“Thiên Phong Kiếm Tu Mạc Vấn, trong đợt thú triều trên Cổ Mộng Đảo chém giết hai con Yêu thú Nhị giai Thượng vị, đánh tan thú triều lập được công đầu. Đặc biệt thưởng một vạn linh thạch, ban cho thân phận khách khanh Nội Môn Thủy Vân Kiếm Tông cùng với một tòa Linh đảo độc lập.”

Nghe Thủy Vân Kiếm Tông ban thưởng cho mình, suy nghĩ đầu tiên trong lòng Mạc Vấn chính là Thủy Vân Kiếm Tông điên rồi. Hắn vốn là một người đến từ bên ngoài, không có chút quan hệ với Thủy Vân Kiếm Tông, vài ngày trước đó, thậm chí Thủy Vân Kiếm Tông còn chưa nghe nói đến một người như hắn. Vậy mà hắn mới chỉ một lần trợ giúp Linh đảo phụ thuộc Thủy Vân Kiếm Tông chống cự thú triều, liền được ban thưởng lớn như vậy? Cho dù là vì lôi kéo mình cũng không cần bỏ vốn lớn như vậy ah? Không chỉ có Mạc Vấn mà ngay cả bọn người Dương Hoa, Tả Kỳ Thắng cũng có chút ngoài ý muốn, không biết Thủy Vân Kiếm Tông này đang chơi cái trò gì, cho dù là muốn lôi kéo Mạc Vấn cũng không cần lộ liễu như vậy chứ? Thân phận khách khanh Nội Môn, Linh đảo độc lập, chỉ với hai thứ này chẳng phải bọn họ đã trắng trợn coi Mạc Vấn như đệ tử trọng tâm cần bồi dưỡng của bổn Tông sao!

“Mạc khách khanh, mau chóng tiếp nhận ban thưởng ah.” Sứ giả mỉm cười nhìn Mạc Vấn, lời nói vô cùng khách khí.

Khách khanh và trưởng lão khách khanh có chút khác biệt. Trưởng lão khách khanh giống như người ngoài, cần phải thực hiện nghĩa vụ của người làm đệ tử đối với Tông môn. Trong khi khách khanh lại giống như là khách nhân, đệ tử bổn Tông gặp mặt đều phải dùng lễ tiếp đãi, ngoài ra còn được hưởng toàn bộ quyền lợi của trưởng lão Nội Môn.

Mạc Vấn híp mắt, nhìn sứ giả đưa tới trước mặt mình ba kiện vật phẩm, kiếm nang, Kiếm lệnh, cấm bàn. Trong kiếm nang là một vạn linh thạch, Kiếm lệnh là Kiếm lệnh khách khanh của Thủy Vân Kiếm Tông, cấm bàn dùng để khống chế kiếm trận phòng ngự trung tâm của động phủ.

Ngay khi nhìn thấy cấm bàn, ánh mắt Mạc Vấn lóe lên nhanh chóng cầm vào tay, một lát sau thấp giọng nói: “Ta đã tiếp nhận.”

Nghe được câu trả lời của Mạc Vấn, sắc mặt của tên sứ giả lập tức thả lỏng, cúi đầu với Mạc Vấn: “Chúc mừng Mạc khách khanh.”

Sứ giả tiếp tục tuyên đọc công lao chiến tích của những người khác biểu hiện trong lúc thú triều, từng cái ban thưởng, tất cả đều là linh thạch, Yêu đan, Linh Dược, linh tài và một ít vật phẩm. Làm xong hết thảy sứ giả cũng không ở lại, sau khi từ chối lời mời chiêu đãi yến tiệc của một số thế lực trên Cổ Mộng đảo rồi vội vã rời đi.

“Mạc huynh phải đi sao?” Dương Hoa hơi kinh dị nhìn về phía Mạc Vấn.

Mạc Vấn nhẹ gật đầu: “Ta muốn đi Huyền Nguyệt đảo mở động phủ của mình, sau đó bế quan một thời gian ngắn.”

Huyền Nguyệt Đảo chính là Linh đảo Thủy Vân Kiếm Tông ban thưởng cho hắn cùng với thân phận khách khanh. Với tư cách Linh Kiếm sư chỉ có thể sở hữu một tòa Linh đảo độc lập nhỏ, thậm chí sẽ không có linh mạch nhưng nó lại tượng trưng cho thân phận. Số lượng Linh Kiếm sư Kiếm Cương cảnh trên Thủy Vân Đảo phải lên đến mấy trăm ngàn, nhưng chính thức có được một tòa Linh đảo thuộc về mình lại chẳng có bao nhiêu người?

“Trong lúc bế quan ta không muốn có người quấy rầy, cho nên...” Mạc Vấn nhìn về phía bọn người Dương Hoa.

Dương Hoa thần sắc nghiêm túc: “Mạc huynh yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không mạo muội quấy rầy, vì thế Mạc huynh cứ yên tâm tu hành.”

Mạc Vấn gật đầu, hắn có hơi hài lòng với câu trả lời của Dương Hoa, không phải vì có giao tình với hắn mà được voi đòi tiên, xem ra có cơ hội thích hợp cũng nên đền bù tổn thất một chút.

Huyền Nguyệt đảo là một tòa tiểu đảo rất nhỏ, diện tích chỉ có hai ba mươi dặm, có dạng hình cung, từ trên cao nhìn xuống trông giống vầng trăng khuyết. Ở khu vực biên giới tiếp giáp Thủy Vân đảo, còn có một Kiếm Tông Tam giai khác là Thương Lan Kiếm Tông nằm trên Thương Lan đảo, nói là tiếp giáp nhưng khoảng cách giữa hai đảo này lại rất xa. Đáng nhắc tới chính là, khoảng cách của Huyền Nguyệt tiểu đảo cùng Cổ Mộng đảo cũng không xa, khoảng chừng bảy tám trăm dặm.

Ở trên đảo không có linh mạch, nhưng linh khí lại nồng đậm có thể so với linh mạch Nhất giai, linh khí xung quanh tiểu đảo cũng nồng đậm, nếu như bố trí lên một tòa kiếm trận Tụ Linh cao cấp, vẫn đủ linh khí cung cấp cho một gã Linh Kiếm sư Kiếm Cương sơ kỳ tu luyện.

Đầu tiên Mạc Vấn đánh giá địa hình tiểu đảo, hiện lên trong đầu hắn địa hình phía tây tương đối cao, một tòa núi cao mấy trăm trượng cấu tạo hoàn toàn từ nham thạch. Địa hình phía đông thì bằng phẳng, bên trên là rừng cây rậm rạp, ngoài rìa phía đông là một bãi cát vòng cung khoảng mấy chục trượng.

Sau khi quan sát xong, Mạc Vấn cảm thấy cực kỳ hài lòng, tiểu đảo này nằm ở nơi vắng vẻ có ít người qua lại, nơi này rất thích hợp cho việc bế quan tu hành.

Tiếp theo Mạc Vấn liền bắt tay vào bố trí lại cấm trận cho tiểu đảo. Ban đầu trên tiểu đảo được Thủy Vân Kiếm Tông bố trí một tòa kiếm trận Nhất giai Thượng phẩm để tượng trưng cho chủ quyền lãnh thổ nên có phần ít thực dụng. Mục đích chủ yếu của Thủy Vân Kiếm Tông khi bố trí tòa kiếm trận Nhất giai Thượng phẩm này rất rõ ràng, kiếm trận này là Tam Chuyển Thủy Vân Kiếm Trận phiên bản đơn giản hóa, chỉ có thể vận hành được nhất chuyển làm linh khí hóa thành sương mù.

Lúc này do Mạc Vấn tiếp nhận ban thưởng lớn của Thủy Vân Kiếm Tông, cái tên Thủy Vân Kiếm Tông này làm Mạc Vấn nhớ lại bảy năm trước, ở bên trong Đại Hoang sơn mạch có một tòa động phủ vô danh, hài cốt của vị Linh Kiếm sư tên Quan Tinh Hải kia tự xưng là đệ tử Thủy Vân Kiếm Tông. Không biết cái Kiếm Tông Viễn Cổ này với Thủy Vân Kiếm Tông hiện tại có quan hệ như thế nào? Cả hai là một hay chỉ là danh xưng giống nhau?

Quan Tinh Hải khi còn sống không có nổi danh khi chết lại để lại Băng Vân kiếm, kiếm nang, Tam Chuyển Thủy Vân Kiếm Trận, đại kiếm quyết Dung Vân Hóa Băng Quyết, đây đều là những thứ cực kỳ quý giá. Mạc Vấn không ít lần giữ được mạng là nhờ những vật này, có thể nói Mạc Vấn sống được tới hôm nay Quan Tinh Hải có ơn rất lớn. Bởi vậy hắn có trách nhiệm phải hoàn thành di ngôn do Quan Tinh Hải lưu lại.

Nhưng hiện tại chưa phải lúc tra xét Thủy Vân Kiếm Tông, hắn cũng không phải loại người làm việc nóng nảy. Trước tiên hắn cần phải gia tăng thực lực của bản thân lên, chờ tới lúc có khả năng ứng phó mọi tình huống đột ngột phát sinh, hắn mới đi giải quyết những chuyện kia.

Mạc Vấn cũng không phá bỏ kiếm trận Nhất Chuyển Thủy Vân trên Huyền Nguyệt Đảo, mà hắn bố trí kiếm trận Tam Chuyển Thủy Vân chính thống bày ra bên trong, làm cho từ bên ngoài nhìn vào vẫn là kiếm trận Nhất giai, nhưng nếu dại dột xông vào..., cho dù là lão tổ Kiếm Nguyên sơ kỳ cũng sẽ bị lột mất một lớp da.

Sau đó, Mạc Vấn ở tại ngọn núi phía tây bên trên tiểu đảo mở ra một cái động phủ, cũng bố trí xung quanh ngọn núi một tòa cấm linh đại trận, giam cầm tất cả linh khí trong phạm vi động phủ chống xói mòn đồng thời ngăn chặn linh lực Thủy hành của kiếm trận Tam Chuyển Thủy Vân xâm nhập vào. Giống như hoàn toàn cách ly động phủ ra vậy.

“Ngươi quyết định sao?” Bản thể của Lam đã đi ra sau lưng Mạc Vấn, lơ lửng bên trong thạch thất mới mở.

Mạc Vấn hít sâu một hơi, nhẹ gật đầu.

“Lúc Chuyển Thế Thoát Thai Quyết thai nghén Huyết Thai xong sẽ là thời điểm ngươi suy yếu nhất, lúc đó ngươi không có một chút lực lượng, bất kể là sự cố ngoài ý muốn nào cũng sẽ làm ngươi thất bại, ngươi thật sự quyết định?” Lam khuyên giải lần nữa.

Ánh mắt Mạc Vấn lộ ra sự kiên quyết: “Lam, ngươi không cần khuyên nhủ ta nữa, bắt đầu đi.”

“Được, ta sẽ làm hộ pháp cho ngươi, sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào tới quấy nhiễu ngươi.”

Bản thể Lam khẽ động, đột nhiên thoát ra bên ngoài động phủ, ầm ĩ triển khai chiều dài mấy ngàn trượng, che phủ trọn vẹn tòa Linh đảo bên dưới.

Bên trong động phủ, Mạc Vấn ngồi khoanh chân một lần nữa đem Chuyển Thế Thoát Thai Quyết đã được mình sửa lại ôn lại một lần, hai mắt hắn bắt đầu nhắm lại chậm rãi vận chuyển pháp quyết.

Không biết trải qua bao lâu, sinh cơ trên người Mạc Vấn bắt đầu giảm bớt, khí huyết toàn thân cũng bắt đầu khô kiệt, giống như một cái xác khô, cuối cùng hoàn toàn biến thành bộ dạng thây khô! Chỉ có trên người thỉnh thoảng lập loè huyết quang, một tia sinh cơ yếu ớt dao động đâu đó sâu bên trong cơ thể, cho thấy rằng Mạc Vấn còn sống.

Quá trình này kéo dài thật lâu, một tháng, hai tháng, ba tháng, Mạc Vấn y nguyên không có bất cứ động tĩnh gì, tóc đã hoàn toàn rụng xuống, giống như bộ xương ngồi ở chỗ kia.

Nửa năm sau, tình cảnh vẫn y nguyên như thế.

Nhưng bên ngoài Huyền Nguyệt đảo lại xuất hiện một đám khách không mời mà tới, đám Linh Kiếm sư trẻ tuổi này thân mặc phục sức có hoa văn hình ngọn sóng xanh, tất cả có tám người, người cầm đầu chỉ là Kiếm Mạch cảnh giới Viên Mãn còn lại bảy người đều là Kiếm Mạch trung hậu kỳ.

“Thích sư huynh, chúng ta thật sự có nên đi không?” Trong tám người, một gã Linh Kiếm sư Kiếm Mạch hậu kỳ hơi chần chờ nói.

Tên Linh Kiếm sư Kiếm Mạch Viên Mãn kia liếc mắt nhìn gã, khinh thường hừ một tiếng: “Sợ cái gì, trước lúc đi sư tôn đã giao Kiếm Đồ Thương Thủy của mình cho ta. Tấm Kiếm Đồ này đã được sư tôn tế luyện đến Nhất giai Cực phẩm, phá vỡ cái tòa mê vụ trận kia trên Huyền Nguyệt đảo còn dư xài.”

“Thế nhưng chúng ta thật sự phải làm như vậy sao?” Vẻ mặt gã Linh Kiếm sư kia vẫn bất an.

“Lão Tứ, nếu ngươi không dám có thể cút ngay về! Ban thưởng của nhiệm vụ lần này sẽ không có phần của ngươi!” Thích sư huynh mất kiên nhẫn quát.

Gã Linh Kiếm sư Kiếm Mạch hậu kỳ kia lập tức ngậm miệng, không dám nói nửa lời.

Thích sư huynh quay lại nhìn thoáng qua mấy người còn có chút sợ hãi sau lưng, gã hừ một tiếng: “Xem các ngươi kìa, nhát như thỏ đế. Chẳng phải là chỉ phá vỡ kiếm trận trên Huyền Nguyệt đảo và ở lại trên đảo nửa tháng thôi sao? Một vạn linh thạch liền tới tay! Buông bỏ cơ hội này, không biết đến bao lâu nữa mới có thể kiếm được nhiều linh thạch như vậy đấy?”

Nghe tới phần thưởng, sắc mặt mọi người đang có vẻ khẩn trương rốt cuộc cũng giãn ra, sau đó lại đổi thành phấn khởi. Bọn họ cũng thừa biết việc này nguy hiểm, chiếm lĩnh một tòa tiểu đảo ở biên giới cũng đơn giản, nhưng muốn đối mặt với sự phản công chinh phạt của Thủy Vân Kiếm Tông chắc chắn là chuyện không phải dễ dàng, rất có thể sẽ phải chôn thây chỗ này. Nhưng phần thưởng thật sự quá hấp dẫn, phần thưởng một vạn linh thạch này đủ để khiến cho đám Linh Kiếm sư này bí quá hoá liều.

Trong nội tâm vị Thích sư huynh kia âm thầm xem thường, một đám ngu ngốc thấy tiền sáng mắt. Gã ho khan một tiếng, đè sự kích động mọi người xuống, vung tay lên: “Đi theo ta!”

Đám người lập tức thẳng hướng Huyền Nguyệt đảo, trực tiếp xông vào sương mù dày đặc bên trên Huyền Nguyệt đảo.

Thích sư huynh nhìn thoáng qua sương mù dày đặc đang điên cuồng vọt tới chung quanh mình, gã hừ lạnh một tiếng, từ trong kiếm nang cầm ra một tấm Kiếm Đồ, phất tay ném đi. Tấm Kiếm Đồ dài chừng mười trượng đột nhiên triển khai, một gợn sóng màu xanh da trời kích động lao ra, trong phút chốc liền quét sạch sương mù dày đặc trong phương viên mười mấy trượng không còn chút nào.

“Hừ, chỉ là một tòa kiếm trận Nhất giai Thượng phẩm mà thôi, mau phá cho ta!”

Ở trong Kiếm Đồ lao ra hai dòng nước chảy xiết, một trái một phải quét ra, rất nhanh lại có một mảng lớn sương mù bị quét đi.

“PHÁ...! PHÁ...! PHÁ...!”

Lại có ba dòng nước lao ra, trái phải quét tới, một mảng lớn sương mù theo đó bị cuốn đi. Thế nhưng một phút đã trôi qua, trên trán Thích sư huynh đã lấm tấm mồ hôi, bởi vì theo gã thì đúng ra sương mù phải bị quét sạch rồi mới phải. Nhưng hiện tại bốn phương tám hướng xung quanh gã sương mù vẫn dày đặc tầng tầng lớp lớp dường như không có điểm cuối!

Ngay thời điểm Thích sư huynh sắp tuyệt vọng, sương mù phía dưới đột nhiên tản ra, một cái tiểu đảo xanh tốt hình loan nguyệt hiện ra trước mắt.

“Trận bị phá sao?” Thích sư huynh cảm thấy bên trong có chút gì đó không đúng.

Nhưng những người khác mặc kệ có đúng hay không liền cho rằng kiếm trận đã bị phá, nhao nhao đáp xuống bờ cát trên tiểu đảo. Vài tên Linh Kiếm sư hưng phấn còn nhảy thẳng vào trong rừng rậm.

Một lát sau, trong khu rừng đột nhiên vang lên một tiếng kêu thảm thiết đến cực điểm.

Rất nhanh, một vài tên Linh Kiếm sư lao ra khỏi khu rừng với vẻ mặt kinh hồn táng đảm, nói năng lộn xộn: “Yêu, Yêu, Yêu...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện