Tôn quản gia biết mình đã làm sai nên tự trách mình, "Thiếu gia, là do tôi làm không tốt."
Trước đó ông căn bản không biết có kẻ phản bội trong dinh thự đã hạ độc thiếu gia.Nếu không phải đại thiếu phu nhân phát hiện kịp thời thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi nhìn ra chân tướng mọi chuyện vào ngày hôm qua, Tôn quản gia đã cố gắng tìm ra người đứng sau mọi chuyện, những đã xảy ra sự cố.
Lăng Mặc nhíu mắt chặt lại, " Các người không phải là đối thủ của những kẻ đứng sau đó." Làm sao xe của Hạ Đức Hải lại có thể đột nhiên mất lái? Rõ ràng là do những kẻ đứng phía sau làm chuyện này
Tôn quản gia giọng điệu khó khăn nói: "Nếu đại thiếu phu nhận biết cha cô ấy gặp tai nạn, tôi lo lắng cô ấy khó chấp nhận chuyện này..." Cho dù Hạ Đức Hải có xấu xa như thế nào đi nữa, dù sao ông ta cũng là cha của cô ấy.
Lăng Mặc xua tay, "Tôi sẽ lo liệu việc này. Ông đi ra ngoài trước đi."
Tôn quản gia lẳng lặng đi ra ngoài
Lăng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ còn đang ngủ mê man trên giường, lại dùng khăn đắp lên trăn Hạ An Nhiên, cứ như vậy, Lăng Mặc thức trắng đêm chăm sóc cho Hạ An Nhiên.
Ngày hôm sau, khi HạAn Nhiên tỉnh lại đã là buổi trưa, bàng hoàng nhìn thấy Lăng Mặc đang ngồi bên cạnh nhắm mắt.
Trộng có vẻ mệt mỏi, nhưng dù có một thì cũng không thể che được vẻ mặt thanh tú của anh. HạAn Nhiên vui vẻ nhìn anh, Lăng Mặc đột nhiên mở måt ra.
Hạ An Nhiên: “
Thật sự rất xấu hổ khi bị bắt gặp!
Đôi mắt đen của Lăng Mặc nheo lại, môi mỏng mấp máy, "Nhìn đủ chưa?"
HạAn Nhiên nặn ra một nụ cười, ngoan ngoãn vỗ vai anh, "Một người đàn ông đẹp trai, nhìn bao nhiêu cũng không đủ "
Lăng Mặc đến gần giường, đưa tay về phía Hạ An
Nhiền.
HạAn Nhiên sững sờ: nhìn anh ấy xem, anh ấy sắp bóp chết mình sao? Nhưng cuối cùng phát hiện ra rằng bàn tay của Lăng Mặc đang đặt trên trán cô.
HạAn Nhiên chớp mắt mấy cái, hoảng sợ, nhẹ giọng hỏi: "Anh sao vậy?"
Lăng Mặc cảm thấy trán của con mèo hoang nhỏ cũng không còn sốt lắm, vì vậy, giây tiếp theo anh không tự chủ bóp chặt khuôn mặt của cô chán ghét nói: "Tôi còn chưa chết, làm sao cô có thể chết trước tôi!"
Hạ An Nhiên: “
Cái miệng của người đàn ông này thật là độc địa! HạAn Nhiên quay đầu lại, không muốn nghe tên điển này nói thêm nữa.
Nhưng nhìn bầu trời bên ngoài, cô bối rối lẩm bẩm nói: "Tôi nhớ lúc ngủ là trời tối mà? Sao bây giờ lại sáng? Thật kỳ quái
Lăng Mặc ánh mắt lạnh lùng, "Cô đã ngủ một ngày một đêm."
HạAn Nhiên ngẩn ra, “Cái gì?” Lăng Mặc: “Chẳng trách lại béo như vậy!”
HạAn Nhiên hậm hực.
Chính là... khoan đã! Cô ấy ngủ cả ngày lẫn đêm? Còn mặt mũi thì sao? HạÁn Nhiên hoàng sợ muốn đứng dậy.
Nhưng bởi vì động tác đứng dậy quá đột ngột, kéo vết thương sau lưng, cô lập tức thấy đau “aaa” một tiếng.
Lăng Mặc tiến lên đỡ cô, lẩm bẩm nói: "Cô muốn nằm chúng quan tài với tôi sao"
HạAn Nhiên suýt chút nữa đã khóc, "Đừng đùa nữa, tôi đau!"
Lặng Mặc trực tiếp ra lệnh, "Nằm xuống, để tôi xem vết thương."
HạAn Nhiên vốn dĩ muốn vào phòng tắm xem khuôn mặt sưng tấy của cô bây giờ như thế nào.
Nhưng nhìn vẻ mặt vô cùng bình thường của Lăng Mặc, cộng thêm sáng hôm qua cô đã bôi một lớp dày hơn, chẳng lẽ khuôn mặt sưng tấy của cô vẫn chưa biến mất sao?
Nếu như vậy chắc không cần phải lo lắng về khuôn mặt nữa, xử lý vết thương trên lưng trước đã, thực sự rất đau!
HạAn Nhiên ngoan ngoãn nằm xuống, giọng nói run run: "Anh xem nhẹ thổi "
Lặng Mặcbình tĩnh, cẩn thận tháo băng trên lưng ra, vết thương hở ra, máu chảy nhiều, Lắng Mặc khiển trách, "Cô không cử động nhẹ được à?"
Với vẻ mặt lạnh lùng, anh xử lí vết thương đã hở ra cho cô, nhưng oxy già làm sạch vết thường giống như có cái gì đó chấm vào khiến Hạ An Nhiễn "hờ" một tiếng vì đau.
Cuối cùng, cô cay đắng khóc lóc van xin: "Anh có thể nhẹ tay không? Tôi đau quá!"
Lăng Mặc ậm ừ: "Đau mới có thể làm cho cô nhớ kĩ HạAn Nhiên thút thít đáng thương, "Huhu, anh coi thường tôi"
Bác sĩ Bác, đến tái khám, vừa bước đến cửa phòng, chuẩn bị gõ cửa phòng thì thấy cửa đã mở hé nên bước vào
Nhưng vào lúc này, anh nghe thấy giọng một người phụ nữ khóc từ trong phòng, nói "Đau" và "nhẹ" bác sĩ Bác thấy đau lỏng cho sự độc thân của mình.
Trước đó ông căn bản không biết có kẻ phản bội trong dinh thự đã hạ độc thiếu gia.Nếu không phải đại thiếu phu nhân phát hiện kịp thời thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi nhìn ra chân tướng mọi chuyện vào ngày hôm qua, Tôn quản gia đã cố gắng tìm ra người đứng sau mọi chuyện, những đã xảy ra sự cố.
Lăng Mặc nhíu mắt chặt lại, " Các người không phải là đối thủ của những kẻ đứng sau đó." Làm sao xe của Hạ Đức Hải lại có thể đột nhiên mất lái? Rõ ràng là do những kẻ đứng phía sau làm chuyện này
Tôn quản gia giọng điệu khó khăn nói: "Nếu đại thiếu phu nhận biết cha cô ấy gặp tai nạn, tôi lo lắng cô ấy khó chấp nhận chuyện này..." Cho dù Hạ Đức Hải có xấu xa như thế nào đi nữa, dù sao ông ta cũng là cha của cô ấy.
Lăng Mặc xua tay, "Tôi sẽ lo liệu việc này. Ông đi ra ngoài trước đi."
Tôn quản gia lẳng lặng đi ra ngoài
Lăng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ còn đang ngủ mê man trên giường, lại dùng khăn đắp lên trăn Hạ An Nhiên, cứ như vậy, Lăng Mặc thức trắng đêm chăm sóc cho Hạ An Nhiên.
Ngày hôm sau, khi HạAn Nhiên tỉnh lại đã là buổi trưa, bàng hoàng nhìn thấy Lăng Mặc đang ngồi bên cạnh nhắm mắt.
Trộng có vẻ mệt mỏi, nhưng dù có một thì cũng không thể che được vẻ mặt thanh tú của anh. HạAn Nhiên vui vẻ nhìn anh, Lăng Mặc đột nhiên mở måt ra.
Hạ An Nhiên: “
Thật sự rất xấu hổ khi bị bắt gặp!
Đôi mắt đen của Lăng Mặc nheo lại, môi mỏng mấp máy, "Nhìn đủ chưa?"
HạAn Nhiên nặn ra một nụ cười, ngoan ngoãn vỗ vai anh, "Một người đàn ông đẹp trai, nhìn bao nhiêu cũng không đủ "
Lăng Mặc đến gần giường, đưa tay về phía Hạ An
Nhiền.
HạAn Nhiên sững sờ: nhìn anh ấy xem, anh ấy sắp bóp chết mình sao? Nhưng cuối cùng phát hiện ra rằng bàn tay của Lăng Mặc đang đặt trên trán cô.
HạAn Nhiên chớp mắt mấy cái, hoảng sợ, nhẹ giọng hỏi: "Anh sao vậy?"
Lăng Mặc cảm thấy trán của con mèo hoang nhỏ cũng không còn sốt lắm, vì vậy, giây tiếp theo anh không tự chủ bóp chặt khuôn mặt của cô chán ghét nói: "Tôi còn chưa chết, làm sao cô có thể chết trước tôi!"
Hạ An Nhiên: “
Cái miệng của người đàn ông này thật là độc địa! HạAn Nhiên quay đầu lại, không muốn nghe tên điển này nói thêm nữa.
Nhưng nhìn bầu trời bên ngoài, cô bối rối lẩm bẩm nói: "Tôi nhớ lúc ngủ là trời tối mà? Sao bây giờ lại sáng? Thật kỳ quái
Lăng Mặc ánh mắt lạnh lùng, "Cô đã ngủ một ngày một đêm."
HạAn Nhiên hậm hực.
Chính là... khoan đã! Cô ấy ngủ cả ngày lẫn đêm? Còn mặt mũi thì sao? HạÁn Nhiên hoàng sợ muốn đứng dậy.
Nhưng bởi vì động tác đứng dậy quá đột ngột, kéo vết thương sau lưng, cô lập tức thấy đau “aaa” một tiếng.
Lăng Mặc tiến lên đỡ cô, lẩm bẩm nói: "Cô muốn nằm chúng quan tài với tôi sao"
HạAn Nhiên suýt chút nữa đã khóc, "Đừng đùa nữa, tôi đau!"
Lặng Mặc trực tiếp ra lệnh, "Nằm xuống, để tôi xem vết thương."
HạAn Nhiên vốn dĩ muốn vào phòng tắm xem khuôn mặt sưng tấy của cô bây giờ như thế nào.
Nhưng nhìn vẻ mặt vô cùng bình thường của Lăng Mặc, cộng thêm sáng hôm qua cô đã bôi một lớp dày hơn, chẳng lẽ khuôn mặt sưng tấy của cô vẫn chưa biến mất sao?
Nếu như vậy chắc không cần phải lo lắng về khuôn mặt nữa, xử lý vết thương trên lưng trước đã, thực sự rất đau!
HạAn Nhiên ngoan ngoãn nằm xuống, giọng nói run run: "Anh xem nhẹ thổi "
Lặng Mặcbình tĩnh, cẩn thận tháo băng trên lưng ra, vết thương hở ra, máu chảy nhiều, Lắng Mặc khiển trách, "Cô không cử động nhẹ được à?"
Với vẻ mặt lạnh lùng, anh xử lí vết thương đã hở ra cho cô, nhưng oxy già làm sạch vết thường giống như có cái gì đó chấm vào khiến Hạ An Nhiễn "hờ" một tiếng vì đau.
Cuối cùng, cô cay đắng khóc lóc van xin: "Anh có thể nhẹ tay không? Tôi đau quá!"
Lăng Mặc ậm ừ: "Đau mới có thể làm cho cô nhớ kĩ HạAn Nhiên thút thít đáng thương, "Huhu, anh coi thường tôi"
Bác sĩ Bác, đến tái khám, vừa bước đến cửa phòng, chuẩn bị gõ cửa phòng thì thấy cửa đã mở hé nên bước vào
Nhưng vào lúc này, anh nghe thấy giọng một người phụ nữ khóc từ trong phòng, nói "Đau" và "nhẹ" bác sĩ Bác thấy đau lỏng cho sự độc thân của mình.
Danh sách chương