"Tớ không sao." Phương Viên nhẹ nhàng lắc đầu, "Lát nữa rút kim tớ phải đi, bên đơn vị..."

"Bên đơn vị Đới Húc kia đã xin nghỉ giúp cậu rồi, cậu tỉnh táo chút đi!" Hạ Ninh trừng mắt liếc Phương Viên một cái, "Cậu đó, đúng là không thể khiến người khác ăn tâm, vì mấy câu nói của người ngoài, cơm cũng không ăn, để sức khỏe xuống dốc như vậy! Sau đó thì sao chứ, không biết quý trọng sức khỏe còn đòi học người ta cuồng công việc, mệt tới mức tụt huyết áp còn bị cảm nắng, may mà người đi cùng cậu là Đới Húc đấy! Khi nãy tớ tới, bác sĩ còn khen anh ấy, nói anh ấy áp dụng cách hạ nhiệt độ vật lý đúng chỗ, bằng không cậu sao có thể khỏe lại nhanh thế hả?"

"Cậu thân với anh ấy từ khi nào vậy?" Phương Viên kinh ngạc, cô nhớ rất rõ bản thân chỉ hôn mê bốn tiếng mà thôi, cũng không phải bốn ngày, bốn tháng, bốn năm, vì sao vừa tỉnh lại gặp nhiều chuyện ngoài sức tưởng tượng như vậy? Ví dụ như vì sao Hạ Ninh lại ở đây, vì sao Đới Húc lại tới nhà ga đón cô ấy? Hạ Ninh giống như biết trong đầu Phương Viên nghĩ gì, rất kiên nhẫn kể lại mọi chuyện: "Gần đây tớ hơi buồn bực, không, đúng hơn là rất buồn bực, suy xét thật lâu, bỗng không muốn ở thành phố C nữa, tớ muốn tìm một nơi khác bắt đầu lần nữa. Chuyện này có hơi phức tạp, bản thân cũng nói không rõ, cậu còn đang bệnh, đừng hỏi, sau này từ từ tớ kể cậu nghe. Tóm lại lần này tớ tới đây, một là thuận tiện thăm cậu, hai là tìm xem có cơ hội thay đổi hay không, đương nhiên, chuyện này không thể trong giải quyết trong thời gian ngắn, tớ chỉ muốn thử một lần mà thôi, dù sao ngoại trừ thành phố C, tớ đi đâu cũng là nơi xa lạ, còn không bằng nỗ lực xem có thể tới đây làm bạn với cậu không. Cậu muốn tớ ở lại thành phố A không hả?"

"Còn phải hỏi, đương nhiên muốn! Nhưng cậu đang có công việc tốt bên kia, sao lại... Ở đơn vị có chỗ nào không thoải mái sao?" Phương Viên đương nhiên rất vui, cũng rất hi vọng Hạ Ninh có thể chuyển tới đây, nhưng cô không rõ, lúc trước Hạ Ninh công tác ở thành phố C vì cô ấy có biểu hiện xuất sắc trong thời gian thực tập, cho nên tìm việc có thể nói là thuận lợi, công việc cũng rất phù hợp, hiện tại sao lại cảm thấy bực bội, hơn nữa còn đến mức muốn đi xa, bắt đầu lần nữa?

Hạ Ninh xua tay: "Một lời khó nói hết, nói chung không liên quan tới công việc. Thật ra lúc trước gọi điện cho cậu tớ đã có kế hoạch tới thành phố A, chẳng qua không nói mà thôi, vốn định cho cậu bất ngờ, kết quả thiếu chút biến thành giật mình! Khi tớ sắp đến nhà ga, gọi điện cho cậu, muốn cậu ra đón tớ, nhưng gọi mấy lần cậu không bắt máy, còn tưởng cậu đang bận làm nhiệm vụ, không thể nghe. Sau đó vất vả lắm mới có người nghe máy, có điều đó là đàn ông, dọa tớ nhảy dựng lên. Vừa hỏi mới biết, thì ra đó là Đới Húc cậu kể với tớ, sau đó anh ấy nói cậu đang ở bệnh viện, tớ nóng nảy, hỏi anh ấy bệnh viện nào, tớ muốn tới thăm cậu, anh ấy nói cách nhà ga không xa, cậu còn đang ngủ, cho nên bảo tớ chờ, anh ấy qua đón tớ. Lúc hai người bọn tớ quay lại, bác sĩ vừa mới kiểm tra nhiệt độ cho cậu, cục của cậu lại gọi điện tới, bảo Đới Húc lập tức về họp, hình như gấp lắm. Tớ liền xung phong ở lại chăm sóc cậu, cảm động không?"

"Cảm động, cậu tốt nhất."

"Nói thật, con người Đới Húc này không giống tưởng tượng của tớ lắm. Trước đây nghe cậu kể anh ấy cẩn thận, rất quan tâm chăm sóc cậu, tớ còn tưởng anh ấy thuộc tuýp người ôn hòa, trắng nõn sạch sẽ, mi thanh mục tú, kết quả không ngờ, thế mà lại là người cao lớn như vậy, hoàn toàn không giống người cẩn thận! Có điều, tuy mới tiếp xúc, nhưng trực giác của tớ vẫn rất chuẩn, anh ấy quả thật quan tâm cậu, hơn nữa không phải cảm giác làm trò cho người khác xem, là xuất phát từ trái tim đấy. Tớ cảm thấy anh ấy rất đáng tin cậy. À đúng rồi, không phải cậu nói hai người có lẽ đã biết nhau từ trước sao? Đoán xem tớ điều tra được gì?"

Phương Viên vốn không muốn thảo luận với Hạ Ninh chuyện liên quan tới Đới Húc, dù sao cảm xúc và suy nghĩ của cô lúc này còn chưa được sửa sang lại, có điều vừa nghe Hạ Ninh nói thế, cô vẫn không khỏi tò mò: "Cậu nghe ngóng được gì?"

Hạ Ninh nghiêm túc nhìn Phương Viên, nghẹn mười giây, không nhịn được mà bật cười: "Cậu đó cậu đó, nhìn dáng vẻ này hình như là đã để ý người ta rồi đúng không? Cậu xem, tớ mới chọc cậu một câu, cậu đã ngồi không yên rồi! Bạn tốt à, cậu nghĩ lại xem, cậu mới kể tớ nghe chuyện này không bao lâu, hôm nay tớ cũng tới thành phố A, làm sao có thể gian đi hỏi thăm chuyện này, ngu ngốc!"

Phương Viên biết mình bị Hạ Ninh trêu ghẹo, xấu hổ đến mặt đỏ bừng, cô oán trách trừng mắt liếc Hạ Ninh một cái: "Cậu cứ suốt ngày chọc tớ, còn như vậy tớ không để ý tới cậu nữa."

"Đừng mà, tớ còn trông cậy vào cậu cho tớ chỗ tá túc nữa, đương nhiên, tiền đề là Đới Húc người ta không ngại, dù thế nào hiện giờ cậu cũng chỉ là khách trọ, nếu không tiện, tớ sẽ đi tìm khách sạn ở." Hạ Ninh nói.

Phương Viên gật đầu, Hạ Ninh nói đúng, đối với cô mà nói, người ngủ lại là bạn thân của cô, đây đương nhiên không phải vấn đề, vấn đề là chỗ ở, hiện tại cô chẳng qua ở nhờ nhà của Đới Húc, cho nên không thể tự vỗ ngực nhận lời, chỉ có thể hỏi ý kiến Đới Húc, sau đó đưa ra quyết định.

Hai người hàn huyên một lúc, Phương Viên đã thoải mái hơn nhiều, Hạ Ninh sợ cô mệt mỏi, cho nên đa phần đều là Hạ Ninh tìm những chuyện thú vị nói cho Phương Viên nghe.

Đốc đốc đốc. Bên ngoài có người gõ cửa.

Hạ Ninh tưởng Đới Húc quay lại, còn bướng bỉnh nhảy mắt với Phương Viên mấy cái, sau đó cao giọng, nói "Mời vào".

Cửa mở, ba người tới, đi đầu là ba của Phương Viên, theo sau là vợ mới của ông ấy và đứa con riêng.

Vừa thấy ba người họ, Phương Viên sửng sốt một chút, Hạ Ninh cũng ngây người. Cô nhanh chóng liếc nhìn Phương Viên, muốn xem phản ứng của Phương Viên thế nào, thấy cô ấy cũng kinh ngạc, cô lập tức đoán được khả năng sự việc, vội cười đứng dậy, khách sáo gật đầu với ba của Phương Viên: "Chào chú. Chú tới thăm Phương Viên sao? Chú qua đây ngồi nói chuyện đi, đừng đứng, chú mệt, Phương Viên ngửa đầu nhìn chú cũng mệt."

Nói rồi, cô đẩy ba Phương Viên tới bên giường bệnh, bảo ông ta ngồi vào vị trí mình vừa ngồi, sau đó vòng sang bên kia, đứng ở đầu giường cạnh Phương Viên. Từ đầu đến cuối, Hạ Ninh không nói một câu nào với vợ mới của ba Phương cùng con gái riêng của ông ta, thậm chí không thèm nhìn một cái.

"Sao con lại bệnh vậy? Không khỏe chỗ nào?" Ba Phương hỏi.

Phương Viên còn vì chuyện lần trước mà cảm thấy xấu hổ, nhưng dù sao khi lúc bản thân nằm viện, ba mình tới thăm, điều này khiến trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp, vì thế trả lời bâng quơ: "Không sao ạ, chỉ là bị cảm nắng, được đồng nghiệp đưa tới bệnh viện, bây giờ đã khá hơn rồi."

"Thật sự chỉ cảm nắng?" Vợ mới của ba Phương ở bên cạnh cười ha ha, "Dì thấy cháu gần đây gầy như vậy, chắc không phải là vì giảm béo nên khiến uống mấy thứ thuốc bậy bạ gì đấy chứ? Dì nói cháu nghe, lãng phí tiền là việc nhỏ, nhưng ảnh hưởng tới sức khỏe là việc lớn đấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện