“Ngươi là ai?” Chu Khánh Thư quá sợ hãi, vô thức định lấy Linh Kiếm, nhưng bởi vì trong lúc điên cuồng đêm qua mà gã không nhớ mình đã vứt kiếm nang ở chỗ nào, không thể lấy ra được.
Tuy nhiên khi nhìn rõ quần áo đệ tử Nội Môn trên người Mạc Vấn thì tâm thần của Chu Khánh Thư hơi trấn định lại, ngoài mạnh trong yếu quát: “Ngươi là đệ tử của Phong nào? Sao dám tự ý xông vào động phủ của ta?”
Mắt trái Mạc Vấn lóe lên huyết quang rồi vụt tắt, hắn cố gắng đè nén sát ý cuồn cuộn trong lòng, lạnh lùng lên tiếng: “Năm năm trước, ngươi dẫn người đến nước Triệu chấp hành nhiệm vụ gì?”
“Năm năm trước? Nước Triệu?” Chu Khánh Thư sững sờ, sau đó cả giận quát: “Dựa vào cái gì mà ta phải báo cho ngươi việc làm của ta? Lá gan của ngươi cũng thật lớn, dám lẻn vào động phủ của ta!”
Mạc Vấn cười lạnh nói: “Xem ra ngươi vẫn chưa nhận định rõ ràng tình hình hiện tại của mình.”
“Ngươi to gan!” Chu Khánh Thư không thể chịu nổi xúc phạm như thế này, gã đang định tiếp tục quát to, nhưng lại đột nhiên phát hiện hai thị thiếp bên cạnh vẫn cứ nằm ngủ như chết, đến bây giờ mà các nàng còn chưa tỉnh lại. Cả hai đều là Linh Kiếm sư Kiếm Mạch kỳ chứ không phải người thường, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể đánh thức các nàng! Vậy mà đến lúc này... Toàn thân Chu Khánh Thư ướt đẫm mồ hôi, nỗi sợ hãi xuất hiện trong ánh mắt gã.
“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Muốn làm gì?” Giọng nói của Chu Khánh Thư mềm nhũn ra, tỏ vẻ như muốn thỏa hiệp. Gã dù sao cũng không phải là thằng ngốc, có thể lặng yên không tiếng động lẻn vào động phủ của mình, kẻ này nếu là một tên đệ tử Nội Môn bình thường thì có đánh chết gã cũng không tin! Bởi vì gã chẳng cảm nhận được bất kỳ kiếm khí chấn động nào trên người đối phương, nhưng rõ ràng lại có một cỗ khí tức lạnh thấu xương làm cho gã sợ hãi, thậm chí còn đáng sợ hơn vài phần so với lão tổ Kiếm Nguyên! Mạc Vấn hừ một tiếng, thân thể hắn chợt nhúc nhích rồi từ chỗ đang đứng hóa thành một dải bóng mờ, thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt Chu Khánh Thư.
Chu Khánh Thư giật mình, bàn tay phải của gã co lại thành hình kiếm chỉ rồi nhằm thẳng tới đâm vào Mạc Vấn, một đạo Kiếm Cương bắn ra.
Mạc Vấn trực tiếp dùng tay bắt lấy, đạo Kiếm Cương đâm thẳng vào lòng bàn tay hắn, nhưng nó chỉ giống như dòng nước húc vô tảng đá ngầm, tung tóe ra vài vết lốm đốm. Sau đó bàn tay trái Mạc Vấn tiếp tục chụp tới kiếm chỉ của Chu Khánh Thư, cũng không gặp bất kì trở ngại nào.
Tiếng “răng rắc” giòn tan vang lên, kiếm chỉ của Chu Khánh Thư đã bị bẻ gãy.
“A...!”
Chu Khánh Thư rú thảm một tiếng, nhưng sau đó chợt im bặt. Cũng do bàn tay trái của Mạc Vấn đang giữ tay phải của gã đột nhiên dùng sức bóp mạnh, làm cho tiếng xương nứt vỡ nối đuôi nhau vang lên như một điệu nhạc, trong nháy mắt, từ xương năm ngón tay cho tới bàn tay chẳng biết đã vỡ thành bao nhiêu mảnh. Đau đớn kịch liệt xuyên thấu tim như sóng biển dâng đâm thẳng vào tinh thần suýt chút nữa khiến Chu Khánh Thư ngất đi. Hai mắt gã mở to như con cá chết, miệng mở lớn nhưng căn bản là không thể phát ra một tiếng nào!
Song, chuyện này vẫn chưa chấm dứt. Hai tay của Mạc Vấn hoạt động liên tục trên người gã, nó lướt qua đốt ngón tay nào là chỗ đó liền vang lên tiếng xương nứt vỡ. Bản thân Chu Khánh Thư là Linh Kiếm sư Kiếm Cương sơ kỳ, thế mà lọt vào tay Mạc Vấn lại như một con rối yếu đuối và độ rắn chắc của Cương khí hộ thể cũng chẳng khác vải bố là bao. Vì vậy, những chỗ ngón tay Mạc Vấn lướt qua đều bị nát bấy.
Chỉ sau hai nhịp thở, toàn bộ khớp xương trên thân thể Chu Khánh Thư đều bị ép buộc tháo rời, cũng chẳng phải dùng mánh khóe nào mà hoàn toàn do sức lực gây nên.
Dừng lại hai ba nhịp, đột nhiên Chu Khánh Thư rống lên một tiếng cực kỳ thê lương thảm thiết, nhưng do kiếm trận phòng hộ bên ngoài ngăn cách cho nên tiếng kêu này chỉ quanh quẩn ở trong động phủ mà thôi.
“Ah...ah...”
Chu Khánh Thư điên cuồng gào thét rồi dùng đầu, bộ phận duy nhất trên người còn cử động được, liều mạng đập vào chiếc giường ngọc dưới thân. Lúc này, gã rất hối hận bản thân đã lĩnh hội được Kiếm Ý, nếu không thì với đau nhức như thế này gã đã ngất xỉu từ lâu rồi. Nhưng, hiện tại bản thân lại không có ngất đi mà vẫn đang vô cùng tỉnh táo.
“Ah... Phụ thân cứu con! Ah... ta chết đến nơi rồi!”
Sắc mặt Chu Khánh Thư co rúm, nước mắt nước mũi vung vẩy khắp giường.
Mạc Vấn lạnh lùng nhìn Chu Khánh Thư đang chịu sự đau đớn dày vò cho đến lúc gã thích ứng với loại đau đớn này, hoặc cũng có thể nói là chết điếng.
Sau khi yên lặng trở lại, hai mắt Chu Khánh Thư đã dại ra, thân thể run rẩy, giống như người bị ngâm trong nước lạnh vừa được vớt ra, làm gì còn có phong thái Thiếu Tông Chủ Vô Vi Kiếm Tông ngày nào nữa.
“Bây giờ đã có thể trả lời hay chưa?” Âm thanh Mạc Vấn lạnh lùng vang lên, không hề có chút cảm động nào.
Cặp mắt trắng dã của Chu Khánh Thư khẽ nhấp nháy, vẻ sợ hãi lại xuất hiện trên mặt một lần nữa, gã cất tiếng khàn khàn cầu khẩn: “Ngươi tha cho ta đi, ngươi muốn biết chuyện gì ta đều nói hết! Chỉ cần ngươi chịu tha mạng, muốn ta làm gì cũng được!”
“Năm năm trước ngươi đi nước Triệu làm gì?”
“Là, là phụ thân phái ta đi để tìm một thứ gọi là ‘Kiếm Đồ Tứ Linh Phong’ gì đó. Tâm Kiếm môn nước Triệu nói có nghi ngờ có loại Kiếm Đồ này tồn tại, phụ thân liền phái ta đi.” Ý chí của Chu Khánh Thư đã gần như sụp đổ, gã thầm nghĩ chỉ muốn nhanh một chút thoát khỏi loại hình tra tấn cực kỳ đau đớn này.
Ánh mắt Mạc Vấn phát lạnh, hô hấp hơi nặng nề, hắn cố nén sát ý đang dâng lên trong lồng ngực: “Tấm Kiếm Đồ kia là ở chỗ nào?”
“Là, là ở một chỗ tên là Chú Kiếm Sơn Trang.”
Rắc..!
Tay phải Mạc Vấn mạnh mẽ bóp chặt cổ Chu Khánh Thư, gần như treo gã lơ lửng trên không, âm thanh như rít ra từ kẽ răng: “Có những ai cùng vào trong đó?”
Trên người Chu Khánh Thư truyền ra sự đau đớn kịch liệt khiến gã phát ra một tiếng rên rỉ, nhưng ý thức dưới tình trạng bị sát ý của Mạc Vấn bao phủ lại hoàn toàn tỉnh táo. Nếu có thể gã sẽ lựa chọn được chết ngay lúc này! Gã giãy giụa cố gắng lấy chút hơi tàn: “Lữ Tân! Trưởng lão Nội Môn Lữ Tân!”
“Y ở đâu?” Tay phải Mạc Vấn vẫn thít chặt, suýt nữa bóp đứt cổ Chu Khánh Thư.
“Y đã chết! Y đã chết từ năm năm trước! Chết ở sơn môn Tâm Kiếm môn!”
“Còn có ai nữa?”
Chu Khánh Thư thật sự phát điên rồi, toàn bộ cơ thể gần như bị Mạc Vấn phế bỏ, nhưng ý thức của gã lại cực kỳ tỉnh táo. Hai trăm phần trăm đau đớn trên thân thể toàn bộ đều phản ứng đến tinh thần, cổ bị Mạc Vấn bóp chặt đã không thể phát ra thanh âm, chỉ có thể dùng tinh thần điên cuồng đáp lại, truyền ra một loạt tin tức hỗn loạn.
Mạc Vấn khắc sâu loạt tin tức này vào tiềm thức. Buông tay thả Chu Khánh Thư, cổ gã gần như bị nắm đến biến dạng.
Nhìn chằm chằm vào thân hình nửa sống nửa chết trên giường của Chu Khánh Thư một lúc lâu, cuối cùng Mạc Vấn vẫn không lập tức đánh chết gã mà bắt đầu bố trí trong ngoài động phủ. Chờ tất cả mọi thứ đều được bố trí ổn thỏa hắn liền đánh nát đan điền của Chu Khánh Thư, hoàn toàn diệt sạch khả năng hồi phục của gã, sau đó rời đi lặng yên không một tiếng động.
Xoay người nhìn thoáng qua động phủ, thân ảnh Mạc Vấn lại chìm vào trong bóng tối. Khi mặt trời mọc, tia sáng mặt trời đầu tiên soi xuống nơi này thì cả tòa động phủ và toàn bộ cấm trận phòng hộ sẽ tự bạo cùng lúc, đến lúc đó cả tòa động phủ sẽ bị san thành bình địa. Lại để cho Chu Khánh Thư trải qua một canh giờ cuối cùng sống trong tuyệt vọng đau khổ, coi như đó là sự trừng phạt đối với gã.
Giải quyết xong Chu Khánh Thư, giờ Dần vừa mới qua một nửa. Ngày đó Linh Kiếm sư cùng tham gia diệt môn Chú Kiếm Sơn Trang còn có ba người, cùng là trưởng lão Nội Môn. Nhưng mà trong đó Lữ Tân đã chết năm năm trước, không hiểu thần xui quỷ khiến như thế nào y lại chết trong tay Mạc Vấn. Bây giờ còn lại hai người, một người là Kiếm Cương sơ kỳ, một người là Kiếm Cương trung kỳ.
Dựa vào tin tức mà Chu Khánh Thư khai báo, hai gã trưởng lão kia chỉ có một người ở Tông môn, còn một người khác bây giờ đang phải trấn thủ ở một vùng đất quan trọng bên ngoài Vô Vi Kiếm Tông.
Sau một khoảng thời gian không dài lắm Mạc Vấn đã tìm được động phủ của gã trưởng lão Kiếm Cương sơ kỳ ở tại Tông môn. Chỉ có điều không tìm được mục tiêu, chỉ có vài tên Kiếm thị ở lại trong động phủ. Không chút thương hương tiếc ngọc, Mạc Vấn liền bắt vài nữ Linh Kiếm sư thiên kiều bá mị này tra hỏi, sau một hồi lấy được tin tức là gã trưởng lão này tối nay tạm thời làm nhân viên phục vụ ở nơi nghỉ của sứ giả Thượng Tông.
“Sứ giả Thượng Tông?”
Mạc Vấn rời khỏi động phủ, nhìn qua ngọn núi ở chỗ sâu nhất trong Tông môn, con mắt híp lại. Hắn chưa từng nhìn thấy mấy tên sứ giả Thượng Tông kia, nhưng lúc ở Ngoại Môn lại cảm ứng rõ ràng được có bảy cỗ chấn động của cảnh giới Kiếm Nguyên từ sơn môn truyền đến. Bỏ qua ba gã lão tổ Kiếm Nguyên của Vô Vi Kiếm Tông, cũng tức là nếu chạy đến nơi ở của sứ giả Thượng Tông ít nhất cũng có bốn gã cường giả Kiếm Nguyên cảnh! Nếu đuổi tới nơi đó, không thể nghi ngờ là sẽ có rất nhiều nguy hiểm. Hơn nữa từ phương hướng kia hắn cảm nhận được một mối đe dọa, dường như địa phương kia ẩn chứa một mối nguy cơ không giải thích được.
Tuy nhiên khi nhìn rõ quần áo đệ tử Nội Môn trên người Mạc Vấn thì tâm thần của Chu Khánh Thư hơi trấn định lại, ngoài mạnh trong yếu quát: “Ngươi là đệ tử của Phong nào? Sao dám tự ý xông vào động phủ của ta?”
Mắt trái Mạc Vấn lóe lên huyết quang rồi vụt tắt, hắn cố gắng đè nén sát ý cuồn cuộn trong lòng, lạnh lùng lên tiếng: “Năm năm trước, ngươi dẫn người đến nước Triệu chấp hành nhiệm vụ gì?”
“Năm năm trước? Nước Triệu?” Chu Khánh Thư sững sờ, sau đó cả giận quát: “Dựa vào cái gì mà ta phải báo cho ngươi việc làm của ta? Lá gan của ngươi cũng thật lớn, dám lẻn vào động phủ của ta!”
Mạc Vấn cười lạnh nói: “Xem ra ngươi vẫn chưa nhận định rõ ràng tình hình hiện tại của mình.”
“Ngươi to gan!” Chu Khánh Thư không thể chịu nổi xúc phạm như thế này, gã đang định tiếp tục quát to, nhưng lại đột nhiên phát hiện hai thị thiếp bên cạnh vẫn cứ nằm ngủ như chết, đến bây giờ mà các nàng còn chưa tỉnh lại. Cả hai đều là Linh Kiếm sư Kiếm Mạch kỳ chứ không phải người thường, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể đánh thức các nàng! Vậy mà đến lúc này... Toàn thân Chu Khánh Thư ướt đẫm mồ hôi, nỗi sợ hãi xuất hiện trong ánh mắt gã.
“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Muốn làm gì?” Giọng nói của Chu Khánh Thư mềm nhũn ra, tỏ vẻ như muốn thỏa hiệp. Gã dù sao cũng không phải là thằng ngốc, có thể lặng yên không tiếng động lẻn vào động phủ của mình, kẻ này nếu là một tên đệ tử Nội Môn bình thường thì có đánh chết gã cũng không tin! Bởi vì gã chẳng cảm nhận được bất kỳ kiếm khí chấn động nào trên người đối phương, nhưng rõ ràng lại có một cỗ khí tức lạnh thấu xương làm cho gã sợ hãi, thậm chí còn đáng sợ hơn vài phần so với lão tổ Kiếm Nguyên! Mạc Vấn hừ một tiếng, thân thể hắn chợt nhúc nhích rồi từ chỗ đang đứng hóa thành một dải bóng mờ, thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt Chu Khánh Thư.
Chu Khánh Thư giật mình, bàn tay phải của gã co lại thành hình kiếm chỉ rồi nhằm thẳng tới đâm vào Mạc Vấn, một đạo Kiếm Cương bắn ra.
Mạc Vấn trực tiếp dùng tay bắt lấy, đạo Kiếm Cương đâm thẳng vào lòng bàn tay hắn, nhưng nó chỉ giống như dòng nước húc vô tảng đá ngầm, tung tóe ra vài vết lốm đốm. Sau đó bàn tay trái Mạc Vấn tiếp tục chụp tới kiếm chỉ của Chu Khánh Thư, cũng không gặp bất kì trở ngại nào.
Tiếng “răng rắc” giòn tan vang lên, kiếm chỉ của Chu Khánh Thư đã bị bẻ gãy.
“A...!”
Chu Khánh Thư rú thảm một tiếng, nhưng sau đó chợt im bặt. Cũng do bàn tay trái của Mạc Vấn đang giữ tay phải của gã đột nhiên dùng sức bóp mạnh, làm cho tiếng xương nứt vỡ nối đuôi nhau vang lên như một điệu nhạc, trong nháy mắt, từ xương năm ngón tay cho tới bàn tay chẳng biết đã vỡ thành bao nhiêu mảnh. Đau đớn kịch liệt xuyên thấu tim như sóng biển dâng đâm thẳng vào tinh thần suýt chút nữa khiến Chu Khánh Thư ngất đi. Hai mắt gã mở to như con cá chết, miệng mở lớn nhưng căn bản là không thể phát ra một tiếng nào!
Song, chuyện này vẫn chưa chấm dứt. Hai tay của Mạc Vấn hoạt động liên tục trên người gã, nó lướt qua đốt ngón tay nào là chỗ đó liền vang lên tiếng xương nứt vỡ. Bản thân Chu Khánh Thư là Linh Kiếm sư Kiếm Cương sơ kỳ, thế mà lọt vào tay Mạc Vấn lại như một con rối yếu đuối và độ rắn chắc của Cương khí hộ thể cũng chẳng khác vải bố là bao. Vì vậy, những chỗ ngón tay Mạc Vấn lướt qua đều bị nát bấy.
Chỉ sau hai nhịp thở, toàn bộ khớp xương trên thân thể Chu Khánh Thư đều bị ép buộc tháo rời, cũng chẳng phải dùng mánh khóe nào mà hoàn toàn do sức lực gây nên.
Dừng lại hai ba nhịp, đột nhiên Chu Khánh Thư rống lên một tiếng cực kỳ thê lương thảm thiết, nhưng do kiếm trận phòng hộ bên ngoài ngăn cách cho nên tiếng kêu này chỉ quanh quẩn ở trong động phủ mà thôi.
“Ah...ah...”
Chu Khánh Thư điên cuồng gào thét rồi dùng đầu, bộ phận duy nhất trên người còn cử động được, liều mạng đập vào chiếc giường ngọc dưới thân. Lúc này, gã rất hối hận bản thân đã lĩnh hội được Kiếm Ý, nếu không thì với đau nhức như thế này gã đã ngất xỉu từ lâu rồi. Nhưng, hiện tại bản thân lại không có ngất đi mà vẫn đang vô cùng tỉnh táo.
“Ah... Phụ thân cứu con! Ah... ta chết đến nơi rồi!”
Sắc mặt Chu Khánh Thư co rúm, nước mắt nước mũi vung vẩy khắp giường.
Mạc Vấn lạnh lùng nhìn Chu Khánh Thư đang chịu sự đau đớn dày vò cho đến lúc gã thích ứng với loại đau đớn này, hoặc cũng có thể nói là chết điếng.
Sau khi yên lặng trở lại, hai mắt Chu Khánh Thư đã dại ra, thân thể run rẩy, giống như người bị ngâm trong nước lạnh vừa được vớt ra, làm gì còn có phong thái Thiếu Tông Chủ Vô Vi Kiếm Tông ngày nào nữa.
“Bây giờ đã có thể trả lời hay chưa?” Âm thanh Mạc Vấn lạnh lùng vang lên, không hề có chút cảm động nào.
Cặp mắt trắng dã của Chu Khánh Thư khẽ nhấp nháy, vẻ sợ hãi lại xuất hiện trên mặt một lần nữa, gã cất tiếng khàn khàn cầu khẩn: “Ngươi tha cho ta đi, ngươi muốn biết chuyện gì ta đều nói hết! Chỉ cần ngươi chịu tha mạng, muốn ta làm gì cũng được!”
“Năm năm trước ngươi đi nước Triệu làm gì?”
“Là, là phụ thân phái ta đi để tìm một thứ gọi là ‘Kiếm Đồ Tứ Linh Phong’ gì đó. Tâm Kiếm môn nước Triệu nói có nghi ngờ có loại Kiếm Đồ này tồn tại, phụ thân liền phái ta đi.” Ý chí của Chu Khánh Thư đã gần như sụp đổ, gã thầm nghĩ chỉ muốn nhanh một chút thoát khỏi loại hình tra tấn cực kỳ đau đớn này.
Ánh mắt Mạc Vấn phát lạnh, hô hấp hơi nặng nề, hắn cố nén sát ý đang dâng lên trong lồng ngực: “Tấm Kiếm Đồ kia là ở chỗ nào?”
“Là, là ở một chỗ tên là Chú Kiếm Sơn Trang.”
Rắc..!
Tay phải Mạc Vấn mạnh mẽ bóp chặt cổ Chu Khánh Thư, gần như treo gã lơ lửng trên không, âm thanh như rít ra từ kẽ răng: “Có những ai cùng vào trong đó?”
Trên người Chu Khánh Thư truyền ra sự đau đớn kịch liệt khiến gã phát ra một tiếng rên rỉ, nhưng ý thức dưới tình trạng bị sát ý của Mạc Vấn bao phủ lại hoàn toàn tỉnh táo. Nếu có thể gã sẽ lựa chọn được chết ngay lúc này! Gã giãy giụa cố gắng lấy chút hơi tàn: “Lữ Tân! Trưởng lão Nội Môn Lữ Tân!”
“Y ở đâu?” Tay phải Mạc Vấn vẫn thít chặt, suýt nữa bóp đứt cổ Chu Khánh Thư.
“Y đã chết! Y đã chết từ năm năm trước! Chết ở sơn môn Tâm Kiếm môn!”
“Còn có ai nữa?”
Chu Khánh Thư thật sự phát điên rồi, toàn bộ cơ thể gần như bị Mạc Vấn phế bỏ, nhưng ý thức của gã lại cực kỳ tỉnh táo. Hai trăm phần trăm đau đớn trên thân thể toàn bộ đều phản ứng đến tinh thần, cổ bị Mạc Vấn bóp chặt đã không thể phát ra thanh âm, chỉ có thể dùng tinh thần điên cuồng đáp lại, truyền ra một loạt tin tức hỗn loạn.
Mạc Vấn khắc sâu loạt tin tức này vào tiềm thức. Buông tay thả Chu Khánh Thư, cổ gã gần như bị nắm đến biến dạng.
Nhìn chằm chằm vào thân hình nửa sống nửa chết trên giường của Chu Khánh Thư một lúc lâu, cuối cùng Mạc Vấn vẫn không lập tức đánh chết gã mà bắt đầu bố trí trong ngoài động phủ. Chờ tất cả mọi thứ đều được bố trí ổn thỏa hắn liền đánh nát đan điền của Chu Khánh Thư, hoàn toàn diệt sạch khả năng hồi phục của gã, sau đó rời đi lặng yên không một tiếng động.
Xoay người nhìn thoáng qua động phủ, thân ảnh Mạc Vấn lại chìm vào trong bóng tối. Khi mặt trời mọc, tia sáng mặt trời đầu tiên soi xuống nơi này thì cả tòa động phủ và toàn bộ cấm trận phòng hộ sẽ tự bạo cùng lúc, đến lúc đó cả tòa động phủ sẽ bị san thành bình địa. Lại để cho Chu Khánh Thư trải qua một canh giờ cuối cùng sống trong tuyệt vọng đau khổ, coi như đó là sự trừng phạt đối với gã.
Giải quyết xong Chu Khánh Thư, giờ Dần vừa mới qua một nửa. Ngày đó Linh Kiếm sư cùng tham gia diệt môn Chú Kiếm Sơn Trang còn có ba người, cùng là trưởng lão Nội Môn. Nhưng mà trong đó Lữ Tân đã chết năm năm trước, không hiểu thần xui quỷ khiến như thế nào y lại chết trong tay Mạc Vấn. Bây giờ còn lại hai người, một người là Kiếm Cương sơ kỳ, một người là Kiếm Cương trung kỳ.
Dựa vào tin tức mà Chu Khánh Thư khai báo, hai gã trưởng lão kia chỉ có một người ở Tông môn, còn một người khác bây giờ đang phải trấn thủ ở một vùng đất quan trọng bên ngoài Vô Vi Kiếm Tông.
Sau một khoảng thời gian không dài lắm Mạc Vấn đã tìm được động phủ của gã trưởng lão Kiếm Cương sơ kỳ ở tại Tông môn. Chỉ có điều không tìm được mục tiêu, chỉ có vài tên Kiếm thị ở lại trong động phủ. Không chút thương hương tiếc ngọc, Mạc Vấn liền bắt vài nữ Linh Kiếm sư thiên kiều bá mị này tra hỏi, sau một hồi lấy được tin tức là gã trưởng lão này tối nay tạm thời làm nhân viên phục vụ ở nơi nghỉ của sứ giả Thượng Tông.
“Sứ giả Thượng Tông?”
Mạc Vấn rời khỏi động phủ, nhìn qua ngọn núi ở chỗ sâu nhất trong Tông môn, con mắt híp lại. Hắn chưa từng nhìn thấy mấy tên sứ giả Thượng Tông kia, nhưng lúc ở Ngoại Môn lại cảm ứng rõ ràng được có bảy cỗ chấn động của cảnh giới Kiếm Nguyên từ sơn môn truyền đến. Bỏ qua ba gã lão tổ Kiếm Nguyên của Vô Vi Kiếm Tông, cũng tức là nếu chạy đến nơi ở của sứ giả Thượng Tông ít nhất cũng có bốn gã cường giả Kiếm Nguyên cảnh! Nếu đuổi tới nơi đó, không thể nghi ngờ là sẽ có rất nhiều nguy hiểm. Hơn nữa từ phương hướng kia hắn cảm nhận được một mối đe dọa, dường như địa phương kia ẩn chứa một mối nguy cơ không giải thích được.
Danh sách chương