"Vậy phải làm sao đây?" Đới Húc nhìn hắn, tỏ vẻ bất lực, "Anh yêu cầu chúng tôi đưa ra chứng từ chứng minh thân phận, chúng tôi làm rồi, chúng tôi yêu cầu anh chứng minh thân phận, nhưng anh lại chứng minh không được..."
"Đúng thế, bản thân không chứng minh được, vừa rồi còn đòi chứng từ của người ta." Khi nãy thời điểm Đới Húc và Phương Viên bị hỏi chứng từ, người vây xem đều giúp tên đàn ông kia, dù sao cũng chỉ là xem náo nhiệt mà thôi, hiện tại lập trường của họ liền thay đổi.
Tên đàn ông kia xấu hổ, vội giải thích: "Tôi chỉ nói không có chứng từ, không có nghĩa tôi không có chứng cứ, tôi có giấy phân công công tác, nếu anh chị muốn xem, tôi có thể cho anh chị xem một chút."
Đới Húc gật đầu. Tên kia lú này mới từ trong túi lấy ra giấy phân công công tác, Đới Húc nhận lấy xem, gật đầu: "À, anh tên Hướng Văn Ngạn đúng không, đúng là làm cho Life Daily của thành phố A. Vừa rồi anh phỏng vấn sao? Nhưng anh không có chứng từ phóng viên, chỉ có giấy phân công công tác mà thôi, tôi chỉ có thể đoán anh làm cho nhà soạn báo, không có cách nào xác định anh rốt cuộc có phải phóng viên, có quyền phỏng vấn hay không."
"Sao tôi lại không có quyền phỏng vấn? Tôi chẳng qua chưa chính thức vào biên chế mà thôi, anh không thể vì vậy mà phủ nhận công việc của tôi." Cái người tên Hướng Văn Ngạn kia tỏ vẻ bất mãn với Đới Húc, hắn giật lấy giấy phân công công tác của mình, nói, "Hơn nữa tôi chỉ ở đây phỏng vấn người vây xem, không hề quấy rầy tới công việc của anh chị, cho nên anh chị không có quyền can thiệp. Xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi có trách nhiệm tìm hiểu quan điểm của người dân, người dân cũng có quyền phát biểu, anh chị không có quyền can thiệp."
"Bình thường anh phỏng vấn và đưa tin chúng tôi sẽ không can thiệp, nhưng chuyện này chúng tôi chỉ mới tiếp nhận, tính chất sự việc thế nào còn chưa có kết luận, hiện tại anh phỏng vấn người dân không thành vấn đề, nhưng hi vọng thời điểm viết bài anh có thể dùng thái độ nghiêm túc mà làm việc, đừng khuếch đại hay bịa đặt sự thật, trước khi chúng tôi đưa ra xác minh thì đừng tự tiện suy đoán, càng đừng đi hỏi người không rõ. Như vậy kết luận có được chẳng có ý nghĩa gì cả." Thái độ của Đới Húc không quá nghiêm túc, nhưng cách nói chuyện rõ ràng là cảnh cáo.
Hướng Văn Ngạn cười cười: "Tôi tự biết đúng mực, dù sao tôi cũng là người chuyên nghiệp trong cái ngành này, nhưng anh không phải, công việc ngày thường của chúng tôi là giao tiếp với mọi người, dùng sự thật để nói chuyện, còn anh chị... Kỹ năng giao tiếp của anh chị hẳn đều thể hiện trong phòng thẩm vấn đúng không? Cho nên xét về cách hành văn, vẫn là chúng tôi tốt hơn, vì thế với cương vị là phóng viên, tôi sẽ làm tốt công việc của mình. Vì thế ai lo chuyện người nấy, đừng xen vào chuyện của người khác!"
"Đúng thế, trên mạng luôn nói cảnh sát suốt ngày chỉ biết thẩm vấn dùng hình, đều là đám người dã man." Trong đám người có một người thì thầm, những người khác nghe thấy cũng khe khẽ bàn luận.
"Đúng thế, dù làm nghề nào cũng phải hoàn thành tốt bổn phận." Đới Húc gật đầu, không hề tức giận, "Cho nên tốt nhất là đưa tin đúng sự thật, đừng vì thăng tiến trong công việc mà cố ý đi kích động, khủng hoảng cảm xúc của người khác. Anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi không nói gì anh cả, tôi chỉ nhắc nhở anh sau này đừng như vậy."
Hướng Văn Ngạn cười khinh miệt, giống như coi lời Đới Húc nói là gió thoảng bên tai. Hắn xoay người bỏ đi, có điều không phải định trở về, mà đổi nơi khác tiếp tục quay phim chụp ảnh và dò hỏi người vây xem. Không biết cố ý hay vô tình, Hướng Văn Ngạn không đi xa, câu hỏi đầu tiên chính là "Đối với chuyện công viên trò chơi xảy ra án mạng bạn cảm thấy thế nào? Có cảm thấy bất an không?". Người được hắn phỏng vấn là một cô gái trẻ, vốn không biết vì sao ở đây nhiều người vây xem như vậy, kết quả nghe Hướng Văn Ngạn hỏi liền sợ tới tái mặt, vội kéo bạn trai rời đi. Xung quanh vẫn có người chưa biết gì vây lại xem náo nhiệt, cũng vì vấn đề này mà sợ hãi, có người lựa chọn rời đi, có người chọn ghé tai bàn luận, nhất thời đám người mồm năm miệng mười tùy tiện suy đoán, cái gì cũng có.
Phương Viên cau mày, rất phản cảm với thái độ và hành vi của Hướng Văn Ngạn.
Đới Húc vỗ vai kia, nhìn về phía xe đang đỗ: "Đi thôi, chúng ta còn rất nhiều việc phải làm, việc này không đáng để phiền lòng, vốn dĩ lúc tới tôi đã lo nơi náo nhiệt như vậy xảy ra chuyện sẽ thu hút người bên truyền thông tới, không ngờ hành động của họ lại nhanh thế. Có điều tại thời điểm này tôi không muốn có tranh chấp với hắn, để việc nhỏ hóa lớn, đối với chúng ta không có ích lợi gì. Thà trở về hỏi pháp y Lưu tình hình thế nào rồi vẫn hơn."
Phương Viên gật đầu, cô biết nếu có kẻ cố tình kích động dư luận, công việc của họ sẽ càng khó khăn. Vì thế cô không chú ý tới Hướng Văn Ngạn kia nữa, cùng Đới Húc về chỗ đỗ xe tìm pháp y Lưu.
"Pháp y Lưu, là sọ người sao?" Đới Húc bảo Phương Viên lên xe ngồi, còn mình đứng ở cửa, dáng người cao to của anh đứng ở cửa xe như vậy như tạo thành bức tường chắn, người muốn xem náo nhiệt cách đó không xa cho dù duỗi dài cổ cũng không thể nhìn thấy gì.
Pháp y Lưu gật đầu: "Là sọ người, bên trên có rất nhiều dấu vân tay khác nhau, có lẽ vì du khách tới tham quan nhà ma sờ vào, rốt cuộc có vân tay của hung thủ không còn rất khó nói, cái mùa này mang bao tay ra ngoài đường vẫn có một số người, nếu thật là vậy thì cần tốn thêm thời gian đối chiếu."
"Từ tình huống hiện tại có thể nhìn ra vấn đề gì không?" Phương Viên vừa hỏi vừa quan sát đầu lâu trong tay pháp y Lưu.
"A? Đây không phải cô bé khi trước thực tập sao? Tốt nghiệp rồi quay về à?" Nghe Phương Viên hỏi, pháp y Lưu ngẩng đâu nhìn cô, cảm thấy có hơi quen mắt, rất nhanh liền nhớ ra cô gái để lại cho mình ấn tượng không tồi, "Trên sọ này không có vết xương nứt, nên trên cơ bản có thể kết luận thời điểm nạn nhân bị sát hại vết thương trí mạng không ở trên đầu, có thể loại trừ bị khả năng đập vào đầu dẫn tới tử vong, hai người xem, đây là phần nối của cô với sọ, cổ người chết bị ai đó dùng lưỡi cưa thô bạo cưa ra, từ vị trí cắt mà phán đoán người thao tác không thuộc thành phần tri thức của lĩnh vực y tế, ngay cả chặt heo giết bò cũng không phải."
"Có nghĩa là hung thủ lần này chúng ta gặp chỉ là người bình thường?" Đới Húc hỏi, "Cái sọ này nhìn qua không giống rất nhiều năm trước, nếu là người bình thường làm, vì sao tổ chức da và bên trên đều không còn, chỉ còn lại cái sọ trơn bóng?"
"Vấn đề này không khó để giải thích, đương nhiên, hiện tại đây chỉ là phỏng đoán và cảm giác của cá nhân tôi, tôi nói ra để hai người tham khảo." Pháp y Lưu chỉ vào đầu lâu, "Đầu tiên đây là một sọ người hoàn chỉnh, tổ chức não vẫn còn, dựa vào trạng thái, trọng lượng và màu sắc, tôi cho rằng cái sọ này đã bị nấu chín."
"Nấu chín?" Phỏng đoán to gan này khiến Phương Viên khiếp sợ.
Pháp y Lưu gật đầu: "Có phải cảm thấy rất đáng sợ không? Không phải người ngoài nghề không thể làm ra chuyện này, có đôi khi người ngoài nghề lắm chiêu ngược lại không thể tưởng tượng được, ngoài màu sắc và trạng thái của sọ người, đúng như Đới Húc nói, bề ngoài vô cùng sạch sẽ, hơn nữa bản thân sọ người lại không phù hợp với trạng thái hư thối, tôi cho rằng sau khi hung thủ giết người, cưa phần đầu ra, dùng nước sôi nấu chín, sau đó lột bỏ da thịt trên mặt, rửa sạch sẽ, mới tìm cơ hội đưa tới nhà ma."
"Có nghĩa là thời điểm tử vong cách đây không lâu?" Đới Húc xác nhận với pháp y Lưu.
Pháp y Lưu gật đầu: "Quan điểm cá nhân của tôi là thế, vì tổ chức não vẫn còn, đương nhiên nếu không nấu chín, mùi có lẽ sẽ nặng hơn, nhưng trong mùa này, cho dù có nấu chín hay không, tốc độ biến chất sẽ nhanh hơn những mùa khác, hiện tại mùi của sọ người này không tính là nặng, cho nên nếu không thu hút ruồi bọ, chúng ta sẽ không cảm nhận rõ ràng, vừa rồi lúc vào nhà ma, bên trong vì tạo bầu không khí nên hạ nhiệt độ xuống thấp, như thế có thể làm chậm tốc độ hư thối của não người, ức chế mùi lạ, có điều hiệu quả vẫn có hạn, vì thế thời gian người đưa sọ người này vào nhà ma cũng chỉ mới gần đây, nhật ký theo dõi hai người điều tra có không?"
Đới Húc thở dài: "Thật trùng hợp, cố tình mấy ngày trước camera theo dõi bị hỏng, không quay được gì, thời gian một tuần trước đó cũng không quay lại."
"Liệu có phải do nhân viên giở trò không? Cho nên mới ngụy tạo cái gọi là trục trặc thiết bị theo dõi?" Phương Viên vẫn nghi ngờ chuyện này, sau khi nghe pháp y Lưu nói đầu lâu kia từng bị nấu chín, dạ dày của cô bắt đầu không thoải mái.
"Việc này tôi không quá lo lắng, dù sao để làm tê liệt hệ thống giám sát mà không để lại dấu vết không phải ai cũng có thể làm được, trừ phi người này rất quen thuộc hệ thống giám sát, tự mình làm hư, sau đó bỏ đầu lâu vào, khả năng này em cảm thấy có ổn không?" Đới Húc không tán đồng quan điểm của Phương Viên, "Nhân viên làm việc ra ra vào vào, căn bản không để lại nghi ngờ, cho dù có nhân viên ngông nghênh mang đầu lâu vào giấu, có ai cảm thấy bất thường không? Chỉ sợ mọi người chỉ coi đối phương đang tu sửa lại đạo cụ trang trí mà thôi."
Phương Viên suy nghĩ một lúc, cảm thấy ý của Đới Húc cũng hợp lý, cô đột nhiên nhớ lại một chuyện nhân viên dẫn đường khi nãy kể với họ: "Đúng rồi, không phải mỗi nhân viên nhà ma đều đều đeo thiết bị định vị sao? Thứ đó có được ghi lại không? Chúng ta tiến hành kiểm tra, liệu có trợ giúp cho việc bài trừ hiềm nghi với nhân viên ở đây? Cho dù bọn họ có điều kiện mang đầu lâu vào mà không ai biết, muốn hoàn thành kế hoạch của mình, hắn cũng phải hoạt động gần Núi Đầu Lâu, vừa rồi em có quan sát gần Núi Đầu Lâu không có sắp xếp nhân vật giả quỷ, cho nên ngày thường sẽ không có nhân viên công tác ra vào, nếu có, hẳn sẽ lưu lại, chúng ta cũng tiện phán đoán."
Đới Húc không nói gì, pháp y Lưu cười khen ngợi: "Có vẻ như lần này đội các cậu có thêm một trợ thủ đắc lực rồi! Thời này không có nhiều cô bé vừa thông minh vừa chịu khó đâu."
"Đúng vậy." Đới Húc cười ha ha, "Cô bé này khó khăn lắm đội chúng tôi mới tranh thủ được!"
Pháp y Lưu lại khen Phương Viên thêm vài câu, nói cô từ lúc thực tập đã thể hiện sự bình tĩnh và dũng cảm, hiện tại mới vào nghề đã đạt đến trình độ này, tương lai chắc chắn càng phát triển.
Phương Viên được khen tới xấu hổ.
Tiếp theo, Đới Húc dẫn Phương Viên đi tìm quản lý phụ trách nhà ma, muốn anh ta hỗ trợ thu lại tất cả thiết bị định vị trên người nhân viên công tác nhà ma, tuy rằng nhân số không ít, tốn khá nhiều thời gian, có điều đa số nhân viên hoạt động bên trong đều là giả quỷ, cho nên để tránh du khách bị dọa sợ mà làm ra hành động không lý trí, cho nên nhà ma trông có vẻ như mê cung nhưng trên thực tế chia từng khu A B C D rất rõ ràng, Đới Húc và Phương Viên liền theo trình tự đó điều tra. Quản lý vô cùng căng thẳng, tới tình hình này, anh ta cũng nhận ra chắc chắn đã xảy ra chuyện, tạm thời chưa xác định chuyện này có liên quan tới nhân viên của anh ta hay không càng khiến anh ta lo lắng.
Đới Húc và Phương Viên cẩn thận kiểm tra một lần, nhật ký định vị của nhân viên dường như đều không có vấn đề, trong mấy ngày gần đây, ngoại trừ đi ngang qua Núi Đầu Lâu, hôm nay trước khi nhận khách thì khu vực đó không có nhân viên nào hoạt động. Do vậy, bước đầu bài trừ hiềm nghi nhân viên nhà ma gây án, Đới Húc yêu cầu quản lý cung cấp thông tin của những người này, phòng sau này cần thiết còn tiện liên lạc.
"Đúng thế, bản thân không chứng minh được, vừa rồi còn đòi chứng từ của người ta." Khi nãy thời điểm Đới Húc và Phương Viên bị hỏi chứng từ, người vây xem đều giúp tên đàn ông kia, dù sao cũng chỉ là xem náo nhiệt mà thôi, hiện tại lập trường của họ liền thay đổi.
Tên đàn ông kia xấu hổ, vội giải thích: "Tôi chỉ nói không có chứng từ, không có nghĩa tôi không có chứng cứ, tôi có giấy phân công công tác, nếu anh chị muốn xem, tôi có thể cho anh chị xem một chút."
Đới Húc gật đầu. Tên kia lú này mới từ trong túi lấy ra giấy phân công công tác, Đới Húc nhận lấy xem, gật đầu: "À, anh tên Hướng Văn Ngạn đúng không, đúng là làm cho Life Daily của thành phố A. Vừa rồi anh phỏng vấn sao? Nhưng anh không có chứng từ phóng viên, chỉ có giấy phân công công tác mà thôi, tôi chỉ có thể đoán anh làm cho nhà soạn báo, không có cách nào xác định anh rốt cuộc có phải phóng viên, có quyền phỏng vấn hay không."
"Sao tôi lại không có quyền phỏng vấn? Tôi chẳng qua chưa chính thức vào biên chế mà thôi, anh không thể vì vậy mà phủ nhận công việc của tôi." Cái người tên Hướng Văn Ngạn kia tỏ vẻ bất mãn với Đới Húc, hắn giật lấy giấy phân công công tác của mình, nói, "Hơn nữa tôi chỉ ở đây phỏng vấn người vây xem, không hề quấy rầy tới công việc của anh chị, cho nên anh chị không có quyền can thiệp. Xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi có trách nhiệm tìm hiểu quan điểm của người dân, người dân cũng có quyền phát biểu, anh chị không có quyền can thiệp."
"Bình thường anh phỏng vấn và đưa tin chúng tôi sẽ không can thiệp, nhưng chuyện này chúng tôi chỉ mới tiếp nhận, tính chất sự việc thế nào còn chưa có kết luận, hiện tại anh phỏng vấn người dân không thành vấn đề, nhưng hi vọng thời điểm viết bài anh có thể dùng thái độ nghiêm túc mà làm việc, đừng khuếch đại hay bịa đặt sự thật, trước khi chúng tôi đưa ra xác minh thì đừng tự tiện suy đoán, càng đừng đi hỏi người không rõ. Như vậy kết luận có được chẳng có ý nghĩa gì cả." Thái độ của Đới Húc không quá nghiêm túc, nhưng cách nói chuyện rõ ràng là cảnh cáo.
Hướng Văn Ngạn cười cười: "Tôi tự biết đúng mực, dù sao tôi cũng là người chuyên nghiệp trong cái ngành này, nhưng anh không phải, công việc ngày thường của chúng tôi là giao tiếp với mọi người, dùng sự thật để nói chuyện, còn anh chị... Kỹ năng giao tiếp của anh chị hẳn đều thể hiện trong phòng thẩm vấn đúng không? Cho nên xét về cách hành văn, vẫn là chúng tôi tốt hơn, vì thế với cương vị là phóng viên, tôi sẽ làm tốt công việc của mình. Vì thế ai lo chuyện người nấy, đừng xen vào chuyện của người khác!"
"Đúng thế, trên mạng luôn nói cảnh sát suốt ngày chỉ biết thẩm vấn dùng hình, đều là đám người dã man." Trong đám người có một người thì thầm, những người khác nghe thấy cũng khe khẽ bàn luận.
"Đúng thế, dù làm nghề nào cũng phải hoàn thành tốt bổn phận." Đới Húc gật đầu, không hề tức giận, "Cho nên tốt nhất là đưa tin đúng sự thật, đừng vì thăng tiến trong công việc mà cố ý đi kích động, khủng hoảng cảm xúc của người khác. Anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi không nói gì anh cả, tôi chỉ nhắc nhở anh sau này đừng như vậy."
Hướng Văn Ngạn cười khinh miệt, giống như coi lời Đới Húc nói là gió thoảng bên tai. Hắn xoay người bỏ đi, có điều không phải định trở về, mà đổi nơi khác tiếp tục quay phim chụp ảnh và dò hỏi người vây xem. Không biết cố ý hay vô tình, Hướng Văn Ngạn không đi xa, câu hỏi đầu tiên chính là "Đối với chuyện công viên trò chơi xảy ra án mạng bạn cảm thấy thế nào? Có cảm thấy bất an không?". Người được hắn phỏng vấn là một cô gái trẻ, vốn không biết vì sao ở đây nhiều người vây xem như vậy, kết quả nghe Hướng Văn Ngạn hỏi liền sợ tới tái mặt, vội kéo bạn trai rời đi. Xung quanh vẫn có người chưa biết gì vây lại xem náo nhiệt, cũng vì vấn đề này mà sợ hãi, có người lựa chọn rời đi, có người chọn ghé tai bàn luận, nhất thời đám người mồm năm miệng mười tùy tiện suy đoán, cái gì cũng có.
Phương Viên cau mày, rất phản cảm với thái độ và hành vi của Hướng Văn Ngạn.
Đới Húc vỗ vai kia, nhìn về phía xe đang đỗ: "Đi thôi, chúng ta còn rất nhiều việc phải làm, việc này không đáng để phiền lòng, vốn dĩ lúc tới tôi đã lo nơi náo nhiệt như vậy xảy ra chuyện sẽ thu hút người bên truyền thông tới, không ngờ hành động của họ lại nhanh thế. Có điều tại thời điểm này tôi không muốn có tranh chấp với hắn, để việc nhỏ hóa lớn, đối với chúng ta không có ích lợi gì. Thà trở về hỏi pháp y Lưu tình hình thế nào rồi vẫn hơn."
Phương Viên gật đầu, cô biết nếu có kẻ cố tình kích động dư luận, công việc của họ sẽ càng khó khăn. Vì thế cô không chú ý tới Hướng Văn Ngạn kia nữa, cùng Đới Húc về chỗ đỗ xe tìm pháp y Lưu.
"Pháp y Lưu, là sọ người sao?" Đới Húc bảo Phương Viên lên xe ngồi, còn mình đứng ở cửa, dáng người cao to của anh đứng ở cửa xe như vậy như tạo thành bức tường chắn, người muốn xem náo nhiệt cách đó không xa cho dù duỗi dài cổ cũng không thể nhìn thấy gì.
Pháp y Lưu gật đầu: "Là sọ người, bên trên có rất nhiều dấu vân tay khác nhau, có lẽ vì du khách tới tham quan nhà ma sờ vào, rốt cuộc có vân tay của hung thủ không còn rất khó nói, cái mùa này mang bao tay ra ngoài đường vẫn có một số người, nếu thật là vậy thì cần tốn thêm thời gian đối chiếu."
"Từ tình huống hiện tại có thể nhìn ra vấn đề gì không?" Phương Viên vừa hỏi vừa quan sát đầu lâu trong tay pháp y Lưu.
"A? Đây không phải cô bé khi trước thực tập sao? Tốt nghiệp rồi quay về à?" Nghe Phương Viên hỏi, pháp y Lưu ngẩng đâu nhìn cô, cảm thấy có hơi quen mắt, rất nhanh liền nhớ ra cô gái để lại cho mình ấn tượng không tồi, "Trên sọ này không có vết xương nứt, nên trên cơ bản có thể kết luận thời điểm nạn nhân bị sát hại vết thương trí mạng không ở trên đầu, có thể loại trừ bị khả năng đập vào đầu dẫn tới tử vong, hai người xem, đây là phần nối của cô với sọ, cổ người chết bị ai đó dùng lưỡi cưa thô bạo cưa ra, từ vị trí cắt mà phán đoán người thao tác không thuộc thành phần tri thức của lĩnh vực y tế, ngay cả chặt heo giết bò cũng không phải."
"Có nghĩa là hung thủ lần này chúng ta gặp chỉ là người bình thường?" Đới Húc hỏi, "Cái sọ này nhìn qua không giống rất nhiều năm trước, nếu là người bình thường làm, vì sao tổ chức da và bên trên đều không còn, chỉ còn lại cái sọ trơn bóng?"
"Vấn đề này không khó để giải thích, đương nhiên, hiện tại đây chỉ là phỏng đoán và cảm giác của cá nhân tôi, tôi nói ra để hai người tham khảo." Pháp y Lưu chỉ vào đầu lâu, "Đầu tiên đây là một sọ người hoàn chỉnh, tổ chức não vẫn còn, dựa vào trạng thái, trọng lượng và màu sắc, tôi cho rằng cái sọ này đã bị nấu chín."
"Nấu chín?" Phỏng đoán to gan này khiến Phương Viên khiếp sợ.
Pháp y Lưu gật đầu: "Có phải cảm thấy rất đáng sợ không? Không phải người ngoài nghề không thể làm ra chuyện này, có đôi khi người ngoài nghề lắm chiêu ngược lại không thể tưởng tượng được, ngoài màu sắc và trạng thái của sọ người, đúng như Đới Húc nói, bề ngoài vô cùng sạch sẽ, hơn nữa bản thân sọ người lại không phù hợp với trạng thái hư thối, tôi cho rằng sau khi hung thủ giết người, cưa phần đầu ra, dùng nước sôi nấu chín, sau đó lột bỏ da thịt trên mặt, rửa sạch sẽ, mới tìm cơ hội đưa tới nhà ma."
"Có nghĩa là thời điểm tử vong cách đây không lâu?" Đới Húc xác nhận với pháp y Lưu.
Pháp y Lưu gật đầu: "Quan điểm cá nhân của tôi là thế, vì tổ chức não vẫn còn, đương nhiên nếu không nấu chín, mùi có lẽ sẽ nặng hơn, nhưng trong mùa này, cho dù có nấu chín hay không, tốc độ biến chất sẽ nhanh hơn những mùa khác, hiện tại mùi của sọ người này không tính là nặng, cho nên nếu không thu hút ruồi bọ, chúng ta sẽ không cảm nhận rõ ràng, vừa rồi lúc vào nhà ma, bên trong vì tạo bầu không khí nên hạ nhiệt độ xuống thấp, như thế có thể làm chậm tốc độ hư thối của não người, ức chế mùi lạ, có điều hiệu quả vẫn có hạn, vì thế thời gian người đưa sọ người này vào nhà ma cũng chỉ mới gần đây, nhật ký theo dõi hai người điều tra có không?"
Đới Húc thở dài: "Thật trùng hợp, cố tình mấy ngày trước camera theo dõi bị hỏng, không quay được gì, thời gian một tuần trước đó cũng không quay lại."
"Liệu có phải do nhân viên giở trò không? Cho nên mới ngụy tạo cái gọi là trục trặc thiết bị theo dõi?" Phương Viên vẫn nghi ngờ chuyện này, sau khi nghe pháp y Lưu nói đầu lâu kia từng bị nấu chín, dạ dày của cô bắt đầu không thoải mái.
"Việc này tôi không quá lo lắng, dù sao để làm tê liệt hệ thống giám sát mà không để lại dấu vết không phải ai cũng có thể làm được, trừ phi người này rất quen thuộc hệ thống giám sát, tự mình làm hư, sau đó bỏ đầu lâu vào, khả năng này em cảm thấy có ổn không?" Đới Húc không tán đồng quan điểm của Phương Viên, "Nhân viên làm việc ra ra vào vào, căn bản không để lại nghi ngờ, cho dù có nhân viên ngông nghênh mang đầu lâu vào giấu, có ai cảm thấy bất thường không? Chỉ sợ mọi người chỉ coi đối phương đang tu sửa lại đạo cụ trang trí mà thôi."
Phương Viên suy nghĩ một lúc, cảm thấy ý của Đới Húc cũng hợp lý, cô đột nhiên nhớ lại một chuyện nhân viên dẫn đường khi nãy kể với họ: "Đúng rồi, không phải mỗi nhân viên nhà ma đều đều đeo thiết bị định vị sao? Thứ đó có được ghi lại không? Chúng ta tiến hành kiểm tra, liệu có trợ giúp cho việc bài trừ hiềm nghi với nhân viên ở đây? Cho dù bọn họ có điều kiện mang đầu lâu vào mà không ai biết, muốn hoàn thành kế hoạch của mình, hắn cũng phải hoạt động gần Núi Đầu Lâu, vừa rồi em có quan sát gần Núi Đầu Lâu không có sắp xếp nhân vật giả quỷ, cho nên ngày thường sẽ không có nhân viên công tác ra vào, nếu có, hẳn sẽ lưu lại, chúng ta cũng tiện phán đoán."
Đới Húc không nói gì, pháp y Lưu cười khen ngợi: "Có vẻ như lần này đội các cậu có thêm một trợ thủ đắc lực rồi! Thời này không có nhiều cô bé vừa thông minh vừa chịu khó đâu."
"Đúng vậy." Đới Húc cười ha ha, "Cô bé này khó khăn lắm đội chúng tôi mới tranh thủ được!"
Pháp y Lưu lại khen Phương Viên thêm vài câu, nói cô từ lúc thực tập đã thể hiện sự bình tĩnh và dũng cảm, hiện tại mới vào nghề đã đạt đến trình độ này, tương lai chắc chắn càng phát triển.
Phương Viên được khen tới xấu hổ.
Tiếp theo, Đới Húc dẫn Phương Viên đi tìm quản lý phụ trách nhà ma, muốn anh ta hỗ trợ thu lại tất cả thiết bị định vị trên người nhân viên công tác nhà ma, tuy rằng nhân số không ít, tốn khá nhiều thời gian, có điều đa số nhân viên hoạt động bên trong đều là giả quỷ, cho nên để tránh du khách bị dọa sợ mà làm ra hành động không lý trí, cho nên nhà ma trông có vẻ như mê cung nhưng trên thực tế chia từng khu A B C D rất rõ ràng, Đới Húc và Phương Viên liền theo trình tự đó điều tra. Quản lý vô cùng căng thẳng, tới tình hình này, anh ta cũng nhận ra chắc chắn đã xảy ra chuyện, tạm thời chưa xác định chuyện này có liên quan tới nhân viên của anh ta hay không càng khiến anh ta lo lắng.
Đới Húc và Phương Viên cẩn thận kiểm tra một lần, nhật ký định vị của nhân viên dường như đều không có vấn đề, trong mấy ngày gần đây, ngoại trừ đi ngang qua Núi Đầu Lâu, hôm nay trước khi nhận khách thì khu vực đó không có nhân viên nào hoạt động. Do vậy, bước đầu bài trừ hiềm nghi nhân viên nhà ma gây án, Đới Húc yêu cầu quản lý cung cấp thông tin của những người này, phòng sau này cần thiết còn tiện liên lạc.
Danh sách chương