Đây là sự thật. Hạ Ninh không tham gia điều tra vụ án, chỉ nghĩ Đới Húc đã đói bụng, sốt ruột ăn cơm, nên không có phản ứng gì đặc biệt. Nhưng Phương Viên lại biết rất rõ, Đới Húc nói rất đúng, trước khi phát hiện thi thể ở nghĩa trang, vụ án này chỉ có thể xem là vụ án kỳ lạ nhất cô từng tham dự từ khi thực tập tới nay, nhưng sau khi phát hiện phần thân của người bị hại, vụ án này liền trở thành vụ án kinh tởm nhất.

Đới Húc bận, Hạ Ninh cũng có chuyện cần làm, mà Phương Viên vừa mới khỏi bệnh, ăn uống không được nhiều. Ba người nhanh chóng giải quyết cơm trưa, sau đó, Đới Húc gom rác đặt cạnh cửa, chờ lát nữa đi làm sẽ mang theo vứt. Hạ Ninh vốn còn việc, cũng biết Đới Húc và Phương Viên định bàn công việc, cô ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, nên xuất phát trước.

Hạ Ninh đi rồi, Đới Húc mới nói Phương Viên nghe thu hoạch sáng nay.

Đầu tiên là kết quả kiểm tra tiết diện xương cổ, qua đối chiếu, có thể xác định hộp sọ và đoạn xương cổ của cơ thể ăn khớp nhau, bởi vậy có thể xác định hộp sọ tìm được trước đó và phần cơ thể thuộc về một người.

Tiếp theo là mẫu bùn đất lấy được ở hiện trường phát hiện phần cơ thể, sau khi kiểm tra cũng có phát hiện khiến người ta cảm thấy thú vị. Đúng như phát hiện khi ấy của Đới Húc, xung quanh nơi chôn thi thể, bùn đất những nơi khác ngoại trừ mùi tan của đất thì không có bất kỳ mùi lạ nào, chỉ có khu vực chôn thi thể có mùi hôi thối, sáng nay kết quả kiểm tra đã có, trong mẫu đất đó có trộn với phân động vật. Như vậy có thể khẳng định, phân động vật bị người ta cố ý trộn vào đống đất chôn thi thể.

"Nhưng vì sao phải làm thế? Xúc phạm người chết sao?" Phương Viên dù sao vẫn còn trẻ, kinh nghiệm cuộc sống không quá phong phú, đặc biệt cô lại là gái thành phố, cho nên nghe kết luận này, cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Đới Húc lắc đầu: "Không phải, trong phân động vật có lượng lớn vi khuẩn, tốc độ phân hủy thi thể được quyết định bởi vi khuẩn, tất cả vi khuẩn phát triển đều có thể tăng tốc độ hư thối của thi thể. Chắc chắn em biệt, độ ẩm cũng là yếu tố quyết định tốc độ phân hủy. Nói thẳng ra là độ ẩm và nhiệt độ mùa hè khá cao, cho nên vi khuẩn sinh trưởng nhanh, cho nên trộn phân động vật vào đất chôn thi thể chẳng khác nào đổ dầu vào lửa, khiến thi thể phân hủy nhanh hơn. Hiện tại, muốn xác định thời gian tử vong còn phải qua quá trình tính toán tương đối phức tạp, tạm thời vẫn chưa có kết luận. Còn một việc khác, cũng không biết nên xem là tin tốt hay tin xấu nữa."

Nghe tới đây, Phương Viên không khỏi hiếu kỳ, vội bảo anh nói tiếp.

Đới Húc thở dài: "Trên báo hôm nay lại có một tin liên quan tới chúng ta."

"Sao cơ?" Phương Viên mở to hai mắt nhìn, "Lại là tên Hướng Văn Ngạn kia sao? Hắn thật quá đáng? Ngay lúc này hắn lại giở trò gì nữa?"

"Em đừng vội tức giận, lần này hắn thật sự không giở được trò gì." Đới Húc duỗi tay ý bảo Phương Viên đừng kích động như vậy, "Trên tin tức nói chuyện hôm qua chúng ta phát hiện một thi thể nam không đầu, nhưng lần này có lẽ nguồn tin cung cấp cho hắn không chuẩn xác lắm. Đại khái nội dung là thành phố A liên tiếp xuất hiện hai vụ án, vụ án đầu lâu ở công viên trò chơi còn chưa giải quyết, ở ngoại ô lại xảy ra vụ án mạng khác. Nói chung trong bài báo không viết cụ thể lắm, không biết có phải hoàn cảnh hiện trường lần này thật sự quá kém, hắn không tự mình đi lấy tin hay không?"

"Không riêng việc hắn chưa chắc tự mình đi lấy tin, có thể "người ẩn danh" kia không báo tin chính xác cho hắn. Anh nói Mã Khải không phải người đó, vậy anh nói xem, không phải hai chúng ta, không phải Đường Hoằng Nghiệp và Thang Lực, cũng không thể là người biết rõ tình hình, ai là người hiềm nghi lớn nhất? Hôm qua cậu ấy còn chạy tới hỏi thăm em."

"Không nói được. Tôi nói rồi, Mã Khải là người thẳng tính, không giấu giếm được chuyện gì, nếu cậu ấy đơn thuần xuất phát từ lòng hiếu kỳ, chạy tới hỏi thăm em, sau khi hỏi thăm xong bị người ta từ miệng cậu ấy hỏi được gì, việc này rất có khả năng. Được rồi, không nói nữa, tôi còn phải đi tìm Trương Dĩnh và người thân của Quản Vĩnh Phúc, sáng nay lúc chụp X-quang thi thể nam không đầu, phát hiện ở xương mác ở cẳng chân có sẹo xương, chứng tỏ khi nạn nhân còn sống từng bị gãy xương mác, sau khi trị liệu, vết thương lành lại tạo thành sẹo. Pháp y Lưu nói sẹo xương đã có từ lâu, nên tôi muốn đi tìm hỏi một câu, xem Quản Vĩnh Phúc có từng bị thương hay không."

"Em đi với anh!" Phương Viên nghe thế, vội đề nghị.

Đới Húc đương nhiên sẽ không đồng ý: "Không được, em vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi đi."

"Nhưng em nghỉ ngơi đủ rồi, anh xem, sáng nay em ăn rất nhiều, cả buổi sáng ăn không ngồi rồi, sắp nhàm chán muốn chết, bây giờ ăn xong bữa trưa, tinh thần đã rất tốt, anh dẫn em đi đi!" Phương Viên không nhụt chí, tiếp tục cầu xin, "Dù sao chúng ta là đi tìm Trương Dĩnh hỏi thăm tình hình, không cần ra ngoài phơi nắng, không thể bị cảm nắng nữa, cùng làm thì anh lãng phí một chút, mở điều hòa xe lớn hơn là được."

Đới Húc duỗi tay sờ trán Phương Viên, xác định nhiệt độ cơ thể cô đã bình thường, liền gật đầu đồng ý. Anh biết cá tính Phương Viên, bắt cô ở nhà, cô sẽ không chịu nghỉ ngơi.

Phương Viên được Đới Húc cho phép, vô cùng vui mừng, vội vàng đi thay đồ, liền cùng Đới Húc ra ngoài, xuống lầu lên xe. Đới Húc thật sự nghe vào tai câu đùa của cô, mở điều hòa xe lớn một chút, sợ Phương Viên lại vì nóng mà thấy không khỏe.

Trương Dĩnh thì dễ tìm, bởi vì chị ta ngày thường sẽ không đi đâu, người thân của Quản Vĩnh Phúc lại càng dễ, gần đây Quản Vĩnh phúc không xuất hiện, mấy người thân của hắn đương nhiên phải đến tiệm quản lý, miễn cho Quản Vĩnh Phúc xuất hiện lại không thể báo cáo công việc, đương nhiên, tiền đề là Quản Vĩnh Phúc còn sống.

Bọn họ đi tìm Trương Dĩnh trước, đối với vấn đề Quản Vĩnh Phúc có từng gãy chân hay không, Trương Dĩnh trả lời không chút do dự: "Không có, theo tôi biết là không có, con người anh ấy rất hay lôi chuyện cũ ra nói, nếu trước đây từng bị gãy chân, anh ấy chắc chắn sẽ nói tôi biết, ngay cả việc viêm ruột thừa phải đi phẫu thuật anh ấy còn coi như công tích vĩ đại khoác lác với tôi, nói lúc ấy anh ấy dũng cảm kiên cường thế nào."

Trương Dĩnh nói không có, bước tiếp theo chính là đi hỏi anh chị em họ của Quản Vĩnh Phúc. Đới Húc và Phương Viên lần lượt tới ba cửa hàng, em họ của Quản Vĩnh Phúc đã biết thân phận của họ, không có phản ứng quá lớn, chỉ hỗ trợ nhớ lại, cậu ta cũng không dám chắc Quản Vĩnh Phúc có từng gãy xương mác hay không. Nghe vậy, Đới Húc và Phương Viên phải lại phải tới cửa hàng do anh họ Quản Vĩnh Phúc quản lý.

Anh họ của Quản Vĩnh Phúc từng gặp họ một lần nên cũng có ấn tượng, nhưng căn bản không biết hai người là cảnh sát của Cục Công An, lúc này bọn họ nói ra thân phận, dọa anh ta khiếp sợ, liên tiếp hỏi đã có chuyện gì. Đới Húc và Phương Viên không muốn nói nhiều, chỉ hỏi Quản Vĩnh Phúc có từng gãy xương mác hay không. Anh họ Quản Vĩnh Phúc trả lời không, nói Quản Vĩnh Phúc khỏe mạnh từ nhỏ, hơn nữa hầu như chưa từng đánh nhau với ai, chơi thể thao cũng không thích, cho nên dù là bất cẩn bị thương hay vận động bị thương đều không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện