“Kiếm ý!”
Cả hai người Tiêu Vân Thường và Võ Cực Lạc cùng sờ lên tảng đá bị chẻ làm đôi kia, trên đó vẫn còn lưu lại kiếm ý, rất thanh thoát, sắc bén.
“Ở tuổi này không có trải qua lịch luyện sao có thể cảm ngộ kiếm ý?” Võ Cực Lạc hoài nghi, bà lấy tay véo mặt Chí Nam, kéo kéo ra: “Ta muốn xem kẻ nào dịch dung.” Khuôn mặt Chí Nam bị dày vò thành bột, bà muốn xem xem có phải thuật pháp che mắt không.
Chí Nam: …
Sao lại thành thế này rồi? “Khụ... Chưởng môn, ngài còn nặn nữa chắc khuôn mặt trò ấy cũng thành bùn đấy.” Tiêu Vân Thường ho nhẹ, nhìn Chí Nam với ánh mắt nhìn báu vật: “Có thể đây chính là kiếm tu trời sinh, thiên phú cảm ngộ kiếm đạo đã vượt xa lẽ thường.”
Võ Cực Lạc thả Chí Nam ra, quan sát hắn một hồi, thở dài: “Nếu vậy ngươi càng không nên gia nhập tông môn ta, thiên phú kiếm đạo bậc này, ngay cả ta cũng không thể chỉ dạy. Kiếm Mạch tông phải là nơi ngươi nên đến, tông chủ của bọn họ chính là một trong những kiếm tu đứng đầu Thăng Long vực này.”
Cả Tiêu Vân Thường lẫn Võ Cực Lạc tuy tỏ ra tiếc nuối, nhưng đây thật sự là một thiên tài, bọn họ không muốn tông môn mình sẽ cản trở con đường phía trước của Chí Nam.
Chí Nam nhìn cả hai, bọn họ chẳng phải là thân nhân máu mủ, tuy quen biết nhưng dù sao cũng là người xa lạ, thế mà họ không vì lợi ích của tông môn mà tính kế, khiến hắn cảm thấy ấm áp.
Họ đã không biết đời trước bản thân huy hoàng đến bậc nào. Tiêu Vân Thường trở thành Tướng lĩnh, chưởng môn Võ Cực Lạc đệ nhất kiếm tu chấn áp toàn bộ Tướng lĩnh ở Thăng Long vực này.
Chí Nam chắp tay: “Thưa chưởng môn, ta không gia nhập Quang Huy tông vì những lợi ích trên con đường tu hành. Năm đó tà linh quấy nhiễu thành, cả trấn Văn Lang nơi ta ở cũng bị ảnh hưởng.”
“Đã có rất nhiều linh sư thuộc Quang Huy tông liều cả tính mạng đẩy lui tà tai. Không có họ ngay cả cơ hội đứng ở đây ta cũng không có. Mẫu thân từng dạy nhận một giọt nước trả một dòng sông, có oán tất báo, có ân tất trả.”
“Ta, Phạm Chí Nam, đã thề đời này chỉ trở thành đệ tử Quang Huy tông. Ta không đến đây chỉ để trả ơn, mà là vực dậy Quang Huy tông, khiến nó phải trở thành đệ nhất tông môn.”
Khí thế cuồng vọng, đầy tự tin làm Tiêu Vân Thường chấn động, còn Võ Cực Lạc thì cười lớn, bà xoa đầu Chí Nam: “Khà khà, tiểu tử, lời này cũng thuận tai lắm. Ánh mắt của ngươi nói rõ ngươi đã lên kế hoạch cho cuộc đời mình. Lão Tiêu, xem ra chúng ta không thể không nhận đứa trẻ này rồi.”
“Có điều tông môn ta suy tàn, không thể giúp ích cho việc tu hành của ngươi, nếu ngươi có yêu cầu gì, chúng ta sẽ tận lực đáp ứng.”
Chí Nam thở phào trong lòng, hắn còn tưởng phải đấu khẩu thêm nữa, không ngờ bà lại dứt khoát nhận hắn. Tuy có chút thay đổi nhưng tính cách quả quyết ấy vẫn như cũ, vẫn là chưởng môn mà hắn biết.
Võ Cực Lạc hơi nhìn trời, nói: “Ta có quyền hạn được cấp bởi thành chủ, có thể đưa người bên ngoài vào thành, nhưng trời lúc này đã sắp tối, có lẽ việc ngươi nhờ nên để ngày mai thực hiện.”
Chí Nam nhớ lại ban sáng, cảnh tượng đám yêu thú quân Vương đột kích ám ảnh hắn tới giờ, lập tức nói: “Không được, xin chưởng môn suy xét, thêm một giây họ ở ngoài đó là thêm một giây lòng ta không yên, ở trong thành họ sẽ được an toàn.”
Cả Võ Cực Lạc lẫn Tiêu Vân Thường cứ nhìn trời làm Chí Nam cũng nhìn theo, chỉ là mặt trời sắp lặn xuống chân trời thôi mà, sao biểu hiện của bọn họ có vẻ lo lắng đến thế?
Võ Cực Lạc ngẫm nghĩ chút, liền nói: “Trấn Văn Lang cách nơi này không xa, lúc này đi có lẽ còn kịp. Lão Tiêu, ta sẽ đưa người nhà của đứa trẻ này vào thành, ông cứ tiếp tục ở đây chờ tân đệ tử.”
“Chưởng môn, cẩn thận.” Tiêu Vân Thường đáp.
Không khí trở nên kỳ lạ, hình như yêu cầu của hắn làm bọn họ khó xử thì phải. Nhưng nghĩ đến việc ở bên ngoài luôn phải đối mặt với đám yêu thú quân Vương kia là hắn không thể an tâm được. Dù có khó khăn gì hắn cũng phải đón bọn họ vào thành.
Võ Cực Lạc điều động kiếm ra, lấy một tấm phù dán lên đó làm kiếm trở nên lớn hơn. Mặc dù hắn biết trận pháp đó nhưng vẫn làm ra vẻ kinh ngạc: “Oa, đây là gì vậy chưởng môn?” Kiếm rất lớn, có thể chứa cả nhà của hắn.
“Ha ha, thích không. Đây là phù Khuếch Trương, tác phẩm của luyện trận sư. Mau lên thôi.” Võ Cực Lạc bế Chí Nam ngồi lên kiếm, kiếm chở cả hai bay xuống núi, ra khỏi không gian này.
Từ đây nhìn xuống đường xá bên dưới, khắp nơi đã treo đèn mờ, mang theo một nỗi đượm buồn khó tả về đêm.
Bỗng có ngoại lực vô hình chặn phía trước, là một binh sĩ canh giữ cổng thành, hắn nhận ra Võ Cực Lạc, cười nói: “Võ chưởng môn, đã sắp đến giờ tuất rồi, sao ngài còn muốn ra khỏi thành, còn đứa trẻ này là...”
“Hôm nay là ngươi trực à, ta đang có chút việc bận, nhưng sẽ sớm hoàn thành nó rồi lập tức trở về.” Võ Cực Lạc vừa nói vừa cho hắn một ít tinh thạch.
Tên binh sĩ nhận lấy tinh thạch rồi cũng nhìn lên trời, khuôn mặt ngưng trọng: “Hi vọng chưởng môn xử lí việc tư nhanh chóng, cổng thành sẽ không vì một cá nhân nào mà đóng trễ đâu ạ.”
“Còn một chuyện nữa.” Khuôn mặt binh sĩ ngưng trọng: “Thời gian 'thứ đó' tới dường như ngày càng sớm hơn, tiểu nhân định sẽ báo cáo phát hiện này cho thành chủ.”
“Đây là chuyện lớn, ta sẽ trực tiếp thưa với thành chủ, đa tạ ngươi.” Võ Cực Lạc cảm tạ binh sĩ rồi đưa Chí Nam bay ra khỏi thành.
Ở trên thân kiếm nhìn xuống, vào giờ này tất cả căn nhà trong trấn Văn Lang đã tắt đèn, mỗi nhà đều treo một bức chân dung, có nhà thì đem cả tượng của chân dung ấy ra đặt giữa sân...
Chí Nam thấy vô cùng khó hiểu, đời trước đâu có cảnh tượng này. Hắn cùng Võ Cực Lạc đáp xuống trước y quán Từ Tâm. Chí Nam thấy phía trước cửa cũng treo một bức chân dung. Có một đoạn ký ức từ từ hiện ra.
Đây là chân dung của một vị chí tôn Đại Việt, Hưng Đạo Đại Vương. Sau thời đại Ngũ Vương khai quốc, trên toàn lãnh thổ Đại Việt mỗi khi màn đêm buông xuống sẽ đối mặt với yêu ma âm tà.
Sức mạnh của bọn chúng sâu không thấy đáy, ngay cả là thành chủ cũng phải kiêng sợ. Có người đã phát hiện ra sự diệu kỳ từ chân dung của Đại Vương, tà ma nhìn thấy ngài liền phải lui xa. Từ đó mỗi nhà khi trời tối đều treo chân dung của vị chí tôn ấy, nhờ ân của ngài bảo hộ.
Việc hắn trọng sinh đã làm cả thế giới thay đổi sao? Chí Nam cảm giác vô cùng mờ mịt. Tà ma đó là tà linh sao?
Sau khi Chí Nam gõ cửa và hô. Phạm phu nhân nhanh chóng mở cửa, bà ngạc nhiên: “Chí Nam, sao con về rồi? Còn người này là...” Chẳng lẽ thằng bé bị tông môn...
“À, là chưởng môn Quang Huy tông đấy ạ. Thực ra con trở về là vì...”
Sau khi nghe Chí Nam nói về việc muốn đưa bà cùng đám trẻ vào thành, Phạm Ngọc Châu liền từ chối: “Không được, ta sẽ không rời khỏi nơi này.”
“Nhưng mẹ à, ở đây có thể bị yêu thú phục kích, mất mạng bất cứ lúc nào. Con không muốn người cùng đám trẻ gặp nguy hiểm.” Chí Nam vội nói: “Hơn nữa trong thành có luật lệ chế ước, có thành chủ đám bảo trị an...”
“Chí Nam à, sinh tử là chuyện thường của thế nhân, không phải sao?”
Phạm phu nhân thở dài: “Ta đã sống cả đời ở nơi này, nó chứa đựng bao nhiêu kỷ niệm vui buồn của ta và phụ thân con. Hơn nữa còn rất nhiều bệnh nhân ở hiện tại và cả tương lai nương tựa vào y quán, ta sẽ luôn ở đây hành y cứu người.”
Phạm phu nhân xoa đầu Chí Nam, nói: “Con hãy mạnh mẽ bước trên con đường của mình, ta và đám trẻ không sao đâu.”
Nhìn ánh mắt cứng rắn của bà, Chí Nam cắn răng. Sao hắn lại quên mất mẫu thân hắn vô cùng có tình cảm với y quán, thuyết phục bà vào thành còn khó hơn cả lên trời. Hắn đã mất mọi người một lần, hắn không muốn cảnh tượng đó lặp lại nữa.
“Ha ha, bây giờ ta đã hiểu nghĩa khí của tên nhóc này là thừa hưởng từ ai. Tiểu tử, ngươi không cần lo lắng về chuyện này, ta sẽ có cách đảm bảo sự an toàn cho một nhà các ngươi, việc của ngươi là chuyên tâm tu hành.”
Chí Nam còn muốn nói gì đó thì bầu trời se mờ trở nên tối tăm, trong u minh dường như nghe thấy hơi thở cùng những con mắt đang nhìn chằm vào tất cả sinh vật sống. Bóng tối bao trùm thành Thăng Long, toàn bộ các trấn nhỏ xung quanh, nuốt chửng tất cả.
“Lời của tiểu tử kia đã đúng, hắc ám kéo đến sớm hơn rồi.” Võ Cực Lạc trầm ngâm nhìn trời. Cổng thành nam lớn đã hoàn toàn đóng lại.
“Chưởng môn, nếu ngài không chê, đêm nay hãy ở lại đây.” Phạm phu nhân vội nói.
“Được.” Võ Cực Lạc thoải mái đáp ứng. Bên ngoài đã bị hắc ám bao vây, tà ma xuất hiện, bà đã không thể vào thành hôm nay.
Một bầu không khí âm trầm phủ lên tất cả, dù quan sát thông qua ký ức rồi nhưng chân chính đối diện với nó làm Chí Nam mang theo một loại áp lực vô hình, như sinh mệnh bị đe dọa.
Tất cả những gian phòng đều đóng kín cửa sổ, mỗi gian treo bức chân dung của Đại Vương, trong phòng Chí Nam cũng có một bức. Hắn cảm nhận được trong bức chân dung chứa đựng một lực lượng huyền ảo bá đạo, Chí Nam vừa chạm tay vào thì lập tức rút ra.
Tim đập thịch, thở liên hồi. Khoảnh khắc chạm vào chân dung, Chí Nam cảm giác như ngài ấy đang đứng trước mặt, nhìn thẳng vào hắn.
“Thật kỳ diệu.” Chí Nam áp chế sự tò mò lại, bản thân của hiện tại không có tư cách nghiên cứu bức chân dung này, nếu còn dấn sâu vô có lẽ sẽ lành ít dữ nhiều.
“Để xem...” Chí Nam cố nhớ lại một vài trận pháp, hắn lập tức vẽ từng chú ngữ lên tường, các chú ngữ dần liên kết lại. Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, trận pháp hoàn thành.
“Xuyên Thấu chi trận cho phép ta nhìn ra tình hình bên ngoài.” Thông qua đó, Chí Nam nhìn thấy bóng tối, ngay cả những dãy nhà san sát cũng mờ nhạt, những cái bóng đen mang hình hài khác nhau với đôi mắt đỏ xuất hiện.
Bọn chúng đông đảo, như đi diễu hành từ đầu đến cuối con đường, lượn lờ quanh mỗi căn, giơ những cái vuốt sắc nhọn cào cấu, có một cảm giác ớn lạnh lan ra toàn thân Chí Nam.
Bỗng một đôi mắt đỏ tươi dán lên trước mặt làm Chí Nam giật mình lui ra, theo sau nó là những yêu tà khác cũng nhìn chằm vào nơi này.
“Không phải chứ, bọn chúng có thể cảm nhận được sao?”
Bỗng đám yêu ma rời đi, đồng loạt công kích căn nhà phía đối diện. Chí Nam nhận thấy bức chân dung treo trước cửa đó là được sơn lên, không có hào quang kỳ diệu như bức trong phòng.
“A... Không...” Tiếng hét thảm thiết vọng khắp màn đêm đen.
Ba bốn người đàn ông cao lớn bị xâm thực, cơ thể dần trở nên ô uế, da thịt trở nên đen kịt, ý thức bị thôn phệ hóa thành tà linh. Bốn mạng người cứ thế dễ dàng mất đi trước mắt Chí Nam, cơ thể bọn họ hòa vào đêm đen.
Ò... ò...
Một âm thanh khủng khiếp như tiếng réo từ địa ngục, vọng tới nhân gian. Chí Nam nhìn thấy một thân ảnh khổng lồ vươn ra trong đám yêu ma, cái cánh của nó phải lớn cỡ mấy dãy nhà, thân cao bằng nửa cổng thành. Bóng đêm vung cánh rồi bay lên trời đen.
Chí Nam đóng trận pháp lại. Hắn cảm thấy đời này có phần tàn khốc quỷ quái hơn trước, tạm thời không quan tâm đến vấn đề này.
“Mẫu thân rất cố chấp, phải đổi sách lược.” Sau khi suy nghĩ một chút, Chí Nam lẩm bẩm: “Nếu không thể mang người vào thành, thì ta sẽ mang thành tới chỗ này.”
Trong lịch sử đã có rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn làm thành Thăng Long phải phá lệ, mở rộng thành trì thu nạp các trấn rồi.
“Ta phải gây ấn tượng thật lớn với thành chủ, hừm, tốt nhất phải trở thành một nhân vật quan trọng, không thể thay thế mới được. Dùng sức ảnh hương gây sức ép khiến bọn họ mở rộng thành trì.”
“Việc đầu tiên chính là tu vi của ta.” Chí Nam định vận khẩu quyết mà hắn thường tu luyện thì dừng tay, một niệm phá bỏ toàn bộ tu vi của bản thân, xóa luôn cả công pháp. Chí Nam nhớ lại trận pháp ml dạy mình, tên nó là Phong Linh.
Chí Nam vẽ trận, ngồi giữa trận pháp, ánh sáng chú ngữ xuất hiện bao phủ toàn bộ tinh thần. Chí Nam cảm giác tinh thần bản thân mở ra, dung nhập vào thiên địa bao la.
Chí Nam bắt đầu vận khẩu quyết của Vũ Lâm tâm pháp, 239 huyệt đạo trên người giải khai, bước vào linh Đồ nhất tinh. Hắn bắt đầu dùng tinh thần cắn nuốt những ý niệm trôi nổi trong phòng. Những ý niệm này là của phàm nhân hoặc là linh sư cấp thấp, đời trước Chí Nam là linh Sĩ tam tinh, hoàn toàn không để bọn chúng vào mắt.
Chẳng mấy chốc cảnh giới tinh thần Chí Nam tăng cao, từ linh Đồ nhất tinh nhảy vọt lên tam tinh, lúc này Chí Nam dừng lại, thở phì: “Linh sư bình thường trải qua hấp thụ tinh thạch hoặc linh khí để đề thăng tu vi, tôi luyện thân thể.”
“Còn cách này lại dùng tinh thần lực nâng cao tu vi nhưng không thể cường thân kiện thể, thân thể bên ngoài của ta hoàn toàn giống với công chúa. Như thế không ổn.”
“Nếu như là giao đấu giữa linh Sĩ, thì thân thể linh Đồ này là một bất lợi lớn. Nhưng cách tu luyện này tiến giai cực nhanh, đời trước công chúa cũng chỉ mười ba tuổi đã nửa bước Tướng lĩnh...”
Sau một hồi ngẫm nghĩ, Chí Nam gãi đầu: “Quan tâm nhiều thế làm gì, trước mắt ta phải làm ra ảnh hướng lớn, mới có thể bảo hộ cho thân nhân.”
Chí Nam nắm chặt tay lại, hắn vô cùng tự tin vào chính mình, ánh mắt mong mỏi nhìn về tương lai.
…
Phía tây nam Đại Việt, màn đêm qua đi đón bình minh ngày mới. Một căn chồi trong rừng tre được ánh nắng chiếu vào, ánh nắng xuyên qua từng táng lá chiếu lên bàn của phu tử đang dạy học cho đám trẻ.
Bên ngoài là một thiếu niên đang nhìn chăm chăm vào phu tử, làm phu tử, cười nhẹ: “A Lợi, nếu có tâm sự gì muốn nói thì cứ nói ra đi.” Từ hôm qua tới nay thằng bé đã nhìn chằm ông như vậy rồi, thật khó hiểu, hỏi gì cũng không đáp.
Thanh niên quay lưng, lẩm bẩm: “Là phụ thân, nhưng lại không phải người. Không chỉ người mà toàn bộ đoàn quân của người, những người ta quen biết đời trước chết đi, đều như thế...”
“Đồng bạn của ta, những người di tản khỏi trận chiến ấy, bọn họ vẫn mang đến cảm giác thân thuộc. Chẳng lẽ... Đây là luân hồi?” Làm gì có luân hồi kỳ quái như thế.
Thanh niên hiểu ra rằng những người đã khuất đời trước, đời này đã không còn bọn họ nữa rồi. Hắn nhìn lại phu tử hiền từ ấy, không hề có cảm xúc của huyết mạch thân nhân, dù là chảy chung dòng máu.
Thanh niên rời khỏi rừng tre, hắn chạy mãi chạy mãi theo bản năng, chẳng mấy chốc đã tiếp cận vùng rừng núi hùng vĩ, Lam Sơn. Bỗng nhiên một vài bóng người xuất hiện, hắn phải núp đi.
“Người từ Tiên Cung, phục hiệu đó là binh sĩ của Minh triều.” Đám linh sư ngoại vực này đang tuần tra xung quanh, ai cũng mang biểu hiện đang thám thính bảo vật.
“Đời trước phụ thân nói rằng người từng giấu một đạo truyền thừa tại sâu trong lòng Lam Sơn, chẳng lẽ nó còn tồn tại?” Thanh niên suy nghĩ: “Thứ đám người đó để ý hẳn phải là tuyệt thế bảo vật, ta có cảm giác phải nắm được nó trong tay.”
“Phải nghĩ kế thâm nhập vào đó mới được.”
Cả hai người Tiêu Vân Thường và Võ Cực Lạc cùng sờ lên tảng đá bị chẻ làm đôi kia, trên đó vẫn còn lưu lại kiếm ý, rất thanh thoát, sắc bén.
“Ở tuổi này không có trải qua lịch luyện sao có thể cảm ngộ kiếm ý?” Võ Cực Lạc hoài nghi, bà lấy tay véo mặt Chí Nam, kéo kéo ra: “Ta muốn xem kẻ nào dịch dung.” Khuôn mặt Chí Nam bị dày vò thành bột, bà muốn xem xem có phải thuật pháp che mắt không.
Chí Nam: …
Sao lại thành thế này rồi? “Khụ... Chưởng môn, ngài còn nặn nữa chắc khuôn mặt trò ấy cũng thành bùn đấy.” Tiêu Vân Thường ho nhẹ, nhìn Chí Nam với ánh mắt nhìn báu vật: “Có thể đây chính là kiếm tu trời sinh, thiên phú cảm ngộ kiếm đạo đã vượt xa lẽ thường.”
Võ Cực Lạc thả Chí Nam ra, quan sát hắn một hồi, thở dài: “Nếu vậy ngươi càng không nên gia nhập tông môn ta, thiên phú kiếm đạo bậc này, ngay cả ta cũng không thể chỉ dạy. Kiếm Mạch tông phải là nơi ngươi nên đến, tông chủ của bọn họ chính là một trong những kiếm tu đứng đầu Thăng Long vực này.”
Cả Tiêu Vân Thường lẫn Võ Cực Lạc tuy tỏ ra tiếc nuối, nhưng đây thật sự là một thiên tài, bọn họ không muốn tông môn mình sẽ cản trở con đường phía trước của Chí Nam.
Chí Nam nhìn cả hai, bọn họ chẳng phải là thân nhân máu mủ, tuy quen biết nhưng dù sao cũng là người xa lạ, thế mà họ không vì lợi ích của tông môn mà tính kế, khiến hắn cảm thấy ấm áp.
Họ đã không biết đời trước bản thân huy hoàng đến bậc nào. Tiêu Vân Thường trở thành Tướng lĩnh, chưởng môn Võ Cực Lạc đệ nhất kiếm tu chấn áp toàn bộ Tướng lĩnh ở Thăng Long vực này.
Chí Nam chắp tay: “Thưa chưởng môn, ta không gia nhập Quang Huy tông vì những lợi ích trên con đường tu hành. Năm đó tà linh quấy nhiễu thành, cả trấn Văn Lang nơi ta ở cũng bị ảnh hưởng.”
“Đã có rất nhiều linh sư thuộc Quang Huy tông liều cả tính mạng đẩy lui tà tai. Không có họ ngay cả cơ hội đứng ở đây ta cũng không có. Mẫu thân từng dạy nhận một giọt nước trả một dòng sông, có oán tất báo, có ân tất trả.”
“Ta, Phạm Chí Nam, đã thề đời này chỉ trở thành đệ tử Quang Huy tông. Ta không đến đây chỉ để trả ơn, mà là vực dậy Quang Huy tông, khiến nó phải trở thành đệ nhất tông môn.”
Khí thế cuồng vọng, đầy tự tin làm Tiêu Vân Thường chấn động, còn Võ Cực Lạc thì cười lớn, bà xoa đầu Chí Nam: “Khà khà, tiểu tử, lời này cũng thuận tai lắm. Ánh mắt của ngươi nói rõ ngươi đã lên kế hoạch cho cuộc đời mình. Lão Tiêu, xem ra chúng ta không thể không nhận đứa trẻ này rồi.”
“Có điều tông môn ta suy tàn, không thể giúp ích cho việc tu hành của ngươi, nếu ngươi có yêu cầu gì, chúng ta sẽ tận lực đáp ứng.”
Chí Nam thở phào trong lòng, hắn còn tưởng phải đấu khẩu thêm nữa, không ngờ bà lại dứt khoát nhận hắn. Tuy có chút thay đổi nhưng tính cách quả quyết ấy vẫn như cũ, vẫn là chưởng môn mà hắn biết.
Võ Cực Lạc hơi nhìn trời, nói: “Ta có quyền hạn được cấp bởi thành chủ, có thể đưa người bên ngoài vào thành, nhưng trời lúc này đã sắp tối, có lẽ việc ngươi nhờ nên để ngày mai thực hiện.”
Chí Nam nhớ lại ban sáng, cảnh tượng đám yêu thú quân Vương đột kích ám ảnh hắn tới giờ, lập tức nói: “Không được, xin chưởng môn suy xét, thêm một giây họ ở ngoài đó là thêm một giây lòng ta không yên, ở trong thành họ sẽ được an toàn.”
Cả Võ Cực Lạc lẫn Tiêu Vân Thường cứ nhìn trời làm Chí Nam cũng nhìn theo, chỉ là mặt trời sắp lặn xuống chân trời thôi mà, sao biểu hiện của bọn họ có vẻ lo lắng đến thế?
Võ Cực Lạc ngẫm nghĩ chút, liền nói: “Trấn Văn Lang cách nơi này không xa, lúc này đi có lẽ còn kịp. Lão Tiêu, ta sẽ đưa người nhà của đứa trẻ này vào thành, ông cứ tiếp tục ở đây chờ tân đệ tử.”
“Chưởng môn, cẩn thận.” Tiêu Vân Thường đáp.
Không khí trở nên kỳ lạ, hình như yêu cầu của hắn làm bọn họ khó xử thì phải. Nhưng nghĩ đến việc ở bên ngoài luôn phải đối mặt với đám yêu thú quân Vương kia là hắn không thể an tâm được. Dù có khó khăn gì hắn cũng phải đón bọn họ vào thành.
Võ Cực Lạc điều động kiếm ra, lấy một tấm phù dán lên đó làm kiếm trở nên lớn hơn. Mặc dù hắn biết trận pháp đó nhưng vẫn làm ra vẻ kinh ngạc: “Oa, đây là gì vậy chưởng môn?” Kiếm rất lớn, có thể chứa cả nhà của hắn.
“Ha ha, thích không. Đây là phù Khuếch Trương, tác phẩm của luyện trận sư. Mau lên thôi.” Võ Cực Lạc bế Chí Nam ngồi lên kiếm, kiếm chở cả hai bay xuống núi, ra khỏi không gian này.
Từ đây nhìn xuống đường xá bên dưới, khắp nơi đã treo đèn mờ, mang theo một nỗi đượm buồn khó tả về đêm.
Bỗng có ngoại lực vô hình chặn phía trước, là một binh sĩ canh giữ cổng thành, hắn nhận ra Võ Cực Lạc, cười nói: “Võ chưởng môn, đã sắp đến giờ tuất rồi, sao ngài còn muốn ra khỏi thành, còn đứa trẻ này là...”
“Hôm nay là ngươi trực à, ta đang có chút việc bận, nhưng sẽ sớm hoàn thành nó rồi lập tức trở về.” Võ Cực Lạc vừa nói vừa cho hắn một ít tinh thạch.
Tên binh sĩ nhận lấy tinh thạch rồi cũng nhìn lên trời, khuôn mặt ngưng trọng: “Hi vọng chưởng môn xử lí việc tư nhanh chóng, cổng thành sẽ không vì một cá nhân nào mà đóng trễ đâu ạ.”
“Còn một chuyện nữa.” Khuôn mặt binh sĩ ngưng trọng: “Thời gian 'thứ đó' tới dường như ngày càng sớm hơn, tiểu nhân định sẽ báo cáo phát hiện này cho thành chủ.”
“Đây là chuyện lớn, ta sẽ trực tiếp thưa với thành chủ, đa tạ ngươi.” Võ Cực Lạc cảm tạ binh sĩ rồi đưa Chí Nam bay ra khỏi thành.
Ở trên thân kiếm nhìn xuống, vào giờ này tất cả căn nhà trong trấn Văn Lang đã tắt đèn, mỗi nhà đều treo một bức chân dung, có nhà thì đem cả tượng của chân dung ấy ra đặt giữa sân...
Chí Nam thấy vô cùng khó hiểu, đời trước đâu có cảnh tượng này. Hắn cùng Võ Cực Lạc đáp xuống trước y quán Từ Tâm. Chí Nam thấy phía trước cửa cũng treo một bức chân dung. Có một đoạn ký ức từ từ hiện ra.
Đây là chân dung của một vị chí tôn Đại Việt, Hưng Đạo Đại Vương. Sau thời đại Ngũ Vương khai quốc, trên toàn lãnh thổ Đại Việt mỗi khi màn đêm buông xuống sẽ đối mặt với yêu ma âm tà.
Sức mạnh của bọn chúng sâu không thấy đáy, ngay cả là thành chủ cũng phải kiêng sợ. Có người đã phát hiện ra sự diệu kỳ từ chân dung của Đại Vương, tà ma nhìn thấy ngài liền phải lui xa. Từ đó mỗi nhà khi trời tối đều treo chân dung của vị chí tôn ấy, nhờ ân của ngài bảo hộ.
Việc hắn trọng sinh đã làm cả thế giới thay đổi sao? Chí Nam cảm giác vô cùng mờ mịt. Tà ma đó là tà linh sao?
Sau khi Chí Nam gõ cửa và hô. Phạm phu nhân nhanh chóng mở cửa, bà ngạc nhiên: “Chí Nam, sao con về rồi? Còn người này là...” Chẳng lẽ thằng bé bị tông môn...
“À, là chưởng môn Quang Huy tông đấy ạ. Thực ra con trở về là vì...”
Sau khi nghe Chí Nam nói về việc muốn đưa bà cùng đám trẻ vào thành, Phạm Ngọc Châu liền từ chối: “Không được, ta sẽ không rời khỏi nơi này.”
“Nhưng mẹ à, ở đây có thể bị yêu thú phục kích, mất mạng bất cứ lúc nào. Con không muốn người cùng đám trẻ gặp nguy hiểm.” Chí Nam vội nói: “Hơn nữa trong thành có luật lệ chế ước, có thành chủ đám bảo trị an...”
“Chí Nam à, sinh tử là chuyện thường của thế nhân, không phải sao?”
Phạm phu nhân thở dài: “Ta đã sống cả đời ở nơi này, nó chứa đựng bao nhiêu kỷ niệm vui buồn của ta và phụ thân con. Hơn nữa còn rất nhiều bệnh nhân ở hiện tại và cả tương lai nương tựa vào y quán, ta sẽ luôn ở đây hành y cứu người.”
Phạm phu nhân xoa đầu Chí Nam, nói: “Con hãy mạnh mẽ bước trên con đường của mình, ta và đám trẻ không sao đâu.”
Nhìn ánh mắt cứng rắn của bà, Chí Nam cắn răng. Sao hắn lại quên mất mẫu thân hắn vô cùng có tình cảm với y quán, thuyết phục bà vào thành còn khó hơn cả lên trời. Hắn đã mất mọi người một lần, hắn không muốn cảnh tượng đó lặp lại nữa.
“Ha ha, bây giờ ta đã hiểu nghĩa khí của tên nhóc này là thừa hưởng từ ai. Tiểu tử, ngươi không cần lo lắng về chuyện này, ta sẽ có cách đảm bảo sự an toàn cho một nhà các ngươi, việc của ngươi là chuyên tâm tu hành.”
Chí Nam còn muốn nói gì đó thì bầu trời se mờ trở nên tối tăm, trong u minh dường như nghe thấy hơi thở cùng những con mắt đang nhìn chằm vào tất cả sinh vật sống. Bóng tối bao trùm thành Thăng Long, toàn bộ các trấn nhỏ xung quanh, nuốt chửng tất cả.
“Lời của tiểu tử kia đã đúng, hắc ám kéo đến sớm hơn rồi.” Võ Cực Lạc trầm ngâm nhìn trời. Cổng thành nam lớn đã hoàn toàn đóng lại.
“Chưởng môn, nếu ngài không chê, đêm nay hãy ở lại đây.” Phạm phu nhân vội nói.
“Được.” Võ Cực Lạc thoải mái đáp ứng. Bên ngoài đã bị hắc ám bao vây, tà ma xuất hiện, bà đã không thể vào thành hôm nay.
Một bầu không khí âm trầm phủ lên tất cả, dù quan sát thông qua ký ức rồi nhưng chân chính đối diện với nó làm Chí Nam mang theo một loại áp lực vô hình, như sinh mệnh bị đe dọa.
Tất cả những gian phòng đều đóng kín cửa sổ, mỗi gian treo bức chân dung của Đại Vương, trong phòng Chí Nam cũng có một bức. Hắn cảm nhận được trong bức chân dung chứa đựng một lực lượng huyền ảo bá đạo, Chí Nam vừa chạm tay vào thì lập tức rút ra.
Tim đập thịch, thở liên hồi. Khoảnh khắc chạm vào chân dung, Chí Nam cảm giác như ngài ấy đang đứng trước mặt, nhìn thẳng vào hắn.
“Thật kỳ diệu.” Chí Nam áp chế sự tò mò lại, bản thân của hiện tại không có tư cách nghiên cứu bức chân dung này, nếu còn dấn sâu vô có lẽ sẽ lành ít dữ nhiều.
“Để xem...” Chí Nam cố nhớ lại một vài trận pháp, hắn lập tức vẽ từng chú ngữ lên tường, các chú ngữ dần liên kết lại. Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, trận pháp hoàn thành.
“Xuyên Thấu chi trận cho phép ta nhìn ra tình hình bên ngoài.” Thông qua đó, Chí Nam nhìn thấy bóng tối, ngay cả những dãy nhà san sát cũng mờ nhạt, những cái bóng đen mang hình hài khác nhau với đôi mắt đỏ xuất hiện.
Bọn chúng đông đảo, như đi diễu hành từ đầu đến cuối con đường, lượn lờ quanh mỗi căn, giơ những cái vuốt sắc nhọn cào cấu, có một cảm giác ớn lạnh lan ra toàn thân Chí Nam.
Bỗng một đôi mắt đỏ tươi dán lên trước mặt làm Chí Nam giật mình lui ra, theo sau nó là những yêu tà khác cũng nhìn chằm vào nơi này.
“Không phải chứ, bọn chúng có thể cảm nhận được sao?”
Bỗng đám yêu ma rời đi, đồng loạt công kích căn nhà phía đối diện. Chí Nam nhận thấy bức chân dung treo trước cửa đó là được sơn lên, không có hào quang kỳ diệu như bức trong phòng.
“A... Không...” Tiếng hét thảm thiết vọng khắp màn đêm đen.
Ba bốn người đàn ông cao lớn bị xâm thực, cơ thể dần trở nên ô uế, da thịt trở nên đen kịt, ý thức bị thôn phệ hóa thành tà linh. Bốn mạng người cứ thế dễ dàng mất đi trước mắt Chí Nam, cơ thể bọn họ hòa vào đêm đen.
Ò... ò...
Một âm thanh khủng khiếp như tiếng réo từ địa ngục, vọng tới nhân gian. Chí Nam nhìn thấy một thân ảnh khổng lồ vươn ra trong đám yêu ma, cái cánh của nó phải lớn cỡ mấy dãy nhà, thân cao bằng nửa cổng thành. Bóng đêm vung cánh rồi bay lên trời đen.
Chí Nam đóng trận pháp lại. Hắn cảm thấy đời này có phần tàn khốc quỷ quái hơn trước, tạm thời không quan tâm đến vấn đề này.
“Mẫu thân rất cố chấp, phải đổi sách lược.” Sau khi suy nghĩ một chút, Chí Nam lẩm bẩm: “Nếu không thể mang người vào thành, thì ta sẽ mang thành tới chỗ này.”
Trong lịch sử đã có rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn làm thành Thăng Long phải phá lệ, mở rộng thành trì thu nạp các trấn rồi.
“Ta phải gây ấn tượng thật lớn với thành chủ, hừm, tốt nhất phải trở thành một nhân vật quan trọng, không thể thay thế mới được. Dùng sức ảnh hương gây sức ép khiến bọn họ mở rộng thành trì.”
“Việc đầu tiên chính là tu vi của ta.” Chí Nam định vận khẩu quyết mà hắn thường tu luyện thì dừng tay, một niệm phá bỏ toàn bộ tu vi của bản thân, xóa luôn cả công pháp. Chí Nam nhớ lại trận pháp ml dạy mình, tên nó là Phong Linh.
Chí Nam vẽ trận, ngồi giữa trận pháp, ánh sáng chú ngữ xuất hiện bao phủ toàn bộ tinh thần. Chí Nam cảm giác tinh thần bản thân mở ra, dung nhập vào thiên địa bao la.
Chí Nam bắt đầu vận khẩu quyết của Vũ Lâm tâm pháp, 239 huyệt đạo trên người giải khai, bước vào linh Đồ nhất tinh. Hắn bắt đầu dùng tinh thần cắn nuốt những ý niệm trôi nổi trong phòng. Những ý niệm này là của phàm nhân hoặc là linh sư cấp thấp, đời trước Chí Nam là linh Sĩ tam tinh, hoàn toàn không để bọn chúng vào mắt.
Chẳng mấy chốc cảnh giới tinh thần Chí Nam tăng cao, từ linh Đồ nhất tinh nhảy vọt lên tam tinh, lúc này Chí Nam dừng lại, thở phì: “Linh sư bình thường trải qua hấp thụ tinh thạch hoặc linh khí để đề thăng tu vi, tôi luyện thân thể.”
“Còn cách này lại dùng tinh thần lực nâng cao tu vi nhưng không thể cường thân kiện thể, thân thể bên ngoài của ta hoàn toàn giống với công chúa. Như thế không ổn.”
“Nếu như là giao đấu giữa linh Sĩ, thì thân thể linh Đồ này là một bất lợi lớn. Nhưng cách tu luyện này tiến giai cực nhanh, đời trước công chúa cũng chỉ mười ba tuổi đã nửa bước Tướng lĩnh...”
Sau một hồi ngẫm nghĩ, Chí Nam gãi đầu: “Quan tâm nhiều thế làm gì, trước mắt ta phải làm ra ảnh hướng lớn, mới có thể bảo hộ cho thân nhân.”
Chí Nam nắm chặt tay lại, hắn vô cùng tự tin vào chính mình, ánh mắt mong mỏi nhìn về tương lai.
…
Phía tây nam Đại Việt, màn đêm qua đi đón bình minh ngày mới. Một căn chồi trong rừng tre được ánh nắng chiếu vào, ánh nắng xuyên qua từng táng lá chiếu lên bàn của phu tử đang dạy học cho đám trẻ.
Bên ngoài là một thiếu niên đang nhìn chăm chăm vào phu tử, làm phu tử, cười nhẹ: “A Lợi, nếu có tâm sự gì muốn nói thì cứ nói ra đi.” Từ hôm qua tới nay thằng bé đã nhìn chằm ông như vậy rồi, thật khó hiểu, hỏi gì cũng không đáp.
Thanh niên quay lưng, lẩm bẩm: “Là phụ thân, nhưng lại không phải người. Không chỉ người mà toàn bộ đoàn quân của người, những người ta quen biết đời trước chết đi, đều như thế...”
“Đồng bạn của ta, những người di tản khỏi trận chiến ấy, bọn họ vẫn mang đến cảm giác thân thuộc. Chẳng lẽ... Đây là luân hồi?” Làm gì có luân hồi kỳ quái như thế.
Thanh niên hiểu ra rằng những người đã khuất đời trước, đời này đã không còn bọn họ nữa rồi. Hắn nhìn lại phu tử hiền từ ấy, không hề có cảm xúc của huyết mạch thân nhân, dù là chảy chung dòng máu.
Thanh niên rời khỏi rừng tre, hắn chạy mãi chạy mãi theo bản năng, chẳng mấy chốc đã tiếp cận vùng rừng núi hùng vĩ, Lam Sơn. Bỗng nhiên một vài bóng người xuất hiện, hắn phải núp đi.
“Người từ Tiên Cung, phục hiệu đó là binh sĩ của Minh triều.” Đám linh sư ngoại vực này đang tuần tra xung quanh, ai cũng mang biểu hiện đang thám thính bảo vật.
“Đời trước phụ thân nói rằng người từng giấu một đạo truyền thừa tại sâu trong lòng Lam Sơn, chẳng lẽ nó còn tồn tại?” Thanh niên suy nghĩ: “Thứ đám người đó để ý hẳn phải là tuyệt thế bảo vật, ta có cảm giác phải nắm được nó trong tay.”
“Phải nghĩ kế thâm nhập vào đó mới được.”
Danh sách chương