Khóe miệng Lương Siêu nhếch lên một cái, cố nén xúc động mắng chửi người mà nhìn Hạ Tử Yên.

Con mẹ nó cô sớm đã biết đây là tên hung ác, vậy mà tối hôm qua lại dùng ID của mình mà hơn thua với người ta khí thế như vậy?
Tôi có một câu chửi thề, không biết có nên nói hay không!
Chẳng qua bây giờ có nói cái gì cũng vô dụng, Vương Thiên Hào đã đi tới.

Chủ nhà hàng thấy thế thì lập tức bảo người mang một chiếc ghế dựa bằng da thật đã sớm chuẩn bị kỹ đến, cúi đầu khom lưng mà nói: "Cậu Hào, mời cậu ngồi."
Vương Thiên Hào ngồi xuống xong cũng không có phản ứng Lương Siêu, mà nhìn về phía Hàn Phỉ trước, chậm rãi mở miệng.

"Con khốn."
"Lúc trước nể mặt cô mà cô không muốn, muốn người ta coi rẻ, vậy tôi cũng không cần khách sáo với cô nữa."
Hàn Phỉ nghe vậy thì thân thể lập tức khẽ run lên.

Vương Thiên Hào này là cậu chủ của tập đoàn Vương Thị Trấn Giang, mà tập đoàn Vương Thị dù chưa đưa ra thị trường, nhưng thật ra có khả năng tiêu diệt hơn chín phần xí nghiệp đang lên sàng ở Trấn Giang!
Bởi vậy tập đoàn Vương Thị và Vương gia đều được người ta coi là vua không ngai xưng.

Mà nghe nói Vương Thiên Hào này còn bái một đại sư võ đạo làm thầy, chiến lực không yếu, tính tình tàn bạo, lại nhìn bộ dạng chẳng hiền lành gì hiện giờ của anh ta, Hàn Phỉ cũng có chút sợ hãi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.


Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ngay sau đó, Vương Thiên Hào tiếp tục nói: "Tôi đã bắt chuyện với cao tầng đài phát sống trực tiếp của cô, hiện đài đó đã xoá tên cô rồi."
"Ừm, được." Hàn Phỉ gật gật đầu, lại không có cảm giác gì.

Mục đích trước đó cô phát sống trực tiếp chỉ đơn thuần là muốn truyền lại quan niệm dưỡng sinh khỏe mạnh cho càng nhiều người, nhưng bây giờ cô lại phát hiện kênh livestream đã thay đổi.

Không phải đến ồn ào thì chính là nhắm vào sắc đẹp của mình, cho nên cho dù Vương Thiên Hào không làm như vậy, cô cũng cũng định rời khỏi giới này.

"A...!Cô cũng rất bình tĩnh." Vương Thiên Hào cười lạnh: "Vậy nếu tôi nói cho cô biết, bởi vì trước đó cô nhiều lần vi phạm trong lúc livestream, dụ dỗ fan hâm mộ mướn phòng, thậm chí còn làm giao dịch không đứng đắn, phải nhận mức phạt 100 triệu do vi phạm hợp đồng.

Vậy cô còn có thể bình tĩnh không?"
"Cái, cái gì?"
Hàn Phỉ trợn mắt lên, lộ ra vẻ mặt nổi giận kinh hãi, dù là tính tình dịu dàng đến mấy cũng không nhịn được bắt đầu mắng to.

"Ngươi nói bậy!"
"Tôi, tôi không có!"
"Hừ."

"Có hay không cũng không phải do cô định đoạt, lấy thực lực Hàn gia của cô, đừng nói 100 triệu, dù là chỉ một ngàn vạn tiền mặt cũng không bỏ ra nổi đúng không?"
"Cho nên trước mặt cô chỉ có một con đường, đến làm tiện tỳ cho tôi, nói thẳng chút, chính là bán mình trả nợ."
"Chờ thiếu gia đây chơi chán rồi, hoặc là cô bị chơi chết thì món nợ khổng lồ của cô cũng coi như trả xong, hiểu chưa?"
Soạt!
Gương mặt xinh đẹp của Hàn Phỉ lập tức tái đi, những người khác trong phòng ăn thấy thế cũng lắc đầu.

Sợ là đời này của mỹ nữ đã bị hủy.

Lương Siêu còn ngồi một bên ăn bò bít tết thấy thế, cũng không khỏi âm thầm tặc lưỡi.

Cả một cô gái yếu ớt như vậy mà cũng không ngại hà hiếp, vậy mà vừa rồi mình còn cho rằng Vương Thiên Hào này cũng là một nhân vật ghê gớm, xem ra thật sự là suy nghĩ nhiều.

Sau một khắc, rốt cuộc Hạ Tử Yên nghe không vô mà bỗng vỗ bàn một cái, đứng lên không nói hai lời đã tức giận chưởng một cái vào Vương Thiên Hào!
"Họ Vương!"
"Người khác sợ anh nhưng tiểu thư không sợ! Xem chiêu!"
Vương Thiên Hào nhíu mày lại, không có ý đứng lên mà đã tiện tay đánh ra một quyền, hiển nhiên không coi Hạ Tử Yên ra gì.

Bành!
Quyền và chưởng lập tức va chạm vào nhau, cũng chỉ giằng co một giây, sau khi Vương Thiên Hào cánh tay chấn động, bộc phát ra một luồng ám kình thì Hạ Tử Yên lập tức kêu đau đớn một tiếng, lùi mấy bước cuối cùng lại đặt mông ngồi trở lại vị trí của mình.


"Họ Vương, anh!"
"Ngậm miệng!" Vương Thiên Hào quát lạnh: "Nếu không phải nể mặt ông nội cô thì thiếu gia đây đã sớm phế cô đi rồi! Cũng không khổ đến mức đợi con tiện tỳ này mấy năm cuối cùng còn bị người khác nhanh chân đến trước!"
"Hạ Tử Yên, hôm nay không có việc của cô, ngoan ngoãn đứng một bên cho tôi!"
Bị hung hăng mắng nhiếc như vậy, Hạ Tử Yên tức giận đến bộ ngực phập phồng dữ dội, nhất là khi nhìn thấy Lương Siêu còn đang say sưa ăn bò bít tết, cô ấy tức đến mức thở không nổi.

"Anh còn ăn!" Hạ Tử Yên quơ lấy một cái hộp khăn ăn đã ném về hướng Lương Siêu: "Hai cô gái tụi tôi bị bắt nạt kia, anh không nhìn thấy à, còn phải đàn ông không!"
Ngay sau đó Lương Nghiên cũng kéo cánh tay Lương Siêu, bĩu miệng nhỏ giọng mà nói: "Anh ơi, người kia thật hung dữ, vừa rồi còn đánh chị dâu thứ ba, Nghiên Nghiên không thích người này."
"Anh có thể đuổi người đó đi không, nếu anh ta ở đây chúng ta ăn cơm cũng không ngon."
"Ai..." Lương Siêu bất đắc dĩ thở dài, vốn muốn để hai cô gái này Hạ Tử Yên chịu thêm chút thiệt thòi, nhưng nếu em gái cưng của mình đã mở miệng, vậy xem ra không thể mặc kệ nữa.

"Ầm!" Một tiếng, Lương Siêu tiện tay vứt dao nĩa đi, quay đầu cười cười với Vương Thiên Hào.

"Anh chính là tên coi tiền như rác tối hôm qua tốn một ngàn tám trăm vạn, lại không đụng vào được một cọng lông của Hàn mỹ nữ, còn trơ mắt nhìn cô ta và người khác thuê phòng?"
Soạt!
Sắc mặt Vương Thiên Hào lập tức trở nên xanh xám, đám người trong phòng ăn đều cảm thấy kinh ngạc.

Dám mắng Vương Thiên Hào là coi tiền như rác?
Còn mở miệng mỉa mai trần trụi như thế?
Tên nhãi này bị bại não, hay là một lòng muốn tìm cái chết?
Sau đó lại thấy Lương Siêu liên tục gật gù, tiếp tục nói: "Người anh em, tôi có thể hiểu được tâm tình cải trắng anh nhìn trúng bị người khác ủi mất, nhưng..."
Đề tài lại thật sự, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo: "Làm một người đàn ông mà lại ức hiếp một cô gái yếu ớt như thế, còn ra tay đánh nhau với phụ nữ, vậy là anh không đúng."
"Không thể tha thứ nhất chính là anh còn ảnh hưởng tâm tình dùng cơm của em gái tôi, anh nói tôi nên phạt anh như thế nào đây?"

Đám người: "..."
Thời khắc này, trong lòng bọn họ Lương Siêu đã là người chết.

Quả nhiên, Vương Thiên Hào hơi sửng sốt một chút rồi lập tức cười giận dữ lên tiếng!
"Ha ha, ha ha ha! Giỏi!"
"Mày chính là thằng Hắc Thổ tối hôm qua đúng không? Thiếu gia còn chưa tìm mày sổ sách, mày lại đến hỏi tội tao?"
"Mày thật sự cho rằng tao sẽ không giết mày, phải không?"
Lương Siêu không nói nữa, nhưng nét mắt lại càng giễu cợt, lại giống như một loại chất xúc tác siêu cấp trực tiếp làm lửa giận trong lòng Vương Thiên Hào cháy lên tới đỉnh điểm!
"Thứ không biết chết sống!"
"Hôm nay tao sẽ đánh cho tên Hắc Thổ là mày xuống mồ!"
Bành!
Chỉ thấy Vương Thiên Hào bỗng đạp mạnh một chân xuống đất, gạch men sụp xuống, trên nền xi măng phía dưới hiện ra một dấu chân nhàn nhạt, anh ta đánh một quyền thẳng vào Lương Siêu!
So với một quyền nén giận vừa rồi đánh với Hạ Tử Yên, nấm đấm không chút nương tay hiện tại thật sự là quá dữ dội!
Chủ nhà hàng bên cạnh thấy thế đã trợn tròn mắt: "Ông trời, quyền này nện lên trên thân người thì chẳng phải sẽ đánh người ta thành bánh thịt?"
Hàn Phỉ cũng hồi hộp lo sợ, miệng khẽ mím lại đầy khẩn trương.

"Phỉ Nhi, đừng lo lắng." Hạ Tử Yên vỗ nhẹ lên cô ấy, thản nhiên cười nói: "Đừng lo lắng, Lương Siêu rất mạnh, mười họ Vương cộng lại cũng không phải đối thủ của anh ấy."
Khi đang nói chuyện, một quyền của Vương Thiên Hào đã đánh vào ngực Lương Siêu.

Nhưng khi chủ nhà hàng và tất cả mọi người cảm thấy Lương Siêu sẽ bị trực tiếp đánh chết, tối thiểu cũng máu chảy lênh láng thì đột nhiên phát hiện Lương Siêu vẫn thản nhiên mà ngồi, cười nhạt một tiếng.

"A...!Vậy thôi à?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện