Chung Hàn cũng cảm thấy sự việc kỳ lạ, trong suy nghĩ của anh, một người không có điều kiện và không gian nuôi chim hay thú cưng bỗng nhiên vô duyên vô cớ mua thật nhiều chim, hơn nữa còn vừa bị bạn trai phản bội, tâm trạng đang ở giai đoạn buồn chán, đi làm chuyện này chỉ sợ mục đích không đơn giản là phóng sinh để tìm kiếm cảm giác hạnh phúc.

Đới Húc nghe xong cũng cảm thấy lo lắng của Chung Hàn có lý, vì thế quyết định đi hỏi thăm các nơi buôn bán chim cảnh ở thành phố A một lần. Vừa đưa ra quyết định này, Lâm Phi Ca liền dò hỏi liệu có thể cho cô ấy ở nhà hay không, lúc nhỏ cô ấy về quê, từng bị mấy con gà đuổi mổ, tuy rằng không bị sao nhưng từ đó trong lòng liền có nỗi ám ảnh, không chỉ gà, những con vật có cánh như chim đều khiến cô sợ hãi, chỉ cần nhìn thấy cả người sẽ nổi da gà.

Tuy rằng nghe lý do của Lâm Phi Ca, Mã Khải nhịn không được mà cười đến không thể đứng thẳng, Đới Húc cũng cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng trong lòng mỗi người đều có thứ ám ảnh riêng, việc này có thể thấu hiểu, vì thế anh cũng không ép buộc, dặn dò Lâm Phi Ca ở lại lên mạng tìm kiếm thông tin về vụ án Vạn Huệ Tiệp năm đó. Đới Húc cho rằng mỗi nghề nghiệp có một cách nhìn khác nhau, ví dụ như mục đích của cảnh sát bọn họ chính là phá án, sau đó duy trì trật tự xã hội, mà thứ các phương tiện truyền thông chú ý lại khác, bọn họ cần thu hút người đọc, cho nên dù không có tài liệu trực tiếp như cơ quan chức năng, họ vẫn có thể thông qua gia đình và bạn bè nạn nhân để tìm kiếm các tin tức, tuy rằng những thứ này chưa chắc có tác dụng trợ giúp phá án nhưng thời gian đã qua lâu như vậy, hiện tại lại có vụ án tương tự, quay đầu xem nói không chừng sẽ có thu hoạch có giá trị. Nếu Lâm Phi Ca sợ chim, không muốn ra ngoài điều tra, vậy công việc này giao cho cô ấy.

Nghe Đới Húc sắp xếp, Lâm Phi Ca thiếu chút nhảy dựng lên ôm anh, vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ của mình. Đới Húc dẫn theo Phương Viên và Mã Khải xuất phát, lái xe thẳng tới trang trại nuôi thú cưng trồng hoa khá lớn của thành phố A.

Tới nơi rồi, Phương Viên có chút hoảng hốt, cô không như Lâm Phi Ca sợ những động vật có cánh, mà nơi này, rất nhiều năm trước ba cô đã dẫn cô tới một lần. Ngoại trừ người làm việc ở đây, đa phần đều không thay đổi, dường như vẫn giống với ký ức năm xưa. Lúc nhỏ, cô luôn hi vọng có thể nuôi chó hoặc mèo, nhưng ba mẹ cô rất bận, căn bản không có thời gian chăm sóc con cái, huống chi là nuôi thêm thú cưng. Nghe con gái làm nũng. ba Phương đã dẫn cô tới đây, còn hứa chờ tới khi họ rảnh sẽ cho cô nuôi. Kết quả lời hứa cứ thế mà bị lãng quên, hiện tại chỉ còn một mình Phương Viên nhớ rõ, mãi tới khi gia đình gặp biến cố, lời hứa liền biết thành câu nói suông.

A, cũng không hoàn toàn biến thành lời nói suông, chẳng qua là thực hiện với người khác mà thôi. Trước khi tái hôn, vì lấy lòng con riêng của vợ mới, ba Phương đã chủ động mua một con chó trắng cho cô bé, con chó kia Phương Viên từng trông thấy lúc đi ăn tân gia, chính là loài cô luôn muốn nuôi. Mẹ kế còn cố ý khoe đây là quà của ba Phương, thời điểm Phương Viên đang vui vẻ chơi đùa với nó, đứa con gái kia bỗng nhiên đi tới đá chú chó một cái, còn mắng: “Không biết ai là chủ nhân ai là người ngoài, đúng là chó mà!”

Trong nháy mắt, Phương Viên cảm thấy trong lòng như mất đi thứ gì đó, ba Phương cũng không ngăn cản mẹ con kia nói gì. Cô không than một tiếng, nhanh chóng lấy cớ rời đi. Chuyện vốn đã phai nhạt, nhưng hiện tại đứng trước trang trại này, ký ức của quá khứ lại ùa về.

Mã Khải ban đầu không chú ý tới sự khác thường của Phương Viên, vừa đi theo Đới Húc vừa nhìn đông nhìn tây, bắt gặp lồng sắt treo trước cửa, cậu còn nhịn không được mà đứng lại, hồi lâu mới phát hiện, Đới Húc đang tập trung quan sát, mà Phương Viên lại thất thần theo sau, người từ đầu đến cuối lấy việc công làm việc tư thuận tiện nhìn ngắm thú cưng của người ta chỉ có chính mình mà thôi.

“Phương Viên, cậu không thích chó mèo sao? Tớ còn tưởng con gái các cậu sẽ đều thích!” Cậu đến bên Phương Viên, chỉ chỉ con chó Sa Bì trong lồng sắt cạnh đó, “Con gái các cậu không phải vừa thấy thứ này trái tim sẽ tan chảy sao? Sao cậu không có chút hứng thú nào hết vậy?”

Phương Viên cười khổ, qua loa có lệ: “Thích thì phải sở hữu mới được, hiện tại tớ tự nuôi sống chính mình còn là vấn đề, nào có sức lực chăm sóc thú cưng, hơn nữa muốn sở hữu phải bỏ ra tiền.”

“Đó mà là vấn đề gì! Chờ tốt nghiệp có việc làm, không phải sẽ có lương sao? Cho dù tiền lương có thấp nhưng nuôi thú cưng khẳng định không có vấn đề!” Mã Khải xua tay, sau đó bỗng nhiên đề nghị, “Chi bằng chúng ta cùng nuôi đi! Mấy công việc dẫn chó đi dạo, mua đồ ăn cho nó, cậu cứ giao cho tớ, không cần nhọc lòng, khi nào muốn chơi cậu cứ qua nhà tớ, hoặc tớ ôm qua chỗ cậu là được!”

“Vẫn là thôi đi, như vậy không phải là tớ chiếm tiện nghi của cậu sao!” Phương Viên vội từ chối.

Mã Khải xua tay: “Cái gì là chiếm tiện nghi chứ, tớ không để bụng!”

“Nhưng tớ để ý!” Phương Viên trả lời dứt khoát, căn bản không cho Mã Khải cơ hội thương lượng.

Mã Khải thấy cô quyết liệt như vậy, cũng không thể nói gì thêm, bĩu môi.

Không biết Đới Húc có nghe được đoạn đối thoại này của hai người không, hay là nghe thấy nhưng không có hứng thú, anh không hề có bất cứ phản ứng gì, chỉ đi về phía trước, chưa từng quay đầu, nhờ chiều cao vượt trội mà tìm kiếm mục tiêu trong trang trại. Trước đó trong điện thoại tình hình Chung Hàn nhắc tới chính là Tào Nguyệt Đình bị bắt gặp tay cầm lồng chim, không phải chỉ hai ba con, nếu không sẽ không khiến người đó kinh ngạc như vậy, cho nên trêи đường tới đây Đới Húc đã dặn dò Phương Viên và Mã Khải, mục tiêu của họ là những quầy hàng có quy mô kinh doanh nhất định, tuyệt đối không phải mấy người bán chim cảnh ngồi xổm bên đường.

Có thể để dễ quản lý, tuy rằng khu vực bán chim gần với khu vực kinh doanh chó mèo, nhưng hai nơi không trộn lẫn với nhau, đi qua khu kinh doanh chó mèo mới thấy những quầy bán chim cảnh. Đới Húc cầm ảnh Tào Nguyệt Đình hỏi từng cửa hàng, nhờ chủ tiệm hỗ trợ xem có nhớ người trong ảnh từng mua loài chim nào không.

Mấy cửa hàng đầu được hỏi không ai có ấn tượng với Tào Nguyệt Đình, phải tới cửa hàng thứ năm mới có người đầu tiên nhìn ra Tào Nguyệt Đình.

“Tôi đã gặp cô gái này, cô ấy từng mua chim ở cửa hàng của tôi.” Chủ tiệm là một người đàn ông hơn sáu mươi, đầu tóc thưa thớt, ngồi ở trong cùng cửa hàng, bên cạnh là cái TV nhỏ. Sau khi xem ảnh chụp, ông ta không chút do dự mà nhận ra Tào Nguyệt Đình, hơn nữa còn trả lời chắc chắn.

“Chuyện đó xảy ra khi nào?” Đới Húc hỏi.

Chủ tiệm nghĩ nghĩ, bấm đầu ngón tay tính toán: “A, bao lâu rồi nhỉ? Ít nhất cũng ba bốn tháng. Khi đó thời tiết rất lạnh, bên ngoài còn có tuyết.”

“Đã qua lâu như vậy bác còn nhớ rõ thế sao?” Mã Khải kinh ngạc hỏi.

Chủ tiệm bất mãn nhìn cậu, bộ dáng không muốn đôi co với người trẻ, quay đầu nói với Đới Húc: “Cậu lớn tuổi hơn, có lẽ đủ chín chắn trưởng thành, tôi nói với cậu, miễn cho có vài chi tiết không rõ. Cô gái này tới chỗ tôi mua chim, nhưng mua bán không thành, tôi không bán cho cô ấy, vì thế mới nhớ kỹ. Tôi là người làm ăn, không có chuyện đuổi khách đi, nhưng cô gái kia rất kỳ lạ, vì thế mới không bán cho cô ấy. Cậu biết không, tôi tuy là người làm ăn nhưng không giống mấy kẻ buôn bán tầm thường ngoài kia. Thứ bọn họ bán là ‘đồ vật’, còn tôi đây bán ‘sinh mạng’, cậu đừng coi thường mấy chú chim này, nó cũng sinh mệnh của riêng mình, nếu cảm thấy khách hàng không có khả năng nuôi chúng, tôi sẽ không bán, nếu không thì thật thiếu đạo đức.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện