Hạ An Nhiên đột nhiên duỗi tay, kéo lấy cổ của Lăng Mặc, thuận thể từ từ chuyển mình. Ngón tay thuận theo ngực của Lăng Mặc vuốt lên trễn, xoa nhẹ ở gáy anh, thong thả ung dung vẽ vài vòng tròn.
Sau đó, liếc qua vị trí cô vừa vẽ vài vòng, cắn một phát...
Đáy mắt Lăng Mặc một mảnh u ám, bàn tay hung ác giữ chặt eo cổ.
Con mèo hoang này học từ đầu bản lĩnh câu dẫn người như này? Hạ An Nhiên mấp máy môi đỏ, “... thế này, đã xem là qua ải chưa?”
Lăng Mặc nheo mắt, “ có chút động tác, cũng giống như là mặt, thường xuyên nhìn, thường xuyên dùng, cảm giác kích thích khống đủ nữa.”
Cơ thể Hạ An Nhiên bất động.
Đây là đang chế động tác quyến rũ của cô bây giờ với trước kia giống nhau sao?
Hạ An Nhiên khó khăn nặn ra nụ cười, “ yên tâm đi, đảm bảo với anh kích thích của mỗi ngày sẽ không giống nhau.”
Khóe miệng Lăng Mặc nhếch lên, “ có chút mong đợi đó."
Hạ An Nhiên nghe ra ý tứ của tên điên này, vậy là xem như qua ải rồi?
Ngay lập tức thở dài một hơi.
Người đứng dưới mái hiên, thật là quá khó khăn.
Chính vào lúc Hạ An Nhiên thở dài liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hạ An Nhiên nhìn sắc trời tối đen. liền biết chắc là Tồn quản gia đem đồ ăn tối đến.
Mấy ngày hôm nay, mỗi ngày ba bữa của cô đều là
Tồn quản gia mang đến.
Có mấy lần Hạ An Nhiên muốn xuống nhà ăn dưới lầu dùng cơm, ở trong phòng này dùng cơm, thật là muốn làm khó cô mà.
Nhưng mà Lăng Mặc một câu từ chối, làm người bị thương là cô đẩy không thể chạy nhảy khắp nơi làm mất thể diện! Hạ An Nhiên vội vàng giữ khoảng cách với Lăng Mặc.
Cảnh tượng ngại ngùng bối rối này nếu như bị Tôn quản gia nhìn thấy, cô còn có thể làm người được sao!
Sau một hồi gõ cửa, Tôn quản gia đẩy cửa đi vào.
Hướng về phía Hạ An Nhiên nhìn một cái, mặt mày đều là sự yêu thích. Có nằm mơ cũng không nghĩ tới, Thiếu phu nhân nhà mình không những thống minh, hơn nữa còn là một đại mỹ nhẫn mười phân vẹn mười.
Có thể nói là cả thành phố Lộ Hải này, rất khó mới có thể tìm được một người xinh đẹp hơn Thiếu phu nhân.
Tôn quản gia rất hài lòng.
Trước kia đối với Hạ An Nhiên không hài lòng, bất mãn không thích hiện tại hoàn toàn tan thành mây khỏi.
Tôn quản gia đẩy xe đồ ăn, giới thiệu nói, “ Thiếu phu nhân, hôm nay có món sườn xào chua ngọt mà cô thích.”
Khẩu vị của Hạ An Nhiên gần đây có chút kỳ lạ.
Trước đây chỉ thích ăn đồ ăn cay, càng cay càng tốt.
Nhưng dạo này lại thích ăn đồ chua ngọt.
Bất kể là sườn xào chua ngọt, thăn heo xào chua ngọt, hay là cá chua ngọt, cổ đều thích ăn.
Hạ An Nhiên nhìn một bàn thức ăn ngon trên xe 3 ngón trỏ di chuyển, liền vội vàng thúc giục Lăng Mặc, Anh xuống nhà ăn dưới lầu đi.
Hạ An Nhiên dùng cơm ở trên lầu, Lăng Mặc dùng cơm ở nhà ăn dưới lầu.
Chỉ là...
Nhìn thấy ánh mắt của con mèo nhỏ phát sáng trong mắt chỉ chứa được mỗi đồ ăn, nhíu lông mày, trầm giọng nói, “ Tôi dùng cơm trên lầu.”
Hạ An Nhiên nhìn 5 món chính và 1 món canh trên xe đồ ăn, cũng đủ cho 2 người ăn.
Miễn cưỡng gật đầu, “ Vậy thì ăn cùng đi.”
Sau khi Tôn quản gia đặt đồ ăn lên trên bàn xong liền chủ động rời đi, để lại không gian riêng cho Thiếu gia và Thiếu phu nhân.
Hạ An Nhiên bưng bát cơm, ăn sườn xào chua ngọt, đặc biệt thỏa mãn, đôi mắt nheo lại vui vẻ.
Lăng Mặc nhìn thấy, nhíu mày.
Sườn xào chua ngọt này có gì ngon sao?
Sau khi gắp một miếng ăn thử, càng nhíu mày sâu hơn, chỉ là thứ chua đến rụng răng như vậy, mà cô vẫn có thể ăn tiếp được sao?
Thế nhưng con mèo hoang nhỏ này lại vô cùng vui vẻ đem sườn xào chua ngọt, củ sen ngâm giấm... đều ăn hết sạch.
Sau khi ăn được tương đối, nhìn thấy bên cạnh vẫn còn một bát canh cá.
Lúc trước khi còn ở cô nhi viện, không có đồ ăn ngon gì, một năm cũng không được ăn mấy bữa thịt, chỉ có thể lén lút một mình đi ra sông mò cá.
Hạ An Nhiên múc một bát nhỏ, vừa uống một ngụm.
Chỉ là…….........
Vốn dĩ cô rất thích uống canh cá, hôm nay mới uống một ngụm, đặc biệt rất không thoải mái, rất muốn ói.
Hạ An Nhiên không nhịn được nữa, bịt miệng, đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh, nôn khan.
Sau đó, liếc qua vị trí cô vừa vẽ vài vòng, cắn một phát...
Đáy mắt Lăng Mặc một mảnh u ám, bàn tay hung ác giữ chặt eo cổ.
Con mèo hoang này học từ đầu bản lĩnh câu dẫn người như này? Hạ An Nhiên mấp máy môi đỏ, “... thế này, đã xem là qua ải chưa?”
Lăng Mặc nheo mắt, “ có chút động tác, cũng giống như là mặt, thường xuyên nhìn, thường xuyên dùng, cảm giác kích thích khống đủ nữa.”
Cơ thể Hạ An Nhiên bất động.
Đây là đang chế động tác quyến rũ của cô bây giờ với trước kia giống nhau sao?
Hạ An Nhiên khó khăn nặn ra nụ cười, “ yên tâm đi, đảm bảo với anh kích thích của mỗi ngày sẽ không giống nhau.”
Khóe miệng Lăng Mặc nhếch lên, “ có chút mong đợi đó."
Hạ An Nhiên nghe ra ý tứ của tên điên này, vậy là xem như qua ải rồi?
Ngay lập tức thở dài một hơi.
Người đứng dưới mái hiên, thật là quá khó khăn.
Chính vào lúc Hạ An Nhiên thở dài liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hạ An Nhiên nhìn sắc trời tối đen. liền biết chắc là Tồn quản gia đem đồ ăn tối đến.
Mấy ngày hôm nay, mỗi ngày ba bữa của cô đều là
Tồn quản gia mang đến.
Có mấy lần Hạ An Nhiên muốn xuống nhà ăn dưới lầu dùng cơm, ở trong phòng này dùng cơm, thật là muốn làm khó cô mà.
Nhưng mà Lăng Mặc một câu từ chối, làm người bị thương là cô đẩy không thể chạy nhảy khắp nơi làm mất thể diện! Hạ An Nhiên vội vàng giữ khoảng cách với Lăng Mặc.
Cảnh tượng ngại ngùng bối rối này nếu như bị Tôn quản gia nhìn thấy, cô còn có thể làm người được sao!
Sau một hồi gõ cửa, Tôn quản gia đẩy cửa đi vào.
Hướng về phía Hạ An Nhiên nhìn một cái, mặt mày đều là sự yêu thích. Có nằm mơ cũng không nghĩ tới, Thiếu phu nhân nhà mình không những thống minh, hơn nữa còn là một đại mỹ nhẫn mười phân vẹn mười.
Có thể nói là cả thành phố Lộ Hải này, rất khó mới có thể tìm được một người xinh đẹp hơn Thiếu phu nhân.
Tôn quản gia rất hài lòng.
Trước kia đối với Hạ An Nhiên không hài lòng, bất mãn không thích hiện tại hoàn toàn tan thành mây khỏi.
Tôn quản gia đẩy xe đồ ăn, giới thiệu nói, “ Thiếu phu nhân, hôm nay có món sườn xào chua ngọt mà cô thích.”
Khẩu vị của Hạ An Nhiên gần đây có chút kỳ lạ.
Trước đây chỉ thích ăn đồ ăn cay, càng cay càng tốt.
Nhưng dạo này lại thích ăn đồ chua ngọt.
Bất kể là sườn xào chua ngọt, thăn heo xào chua ngọt, hay là cá chua ngọt, cổ đều thích ăn.
Hạ An Nhiên nhìn một bàn thức ăn ngon trên xe 3 ngón trỏ di chuyển, liền vội vàng thúc giục Lăng Mặc, Anh xuống nhà ăn dưới lầu đi.
Hạ An Nhiên dùng cơm ở trên lầu, Lăng Mặc dùng cơm ở nhà ăn dưới lầu.
Chỉ là...
Nhìn thấy ánh mắt của con mèo nhỏ phát sáng trong mắt chỉ chứa được mỗi đồ ăn, nhíu lông mày, trầm giọng nói, “ Tôi dùng cơm trên lầu.”
Hạ An Nhiên nhìn 5 món chính và 1 món canh trên xe đồ ăn, cũng đủ cho 2 người ăn.
Miễn cưỡng gật đầu, “ Vậy thì ăn cùng đi.”
Sau khi Tôn quản gia đặt đồ ăn lên trên bàn xong liền chủ động rời đi, để lại không gian riêng cho Thiếu gia và Thiếu phu nhân.
Hạ An Nhiên bưng bát cơm, ăn sườn xào chua ngọt, đặc biệt thỏa mãn, đôi mắt nheo lại vui vẻ.
Lăng Mặc nhìn thấy, nhíu mày.
Sườn xào chua ngọt này có gì ngon sao?
Sau khi gắp một miếng ăn thử, càng nhíu mày sâu hơn, chỉ là thứ chua đến rụng răng như vậy, mà cô vẫn có thể ăn tiếp được sao?
Thế nhưng con mèo hoang nhỏ này lại vô cùng vui vẻ đem sườn xào chua ngọt, củ sen ngâm giấm... đều ăn hết sạch.
Sau khi ăn được tương đối, nhìn thấy bên cạnh vẫn còn một bát canh cá.
Lúc trước khi còn ở cô nhi viện, không có đồ ăn ngon gì, một năm cũng không được ăn mấy bữa thịt, chỉ có thể lén lút một mình đi ra sông mò cá.
Hạ An Nhiên múc một bát nhỏ, vừa uống một ngụm.
Chỉ là…….........
Vốn dĩ cô rất thích uống canh cá, hôm nay mới uống một ngụm, đặc biệt rất không thoải mái, rất muốn ói.
Hạ An Nhiên không nhịn được nữa, bịt miệng, đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh, nôn khan.
Danh sách chương