Ngâm! Đại Hôi mạnh mẽ phóng lên từ mạn phải rồi dữ tợn tấn công vào boong Kiếm Thuyền, nhưng ngay lập tức bên trong Kiếm Thuyền phát ra một tầng gợn sóng màu xanh nước biển đẩy văng nó ra ngoài.

Đại Hôi vồ hụt một phát liền giận dữ gầm lên một tiếng nữa, toàn thân bắt đầu phóng ra điện quang màu trắng bạc sau đó tất cả điện quang hội tụ lại ở chỗ cái sừng duy nhất trên đầu.

Két két! Trên chiếc sừng đột ngột phóng ra một luồng lôi quang màu trắng tấn công vòng phòng ngự của Kiếm Thuyền, khiến nó miễn cưỡng chống đỡ được một chút thì đã bị nghiền nát. Toàn bộ Kiếm Thuyền đã lộ ra dưới nanh vuốt của Đại Hôi!

“Đó là cái gì? Là Canh Kim thiên lôi!” Mắt Hà Bác Đạt suýt chút nữa thì lồi ra ngoài. Có thể khống chế sức mạnh của lôi điện chỉ có thể là huyết mạch đại Yêu thú còn sót lại từ thời Thượng Cổ!

“Nhị sư bá, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Tên Linh Kiếm sư Kiến Cương trung kỳ kia bất an hỏi. Mức độ hung hãn của con Yêu thú này có thể so với Yêu thú Tam giai Hạ vị bình thường, thứ thần thông lôi điện đó có thể nói là vô địch trong cảnh giới dưới Kiếm Nguyên! Nhìn tình trạng thảm hại của Thương Lan Kiếm Tông hiện tại cũng đủ biết kết quả công đánh Huyền Nguyệt đảo lần này, bây giờ tất cả Linh Kiếm sư trên thuyền đều lâm vào tình trạng lành ít dữ nhiều.

Hà Bác Đạt nhanh chóng tính toán trong lòng, lão thầm quyết định: “Đợi, phải đợi, lúc này bất kì ai cũng không được hành động lỗ mãng!”

“Giết đi, giết đi. Tốt nhất giết hết bọn họ đi, như vậy thì Thiên Phong đảo các ngươi có muốn không liên quan tới chuyện này cũng không được!” Hà Bác Đạt nheo mắt nhìn vào dị thú màu bạc bên trong quang ảnh đang đại phát thần uy.

Nhưng lão đã phải thất vọng, bởi Đại Hôi không hề giết một ai trên thuyền, chỉ là bọn họ đã bị giữ chân tại Huyền Nguyệt đảo, sương mù dày đặc, không gợn chút động tĩnh.

Lúc này, sắc mặt Từ Thương Hải trở nên vô cùng đáng sợ, lão đột ngột đứng lên, nói: “Cái gì? Trên Huyền Nguyệt đảo xuất hiện một con Yêu thú không rõ lai lịch đã cầm chân đám người Thất trưởng lão tại đó?”

Đệ tử đưa tin nghe vậy liền dâng lên một miếng ngọc giản, đáp: “Đúng vậy thưa Chưởng tôn, đây là hình ảnh mà đệ tử đã vẽ lại từ xa, mời người xem qua.”

Từ Thương Hải đưa tay nhận ngọc giản, đôi mắt hơi nheo lại, một lát sau hai mắt lão bỗng dưng mở trừng: “Sức mạnh Yêu thú có thể khống chế được sấm sét, chẳng lẽ là Lôi Dực Thôn Kim Thú. Nhưng nhìn qua không giống, lẽ nào huyết mạch Lôi Long đã thức tỉnh sao?”

Ánh mắt Từ Thương Hải đột nhiên lóe lên mâu quang, lão dặn dò đệ tử: “Ngươi lui xuống trước đi, nhớ chú ý theo dõi mọi động tĩnh của Huyền Nguyệt đảo.”

“Vâng thưa Chưởng tôn” Tên đệ tử kia đáp rồi lui ra.

Thân hình Từ Thương Hải lóe lên một cái, rời khỏi đại điện, hóa thành một đạo kiếm quang lao về khu cấm địa Thương Lan đảo. Một lát sau, lão đáp xuống một đỉnh núi, đối diện là một ngọn núi đơn độc đang bị bao phủ hoàn toàn bởi linh thủy màu đen. Linh thủy cuồn cuộn chảy, không ngừng gột rửa vách đá ngọn núi dựng đứng, linh áp kinh người ở đó không ngừng tỏa ra.

“Đệ tử Từ Thương Hải cầu kiến Tam Tổ.” Từ Thương Hải từ phía xa cúi đầu nói.

Một lúc lâu sau, trên đỉnh núi truyền tới một âm thanh lạnh lẽo: “Thì ra là tiểu gia hỏa nhà ngươi, ngươi không đi quản lí Tông môn, đến tìm ta làm gì?”

“Đệ tử gặp phải một việc hết sức khó khăn, bản thân không thể giải quyết được, muốn mời Tam Tổ rời núi một chuyến.”

“Chuyện khó giải quyết? Lẽ nào Thủy Vân Kiếm Tông lại khai chiến nhanh như vậy?”

Từ Thương Hải cười khổ: “Thật không dám giấu Tam Tổ, không hề có chuyện khai chiến. Thế nhưng Thương Lan Kiếm Tông chúng ta bị Thủy Vân Kiếm Tông giam giữ trên Huyền Nguyệt đảo, chỉ e trừ phi Tam Tổ ra tay thì mới có thể hòa nhau ván này.”

“Mấy lão già chúng ta đã có ước định từ trước, đó là không thể tùy tiện ra tay can thiệp vào những việc do lũ tiểu bối các ngươi gây ra. Một khi ra tay thì sẽ làm xấu đi quy củ, ta tất nhiên không sợ, nhưng chỉ e mấy lão gia hỏa của Thủy Vân Kiếm Tông sẽ nói như vậy, ngươi đã có kế sách ứng đối chưa?”

“Thương Lan Kiếm Tông chúng ta có hơn một trăm đệ tử cùng hơn một nghìn Linh Kiếm sư đang bị giữ tại Huyền Nguyệt đảo. Tam Tổ có thể lấy danh nghĩa giải cứu vãn bối Tông môn mà xuất thủ, Thủy Vân Kiếm Tông cũng không thể nói gì được.” Từ Thương Hải đáp.

“Ngươi nói cái gì? Chúng ta có hơn một trăm đệ tử và hơn một nghìn Linh Kiếm sư bị giữ tại Huyền Nguyệt đảo? Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”

Từ Thương Hải nghe hỏi liền kể lại đầu đuôi sự việc trên Huyền Nguyệt đảo một lượt rồi vung tay phóng ngọc giản vào bên trong dòng nước đen bao quanh đỉnh Cô Phong. Lại một lúc lâu sau, một tiếng hô kinh hoảng từ phía đó truyền tới: “Đây chẳng phải là Lôi Dực Thôn Kim Thú sao! Vậy mà đã thức tỉnh bộ phận lực lượng huyết mạch Lôi Long! Lại còn có thể tiến hóa đến Nhị giai Siêu vị! Thiên Diễn từ khi nào đã xuất hiện loại dị thú bậc này? Từ tiểu tử, chuyện này bổn tọa nhất định phải can thiệp!”

Chỉ thấy một tấm Kiếm Đồ đen nhánh nhẹ nhàng bay ra từ trong núi, uy mãnh phóng ra một luồng hấp lực, nước đen xung quanh đỉnh Cô Phong điên cuồng lao về phía Kiếm Đồ. Trong chốc lát, nước đen bao phủ trong phạm vi cao mấy ngàn trượng đã bị tháo hết. Lại thấy xuất hiện một lão nhân mặc huyền y màu đen trên đỉnh Cô Phong, lão vẫy tay một cái, Kiếm Đồ lập tức quay trở lại nằm gọn trong tay.

“Bổn tọa đi đây!”

Lão nhân áo đen liền biến thành một đạo kiếm quang, chớp mắt đã mất hút trong không trung.

Sự yên ổn trên Huyền Nguyệt đảo cũng không duy trì được bao lâu. Chỉ ngày hôm sau khi số Linh Kiếm sư cũng như Phi Vũ Kiếm Thuyền của Thương Lan Kiếm Tông bị Đại Hôi tóm gọn một mẻ, từ phía chân trời, một đám mây đen bay nhanh tới, trong chốc lát đã nằm ngay trên khoảng trời của Huyền Nguyệt đảo, một luồng linh áp đáng sợ liên tục phóng ra từ đó.

“Lão tổ Kiếm Nguyên trung kỳ!” Trên Kiếm Thuyền cách đó năm mươi dặm, Hà Bác Đạt hoảng sợ nhìn về phía đám mây đen trên khoảng không: “Lão tổ Kiếm Nguyên của Thương Lan Kiếm Tông vậy mà đã ra tay nhanh như vậy sao?”

Lão nhân trong đám mây đen liền hiện thân, trong tay cầm một tấm Kiếm Đồ đen nhánh, trực tiếp xoát một cái xuống dưới. Một làn sóng màu đen hung mãnh phun ra, lao qua màn sương mù dày đặc trên Huyền Nguyệt đảo.

Bên trong trận đột ngột xuất hiện một tiếng nổ long trời lở đất, tất cả sương mù lập tức tan biến, lộ ra hình ảnh vốn có của Huyền Nguyệt đảo, tuy nhiên tình cảnh trên đảo lại cực kỳ hỗn loạn.

“Đây là...?” Khóe mắt lão nhân áo đen hơi giật giật.

Lúc này, ngoại trừ đỉnh núi đá phía Tây đảo ra, dường như toàn bộ những nơi bằng phẳng đều trở thành Dược điền. Hơn một nửa trong số một nghìn Linh Kiếm sư không cần biết là cảnh giới Kiếm Cương hay cảnh giới Kiếm Mạch, hiện tại lại giống như những nông phu bình thường, ở dược điền rẫy cỏ bón phân. Mà chuyện làm cho mọi người không thể tha thứ được đó là tất cả những người này đều là Linh Kiếm sư của Thương Lan đảo! Trong đó còn có hơn một trăm người là đệ tử và trưởng lão của Thương Lan Kiếm Tông!

Đường đường là đệ tử của Thương Lan Kiếm Tông lại bị người ta bắt tới làm nông phu trồng thuốc! Ngược đời, quả là ngược đời! Chỉ sợ Thương Lan Kiếm Tông sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ!

Ngay cả Hà Bác Đạt của Thủy Vân Kiếm Tông tại phương xa luôn luôn theo dõi nhất cử nhất động trên Huyền Nguyệt đảo cũng ngẩn người. Hơn một nghìn Linh Kiếm sư làm nông phu trồng thuốc trên Dược điền, chuyện này chỉ sợ cả đời dù có chết cũng không thể nhìn thấy một lần!

“Phế vật! Đáng chết!”

Lão nhân áo đen tức đến mức suýt chút nữa thì ngã từ trên đám mây xuống. Lão tức giận hét một tiếng, Kiếm Đồ trong tay rung động, nước đen cuồn cuộn cuốn tới Huyền Nguyệt đảo, dường như muốn hủy diệt tất cả lũ đệ tử làm mất mặt Thương Lan Kiếm Tông cùng với Huyền Nguyệt đảo vậy.

Đúng lúc này, đột nhiên có một dòng nước màu xanh từ trên trời lao xuống, xông tới phía dòng nước màu đen, hoàn toàn ngăn cản nó ở trên không của Huyền Nguyệt đảo.

“An huynh sao vậy? Đến cả đệ tử của mình mà cũng muốn giết sao?” Trên khoảng không xuất hiện một đạo kiếm quang màu lam lao tới, hiện nguyên hình là một người đàn ông trung niên tuấn lãng, dưới thân gã có một tấm Kiếm Đồ màu u lam đang phiêu phù.

Lão nhân áo đen nhìn người mới tới, khuôn mặt tối sầm, lão liền chất vấn: “Bổn tọa phải thanh lý lũ môn hộ bất tài của Thương Lan Kiếm Tông, Thủy Vân Kiếm Tông nhà ngươi ngăn trở bổn tọa là có ý gì?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện