Vì Cát Quang Huy sợ bị người nhà biết chuyện của mình có liên quan tới phụ nữ khác, bọn họ cũng không lãng phí thời gian ở quán trà, nhân lúc vợ của Cát Quang Huy còn chưa tan làm liền cùng hắn về chung cư, lái xe về Cục Công An. Dọc đường, Cát Quang Huy không ngừng oán thán, nói đi nói lại, đơn giản là do bản thân xui xẻo. Đới Húc không nói lời nào, Mã Khải cũng mặc kệ, Phương Viên đương nhiên cũng không rảnh nói gì, có điều từ trong lòng, cô một chút cũng không đồng tình với Cát Quan Huy, trước không nói Cát Quang Huy căn bản không thể chứng minh sau khi tiếp xúc với Trương Ức Dao và Hoàng Tiểu Hồng, hắn có lại liên lạc với họ không, chỉ nói tới mâu thuẫn trong câu chuyện cũng đủ để thấy tất cả đều do "công lao" của một mình hắn. Nếu không phải hắn năm lần bảy lượt có quan hệ không chính đáng với đồng nghiệp nữ, tất cả mâu thuẫn trong chuyện này đã không có. Nếu Cát Quang Huy luôn tự kiểm điểm hành vi của mình, cho dù hiện tại rơi vào cảnh bị hiềm nghi, gia đình nhất định sẽ không trách cứ, mà còn ủng hộ và tin tưởng hắn. Cho nên có một câu hắn nói rất đúng, việc mình làm ra, bản thân phải tự gánh vác hậu quả.
Huống chi hiện tại chuyện khiến Cát Quang Huy thật sự đau đầu ngoài vụ án của Hoàng Tiểu Hồng và Trương Ức Dao còn có vụ tình ái với điều dưỡng thực tập mới mười bảy tuổi. Không biết nếu giấy không thể gói được lửa, chuyện gièm pha này bị vợ hắn biết được, lúc đó không biết cô ấy có thể tiếp tục tha thứ cho hắn không, nếu không tha thứ, có lẽ sẽ dẫn đến ly hôn. Đương nhiên với con người như Cát Quang Huy, hắn sẽ không nhàn rỗi đổi môi trường khác bắt đầu một cuộc sống mới, rất nhanh vận đào hoa sẽ này lại khiến hắn dính vào thị phi. Cũng không biết vợ Cát Quang Huy là người thế nào. Còn cả con cái của họ, nếu ba mẹ ly hôn, liệu tuổi còn nhỏ đã mất đi chỗ dựa hay không, sớm phải học cách dựa vao chính mình đối mặt với gia đình không hoàn chỉnh? Phương Viên thế mà từ vấn đề phẩm hạnh của Cát Quang Huy liên tưởng đến chính mình, nhất thời hoảng hốt.
Cô không biết bản thân bị gì, ngày thường sẽ không vì chuyện không liên quan mà nghĩ tới hoàn cảnh của mình, có lẽ vì càng ngày càng gần tới thời gian kết thúc thực tập, có lẽ vì Lâm Phi Ca đã có định hướng cho tương lai sẵn, rất nhiều yếu tố bên ngoài bắt đầu trở thành áp lực. Tối hôm trước, cô gọi cho ba mẹ, uyển chuyển nói mình sắp tốt nghiệp, câu trả lời của mẹ vẫn là nếu đã mang họ Phương, vậy tìm người họ Phương đi, một mình bà đã vất vả lo cho gia đình của mình, không có sức lực dư thừa, ba cô thì chỉ nói vài câu cổ vũ cho có lệ.
Thời điểm tắt máy, Phương Viên không biết bản thân rốt cuộc có tâm trạng gì, cô chưa từng hi vọng mình có thể giống Lâm Phi Ca, cái gì cũng không cần lo lắng, tất cả đều chờ ba mẹ trải đường. Cô vốn ở ký túc xá của trường, hiện tại ở lại phòng trực của Cục Công An, nhưng sau này? Kết thúc kỳ thực tập, cô sẽ không còn bất cứ liên quan tới Cục Công An thành phố A, sau khi tốt nghiệp, ký túc xá của trường đương nhiên sẽ không thể tiếp tục hỗ trợ cô, ăn gì, ở đâu, tất cả đều phụ thuộc vào kinh tế, bạn bè đồng trang lứa không cần phiền não những vấn đề này, nhưng cô không giống.
Thái độ của mẹ vô cùng rõ ràng, sau khi ly hôn, bà hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Phương, cho nên chuyện nhà họ Phương đừng làm phiền tới bà. Bên chỗ ba, thật ra nếu có khó khăn gì có thể nói với ông, nhưng còn chưa nói hết, điện thoại đã bị vợ ông giật lấy, cái người Phương Viên gọi là dì xưa nay chưa từng nhiệt tình với cô, lúc nào cũng nói con gái lớn rồi phải độc lập, không nên dựa vào gia đình, thậm chí còn nói sau khi tốt nghiệp bước vào xã hội, thời điểm nhận lương nên trở về mời cả nhà một bữa, coi như báo đáp ơn nuôi dạy.
Nếu không phải nghĩ đến mối quan hệ giữa mình với ba, có lẽ không đợi đối phương nói hết Phương Viên đã dập máy, miễn cho bản thân phải buồn bực. Cô vốn không thích những người nói chuyện tàn nhẫn, cảm thấy họ quá tuyệt tình, tới bây giờ cô mới biết, điều tàn khốc nhất không phải nói những lời mắng nhiếc, mà là biết rõ đối phương đang khó khăn, còn cố ý nói chuyện nhẹ nhàng bâng quơ.
"Phương Viên, nghĩ gì vậy? Xuống xe!"
Nghe Mã Khải gọi, Phương Viên hoàn hồn, lúc này mới phát hiện xe đã dừng trước cửa Cục Công An, Đới Húc, Mã Khải, còn có Cát Quang Huy đều đã xuống xe, chỉ còn mình cô ngồi lại, cô bối rối đến mặt đỏ tai hồng, cười ngượng ngùng một tiếng rồi vội đi theo bọn họ. May là có người lạ như Cát Quang Huy, mặc dù tò mò Mã Khải cũng không hỏi gì, điều này đúng lúc cho Phương Viên cơ hội lảng tránh, với tính cách của Mã Khải, nói không chừng sau khi xử lý chuyện của Cát Quang Huy xong, cậu cũng đã quên mất chuyện này.
Đới Húc không quá hiếu kỳ với thái độ bất thường của cô, có điều thời điểm Mã Khải gọi, anh đứng ngoài xe nhìn cô một lúc, chưa từng nói gì, chỉ chuyên tâm xử lý chuyện của Cát Quang Huy, mãi đến khi hoàn thành các bước giám định chữ viết của Cát Quang Huy, tiễn hắn về, thừa dịp Mã Khải rảnh rỗi kêu cậu đi mua buổi tối, nhân lúc không có ai ở đây, anh mới tìm cơ hội ngồi cạnh Phương Viên.
"Có khó khăn gì sao?" Anh hình như sợ mình xúc phạm đến Phương Viên, cẩn thận hỏi.
Phương Viên sửng sốt, không khỏi ngượng ngùng, bản thân đúng là có khó khăn, nhưng khó khăn này không tiện nói với người ngoài, cho nên cô chỉ có thể lắc đầu, cố ý giấu đi vấn đề khiến mình phiền não, lắc đầu: "Không có, chỉ là sắp kết thúc kỳ thực tập, nghĩ đến con đường sau này chưa xác định, lòng hơi mờ mịt."
Đới Húc gật đầu, im lặng hồi lâu. Phương Viên cho rằng cuộc đối thoại giữa họ tới đây kết thúc, không ngờ qua một lúc, Đới Húc bỗng nhiên hỏi: "Sau khi tốt nghiệp, em có tính toán gì không? Không muốn quay lại thành phố A, tiếp tục ở Cục Công An làm cảnh sát sao?"
Phương Viên cười khổ, lắc đầu: "Em không biết, em cũng không biết mình có đường để lựa chọn không. Nếu có thể, em rất muốn trở về, dù sao thực tập lâu như vậy, hoàn cảnh và đồng nghiệp đều quen thuộc hơn một chút. Em sinh ra ở thành phố A, làm việc ở đây đương nhiên thuận buồn xuôi gió hơn đi nơi khác, có điều đây không phải chuyện em có muốn hay không, rất nhiều vấn đề em không thể tự mình giải quyết."
Ban đầu thấy cô lắc đầu, ánh mắt Đới Húc hơi trầm xuống, chờ nghe cô nói hết, ánh mắt anh lần nữa sáng lên, cổ vũ: "Tuy rằng mọi chuyện không thể như ý, nhưng chuyện thành do người, em muốn có kết quả, trước đó phải có hi vọng, sau đó tìm cách nổi lực có được, nếu không sẽ không có nguyện vọng nào được thực hiện. Tôi thấy em trong kỳ thực tập thể hiện rất khá, đây phải không cái nhìn của tôi, sự nỗ lực của em mọi người đều thấy, cho nên nếu em muốn thì cố gắng một chút, ít nhất cũng phải tranh đua một lần, đúng không? Thành công mọi người đều vui mừng, nếu thất bại, ít nhất sẽ không có tiếc nuối."
Phương Viên cười gật đầu, tuy rằng vì bản thân cố tình giấy giếm, Đới Húc chỉ cổ vũ an ủi mình, không hề cho lời khuyên, có điều sự khẳng định của anh vẫn khiến Phương Viên kiên định thêm một chút, tinh thần không còn xuống dốc nữa.
"Còn nữa,"Sau khi nói xong những lời này, Đới Húc im lặng một lát, bỗng nhiên nói tiếp, "Ngoại trừ công việc, nếu có khó khăn gì, cho dù sau khi kỳ thực tập kết thúc, bất cứ lúc nào em cũng có thể tìm tôi."
Thời điểm nói chuyện, thái độ của anh vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ lười biếng ngày thường, trong nháy mắt nghe anh nói như vậy, Phương Viên không chút nghi ngờ thành ý của anh, nghĩ lại từ lúc bắt đầu thực tập tới giờ, Đới Húc luôn giúp đỡ cô, cho dù không khoa trương, nhưng Phương Viên đều nhớ rõ.
Có lẽ đây cũng là nguyên nhân sau cô muốn quay lại nơi này sau khi tốt nghiệp, ban đầu tới thành phố A, tuy rằng đây là quê hương của cô, nhưng nơi này không có gia đình, cô từng muốn trốn tránh, nhưng bây giờ lại hi vọng có thể tranh thủ cơ hội ở lại, dù sao, nơi này có Đới Húc luôn quan tâm tới thực tập sinh, còn có chị Cố Tiểu Phàm hòa đồng vui vẻ, Hàn Nhạc Nhạc đơn thuần ngay thẳng...
Mã Khải cuối cùng cũng đi mua bữa tối về, cậu chia đồ ăn cho Phương Viên và Đới Húc, vừa ăn vừa đánh giá Cát Quang Huy đã rời đi, hàn huyên mấy câu, phát hiện Phương Viên không hé răng, Đới Húc cũng không đáp lại qua nhiều, hai người ít nhiều đều không tập trung, điều này khiến cậu vô cùng kinh ngạc, không khỏi nghĩ tới Phương Viên khi nãy tràn ngập tâm sự: "Sao em cảm thấy bầu không khí chỗ chúng ta hôm nay có gì đó không đúng nhỉ? Ban đầu là Phương Viên không tập trung, hiện tại là lão Đới anh ít nói hơn trước, hai người có chuyện gì sao? Hay là em đã bỏ lỡ điều gì?"
"Không phải em không cẩn thận bỏ lỡ điều gì, tại em quá quan tâm vụ án mà thôi." Đới Húc thuận miệng trêu Mã Khải, cho dù cách nói chuyện của anh trước sau vẫn nhẹ nhàng như một, nhưng người tinh tường vẫn có thể anh đang có phiền muộn, chẳng qua cố gắng che giấu mà thôi.
May là Mã Khải không phải người nhạy cảm, trước nay cậu cũng không giỏi xem mặt đoán ý, nên nghe Đới Húc nói vậy liền coi là thật, gãi đầu: "Không phải chúng ta vừa có thu hoạch sao? Cát Quang Huy vừa xuất hiện, liền xác định được mối liên quan giữa Trương Ức Dao và Hoàng Tiểu Hồng, Cát Quang Huy chính là nhân vật mấu chốt, cũng là một phát hiện vô cùng quan trọng! Đáng lẽ vì chuyện này chúng ta nên cảm thấy phấn chấn đúng không? Sao anh giống như không được vui vậy?"
"Cậu cảm thấy vụ án này đơn giản thế thôi?" Đới Húc hỏi Mã Khải.
Mã Khải sửng sốt: "Ý anh là sao? Vụ án giết người liên hoàn, quan trọng nhất không phải tìm ra mối liên quan giữa những nạn nhân à? Cát Quang Huy chính là chỗ giao nhau, hơn nữa hắn cũng không chứng minh được bản thân có tiếp xúc với Trương Ức Dao và Hoàng Tiểu Hồng ở ngoài hay không. À đúng rồi, còn cả con dấu của hắn, món đồ lớn như vậy, hắn nói làm mất, mất ở đâu cũng không biết, lỡ không phải bị mất thì sao? Nếu hắn cố ý giấu đi, làm bộ con dấu bị mất để vụ việc giống như có người vu oan cho hắn thì thế nào? Anh xem mấy năm nay hắn thường xuyên thay đổi nơi công tác, ai biết lúc trước có phải hắn đã gây ra chuyện gì nên mới trốn đi hay không? Tuy em không có kinh nghiệm, nhưng đôi khi sự việc không phức tạp như vậy, nếu bản thân phức tạp hóa vấn đề, ngược lại không thể nhìn ra động cơ của vụ án, đúng không?"
"Em nói vậy không sai." Đới Húc gật đầu, cho Mã Khải một sự khẳng định, "Động cơ vụ án này tôi cũng không nghĩ nó quá phức tạp, nhưng em cảm thấy Cát Quang Huy có đủ động cơ sao?"
"Có, việc này em sớm đã nghĩ tới." Mã Khải ưỡn ngực, tỏ vẻ mình đã đoán trước.
"Được, vậy em nói nghe xem." Đới Húc gật đầu, làm ra bộ dáng chăm chú lắng nghe.
Huống chi hiện tại chuyện khiến Cát Quang Huy thật sự đau đầu ngoài vụ án của Hoàng Tiểu Hồng và Trương Ức Dao còn có vụ tình ái với điều dưỡng thực tập mới mười bảy tuổi. Không biết nếu giấy không thể gói được lửa, chuyện gièm pha này bị vợ hắn biết được, lúc đó không biết cô ấy có thể tiếp tục tha thứ cho hắn không, nếu không tha thứ, có lẽ sẽ dẫn đến ly hôn. Đương nhiên với con người như Cát Quang Huy, hắn sẽ không nhàn rỗi đổi môi trường khác bắt đầu một cuộc sống mới, rất nhanh vận đào hoa sẽ này lại khiến hắn dính vào thị phi. Cũng không biết vợ Cát Quang Huy là người thế nào. Còn cả con cái của họ, nếu ba mẹ ly hôn, liệu tuổi còn nhỏ đã mất đi chỗ dựa hay không, sớm phải học cách dựa vao chính mình đối mặt với gia đình không hoàn chỉnh? Phương Viên thế mà từ vấn đề phẩm hạnh của Cát Quang Huy liên tưởng đến chính mình, nhất thời hoảng hốt.
Cô không biết bản thân bị gì, ngày thường sẽ không vì chuyện không liên quan mà nghĩ tới hoàn cảnh của mình, có lẽ vì càng ngày càng gần tới thời gian kết thúc thực tập, có lẽ vì Lâm Phi Ca đã có định hướng cho tương lai sẵn, rất nhiều yếu tố bên ngoài bắt đầu trở thành áp lực. Tối hôm trước, cô gọi cho ba mẹ, uyển chuyển nói mình sắp tốt nghiệp, câu trả lời của mẹ vẫn là nếu đã mang họ Phương, vậy tìm người họ Phương đi, một mình bà đã vất vả lo cho gia đình của mình, không có sức lực dư thừa, ba cô thì chỉ nói vài câu cổ vũ cho có lệ.
Thời điểm tắt máy, Phương Viên không biết bản thân rốt cuộc có tâm trạng gì, cô chưa từng hi vọng mình có thể giống Lâm Phi Ca, cái gì cũng không cần lo lắng, tất cả đều chờ ba mẹ trải đường. Cô vốn ở ký túc xá của trường, hiện tại ở lại phòng trực của Cục Công An, nhưng sau này? Kết thúc kỳ thực tập, cô sẽ không còn bất cứ liên quan tới Cục Công An thành phố A, sau khi tốt nghiệp, ký túc xá của trường đương nhiên sẽ không thể tiếp tục hỗ trợ cô, ăn gì, ở đâu, tất cả đều phụ thuộc vào kinh tế, bạn bè đồng trang lứa không cần phiền não những vấn đề này, nhưng cô không giống.
Thái độ của mẹ vô cùng rõ ràng, sau khi ly hôn, bà hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Phương, cho nên chuyện nhà họ Phương đừng làm phiền tới bà. Bên chỗ ba, thật ra nếu có khó khăn gì có thể nói với ông, nhưng còn chưa nói hết, điện thoại đã bị vợ ông giật lấy, cái người Phương Viên gọi là dì xưa nay chưa từng nhiệt tình với cô, lúc nào cũng nói con gái lớn rồi phải độc lập, không nên dựa vào gia đình, thậm chí còn nói sau khi tốt nghiệp bước vào xã hội, thời điểm nhận lương nên trở về mời cả nhà một bữa, coi như báo đáp ơn nuôi dạy.
Nếu không phải nghĩ đến mối quan hệ giữa mình với ba, có lẽ không đợi đối phương nói hết Phương Viên đã dập máy, miễn cho bản thân phải buồn bực. Cô vốn không thích những người nói chuyện tàn nhẫn, cảm thấy họ quá tuyệt tình, tới bây giờ cô mới biết, điều tàn khốc nhất không phải nói những lời mắng nhiếc, mà là biết rõ đối phương đang khó khăn, còn cố ý nói chuyện nhẹ nhàng bâng quơ.
"Phương Viên, nghĩ gì vậy? Xuống xe!"
Nghe Mã Khải gọi, Phương Viên hoàn hồn, lúc này mới phát hiện xe đã dừng trước cửa Cục Công An, Đới Húc, Mã Khải, còn có Cát Quang Huy đều đã xuống xe, chỉ còn mình cô ngồi lại, cô bối rối đến mặt đỏ tai hồng, cười ngượng ngùng một tiếng rồi vội đi theo bọn họ. May là có người lạ như Cát Quang Huy, mặc dù tò mò Mã Khải cũng không hỏi gì, điều này đúng lúc cho Phương Viên cơ hội lảng tránh, với tính cách của Mã Khải, nói không chừng sau khi xử lý chuyện của Cát Quang Huy xong, cậu cũng đã quên mất chuyện này.
Đới Húc không quá hiếu kỳ với thái độ bất thường của cô, có điều thời điểm Mã Khải gọi, anh đứng ngoài xe nhìn cô một lúc, chưa từng nói gì, chỉ chuyên tâm xử lý chuyện của Cát Quang Huy, mãi đến khi hoàn thành các bước giám định chữ viết của Cát Quang Huy, tiễn hắn về, thừa dịp Mã Khải rảnh rỗi kêu cậu đi mua buổi tối, nhân lúc không có ai ở đây, anh mới tìm cơ hội ngồi cạnh Phương Viên.
"Có khó khăn gì sao?" Anh hình như sợ mình xúc phạm đến Phương Viên, cẩn thận hỏi.
Phương Viên sửng sốt, không khỏi ngượng ngùng, bản thân đúng là có khó khăn, nhưng khó khăn này không tiện nói với người ngoài, cho nên cô chỉ có thể lắc đầu, cố ý giấu đi vấn đề khiến mình phiền não, lắc đầu: "Không có, chỉ là sắp kết thúc kỳ thực tập, nghĩ đến con đường sau này chưa xác định, lòng hơi mờ mịt."
Đới Húc gật đầu, im lặng hồi lâu. Phương Viên cho rằng cuộc đối thoại giữa họ tới đây kết thúc, không ngờ qua một lúc, Đới Húc bỗng nhiên hỏi: "Sau khi tốt nghiệp, em có tính toán gì không? Không muốn quay lại thành phố A, tiếp tục ở Cục Công An làm cảnh sát sao?"
Phương Viên cười khổ, lắc đầu: "Em không biết, em cũng không biết mình có đường để lựa chọn không. Nếu có thể, em rất muốn trở về, dù sao thực tập lâu như vậy, hoàn cảnh và đồng nghiệp đều quen thuộc hơn một chút. Em sinh ra ở thành phố A, làm việc ở đây đương nhiên thuận buồn xuôi gió hơn đi nơi khác, có điều đây không phải chuyện em có muốn hay không, rất nhiều vấn đề em không thể tự mình giải quyết."
Ban đầu thấy cô lắc đầu, ánh mắt Đới Húc hơi trầm xuống, chờ nghe cô nói hết, ánh mắt anh lần nữa sáng lên, cổ vũ: "Tuy rằng mọi chuyện không thể như ý, nhưng chuyện thành do người, em muốn có kết quả, trước đó phải có hi vọng, sau đó tìm cách nổi lực có được, nếu không sẽ không có nguyện vọng nào được thực hiện. Tôi thấy em trong kỳ thực tập thể hiện rất khá, đây phải không cái nhìn của tôi, sự nỗ lực của em mọi người đều thấy, cho nên nếu em muốn thì cố gắng một chút, ít nhất cũng phải tranh đua một lần, đúng không? Thành công mọi người đều vui mừng, nếu thất bại, ít nhất sẽ không có tiếc nuối."
Phương Viên cười gật đầu, tuy rằng vì bản thân cố tình giấy giếm, Đới Húc chỉ cổ vũ an ủi mình, không hề cho lời khuyên, có điều sự khẳng định của anh vẫn khiến Phương Viên kiên định thêm một chút, tinh thần không còn xuống dốc nữa.
"Còn nữa,"Sau khi nói xong những lời này, Đới Húc im lặng một lát, bỗng nhiên nói tiếp, "Ngoại trừ công việc, nếu có khó khăn gì, cho dù sau khi kỳ thực tập kết thúc, bất cứ lúc nào em cũng có thể tìm tôi."
Thời điểm nói chuyện, thái độ của anh vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ lười biếng ngày thường, trong nháy mắt nghe anh nói như vậy, Phương Viên không chút nghi ngờ thành ý của anh, nghĩ lại từ lúc bắt đầu thực tập tới giờ, Đới Húc luôn giúp đỡ cô, cho dù không khoa trương, nhưng Phương Viên đều nhớ rõ.
Có lẽ đây cũng là nguyên nhân sau cô muốn quay lại nơi này sau khi tốt nghiệp, ban đầu tới thành phố A, tuy rằng đây là quê hương của cô, nhưng nơi này không có gia đình, cô từng muốn trốn tránh, nhưng bây giờ lại hi vọng có thể tranh thủ cơ hội ở lại, dù sao, nơi này có Đới Húc luôn quan tâm tới thực tập sinh, còn có chị Cố Tiểu Phàm hòa đồng vui vẻ, Hàn Nhạc Nhạc đơn thuần ngay thẳng...
Mã Khải cuối cùng cũng đi mua bữa tối về, cậu chia đồ ăn cho Phương Viên và Đới Húc, vừa ăn vừa đánh giá Cát Quang Huy đã rời đi, hàn huyên mấy câu, phát hiện Phương Viên không hé răng, Đới Húc cũng không đáp lại qua nhiều, hai người ít nhiều đều không tập trung, điều này khiến cậu vô cùng kinh ngạc, không khỏi nghĩ tới Phương Viên khi nãy tràn ngập tâm sự: "Sao em cảm thấy bầu không khí chỗ chúng ta hôm nay có gì đó không đúng nhỉ? Ban đầu là Phương Viên không tập trung, hiện tại là lão Đới anh ít nói hơn trước, hai người có chuyện gì sao? Hay là em đã bỏ lỡ điều gì?"
"Không phải em không cẩn thận bỏ lỡ điều gì, tại em quá quan tâm vụ án mà thôi." Đới Húc thuận miệng trêu Mã Khải, cho dù cách nói chuyện của anh trước sau vẫn nhẹ nhàng như một, nhưng người tinh tường vẫn có thể anh đang có phiền muộn, chẳng qua cố gắng che giấu mà thôi.
May là Mã Khải không phải người nhạy cảm, trước nay cậu cũng không giỏi xem mặt đoán ý, nên nghe Đới Húc nói vậy liền coi là thật, gãi đầu: "Không phải chúng ta vừa có thu hoạch sao? Cát Quang Huy vừa xuất hiện, liền xác định được mối liên quan giữa Trương Ức Dao và Hoàng Tiểu Hồng, Cát Quang Huy chính là nhân vật mấu chốt, cũng là một phát hiện vô cùng quan trọng! Đáng lẽ vì chuyện này chúng ta nên cảm thấy phấn chấn đúng không? Sao anh giống như không được vui vậy?"
"Cậu cảm thấy vụ án này đơn giản thế thôi?" Đới Húc hỏi Mã Khải.
Mã Khải sửng sốt: "Ý anh là sao? Vụ án giết người liên hoàn, quan trọng nhất không phải tìm ra mối liên quan giữa những nạn nhân à? Cát Quang Huy chính là chỗ giao nhau, hơn nữa hắn cũng không chứng minh được bản thân có tiếp xúc với Trương Ức Dao và Hoàng Tiểu Hồng ở ngoài hay không. À đúng rồi, còn cả con dấu của hắn, món đồ lớn như vậy, hắn nói làm mất, mất ở đâu cũng không biết, lỡ không phải bị mất thì sao? Nếu hắn cố ý giấu đi, làm bộ con dấu bị mất để vụ việc giống như có người vu oan cho hắn thì thế nào? Anh xem mấy năm nay hắn thường xuyên thay đổi nơi công tác, ai biết lúc trước có phải hắn đã gây ra chuyện gì nên mới trốn đi hay không? Tuy em không có kinh nghiệm, nhưng đôi khi sự việc không phức tạp như vậy, nếu bản thân phức tạp hóa vấn đề, ngược lại không thể nhìn ra động cơ của vụ án, đúng không?"
"Em nói vậy không sai." Đới Húc gật đầu, cho Mã Khải một sự khẳng định, "Động cơ vụ án này tôi cũng không nghĩ nó quá phức tạp, nhưng em cảm thấy Cát Quang Huy có đủ động cơ sao?"
"Có, việc này em sớm đã nghĩ tới." Mã Khải ưỡn ngực, tỏ vẻ mình đã đoán trước.
"Được, vậy em nói nghe xem." Đới Húc gật đầu, làm ra bộ dáng chăm chú lắng nghe.
Danh sách chương