924

Mễ Lặc rất tỉnh táo lùi lại, gã nói rằng sẽ qua đêm trong xe.

Bằng cách này, Tiêu Thi Nhã và Diệp Khuynh Thành sẽ hơi khó xử.

Thấy vậy, Lương Siêu khẽ thở dài, ho khan hai tiếng nói: “Thôi, tôi qua đêm trong xe là được. Tôi chỉ cần một chỗ có thể điều chỉnh hơi thở là ổn.”

“Không được.”

Hai người phụ nữ cùng đồng thanh nói, Diệp Khuynh Thành lập tức nắm lấy cánh tay hắn: “Anh là người bị thương nên đương nhiên phải ở trong phòng. Tôi sẽ ở cùng anh để chăm sóc cho anh.”

Nghe vậy, Lương Siêu giật mình.

Người phụ nữ mạnh mẽ này trở nên táo bạo từ khi nào vậy?

Hơn nữa, một người có da mặt mỏng như Diệp Khuynh Thành sẽ không bao giờ nói như vậy trước mặt người khác. Thế nhưng không biết vì sao, cô ta lại muốn thể hiện điều đó trước mặt Tiêu Thi Nhã.

Đối với chuyện này, Tiêu Thi Nhã lắc đầu, cười nói: “Tôi cho rằng tôi chăm sóc cho Lương Nghiên sẽ tốt hơn.”

“Cô?”

“Cô nam quả nữ ở cùng nhau, cô không sợ bị đồn thổi sao? Còn tôi là vị hôn thê của Lương Siêu nên điều đó đương nhiên là hợp lý rồi.”

“Ai da, coi như tôi không phải là vị hôn thể của hắn, Tiêu gia cũng có hôn thư do chính sư phụ của hắn để lại năm đó. Vì thế, việc tôi chăm sóc cho hắn là lẽ đương nhiên.”

Lương Siêu: “…”

Trong lòng hắn thầm nghĩ hai cô gái này không hay gặp nhau nên họ không thể hòa hợp với nhau. Vì vậy, hắn rất đau khổ khi bị mắc kẹt giữa hai người.

Mà lúc hắn định bỏ chạy thì Tiêu Thi Nhã lại nói: “Hơn nữa, cô còn đang bị bệnh, làm sao có thể chăm sóc tốt cho Lương Siêu được?”

“Cô vẫn muốn đè đầu bản tiểu thư hả? Nhưng cô đâu cần phải chiến đấu liều mạng như vậy chứ?”

“Cái gì?”

Lương Siêu cả kinh, lúc này mới phát hiện sắc mặt của Diệp Khuynh Thành bây giờ quả thực có chút khó coi, bờ môi khô nứt đến mức nứt da, hơn nữa bọng mắt cũng đã biến thành màu đen.

Rõ ràng là dấu hiệu trúng độc!

“Khuynh Thành, cô làm sao vậy?”

Vừa hỏi câu này, Diệp Khuynh Thành đổ đầy mồ hôi, chân tay bủn rủn, Lương Siêu vội vàng đỡ lấy cô, lúc này mới nhìn thấy sau lưng cô đã thối rữa một mảnh.

“Hừ.”

“Đã như vậy rồi vẫn còn muốn tranh giành với bổn tiểu thư, cô thật đúng là chỉ cần mặt chứ không cần sống.”

“Im ngay!”

Lương Siêu khiển trách một câu, cau mày nói: “Cô đã sớm phát hiện? Tại sao không nói với tôi!”

“Anh hung dữ với tôi?”

Đôi mày Tiêu Thi Nhã nhíu lại, giận dỗi nói: “Anh đúng là đồ không có lương tâm, đừng quên vừa rồi là ai cứu anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện