Một mình chém ba tên hung đồ cổ sư cảnh giới tông sư, lấy một địch mười sáu, chiến tích này từng làm rạng rỡ thêm không ít vinh dự cho Bạch Vân Hi, cũng làm thanh danh của ông ta phóng đại.

Nhưng hôm nay nghe từ miệng của Lương Siêu, lại có vẻ châm chọc như vậy...!
Bạch Vân Hi bỗng quay đầu lại, nổi giận mà nhìn chằm chằm vào Lương Siêu đang rất vui sướng, lại tung ra một trảo hung hãn tấn công thẳng về hướng hắn!
"Liệp Ưng Trảo, đi chết đi!"
Grào!
Nương theo một tiếng ưng kêu to rõ, một ưng trảo Huyền khí càng to hơn trước đó lập tức đánh tới.

Thấy thế, Vân Nhã ngồi trên đài bắt đầu giơ quả đấm lớn tiếng bảo tốt.

"Bác Bạch, trước đó chẳng qua thằng nhãi họ Lương ỷ vào một bộ thân pháp coi như không tệ thôi, căn bản không dám đối diện trực tiếp với sư huynh."
"Mà Liệp Ưng Trảo này xem như thủ đoạn thành danh của sư huynh, có thể khóa chặt hơi thở của đối thủ, dưới một trảo này, thằng nhãi đó không đường nào trốn được."
"Ừm, chỉ hi vọng như thế thôi." Bạch Thiên Nam gật gật đầu, nhưng chẳng biết tại sao lại có chút hoảng hốt.

Trên Diễn Võ Đài, dưới thế công của một trảo này, Lương Siêu cũng không tiếp tục trốn tranh như trước đó, nhưng hai tay vẫn để sau lưng, cứ như vậy mà đi thẳng về hướng ưng trảo Huyền khí đang đấm tới phía đối diện!
Bên ngoài người có hào quang màu vàng kim chuyển động, một hơi thở hùng vĩ mãnh liệt chậm rãi phóng ra từ trong cơ thể.

Vân Nhã nhìn hắn như vậy thì lập tức xì một tiếng.


"Muốn chỉ dựa vào khí thế của bản thân và lớp phòng hộ Huyền khí mỏng bên ngoài mà muốn phá Liệp Ưng Trảo của sư huynh? Hừ, quả thực là đang tìm cái chết!"
Những người khác nhìn Lương Siêu như vậy, cũng đồng loạt lắc đầu, thậm chí còn có không số người bắt đầu cho rằng Lương Siêu tự biết không địch lại, cho nên lợn chết không sợ nước sôi.

"Ngông cuồng!"
"Nếu anh muốn chết như vậy, vậy tôi làm theo ý anh!"
Bạch Vân Hi hét lớn một tiếng, đồng thời lại tăng lớn Huyền khí lưu động, trong nhất thời làm ưng trảo Huyền khí kia trở nên càng chân thật.

Nhưng mà sau một khắc, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người ở đây, ưng trảo Huyền khí kia vừa tiếp xúc với Lương Siêu thì đã hiện ra từng vết rách nhàn nhạt...!
Mà mỗi khi Lương Siêu tiến lên trước một bước, vết rách trên ưng trảo Huyền khí kia cũng trở nên càng rõ ràng.

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Lương Siêu không mất một sợi tóc mà đi xuyên qua ưng trảo đó, mà ưng trảo kia cũng triệt để vỡ vụn như thủy tinh bị viên đạn xuyên thấu, cho đến khi hoàn toàn biến mất...!
Bạch Vân Hi đứng gần nhất nên có cảm nhận sâu nhất, vẻ mặt như thấy quỷ mà nhìn chằm chằm vào Lương Siêu.

"Cái này, sao có thể!"
"Đón lấy Liệp Ưng Trảo của tôi, cho dù là cường giả tu vi cao nhất của cảnh giới tông sư cũng có thể trọng thương! Anh, làm sao anh lại dễ dàng..."
Nói còn chưa dứt lời, Lương Siêu đã đi tới trước mặt anh ta.

Hắn không có kiên nhẫn nghe anh ta nói nhảm, cũng không có nhiều sức tưởng tượng như vậy, chỉ trực tiếp quất một bàn tay lên mặt anh ta.

Chát!
Lực không nặng, nhưng cũng không nhẹ, tát cho anh ta phun ra một ngụm máu tươi lẫn với hai cái răng nát, cả người cũng theo đó mà "Bịch bịch!" lảo đảo mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững được...!
Chiến cuộc lập tức thay đổi triệt để.

Cán cân thắng lợi cũng bắt đầu nghiêng mạnh về hướng Lương Siêu!
"Tốt!"
"Lương thần y, cao minh lắm!"
"Ha ha, tôi đã nói Lương thần y là quý nhân cả đời này của tôi, vừa rồi tôi đã đặt 2000 vạn là Lương thần y sẽ thắng, số tiền hôm nay kiếm được sắp vượt qua lợi nhuận nửa năm của tôi rồi!"
"..."
Các ông lớn giới kinh doanh ủng hộ Lương Siêu nhao nhao bảo tốt, mà lúc này càng nhiều người đã im lặng, trái tim siết chặt.

Y thuật cao, dáng dấp đẹp trai, có duyên với phụ nữ không hợp lẽ thường thì thôi đi, sao đánh nhau còn lợi hại như vậy?
Con mẹ nó cũng quá nghịch thiên rồi đó?
"Sư huynh!"
"Nhanh! Dùng Tử Vân kiếm!"

Lúc này, Vân Nhã vội vàng gân cổ họng lên hô to một tiếng, khiến tinh thần không ít người cũng vì đó mà run lên.

Đúng rồi, trong tay Bạch đại thiếu gia còn có một thanh pháp khí cổ kiếm mà!
Bạch Vân Hi nghe vậy, lúc này liền cầm lấy chuôi Tử Vân kiếm vắt ở phía sau.

Lương Siêu thấy anh ta vừa muốn rút kiếm, lập tức giơ tay lên ra hiệu dừng.

"Nghe một lời khuyên của tôi, anh nên tiếp tục vác thanh kiếm kia thì tốt hơn, đừng lộ ra, được không?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

"Hừ, anh sợ rồi?" Bạch Vân Hi trầm mặt, gằn giọng mà nói: "Có Tử Vân kiếm trợ giúp, chí ít sức chiến đấu của tôi có thể tăng lên năm phần, đến lúc đó, không tin chém không được anh."
Nghe nói chỉ tăng lên năm phần chiến lực, Lương Siêu lại tiếp tục khuyên nhủ: "Vậy anh không cần làm vậy, tóm lại anh nghe tôi khuyên đi, tôi đang muốn tốt cho anh thôi."
"Nếu không, tôi cam đoan đến lúc đó chẳng những anh rất mất thể diện, hơn nữa sẽ bị kích động dẫn đến bệnh tim, thật đấy."
Nhìn Lương Siêu nghiêm trang ăn nói linh tinh, Bạch Vân Hi chỉ cảm thấy tôn nghiêm của mình bị vô tình giẫm đạp, dưới cơn thịnh nộ lập tức vung kiếm!
Vụt!
Một tiếng kiếm reo to rõ vang vọng toàn trường, sau khi Tử Vân kiếm ra khỏi vỏ, khí thế của Bạch Vân Hi đột nhiên tăng vọt lên, anh ta vừa cấp tốc phóng tới chỗ Lương Siêu, vừa vung tay, phát ra từng luồng kiếm khí.

"Họ Lương, tuy tôi cầm pháp khí, khi dễ anh tay không tấc sắt thì thắng cũng không vẻ vang, nhưng tôi đã tốn 160 triệu mua pháp khí này, nó cũng là một phần thực lực của tôi rồi."
"Cho nên, anh chết không oan!"
Tiếng quát vừa dứt, Tử Vân kiếm lập tức xuất hiện những bóng kiếm trùng điệp khi anh ta múa may, khiến người ta hoàn toàn không nhìn ra nó đang thật sự ở chỗ nào, nó đâm mạnh vào chỗ hiểm bên ngực trái của Lương Siêu!
"Lương Siêu, cẩn thận!"

"Anh ơi, cẩn thận!"
Hai cô gái Hạ Tử Yên, Liễu Băng Khanh và Lâm Nghiên đều quát to một tiếng, tất cả lộ ra vẻ mặt khẩn trương, Mộ Khuynh Tuyết thấy thế thì nụ cười vẫn treo trên gương mặt xinh đẹp cũng không khỏi nhạt đi mấy phần.

Nhưng vào thời khắc mấu chốt này, thế công của Bạch Vân Hi đột nhiên ngừng lại, mà những bóng kiếm trùng điệp trước đó anh ta múa ra cũng lập tức tan biến trong vô hình.

Đám người tập trung nhìn lại, liền thấy tay phải ngón giữa cùng ngón trỏ của Lương Siêu đang kẹp lấy thân của Tử Vân kiếm!
Mặc kệ Bạch Vân Hi dùng sức cỡ nào, cho dù toàn bộ Huyền khí đã được vận chuyển tới cực hạn, lại không thể làm Tử Vân kiếm di chuyển về phía trước nửa phần.

"Ai..." Nhìn sắc mặt Bạch Vân Hi đã đỏ bừng, dùng hết sức bú sữa mà vẫn không làm được gì, Lương Siêu lắc đầu thở dài.

"Phải luôn lắng nghe người ta khuyên bảo, đạo lý đơn giản như vậy mà sao anh không rõ chứ?"
"Cái giá của ngoan cố cứng đầu rất trầm trọng đấy."
Nghe Lương Siêu nói xong, Bạch Vân Hi liền thấy hai ngón tay của hắn bỗng cong lại.

Keng!
Một tiếng động giòn tan vang lên, Tử Vân kiếm được anh ta xem như bảo bối, cũng là đòn sát thủ cuối cùng, lại bị Lương Siêu bẻ gãy thành hai khúc!
Xoạt!
Trên dưới toàn trường lại ồ lên xôn xao....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện