Ở trước mặt ba mẹ, Phương Viên luôn là đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện, trước nay chưa từng ương bướng phản bác ý kiến của họ, cho dù có điều không vừa ý, nhưng cuối cùng cô vẫn chịu thỏa hiệp. Lần này chống đối như thế cũng là lần đầu ba Phương thấy.

Một đứa trẻ luôn hiểu chuyện đột nhiên phản nghịch như vậy, so với đứa trẻ luôn không tốt càng khiến người ta khó chấp nhận, giống như đa số bậc phụ huynh, ba Phương không cách nào chấp nhận những lời mà Phương Viên vừa nói, thậm chí ông còn vì thế mà phẫn nộ.

"Con nói chuyện có lương tâm chút được không! Ba đối với con cũng tận tình tận nghĩa rồi đấy!" Ba Phương trừng mắt, lớn tiếng chỉ trích Phương Viên, "Con không nghĩ xem, lúc con học đại học học phí ai trả cho con hả? Nếu không có ba, con có thể có công việc như hiện tại không? Con nhìn mẹ con xem, bà ấy có cho con đồng xu cắc bạc nào không? Vừa nhắc tới liền bảo con họ Phương, là con cháu nhà họ Phương, vì thế ba phải có trách nhiệm! Trên đời này nhiều đứa trẻ ho Phương lắm, ba phải lo hết à! Người làm mẹ kia thì làm gì? Con là con của một người sao? Thời điểm con nói năng hùng hồn như vậy, sao con không nghĩ mẹ con còn không bằng ba! Ba tốt xấu gì cũng chu cấp cho con không phải à? Sao con không đi tìm mẹ con la lối om xòm đi? Muốn nói chuyện của con, vậy bà ấy cũng có phần, dựa vào cái gì mấy năm nay bà ấy có thể mặc kệ tất cả?"

"Con không cần hai người ngay lúc này giúp con giải quyết vấn đề gì, tự con có thể nghĩ cách, nỗ lực giải quyết tất cả. Con chỉ cầu xin ba mẹ đừng gây thêm phiền phức cho con là được." Phương Viên lạnh lùng nói.

"Phiền phức? Phiền phức gì hả! Đứa nhỏ này, đúng là càng lớn càng không biết lễ phép! Con đúng là ích kỷ, trước giờ làm việc con có suy xét tới mặt mũi của ba không? Có nghĩ tới thể diện của nhà họ Phương không? Ba mới có gia đình mới không lâu, con cũng thấy ba phải gánh vác trách nhiệm của gia đình. Em gái con còn đi học, con có biết bây giờ học sinh cao trung bây giờ tốn bao nhiêu tiền mới có thể được vào trường trọng điểm không! Nói tóm lại, con mau tìm phòng trọ khác đi, chuyện lần này, con đi tìm mẹ con, con nói với bà ấy, ba trả tiền học phí cho con rồi, không có lý nào phải chịu trách nhiệm hỗ trợ cuộc sống của con sau tốt nghiệp cả!"

"Vậy nếu mẹ con không muốn nhận gánh nặng này?" Phương Viên hỏi.

"Vậy... Con cứ đi tìm bà ấy, hỏi ba làm gì?" Ba Phương lập tức phủi sạch, "Ba đã nói, ba hết sức rồi."

"Vì thế ba cứ lo chuyện con gái của dì là được, đừng lãng phí thời gian can thiệp cuộc sống của con, sau khi tốt nghiệp con không mở miệng xin giúp đỡ, bây giờ lại càng không." Phương Viên nắm chặt hai tay, cố giữ bình tĩnh, "Con cũng nói rồi, ba coi người ta là con gái, đó là chuyện của ba, nhưng nó không phải em gái con. Con không cần ba hỏi chuyện của con, chuyện phí sinh hoạt, con tự nhận mình có thể dựa vào nỗ lực của mình, con chẳng làm gì khiến ba mất mặt. Con dựa vào quá trình thực tập được mọi người công nhận, thông qua thi cử mà có được công việc hiện tại, con không cần ai đó dẫn mình ngược gió dầm mưa đi tặng quà cho thầy cô hay lãnh đạo. Con có thể không khiến ba kiêu ngạo, nhưng ba không có quyền chỉ trích con làm mất thể diện của ba. Nếu để con nói, con cảm thấy ngay cả việc học cũng phải nhờ dường của mình mới có thể thông qua, đó mới là chuyện mất mặt. Hơn nữa, con cũng chẳng lưu luyến gì người nhà học Phương cả, chẳng qua dùng quen cái họ này mà thôi, đối với bên ngoại con cũng chẳng đặc biệt yêu thích. Cho nên cứ như vậy đi, nếu ba cảm thấy con làm mất mặt nhà họ Phương, cùng lắm thì con đi xin sửa tên đổi họ, không gây thêm phiền phức cho ba nữa."

"Đứa nhỏ này đúng là không hiểu chuyện!" Sắc mặt ba Phương tối sầm. Ông bôn ba vì đứa con gái riêng của vợ mới là sự thật, mà đúng như Phương Viên nói, bản thân quả thật không giúp được gì cho cô, thành tích hiện tại mà cô có được đều nhờ nỗ lực của chính mình, không cần ba Phương hỗ trợ, cho nên ngoài một câu "không hiểu chuyện" hời hợt, ông thật sự không nghĩ ra lời nào để chỉ trích Phương Viên.

Nói xong câu đó, ba Phương bỏ đi, thời điểm đi ngang qua Đới Húc, Đới Húc duỗi tay làm thế dừng bước, ba Phương đề phòng dừng lại, cau mày nhìn anh.

Nhìn ánh mắt phức tạp của ba Phương, Đới Húc thở dài, nhưng bề ngoài vẫn duy trì nụ cười hiền lành: "Bác trai, chào bác, tuy trong chuyện của bác và Phương Viên cháu chỉ là người ngoài, vốn dĩ không nên xen vào, nhưng hôm nay đúng lúc gặp ở đây, cháu vẫn phải làm điều thừa nhắc bác một chút. Không phải ai mang nặng để đau cũng có thể chăm sóc con cái, nhưng nếu đã có thể dốc lòng quan tâm, như thế đối với con ruột của mình, có phải đừng nên quá thờ ơ hay không? Bạn bè của Phương Viên, rất nhiều người đang ở nhà hưởng thụ tình yêu của ba mẹ, cho dù không phải quá nuông chiều, nhưng ít nhất đó cũng là bến đỗ. So với rất nhiều cô gái, Phương Viên đã rất hiểu chuyện rồi, hi vọng bác có thể thông cảm cho cô ấy một chút. Cháu không biết tình hình nhà bác lúc ấy thế nào, cũng không có tư cách hỏi, nhưng cháu hi vọng bác có thể hiểu, quan hệ hôn nhân có thể kết thúc, nhưng quan hệ huyết thống sẽ không, huyết mạch thân thích sẽ không vì hôn nhân tan vỡ mà cùng bị bóp chết."

Ba Phương đương nhiên không muốn nghe những lời này, ông cau này, ánh mắt tràn ngập địch ý đánh giá Đới Húc lần nữa, thấy cách ăn mặc của anh bình thường, áo thun quần ống rộng, còn có đôi giày trông khá cả, cả người thoạt nhìn không có chút đồ hiệu nào, liền trào phúng hừ một tiếng. 

Có điều đứng trước Đới Húc, ba Phương vẫn bị dáng người cao to của anh dọa sợ. Ông lui hai bước, sau đó uy hiếp: "Chuyện nhà chúng tôi không cần thằng nhóc người ngoài như vậy đứng ra bình luận, tự lo cho chính cậu đi! Tôi nói cậu biết, cách xa Phương Viên một chút. Tôi mặc kệ cậu có ý định gì, tốt nhất dẹp đi cho tôi! Bạn trai của Phương Viên bắt buộc phải môn đăng hộ đối với nhà chúng tôi mới được. Tôi sẽ không để con bé tùy tiện qua lại với người không tốt khiến gia đình mất mặt. Nó còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng tôi cần mặt mũi. Cậu tốt nhất tự giác một chút! Nếu làm hỏng danh dự của nhà họ Phương chúng tôi, đừng trách tôi không cảnh cáo cậu. Một cảnh sát nhỏ như cậu, tôi có thể dễ dàng khiến cậu không có chỗ đặt chân ở Cục Công An."

Đối mặt với lời uy hiếp này, Đới Húc chỉ cười cười, tỏ vẻ không để ý. Anh có phản ứng như vậy khiến ba Phương cảm thấy rất bị sỉ nhục, sắc mặt càng tối đen, còn lời muốn nói. Phương Viên đã tới, khi nãy thời điểm nghe ba mình cảnh cáo Đới Húc, cô thật sự rất xấu hổ, tuy rằng không phải mình lấy oán báo ơn, nhưng người giúp đỡ mình nhiều như vậy, hiện tại lại vì mình mà bị chỉ trích, điều này khiến cô vô cùng khó chịu.

Vì thế Phương Viên chạy tới, nói với ba Phương: "Thời điểm con gái ruột của ba không có chỗ nương thân, người ta đã đứng ra giúp đỡ, hiện tại ba chạy tới uy hiếp người ta, muốn người ta không thể đặt chân ở đơn vị, ba gọi đây là thể diện của nhà họ Phương hả?"

"Đúng là không biết tốt xấu!" Lời ba Phương định nói đã tới miệng lại bị Phương Viên chất vấn mà nuốt về, ông bực bội trừng mắt nhìn Phương Viên, ngoại trừ một câu như vậy, ông không còn gì để nói, một mình hậm hực bỏ đi.

Ba Phương đi rồi, để lại Phương Viên vô cùng xấu hổ, thậm chí cô bắt đầu có suy nghĩ dọn khỏi nơi này, không phải vì những lời ba Phương nói, mà Đới Húc giúp đỡ cô nhiều như vậy, bây giờ bị ba mình chỉ trích uy hiếp như thế, cô không biết tiếp theo nên đối mặt với anh thế nào.

Tuy rằng thời gian sống ở đây không quá lâu, hơn nữa vừa mới thích ứng với cuộc sống đã phải đối mặt với vụ án khó khăn, ngày nào cũng bận rộn, nhưng từ những việc nhỏ Đới Húc làm Phương Viên có thể nhìn ra anh vô cùng tỉ mỉ. Đầu tiên là sau khi cô dọn tới, đồ dùng cá nhân của anh trước nay chưa từng xuất hiện ở khu vực chung như phòng khách, cho dù bây giờ oi bức, anh ở nhà cũng chưa từng lần nào cởi trần, mấy ngày đầu thời điểm chưa bận rộn, anh thậm chí mua sắm cho nhà bếp. Lúc trước anh nói anh chỉ ở một mình, có thể thường xuyên chạy tới chỗ Chung Hàn ăn ké, bây giờ Chung Hàn người ta và Cố Tiểu Phàm tình chàng ý thiếp, vốn dĩ anh đã ngại đi quấy rầy, nếu còn dẫn theo Phương Viên, không biết Chung Hàn có tống cổ anh đi luôn không, cho nên cách tốt nhất chính là anh cũng học cách xuống bếp, trước mắt xóa nạn mù chữ, sau đó dần dần nâng cao, tranh thủ sớm ngày giải quyết vấn đề ấm no của anh và cô.

Sự thật chứng minh, Đới Húc không chỉ có cái đầu thông minh, khả năng học hỏi cũng rất tốt, mỗi một món làm từng bước một, dần dần cũng ra dáng ra hình, đối với người mới học nấu ăn mà nói, tay nghề của Đới Húc đương nhiên không thể so với đầu bếp hay khiến Phương Viên thán phục, nhưng ít nhất khẩu vị không tệ, nếu thêm chút thời gian chắc chắn sẽ có tiến bộ.

Vì thế nói một cách khách quan, từ khi dọn tới đến hôm nay, chỉ có Phương Viên chiếm tiện nghi của Đới Húc, được anh quan tâm, cho nên trong lòng vô cùng băn khoăn, mà Đới Húc trước nay chưa từng khiến Phương Viên cảm thấy có chỗ nào không tiện hoặc không thỏa đáng. Bây giờ hay rồi, ba cô ở ngay trước mặt cô lại "tát" Đới Húc một cái.

"Đi thôi, về nhà tắm rửa, cả người dính đầy mồ hôi, nói không nếu lúc này có mấy con muỗi, hút máu xong cũng thể bay đi được." Thấy tâm trạng Phương Viên không tốt, Đới Húc vỗ vai cô, cố nói chuyện dí dỏm.

Phương Viên lại không cười nổi: "Chuyện khi nãy... Xin lỗi anh! Anh đừng để ý lời ba em nói, ông ấy chỉ nói hươu nói vượn thôi, chắc là mang quà đến nhà người ta, bị người ta từ chối nên phát tiết ở nơi này. Chuyện đó cũng trách em, nếu em không nhất thời xúc động chọc giận ông ấy, nói không chừng ông ấy sẽ không trút giận lên người anh. Nếu như... Nếu như anh cảm thấy em ở đây ảnh hưởng tới anh, hoặc là... Anh có băn khoăn gì, qua mấy ngày nữa em sẽ bớt thời gian lên mạng tìm tin cho thuê trọ..."

Phương Viên cũng không muốn mình trông giống một kẻ ăn vạ, cho dù gây thêm phiền phức cho anh cũng sống chết đòi tiếp tục ở lại nơi này. Ba Phương ở thành phố A đương nhiên không tính là nhân vật có tiếng tăm, chẳng qua vì bản thân kinh doanh một công ty nhỏ, ngày thường xã giao nhiều, quen biết người trong không ít ngành nghề, vì thế Phương Viên mới sợ ông ấy thật sự thẹn quá hóa giận, vì mình mà gây chuyện với Đới Húc.

Nghe vậy, Đới Húc liền cười, sau đó thở dài, nói: "Nếu ban đầu nghĩ em là phiền phức, từ lúc thực tập tôi đã không dẫn dắt em, càng sẽ không vào thời điểm em muốn quay về thành phố A nhờ tôi hỗ trợ tìm nhà mà trực tiếp dẫn em về đây, bởi vậy em đừng nghĩ nhiều. Hơn nữa, tôi không cảm thấy ba em sẽ thật sự làm gì được tôi, tôi nói vậy không phải để em không lo lắng, đây chẳng qua là sự thật tàn nhẫn mà thôi, nếu ông ấy có thể vì em không tiếc mọi thứ tới Cục Công An tìm tôi gây chuyện, ông ấy sẽ không bỏ mặc lúc em cần giúp đỡ nhất. Em nói xem có đúng không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện