Đã một tuần trôi qua kể từ khi truyền thừa quân Vương mở ra, những câu chuyện truyền tai nhau, những bàn luận bên ngoài các tửu lâu cũng đã thuyên giảm, cuộc sống của người dân vẫn cứ thế tiếp diễn.
Trấn Văn Lang, đặc biệt là Bạch phủ, xuất hiện rất nhiều binh sĩ xung quanh. Bọn họ có tu vi trên linh Sĩ ngũ tinh, chỉ huy là linh Sĩ cửu tinh cách rất gần thập tinh, họ được cao tầng thành Thăng Long phái đến bảo vệ cho Bạch phủ, nói đúng hơn là Bạch Phong Vân.
Nàng ta tung hoành trong truyền thừa, trước mặt những thiên kiêu một cõi như Mộc Anh Kiệt, Triệu Ngao, Hồ Thiết Quang... đoạt lấy truyền thừa của Dạ Trạch Vương Trần Bá Tiên.
Ai cũng ngầm hiểu rằng Bạch Phong Vân chính là một trong những người kế thừa vị trí của quân Vương đất Thăng Long đời tiếp theo. Dù vô tình hay hữu ý cũng sẽ hướng một tay che chở Bạch phủ.
Thậm chí nếu Vương từ ngoài chiến trường trở về có thể xóa bỏ tội danh của Bạch gia năm đó, đón họ trở vào thành, trở lại với vinh quang của quá khứ.
Bên cạnh đó cũng có rất nhiều cá nhân đáng chú ý như Mộc Anh Kiệt, tuy hắn đã trải qua lịch luyện năm năm, cách cảnh giới Tướng lĩnh rất gần rồi nhưng mãi vẫn chẳng đột phá được, chỉ là linh lực bên trong tăng nhiều hơn.
Mộc Kỳ, Mộc Kim Ưng, Nam Hoa, Lưu Triệt, Đại Lực đều đã ở ngưỡng linh Đồ cửu tinh, nửa bước linh Sĩ. Đây chính là những thiên tài tu hành, mười lăm tuổi xuất sơn, rất nhiều học đồ còn chưa đạt tới linh Đồ thất, bát tinh. Bọn họ gần như xuất sơn trước ba năm.
Nhóm ngũ kỳ nhân cũng tương tự, ai cũng gây nên uy chấn với mỗi sở trường của họ.
Trong một tòa phủ đệ, tại sảnh lớn, có rất nhiều người đang ở đây, họ liên tục dập đầu quỳ lạy trước bức họa lớn.
“Chúng giáo đồ hãy lắng nghe.” Giọng nói phát ra từ hai người đàn ông ngồi trên bục cao nhất. Kẻ ngồi bên trái vừa mở lời, tất cả những người đang quỳ kia ngước mặt lên.
“Chúng ta vốn dĩ là con dân của Tấn quốc, là con dân của Tấn Hoàng. Vì tổ tiên ngu muội từ chối Hoàng ân, khiến chúng ta phải lưu lạc ở đây vạn năm.”
“Năm xưa, mỗi một tộc nhân có thể dời núi lấp biển, bình định thiên địa, không còn Hoàng ân khiến cho những kẻ trong các ngươi mất đi tư cách tu hành, trở thành phàm nhân hèn mọn.”
Kẻ bên phải cất giọng: “Dù bị phản bội, Hoàng vẫn không hề trách phạt hậu bối chúng ta, người vẫn luôn mở cửa ở đó, chờ chúng ta trở về.”
Hai người đứng khỏi ghế, ngửa mặt lên trời, hai hàng lệ tuông rơi.
“Tiền nhân phản bội, lưng hậu bối mang ô danh, sao có thể trở về vòng tay của Hoàng được.”
“Tội nhân như chúng ta, sao có thể được Hoàng tha thứ?”
Đám người bên dưới bất giác rơi lệ theo. Họ đau khổ, quằn quại, khuôn mặt hiện lên vẻ thê lương. Bọn chúng đã hòa vào bài diễn thuyết, tự coi mình là tội đồ của ngoại vực lưu lạc vào Đại Việt.
“Hoàng vẫn không bỏ rơi chúng ta, người nói chỉ cần mỗi người giết được những mầm non thiên tài từ các tông môn kia, tội lỗi sẽ được xóa bỏ, chúng ta lại trở về đất mẹ.”
“Sẽ được ban Hoàng ân, tìm lại con đường tu hành, sức mạnh vốn thuộc về chúng ta...”
Trong những kẻ đang khóc kia đa số là phàm nhân không linh căn, nghe tới đây ánh mắt hiện lên vẻ sáng ngời, mang theo hi vọng.
“Giết thiên tài, báo đáp Hoàng ân.”
“Giết thiên tài, báo đáp Hoàng ân.”
“Giết thiên tài, báo đáp Hoàng ân.”
“...”
Cả sảnh lớn vang vọng tiếng thét đầy sát ý. Đúng lúc này thì...
Rầm! Một tiếng động lớn từ bên ngoài truyền tới.
“Có chuyện gì?” Hai kẻ đang ngồi trên bục vẻ mặt nghi hoặc, lòng dâng lên cảnh giác.
“Bẩm nhị gia, có người xông vào.” Một hạ nhân chạy nhanh vào bẩm báo.
Phập!
Ngay sau đó, ngọn giáo xuyên qua ngực hắn, chết tại chỗ.
“Có địch tới...”
“Có địch tới...”
Những linh sư bên trong sảnh đột nhiên không còn cảm ứng với nguyên tố thiên địa nữa.
Rầm! Một lượng lớn binh sĩ mặc quân phục đánh sập các bức tường, xông vào trong.
Keng! Keng! Tiếng binh khí va chạm, tiếng chạy trốn, tiếng hỗn loạn diễn ra khắp sảnh.
Linh sư bình thường đã không phải đối thủ của binh sĩ thành Thăng Long rồi, huống chi bọn họ bị khóa sức mạnh của nguyên tố, rất nhanh tất cả bị bắt giữ. Những kẻ nhảy ra từ cửa sổ liền rơi vào tay binh sĩ đang mai phục bên ngoài.
Toàn bộ gần năm mươi người bị còng tay lại, trấn áp nằm bệt dưới đất.
Một cỗ kiệu xuất hiện trong phòng, dừng trước mặt hai kẻ cầm đầu kia. Vừa nhìn thấy cỗ kiệu, bọn chúng nghiến răng: “Vô Ưu công chúa.”
Màn kiệu được vén lên, một thiếu nữ thân hình mập mạp, lười biến dựa gối, tay phe phẩy quạt, nhìn hai kẻ trước mắt đang bị binh sĩ trấn áp, nói: “Gia chủ Vũ gia, Vũ Hàn Bân, bài diễn thuyết rất hay, ngươi làm bổn công chúa thật cảm động.”
“Làm sao ngươi biết được?” Nhị gia bên cạnh chất vấn. Cả hai không giấu nổi vẻ kinh hách trong mắt.
Thanh Liên không để ý mà kéo rèm lại, hạ lệnh: “Dẫn tất cả đi.”
Các binh sĩ dẫn toàn bộ ra khỏi Vũ phủ, một đoàn gần năm mươi người. Kẻ nào kẻ nấy nước mắt nước mũi lèm nhem, khóc lóc kêu gào thảm thiết. Có kẻ còn nằm bật xuống, bị binh sĩ đánh cho đau đớn buộc phải lê thân đi.
Sự rầm rộ này khiến cho tất cả người dân chú ý, bọn họ dạt qua hai bên người, không ai muốn chọc vị diêm vương sống này, bọn họ nhìn đoàn người bị giải đi mà lắc đầu thương cảm.
“Tháng này là Vũ gia sao... Hầy...”
“Ta còn nhớ Vũ lão gia tử năm đó dùng tiền của mình cưu mang các nạn nhân bị nhiễm tà...”
“Làm việc ở Vũ gia, ta được đối xử rất tốt...”
“Phải, Vũ gia trả lương cho chúng ta rất cao...”
“Kể cả năm năm nay, họ cũng ban phát cơm gạo khắp nơi.”
Có vài người nhìn lên cỗ kiệu bắt mắt kia, nghiến răng: “Tại sao nàng ta không chết đi?”
“Đáng hận, tại sao trời lại đố kỵ người ngay, không giết chết thứ ác ma này đi.”
“Vì nàng ta, chúng ta phải chịu cảnh đói rét này...”
“Nàng ta đang phá hoại thành Thăng Long...”
Những oán niệm đã tràn ngập khắp phố, dung nhập vào biển ý thức của Thanh Liên, làm mở rộng tinh thần lực của nàng. Năm năm qua, nàng đã tu luyện như thế, cắn nuốt phẫn nộ tôi luyện tinh thần.
Tuy nhiên khi càng tới gần điểm cuối cùng của linh Sĩ, tốc độ thăng tiến đang chậm dần, chỉ như muối bỏ biển.
“Công chúa, chúng ta đang tới thời khắc mấu chốt, người xử tử chúng công khai có thể dẫn đến đánh rắn động cỏ.” Một lão nhân cưỡi ngựa bên cạnh Thanh Liên nhắc nhở nhỏ.
“Dương đại nhân, không phải sợ, ta đúng là muốn đánh rắn động cỏ đây.” Tiếng của Thanh Liên từ trong kiệu nói ra.
“Là chỉ thị của Vương?” Dương đại nhân Dương Minh Hão, phụ thân Vương Hậu thắc mắc.
Thanh Liên không nói gì thêm, chỉ im lặng nằm trong kiệu, đi tới pháp trường.
Ở trên một tửu lâu, có một thân ảnh đang nhìn ra ngoài đoàn người. Là Chí Nam, hôm nay hắn vận một một tử y thần bí, búi tóc ra sau, kết hợp với gương mặt tuấn mĩ của mình càng thêm câu hồn đoạt phách với phái nữ.
Ở Chí Nam có một loại đẹp thanh tao mà không hề yểu điệu, rất tự nhiên lại chất chứa mạnh mẽ, thâm trầm của nam nhi.
“Chí Nam, xiên nướng của ngươi này.” Đại Trà từ phía sau đi tới, quăng cho Chí Nam cây xiên thịt nướng.
Chí Nam bắt lấy, vừa đưa lên ăn vừa nhìn ra đoàn người, hỏi Đại Trà: “Ả công chúa đó định làm gì, tại sao lại bắt trói bọn họ?”
“À, cái này chẳng phải ta đã kể với ngươi sao? Nàng ta sẽ như lần trước, lấy lí do gia tộc kia chứa chấp giáo đồ ngoại vực mà diệt tộc, cướp tinh thạch của bọn họ.” Đại Trà gặm xiên nướng, nói: “Trong tay nàng ta giữ Vương Ấn, thấy Ấn như thấy Vương, gia tộc nào có gan ngăn cản chứ?”
“Mấy năm trước chỉ là những gia tộc nhỏ, cũng không làm thường xuyên như năm nay, lần này ngươi về thì đây là lần thứ sáu trong năm rồi. Không chỉ nhiều hơn năm ngoái
“Này, lần này là phủ xui xẻo nào thế?” Đại Trà huých vai Chí Nam, hỏi.
“Hình như là Vũ gia, ta nghe họ truyền tai bên dưới.” Chí Nam trả lời.
“Cái gì, Vũ gia.” Mặt Đại Trà hiện lên kinh hoảng. Đây chẳng phải là gia tộc của mẫu thân hắn sao. Ở huyện này chỉ có một Vũ gia mà thôi.
Đại Trà nhảy từ lầu hai xuống, cùng với khuôn mặt hốt hoảng vội vàng chạy đến pháp trường xử tử phạm nhân.
Giữa trung tâm của thành Thăng Long có một khu vực rộng lớn, đây chính là pháp trường có từ nghìn năm trước, được các đời quân Vương sử dụng để xử tội với những phạm nhân mang trọng tội.
Phạm nhân chết ở nơi này rất nhiều, âm khí lượn lờ, về đêm còn nghe thấy tiếng thê lương ai oán. Xung quanh rất kiên kỵ âm khí, còn là âm khí của phạm nhân nữa nên rất ít hộ xây nhà ở xung quanh.
Dân chúng tụ tập lại ở pháp trường, vài người là mang theo tâm tư tò mò đứng ngoài xem kịch, còn một vài người thì tiếc thương cho Vũ gia.
Đám người Vũ gia, toàn bộ năm mươi người bị còng tay, những sợi xích có chứa trận pháp khóa hoàn toàn linh lực, lúc này bọn họ chỉ như phàm nhân.
Hai kẻ đứng đầu Vũ gia bị giải tới trước mặt Dương Minh Hão trong tình trạng hai tay bị khóa ra sau. Dương Minh Hão cúi đầu xuống, nhìn gia chủ Vũ gia Vũ Hàn Bân, vuốt râu thở dài, nói: “Vũ Hàn Bân, nhớ năm đó phụ thân ngươi dắt tới cầu ta dạy dỗ, ta nhìn ngươi từ lúc năm tuổi cho đến khi lãnh đạo cả Vũ gia.”
“Vì sao?” Dương Minh Hão lạnh mặt, chất vấn: “Vì sao ngươi lại trở thành nô của ngoại vực?”
“Vì sao ư?” Ánh mắt Vũ Hàn Bân hiện lên sự ác liệt: “Đại Việt sống chui sống nhũi như chó nhà có tang mười vạn năm, trải qua bao nhiêu cố gắng cũng chưa từng xuất hiện một tôn Hoàng.”
“Mười vạn năm trước, dù là ngũ Vương đỉnh cấp cũng thất thủ trước chư Hoàng, giờ đây đại trận lại mở ra lần nữa, ngươi nghĩ chúng ta thắng được sao? Thắng được sao?”
“Đầu nhập vào dưới Hoàng, ta sẽ có được cơ hội chuyển mình. Ta...” Bỗng nhiên một quyền nện nát cằm hắn.
Hai mắt Vũ Hàn Bân đỏ ngầu, chảy nước mắt đau đớn, phẫn nộ nhìn Dương Minh Hão.
“Trong mắt ngươi chẳng hề có nửa điểm ăn năng, ngươi đã cô phụ mảnh khổ tâm của phụ thân ngươi rồi.” Dương Minh Hão nhớ lại, trước lúc mắt, vị bằng hữu kia của lão đã gửi gắm hắn, sai lầm lớn nhất, có lẽ là bản thân không đủ dụng tâm dạy dỗ, khiến hắn đi đến bước đường này.
“Đây là thứ ngài muốn ta xem sao, công chúa?” Dương Minh Hão quay đầu, nhìn người đang đi tới, hỏi.
“Ra tay thật ngoan...” Thanh Liên vừa bước tới, vừa phe phẩy quạt, nói.
“Với những kẻ bán nước cầu vinh, cho dù là thân tộc, ta sẽ không nhân từ.” Dương Minh Hão nhìn Thanh Liên bằng ánh mắt dăm chiêu, nói: “Trái lại, ta rất tò mò về cách ngài phát hiện những kẻ ngoại vực giáo này.”
Thanh Liên không nói gì, chỉ im lặng đi về phía trước.
Thật ra, mọi dòng chảy lớn nhỏ trong thành Thanh Liên đều nắm bắt được hết rồi, phải tốn năm năm mới thiết lập xong tất cả tầm nhìn này, chỉ chờ thời cơ thích hợp mà sử dụng thôi.
Có bao nhiêu giáo đồ của ngoại vực, bọn chúng trú ngụ ở đâu, làm gì đều hiện rõ trước mắt Thanh Liên.
Việc Thanh Liên là luyện trận sự, cho đến giờ ngoài Vương Mộc Trung Nhân ra, chưa một ai biết cả.
Thanh Liên đứng trước năm mươi tộc nhân Vũ gia, đón lấy bao nhiêu ánh mắt từ dân chúng, bao gồm cả những lời chửi rủa:
“Ác ma, sao không đi chết đi.”
“Ngươi còn muốn giết thêm bao nhiêu người nữa?”
“Vương sẽ về và giết ngươi...”
“...”
Tiếng chửi rủa, tiếng nước bọt vươn vãi khắp nơi. Rơi vào tai Thanh Liên chỉ như gió thoảng mây bay, nàng không hề cảm thấy ủy khuất gì, trái lại chỉ hơi nhíu mi.
“Vẫn chỉ là lời chửi suông, không có ai có ý định phản kháng.” Ánh mắt hiện lên chút thất vọng.
Vũ gia là một trong những gia tộc thế lực trung lưu ở thành Thăng Long này, thế nhưng họ lại có uy thế rất lớn. Vũ Linh Phi, con gái của nhị gia, là Vương phi của Mộc Trung Nhân, về lí nào đó họ có một tầng quan hệ mật thiết với vương thất.
Rất nhiều thế lực lớn như Dương gia, Phan gia, Đàm gia, Triệu gia... đã lập tức có mặt ở đây ngay khi nghe được tin này.
Thanh Liên bắt đầu ra hiệu cho gã đao phủ, nhận được chỉ thị, hắn bắt đầu lấy quyển trục ra, đọc to: “Cống hiến của Vũ gia: tạo ra Luyện Khí phường cung cấp hai phần binh khí cho triều đình.”
“Hằng năm nộp thuế mười vạn tinh thạch trung phẩm.”
“Cách mười năm xuất hiện mười linh Sĩ ngũ tinh, cống hiến binh lực cho triều đình.”
“...”
Một loạt cống hiến của Vũ gia trăm năm qua được đọc to, khiến cho dân chúng dâng lên sự tự hào.
“Tội danh của Vũ gia: phạm vào giới luật Đại Việt: trở thành ngoại vực giáo, làm nô của Tấn Hoàng, kích động dân chúng chống phá nước nhà.”
“Hình phạt...” Đao phủ kéo dài âm điệu, làm tất cả phải lặng thinh, chờ đợi.
“Tịch thu toàn bộ gia sản, trên dưới Vũ gia... Diệt tộc...” Đao phủ vừa dứt lời, toàn bộ cảm xúc của người dân bùng nổ.
“Vu oan giá họa...”
“Vũ đại nhân không thể phản bội chúng ta được...”
“Ác ma như ngươi, trời tru đất diệt.”
“...”
Tất cả gia tộc đang có mặt ở đây, không ai dám ra mặt hết, một phần vì sợ sẽ liên lụy bản thân, một phần vì trong tay Thanh Liên có Vương Ấn, thấy người như thấy Vương, nàng nắm trong tay quyền quyết định tuyệt đối ở thành Thăng Long này.
“Phụ thân...” Một tiếng hét của nữ nhân kinh động tất cả.
Trấn Văn Lang, đặc biệt là Bạch phủ, xuất hiện rất nhiều binh sĩ xung quanh. Bọn họ có tu vi trên linh Sĩ ngũ tinh, chỉ huy là linh Sĩ cửu tinh cách rất gần thập tinh, họ được cao tầng thành Thăng Long phái đến bảo vệ cho Bạch phủ, nói đúng hơn là Bạch Phong Vân.
Nàng ta tung hoành trong truyền thừa, trước mặt những thiên kiêu một cõi như Mộc Anh Kiệt, Triệu Ngao, Hồ Thiết Quang... đoạt lấy truyền thừa của Dạ Trạch Vương Trần Bá Tiên.
Ai cũng ngầm hiểu rằng Bạch Phong Vân chính là một trong những người kế thừa vị trí của quân Vương đất Thăng Long đời tiếp theo. Dù vô tình hay hữu ý cũng sẽ hướng một tay che chở Bạch phủ.
Thậm chí nếu Vương từ ngoài chiến trường trở về có thể xóa bỏ tội danh của Bạch gia năm đó, đón họ trở vào thành, trở lại với vinh quang của quá khứ.
Bên cạnh đó cũng có rất nhiều cá nhân đáng chú ý như Mộc Anh Kiệt, tuy hắn đã trải qua lịch luyện năm năm, cách cảnh giới Tướng lĩnh rất gần rồi nhưng mãi vẫn chẳng đột phá được, chỉ là linh lực bên trong tăng nhiều hơn.
Mộc Kỳ, Mộc Kim Ưng, Nam Hoa, Lưu Triệt, Đại Lực đều đã ở ngưỡng linh Đồ cửu tinh, nửa bước linh Sĩ. Đây chính là những thiên tài tu hành, mười lăm tuổi xuất sơn, rất nhiều học đồ còn chưa đạt tới linh Đồ thất, bát tinh. Bọn họ gần như xuất sơn trước ba năm.
Nhóm ngũ kỳ nhân cũng tương tự, ai cũng gây nên uy chấn với mỗi sở trường của họ.
Trong một tòa phủ đệ, tại sảnh lớn, có rất nhiều người đang ở đây, họ liên tục dập đầu quỳ lạy trước bức họa lớn.
“Chúng giáo đồ hãy lắng nghe.” Giọng nói phát ra từ hai người đàn ông ngồi trên bục cao nhất. Kẻ ngồi bên trái vừa mở lời, tất cả những người đang quỳ kia ngước mặt lên.
“Chúng ta vốn dĩ là con dân của Tấn quốc, là con dân của Tấn Hoàng. Vì tổ tiên ngu muội từ chối Hoàng ân, khiến chúng ta phải lưu lạc ở đây vạn năm.”
“Năm xưa, mỗi một tộc nhân có thể dời núi lấp biển, bình định thiên địa, không còn Hoàng ân khiến cho những kẻ trong các ngươi mất đi tư cách tu hành, trở thành phàm nhân hèn mọn.”
Kẻ bên phải cất giọng: “Dù bị phản bội, Hoàng vẫn không hề trách phạt hậu bối chúng ta, người vẫn luôn mở cửa ở đó, chờ chúng ta trở về.”
Hai người đứng khỏi ghế, ngửa mặt lên trời, hai hàng lệ tuông rơi.
“Tiền nhân phản bội, lưng hậu bối mang ô danh, sao có thể trở về vòng tay của Hoàng được.”
“Tội nhân như chúng ta, sao có thể được Hoàng tha thứ?”
Đám người bên dưới bất giác rơi lệ theo. Họ đau khổ, quằn quại, khuôn mặt hiện lên vẻ thê lương. Bọn chúng đã hòa vào bài diễn thuyết, tự coi mình là tội đồ của ngoại vực lưu lạc vào Đại Việt.
“Hoàng vẫn không bỏ rơi chúng ta, người nói chỉ cần mỗi người giết được những mầm non thiên tài từ các tông môn kia, tội lỗi sẽ được xóa bỏ, chúng ta lại trở về đất mẹ.”
“Sẽ được ban Hoàng ân, tìm lại con đường tu hành, sức mạnh vốn thuộc về chúng ta...”
Trong những kẻ đang khóc kia đa số là phàm nhân không linh căn, nghe tới đây ánh mắt hiện lên vẻ sáng ngời, mang theo hi vọng.
“Giết thiên tài, báo đáp Hoàng ân.”
“Giết thiên tài, báo đáp Hoàng ân.”
“Giết thiên tài, báo đáp Hoàng ân.”
“...”
Cả sảnh lớn vang vọng tiếng thét đầy sát ý. Đúng lúc này thì...
Rầm! Một tiếng động lớn từ bên ngoài truyền tới.
“Có chuyện gì?” Hai kẻ đang ngồi trên bục vẻ mặt nghi hoặc, lòng dâng lên cảnh giác.
“Bẩm nhị gia, có người xông vào.” Một hạ nhân chạy nhanh vào bẩm báo.
Phập!
Ngay sau đó, ngọn giáo xuyên qua ngực hắn, chết tại chỗ.
“Có địch tới...”
“Có địch tới...”
Những linh sư bên trong sảnh đột nhiên không còn cảm ứng với nguyên tố thiên địa nữa.
Rầm! Một lượng lớn binh sĩ mặc quân phục đánh sập các bức tường, xông vào trong.
Keng! Keng! Tiếng binh khí va chạm, tiếng chạy trốn, tiếng hỗn loạn diễn ra khắp sảnh.
Linh sư bình thường đã không phải đối thủ của binh sĩ thành Thăng Long rồi, huống chi bọn họ bị khóa sức mạnh của nguyên tố, rất nhanh tất cả bị bắt giữ. Những kẻ nhảy ra từ cửa sổ liền rơi vào tay binh sĩ đang mai phục bên ngoài.
Toàn bộ gần năm mươi người bị còng tay lại, trấn áp nằm bệt dưới đất.
Một cỗ kiệu xuất hiện trong phòng, dừng trước mặt hai kẻ cầm đầu kia. Vừa nhìn thấy cỗ kiệu, bọn chúng nghiến răng: “Vô Ưu công chúa.”
Màn kiệu được vén lên, một thiếu nữ thân hình mập mạp, lười biến dựa gối, tay phe phẩy quạt, nhìn hai kẻ trước mắt đang bị binh sĩ trấn áp, nói: “Gia chủ Vũ gia, Vũ Hàn Bân, bài diễn thuyết rất hay, ngươi làm bổn công chúa thật cảm động.”
“Làm sao ngươi biết được?” Nhị gia bên cạnh chất vấn. Cả hai không giấu nổi vẻ kinh hách trong mắt.
Thanh Liên không để ý mà kéo rèm lại, hạ lệnh: “Dẫn tất cả đi.”
Các binh sĩ dẫn toàn bộ ra khỏi Vũ phủ, một đoàn gần năm mươi người. Kẻ nào kẻ nấy nước mắt nước mũi lèm nhem, khóc lóc kêu gào thảm thiết. Có kẻ còn nằm bật xuống, bị binh sĩ đánh cho đau đớn buộc phải lê thân đi.
Sự rầm rộ này khiến cho tất cả người dân chú ý, bọn họ dạt qua hai bên người, không ai muốn chọc vị diêm vương sống này, bọn họ nhìn đoàn người bị giải đi mà lắc đầu thương cảm.
“Tháng này là Vũ gia sao... Hầy...”
“Ta còn nhớ Vũ lão gia tử năm đó dùng tiền của mình cưu mang các nạn nhân bị nhiễm tà...”
“Làm việc ở Vũ gia, ta được đối xử rất tốt...”
“Phải, Vũ gia trả lương cho chúng ta rất cao...”
“Kể cả năm năm nay, họ cũng ban phát cơm gạo khắp nơi.”
Có vài người nhìn lên cỗ kiệu bắt mắt kia, nghiến răng: “Tại sao nàng ta không chết đi?”
“Đáng hận, tại sao trời lại đố kỵ người ngay, không giết chết thứ ác ma này đi.”
“Vì nàng ta, chúng ta phải chịu cảnh đói rét này...”
“Nàng ta đang phá hoại thành Thăng Long...”
Những oán niệm đã tràn ngập khắp phố, dung nhập vào biển ý thức của Thanh Liên, làm mở rộng tinh thần lực của nàng. Năm năm qua, nàng đã tu luyện như thế, cắn nuốt phẫn nộ tôi luyện tinh thần.
Tuy nhiên khi càng tới gần điểm cuối cùng của linh Sĩ, tốc độ thăng tiến đang chậm dần, chỉ như muối bỏ biển.
“Công chúa, chúng ta đang tới thời khắc mấu chốt, người xử tử chúng công khai có thể dẫn đến đánh rắn động cỏ.” Một lão nhân cưỡi ngựa bên cạnh Thanh Liên nhắc nhở nhỏ.
“Dương đại nhân, không phải sợ, ta đúng là muốn đánh rắn động cỏ đây.” Tiếng của Thanh Liên từ trong kiệu nói ra.
“Là chỉ thị của Vương?” Dương đại nhân Dương Minh Hão, phụ thân Vương Hậu thắc mắc.
Thanh Liên không nói gì thêm, chỉ im lặng nằm trong kiệu, đi tới pháp trường.
Ở trên một tửu lâu, có một thân ảnh đang nhìn ra ngoài đoàn người. Là Chí Nam, hôm nay hắn vận một một tử y thần bí, búi tóc ra sau, kết hợp với gương mặt tuấn mĩ của mình càng thêm câu hồn đoạt phách với phái nữ.
Ở Chí Nam có một loại đẹp thanh tao mà không hề yểu điệu, rất tự nhiên lại chất chứa mạnh mẽ, thâm trầm của nam nhi.
“Chí Nam, xiên nướng của ngươi này.” Đại Trà từ phía sau đi tới, quăng cho Chí Nam cây xiên thịt nướng.
Chí Nam bắt lấy, vừa đưa lên ăn vừa nhìn ra đoàn người, hỏi Đại Trà: “Ả công chúa đó định làm gì, tại sao lại bắt trói bọn họ?”
“À, cái này chẳng phải ta đã kể với ngươi sao? Nàng ta sẽ như lần trước, lấy lí do gia tộc kia chứa chấp giáo đồ ngoại vực mà diệt tộc, cướp tinh thạch của bọn họ.” Đại Trà gặm xiên nướng, nói: “Trong tay nàng ta giữ Vương Ấn, thấy Ấn như thấy Vương, gia tộc nào có gan ngăn cản chứ?”
“Mấy năm trước chỉ là những gia tộc nhỏ, cũng không làm thường xuyên như năm nay, lần này ngươi về thì đây là lần thứ sáu trong năm rồi. Không chỉ nhiều hơn năm ngoái
“Này, lần này là phủ xui xẻo nào thế?” Đại Trà huých vai Chí Nam, hỏi.
“Hình như là Vũ gia, ta nghe họ truyền tai bên dưới.” Chí Nam trả lời.
“Cái gì, Vũ gia.” Mặt Đại Trà hiện lên kinh hoảng. Đây chẳng phải là gia tộc của mẫu thân hắn sao. Ở huyện này chỉ có một Vũ gia mà thôi.
Đại Trà nhảy từ lầu hai xuống, cùng với khuôn mặt hốt hoảng vội vàng chạy đến pháp trường xử tử phạm nhân.
Giữa trung tâm của thành Thăng Long có một khu vực rộng lớn, đây chính là pháp trường có từ nghìn năm trước, được các đời quân Vương sử dụng để xử tội với những phạm nhân mang trọng tội.
Phạm nhân chết ở nơi này rất nhiều, âm khí lượn lờ, về đêm còn nghe thấy tiếng thê lương ai oán. Xung quanh rất kiên kỵ âm khí, còn là âm khí của phạm nhân nữa nên rất ít hộ xây nhà ở xung quanh.
Dân chúng tụ tập lại ở pháp trường, vài người là mang theo tâm tư tò mò đứng ngoài xem kịch, còn một vài người thì tiếc thương cho Vũ gia.
Đám người Vũ gia, toàn bộ năm mươi người bị còng tay, những sợi xích có chứa trận pháp khóa hoàn toàn linh lực, lúc này bọn họ chỉ như phàm nhân.
Hai kẻ đứng đầu Vũ gia bị giải tới trước mặt Dương Minh Hão trong tình trạng hai tay bị khóa ra sau. Dương Minh Hão cúi đầu xuống, nhìn gia chủ Vũ gia Vũ Hàn Bân, vuốt râu thở dài, nói: “Vũ Hàn Bân, nhớ năm đó phụ thân ngươi dắt tới cầu ta dạy dỗ, ta nhìn ngươi từ lúc năm tuổi cho đến khi lãnh đạo cả Vũ gia.”
“Vì sao?” Dương Minh Hão lạnh mặt, chất vấn: “Vì sao ngươi lại trở thành nô của ngoại vực?”
“Vì sao ư?” Ánh mắt Vũ Hàn Bân hiện lên sự ác liệt: “Đại Việt sống chui sống nhũi như chó nhà có tang mười vạn năm, trải qua bao nhiêu cố gắng cũng chưa từng xuất hiện một tôn Hoàng.”
“Mười vạn năm trước, dù là ngũ Vương đỉnh cấp cũng thất thủ trước chư Hoàng, giờ đây đại trận lại mở ra lần nữa, ngươi nghĩ chúng ta thắng được sao? Thắng được sao?”
“Đầu nhập vào dưới Hoàng, ta sẽ có được cơ hội chuyển mình. Ta...” Bỗng nhiên một quyền nện nát cằm hắn.
Hai mắt Vũ Hàn Bân đỏ ngầu, chảy nước mắt đau đớn, phẫn nộ nhìn Dương Minh Hão.
“Trong mắt ngươi chẳng hề có nửa điểm ăn năng, ngươi đã cô phụ mảnh khổ tâm của phụ thân ngươi rồi.” Dương Minh Hão nhớ lại, trước lúc mắt, vị bằng hữu kia của lão đã gửi gắm hắn, sai lầm lớn nhất, có lẽ là bản thân không đủ dụng tâm dạy dỗ, khiến hắn đi đến bước đường này.
“Đây là thứ ngài muốn ta xem sao, công chúa?” Dương Minh Hão quay đầu, nhìn người đang đi tới, hỏi.
“Ra tay thật ngoan...” Thanh Liên vừa bước tới, vừa phe phẩy quạt, nói.
“Với những kẻ bán nước cầu vinh, cho dù là thân tộc, ta sẽ không nhân từ.” Dương Minh Hão nhìn Thanh Liên bằng ánh mắt dăm chiêu, nói: “Trái lại, ta rất tò mò về cách ngài phát hiện những kẻ ngoại vực giáo này.”
Thanh Liên không nói gì, chỉ im lặng đi về phía trước.
Thật ra, mọi dòng chảy lớn nhỏ trong thành Thanh Liên đều nắm bắt được hết rồi, phải tốn năm năm mới thiết lập xong tất cả tầm nhìn này, chỉ chờ thời cơ thích hợp mà sử dụng thôi.
Có bao nhiêu giáo đồ của ngoại vực, bọn chúng trú ngụ ở đâu, làm gì đều hiện rõ trước mắt Thanh Liên.
Việc Thanh Liên là luyện trận sự, cho đến giờ ngoài Vương Mộc Trung Nhân ra, chưa một ai biết cả.
Thanh Liên đứng trước năm mươi tộc nhân Vũ gia, đón lấy bao nhiêu ánh mắt từ dân chúng, bao gồm cả những lời chửi rủa:
“Ác ma, sao không đi chết đi.”
“Ngươi còn muốn giết thêm bao nhiêu người nữa?”
“Vương sẽ về và giết ngươi...”
“...”
Tiếng chửi rủa, tiếng nước bọt vươn vãi khắp nơi. Rơi vào tai Thanh Liên chỉ như gió thoảng mây bay, nàng không hề cảm thấy ủy khuất gì, trái lại chỉ hơi nhíu mi.
“Vẫn chỉ là lời chửi suông, không có ai có ý định phản kháng.” Ánh mắt hiện lên chút thất vọng.
Vũ gia là một trong những gia tộc thế lực trung lưu ở thành Thăng Long này, thế nhưng họ lại có uy thế rất lớn. Vũ Linh Phi, con gái của nhị gia, là Vương phi của Mộc Trung Nhân, về lí nào đó họ có một tầng quan hệ mật thiết với vương thất.
Rất nhiều thế lực lớn như Dương gia, Phan gia, Đàm gia, Triệu gia... đã lập tức có mặt ở đây ngay khi nghe được tin này.
Thanh Liên bắt đầu ra hiệu cho gã đao phủ, nhận được chỉ thị, hắn bắt đầu lấy quyển trục ra, đọc to: “Cống hiến của Vũ gia: tạo ra Luyện Khí phường cung cấp hai phần binh khí cho triều đình.”
“Hằng năm nộp thuế mười vạn tinh thạch trung phẩm.”
“Cách mười năm xuất hiện mười linh Sĩ ngũ tinh, cống hiến binh lực cho triều đình.”
“...”
Một loạt cống hiến của Vũ gia trăm năm qua được đọc to, khiến cho dân chúng dâng lên sự tự hào.
“Tội danh của Vũ gia: phạm vào giới luật Đại Việt: trở thành ngoại vực giáo, làm nô của Tấn Hoàng, kích động dân chúng chống phá nước nhà.”
“Hình phạt...” Đao phủ kéo dài âm điệu, làm tất cả phải lặng thinh, chờ đợi.
“Tịch thu toàn bộ gia sản, trên dưới Vũ gia... Diệt tộc...” Đao phủ vừa dứt lời, toàn bộ cảm xúc của người dân bùng nổ.
“Vu oan giá họa...”
“Vũ đại nhân không thể phản bội chúng ta được...”
“Ác ma như ngươi, trời tru đất diệt.”
“...”
Tất cả gia tộc đang có mặt ở đây, không ai dám ra mặt hết, một phần vì sợ sẽ liên lụy bản thân, một phần vì trong tay Thanh Liên có Vương Ấn, thấy người như thấy Vương, nàng nắm trong tay quyền quyết định tuyệt đối ở thành Thăng Long này.
“Phụ thân...” Một tiếng hét của nữ nhân kinh động tất cả.
Danh sách chương