Trước đây, mặc dù Mộ gia biết Mộ Khuynh Tuyết có mị thể trời sinh nhưng bởi vì địa vị của bố mẹ cô ấy rất cao nên không ai dám động vào cô ấy.

Ngoài ra, tài năng của Mộ Khuynh Tuyết rất xuất chúng, vì thế đám con cháu cùng lứa với cô ấy ở Mộ gia đều không có ai có địa vị cao hơn cô ấy.

Khi đó cô ba Mộ Liên Y của Mộ gia vẫn luôn là chị em tốt của cô ấy chứ không hề cao ngạo như bây giờ, suốt ngày vây quanh cô ấy nói đủ thứ chuyện, nói trắng ra là chẳng khác nào một người hầu nhỏ.

Thế nhưng kể từ khi bố mẹ của cô ấy chết bởi tai nạn giao thông thì tất cả mọi thứ đều thay đổi.

Chính vì người chị em tốt Mộ Liên Y này, cô ta lợi dụng làm ầm lên về mị thể trời sinh của Mộ Khuynh Tuyết, nói đó là điềm xấu, là sao chổi và đề xuất với toàn bộ gia tộc hãy trục xuất Mộ Khuynh Tuyết khỏi Mộ gia!
Lời đề xuất này vừa nói ra đã có không ít người của Mộ gia đồng ý.

Cuối cùng, các thành viên cấp cao của Mộ gia đã quyết định rằng vì nể tình bố mẹ Mộ Khuynh Tuyết đã từng đóng góp rất nhiều cho Mộ gia nên họ vẫn giữ lại tư cách là người Mộ gia và chỉ trục xuất cô ấy khỏi dòng chính.

Đồng thời, bọn họ cũng cho cô ấy một đặc ân đó là tới Xuyên Nam và phụ trách công việc kinh doanh của Cổ Hiên Trai.

Tuy nhiên người sáng suốt đều nhìn ra đến Xuyên Nam chủ trì một phân bộ của Cổ Hiên Trai nghe có vẻ là đặc ân nhưng thật ra chính là lưu đày.

Hơn nữa, hàng năm Mộ gia đều đặt ra nhiệm vụ kiếm nguồn lợi nhuận cao ngất trời cho cô ấy.

Nếu như năm nào mà lợi nhuận không đạt tiêu chuẩn thì sẽ trục xuất cô ấy ra khỏi gia tộc ngay lập tức!
Nhớ lại đoạn quá khứ đau buồn này, Mộ Khuynh Tuyết lại cảm thấy răng mình ngứa ngáy.


Thế nhưng Mộ Liên Y thì khác, nghe thấy Mộ Khuynh Tuyết mắng mình như vậy, cô ta không những không giận mà còn cười.

“Chị Khuynh Tuyết à, xem ra trong lòng chị vẫn còn canh cánh vụ việc năm đó nhỉ?”
“Nói thừa!”
Mộ Khuynh Tuyết tức giận mắng: “Đừng gọi tôi là chị, nghe mà thấy tởm!”
“Những năm này, nếu như không phải tôi đều nỗ lực cố gắng mỗi ngày thì bản thân đã bị trục xuất khỏi Mộ gia từ lâu rồi! Tất cả những thứ này đều là do cô ban tặng!”
“ y da, chị đừng nói vậy mà.”
“Từ khi bố mẹ chị còn sống, số người muốn đuổi cả nhà chị ra ngoài không chỉ có mình em đâu.”
“Tuy rằng hiện tại em cũng không hiểu vì sao gia tộc đối xử tệ bạc với chị như thế mà chị vẫn không chủ động rời đi nhưng cũng chẳng sao cả, em có tin tốt muốn nói, chị có muốn nghe không?”
“Có gì nói luôn đi!”
“Hừ, chuyện này không tiện nói qua điện thoại.

Chị ra ngoài đi, em sẽ đợi chị ở quán cà phê gần nhà.”
“Tôi không có hứng thú.”
Mộ Khuynh Tuyết lạnh lùng nói: “Chỉ cần nhìn thấy cô là tôi nhịn không được muốn giết người.”
“Ha ha…”
“Yên tâm đi chị Khuynh Tuyết, chị sẽ không giết em đâu, trừ khi chị không muốn quay lại gia tộc.”
Nghe thấy vậy, Mộ Khuynh Tuyết kinh ngạc.

“Quay về gia tộc?”
“Cô có ý gì?”
“Có nghĩa là hiện tại chị có cơ hội quay trở về gia tộc nhưng mà không biết chị có thể nắm chắc được hay không.”
“Em sẽ chờ chị ở quán cà phê gần nhà nha, chỉ có nửa tiếng thôi đấy.”
Nói xong, Mộ Liên Y ngắt điện thoại.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Sau khi nhíu mày suy nghĩ một hồi, Mộ Khuynh Tuyết vội vàng rời khỏi giường và đi thay quần áo rồi tới quán cà phê.

20 phút sau.

Tại quán cà phê Thụy Tân.

Thấy Mộ Khuynh Tuyết đi tới với bộ dáng tóc tai bù xù, Mộ Liên Y vẫy tay.


“Chị Khuynh Tuyết, còn chưa trang điểm mà chị đã tới đây rồi sao? Xem ra chị thật sự xem trọng cơ hội lần này đấy nhỉ?”
“Cô bớt nói nhảm đi.”
Mộ Khuynh Tuyết lạnh lùng nói thẳng: “Tôi không có tâm trạng ôn chuyện với tiện nhân như cô đâu.

Bây giờ cô mau nói đi, cơ hội như thế nào.”
Mộ Liên Y nở nụ cười nói: “Gần đây Mộ Gia đã thuê được được một đại sư vô cùng mạnh mẽ.

Sau khi người đó nghe nói chị có mị thể trời sinh thì cảm thấy rất hứng thú với chị.”
“Cảm thấy hứng thú với mị thể trời sinh ư?”
Mộ Khuynh Tuyết cau mày, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ tên đó không biết mị độc của tôi lợi hại tới mức nào sao? Hay là tên đó ngại mình sống lâu quá?”
“Ha ha…Đương nhiên là không phải rồi.”
Nhấp một ngụm cà phê, Mộ Liên Y nghiêng mình về phía trước, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười chế giễu: “Chị Khuynh Tuyết à, không biết chị đã từng nghe nói tới…”
“Quỷ hút máu của phương tây chưa?”
Nhất thời con ngươi của Mộ Khuynh Tuyết co rút lại, cô ấy nhìn chằm chằm Mộ Liên Y vì không biết cô ta có ý gì.

Cô ấy cũng được coi như là người trong giới võ đạo nên đương nhiên cũng đã từng nghe về quỷ hút máu.

Đây là một nhóm người có dòng máu và năng lực đặc biệt của phương tây.

Nghe đồn rằng họ đi ra ngoài vào ban đêm và sống bằng cách hút máu nên bản chất của bọn họ vô cùng tàn ác và khát máu.

Vì vậy bọn họ vẫn luôn được liệt vào danh sách cấm kỵ trong giới võ đạo Viêm Hạ giống như những cổ sư chuyên đi làm việc ác khắp nơi.

Hơn nữa, so với cổ sư, kết cục của người chết dưới tay quỷ hút máu còn thảm hơn.

Không chỉ bị mất máu mà thân thể còn bị teo tóp già nua.


Nghe nói ngay cả linh hồn sau khi chết cũng không còn nên không thể đi vào luân hồi.

Người chết sẽ tiếp tục lang thang dưới hình dạng cô hồn dã quỷ, cho đến khi tan biến trong không khí và biến mất hoàn toàn.

“Lẽ nào cô định nói cho tôi biết người đại sư mà Mộ gia mời về là một quỷ hút máu ư?”
“Đúng.”
“Mộ gia bị điên rồi sao!”
“Bọn họ có biết rằng điều này vô cùng nguy hiểm không!”
“Đừng kích động thế chứ.”
Mộ Liên Y tựa lưng vào chiếc ghế sô pha và nói: “Nghe vị đại sư kia nói rằng càng hút được máu cấp độ càng cao thì tu vi và thực lực sẽ càng tăng mạnh, thậm chí còn có thêm nhiều năng lực mới.”
“Về phần mị độc trời sinh của chị, đối với những người đàn ông khác chính là độc nhưng nó lại là một loại thuốc bổ quý hiếm đối với người đó.”
“Vị đại sư đó còn nói chỉ cần người sở hữu mị thể trời sinh tình nguyện dâng máu và linh hồn thì hắn ta sẽ tiến tới trở thành ma cà rồng cấp cao.”
“Đến lúc đó, chẳng những thực lực tăng vọt mà còn có thể sống dưới ánh mặt trời như người bình thường, như vậy sẽ chẳng có ai phát hiện ra hắn ta là ma cà rồng.”
“Tôi tự nguyện dâng máu ư?”
“Và cả linh hồn?”
Mộ Khuynh Tuyết cười nói: “Này, đây có phải là cơ hội quay trở về gia tộc mà cô nói lúc trước không?”
“Đúng vậy.”
Mộ Liên Y gật đầu, nụ cười trên gương mặt cũng càng đậm hơn.

“Để cho bài vị của chị quay trở về dòng chính của Mộ gia cũng là một acsch quay trở về gia tộc nhỉ.”
“Đúng không?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện