Đới Húc rất ít khi nói chuyện ấp a ấp úng, Phương Viên hoàn toàn không đoán ra vì sao anh lại lo mình không vừa lòng với chỗ ở như vậy.
Đới Húc lại xe chở Phương Viên vào một con đường nhỏ cách đơn vị không xa, tới cổng chung cư, anh lấy thẻ quẹt một cái, cửa tự động mở, xe chạy vào.
Phương Viên không khỏi thắc mắc, vì nhà cô ở thành phố A, tuy rằng tương đối quen thuộc nơi này nhưng lại không có kinh nghiệm thuê nhà, có điều chút kiến thức cơ bản cô đương nhiên có, chủ nhà rất ít khi để cho thuê phòng một người ở, càng không thể đưa thẻ ra vào cho người lạ như Đới Húc. Nhìn khu chung cư này, không tính là quá mới, hẳn được xây cách đây ba bốn năm, môi trường tốt, tương đối an tĩnh, dọc đường có thể thấy diện tích trồng cây xanh của khu chung cư này khá lớn, như vậy phòng thuê chắc chắn không rẻ. Lúc trước cô đã nói rõ với Đới Húc, cô không quan tâm tới quá nhiều, chỉ cần vừa túi tiền, Đới Húc không phải người làm việc qua loa, bằng sự cẩn thận và chu đáo ủa anh, tám phần chủ nhà nơi này là người quen, cho nên mới nể mặt anh hạ giá cho thuê phòng, ngay cả thẻ ra vào cũng giao cho anh.
Nghĩ như vậy, Phương Viên kiên định hơn một chút, nhưng nghĩ tiếp lại cảm thấy không đúng, nếu thật như phỏng đoán của mình, vậy đây là chuyện đáng mừng, nhưng vừa rồi vì sao thái độ của Đới Húc lại có vẻ khó xử? Chẳng lẽ anh thật sự không có cách nào tìm được phòng trọ phù hợp cho mình, nên mới sợ mình không vui sao? Phương Viên thầm thở dài, tự nhắc nhở chính mình, cho dù Đới Húc tìm được phòng thế nào, cô cũng không được oán hận hay tỏ vẻ bất mãn, dù sao bản thân cũng đã làm phiền người ta. Không nhắc đến nửa năm thực tập kia, Đới Húc thật sự quan tâm cô rất nhiều, hiện tại quan hệ thầy trò đã kết thúc, quan hệ đồng nghiệp còn chưa bắt đầu, không quản mệt nhọc, anh chịu hỗ trợ cô tìm phòng, còn cố ý xin nghỉ phép đi đón cô, nói biết ơn hình như hơi nặng lời nhưng cũng đủ để mình cảm thấy đủ để ghi nhớ trong lòng.
Đới Húc dừng xe trước một tòa nhà, lúc mới tới Phương Viên đã thấy một khu vườn nhân tạo ngay phía trước, cỏ cây tươi tốt, còn có đá cuội lát đường mòn. Phương Viên thầm thích khu chung cư này, không nhịn được mà tưởng tượng nếu mình thật sự ở đây, mỗi khi rảnh rỗi, cô có thể cầm theo một quyển sách đến hành lang trong khu vườn ngồi, vừa đọc vừa nghe tiếng lá xào xạc bên tai. Là một cô gái trẻ, Phương Viên cũng mơ ước về cuộc sống lãng mãng, vốn dĩ cô rất chờ mong vào công việc và cuộc sống sau khi tốt nghiệp đại học, chỉ tiếc, những điều đó đều không thể trở thành hiện thực, hiện tại nhìn khắp nơi đều là hoa cỏ, trong lòng đột nhiên có chút khát vọng nho nhỏ.
Có điều... Phương Viên cắn môi, chỉ cần giá không mắc đến biến thái, vậy cứ ở đây. Phương Viên thầm tính toán, dù sao mình cũng đang giảm cân, ăn ít lại, dùng tiền cơm tiết kiệm để đóng tiền nhà, dù thế nào cũng có thể cầm cự đến khi có lương.
Đới Húc không biết Phương Viên nghĩ như vậy, trong đầu đã có sẵn vài phương án. Anh đi phía trước, hình như cũng lo lắng điều gì đó, đứng chờ trong thang máy không hề nói chuyện, chờ cửa thang máy mở, liền như đầu tàu gương mẫu dẫn đường, lấy chìa khóa, Phương Viên còn chưa kịp hỏi tình hình chủ nhà, anh đã mở cửa, mời Phương Viên vào.
Phương Viên thay dép lê đi vào, phát hiện nơi này thoạt nhìn có thể rộng đến 100 mét vuông, đương nhiên không tính là căn hộ siêu giàu, có điều cũng rất thoáng mát, cách trang trí vô cùng đơn giản, sàn nhà gỗ sạch sẽ, phòng khách rộng rãi, ở lối đi bên cạnh có hai căn phòng đối diện nhau, một phòng đóng chặt cửa, phòng còn lại cửa mở rộng.
"Đó là phòng sắp xếp cho em, em xem thấy được không?" Đới Húc chỉ về phía căn phòng đang mở cửa, ý bảo Phương Viên qua xem.
Phương Viên đi tới cửa nhìn vào trong, phòng rất rộng, bên trong có một tủ quần áo, một cái bàn, một giường, đồ đạc trên giường còn rất đầy đủ, gối đầu đệm chăn đều có, ga giường hình nhiều đóa hoa nhỏ, ngay cả rèm cửa cùng chăn cũng có màu sắc và kiểu dáng tương tự, điều khiến Phương Viên không ngờ chính là ở mép giường còn đặt một đôi dép lê kiểu nữ trông rất đáng yêu.
"Phòng này... Có người ở sao?" Cô hỏi Đới Húc, nói một cách hợp lý, nếu không có ai ở đây, phòng ốc sẽ không sạch sẽ và có ít đồ dùng như vậy, nhưng nếu người ta vừa dọn đi, sao chăn màn gối đệm dép lê đều bỏ lại, không cùng mang đi?
Đới Húc hắng giọng, thái độ hơi mất tự nhiên: "Phòng này trước giờ không có ai ở, sao hả? Em hài lòng không? Nếu không hài lòng, tôi giúp em nghĩ cách khác, còn nếu đồ dùng trong phòng không hợp hay em không thích, từ từ chúng ta đi mua bổ sung, gu thẩm mỹ của tôi không tốt lắm, cho nên có nhờ Cố Tiểu Phàm hỗ trợ, cô ấy nói con gái đều thích mấy thứ này."
Phương Viên kinh ngạc nghe Đới Húc giải thích, trong lòng đã có đáp án nhưng không dám xác định, đành giả bộ bối rối, ngập ngừng dò hỏi: "Phòng rất tốt, đồ cũng đẹp, chị Tiểu Phàm đúng là có gu thẩm mỹ, chỉ là... Không biết chủ nhà là người thế nào, tiền thuê phòng một tháng bao nhiêu?"
Nghe cô hỏi như vậy, Đới Húc càng ngập ngừng, anh gãi đầu, đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng đành nói: "Thôi bỏ đi, tôi vẫn nên nói thẳng với em, đây là nhà tôi, cho nên tiền thuê nhà gì đó không cần thiết, nếu em thấy ổn thì cứ ở đây, dù sao phòng này bỏ trống cũng rất lãng phí. Nếu thấy không ổn hoặc không tiện... Thế cũng tạm thời ở đây, chúng ta từ từ tìm phòng khác. Tôi có giúp em xem thử hai ba phòng cho thuê, nếu môi trường phù hợp thì giá lại không hợp lý, nếu giá hợp lý thì người thuê chung quá đông, hơn nữa đều là nam nữ ở ghép, tôi nghĩ dù sao cũng nam nữ ở chung, đưa tiền cho người ta còn dễ xảy ra mâu thuẫn khi ở chung, còn không bằng dứt khoát lợi dụng phòng trống này, em cũng có thể tiết kiệm chút chi tiêu."
"Như vậy không tốt lắm đâu..." Phương Viên theo bản năng từ chối, nói xong cô phát hiện thái độ của Đới Húc càng mất tự nhiên, lúc này mới nhận ra có thể anh đã hiểu lầm ý mình, nên vội giải thích, "Ý em là phòng này em rất thích, nhưng tiền thuê nhà em không thể không trả, cứ ở nhà anh như vậy không tốt cho lắm."
Khi hiểu ra, sự lo lắng và ngại ngùng khi nãy của Đới Húc liền biến mất, trên mặt lại xuất hiện nụ cười lười biếng ngày thường: "Dù sao tôi cũng là người hướng dẫn em nửa năm, đòi tiền thuê phòng với em rất kỳ, chi bằng như vậy đi, tôi không giỏi nấu nướng, lúc trước mỗi khi rảnh rỗi thường tới chỗ Chung Hàn ăn ké, có điều bây giờ cậu ta và Cố Tiểu Phàm quen nhau, tôi hay chạy tới nhà người ta ăn uống không tốt cho lắm, sau này nếu tiện em có thể nấu cơm thêm phần của tôi, coi như đó là tiền thuê nhà, sao hả?"
Phương Viên khó xử: "Em... Em cũng không giỏi mấy chuyện bếp núc..."
Nói xong, hai người anh nhìn em, em nhìn anh, đều không nhịn được mà bật cười.
"Trong trường hợp này, cho dù chúng ta ba anh thợ giày không hơn một Gia Cát Lượng, nhưng ít nhất hai kẻ 'nửa vời' cũng có thể bằng nửa đầu bếp chuyên nghiệp đúng không? Sau này học tập lẫn nhau là được!" Đới Húc nói.
Cứ như vậy, Phương Viên đã trở về thành phố A và ổn định cuộc sống, tuy rằng trước đó cô hoàn toàn không ngờ chủ nhà kiêm bạn cùng phòng của mình thế mà là Đới Húc, có điều kết quả như vậy cũng coi như không tồi, hai ba ngày trước khi báo danh, Phương Viên nghỉ ngơi dưỡng sức, cô phát hiện ngoại trừ không có tài nấu nướng, thói quen sinh hoạt của Đới Húc rất tốt, hoàn toàn không có chỗ nào khiến Phương Viên cảm thấy không tiện.
Lần này trở về Cục Công An thành phố A không chỉ có Phương Viên, Lâm Phi Ca và Mã Khải đều về. Lâm Phi Ca thì không cần phải nói, đợt thực tập còn chưa kết thúc, ba mẹ sớm đã sắp xếp tất cả giúp cô ấy, cho nên về thành phố A, đối với cô ấy mà nói hoàn toàn không có khó khăn gì, hơn nữa trải qua nửa năm thực tập ở đội hình sự, lần này chính thức nhậm chức, cô ấy không chút do dự chọn vị trí hậu cần.
So với Lâm Phi Ca, con đường của Mã Khải gập ghềnh hơn nhiều, cậu ta một lòng muốn về đội hình sự của Cục Công An thành phố A, tiếp tục làm việc cùng Phương Viên và Đới Húc, chỉ tiếc thành tích học tập của cậu ta không quá tốt, hoạt động tham gia cũng không đầy đủ, có điều sau nhiều lần trắc trở cũng được như ý nguyện về Cục Công An thành phố A, chỉ là không qua chỗ Đới Húc mà được sắp xếp ở bộ phận khác.
Ngày đầu tiên nhận chức, Phương Viên liền gặp Lâm Phi Ca, nói đúng hơn là Lâm Phi Ca chủ động tới tìm cô. Cô ấy nhận chức sớm hơn Phương Viên mấy ngày, nhờ nửa năm thực tập kia mà sớm đã quen thuộc Cục Công An này, nghe nói Phương Viên trở về nên cố ý chạy tới tìm cô nói chuyện. Phương Viên phát hiện đợt thực tập kết thúc, chính thức nhận chức, Lâm Phi Ca đã thay đổi rất nhiều, thái độ với Chung Hàn và Đới Húc hình như cũng thay đổi, thời điểm chạy tới văn phòng đội hình sự tìm cô, khi đi ngang qua bàn của Chung Hàn và Đới Húc, không biết vô tình hay cố ý, từ đầu tới cuối cô ấy không hề chào hỏi hay nói chuyện với họ. Sau này Phương Viên mới biết, thì ra là vì vụ án kẻ bắt chước kia, thời điểm lập danh sách nhân viên khen thưởng, trong đó không hề nhắc tới Lâm Phi Ca, nói cách khác, mọi người tham gia công tác điều tra đều được khen thưởng, chỉ có mỗi Lâm Phi ca, đừng nói là khen thưởng, ngay cả một câu khen ngợi cũng không cóc, cô ấy từng vì việc này mà lén đi tìm Đới Húc lý luận, Đới Húc tỏ vẻ vô tội, anh hỏi lại Lâm Phi Ca có lần nào tăng ca hay tới hiện trường điều tra hay không, thậm chí thời điểm phát hiện chứng cứ quan trọng, cô ấy có tham gia không, chỉ cần chỉ ra việc mình tham dự, anh lập tức đi nói lại với cấp trên, cho dù quyết định khen thưởng khó mà thay đổi.
Lâm Phi Ca á khẩu không cãi lại được, cuối cùng chỉ có thể hậm hực bỏ đi.
Lâm Phi Ca nhìn thấy Phương Viên, không hỏi thăm tình hình gần đây của cô ấy, mà cứ vòng tới vòng lui dò hỏi về Hạ Ninh, đặc biệt là chuyện Hạ Ninh và Đổng sư huynh đã xác định quan hệ chưa, Phương Viên né tránh nói không biết. Lâm Phi Ca không hài lòng với câu trả lời này nhưng cũng không thể làm gì, đành bực bội bỏ đi.
Sau khi chính thức đi làm, Phương Viên dành thời gian mấy ngày xử lý ít thủ tục, vừa xử lý xong, lại có án mạng tới cửa tìm đội hình sự, bọn họ nhận được báo án, nói có người chết ở công viên trò chơi, nghe bảo rất nhiều người ở hiện trường chứng kiến tạo ra cảnh hỗn loạn, có người vì sợ hại mà giẫm đạp bị thương.
Hiện tại đang là cuối tuần, sau khi nhận được thông báo, Đới Húc vốn đang ở nhà nghỉ ngơi gọi Phương Viên lập tức tới hiện trường, xảy ra án mạng đã không phải chuyện tốt gì, càng đừng nói hiện trường là nơi ầm ĩ ồn ào, đám đông hỗn loạn dễ tạo ra vấn đề nghiêm trọng hơn.
Chỗ báo án không phải công viên trò chơi của thành phố A mà là loại hình Carnival (1) lưu động, mùa hè năm nay chọn tổ chức ở thành phố A vì nghĩ nó sẽ thúc đẩy du lịch cho thành phố, vì thế cấp trên phê duyệt cho họ tổ chức ở một bãi đất trống vùng ngoại ô, cách trung tâm thành phố khá gần.
(1) Carnival: hay còn hội hóa trang thường bao gồm một buổi lễ ăn mừng hay một buổi diễu hành kết hợp các tiết mục xiếc và ảo thuật, ở đây mọi người thường giả trang và đeo mặt nạ
Nghĩ đến hạng mục Carnival rất được thành phố trọng này, hiện tại nơi đó còn xảy ra chuyện, lòng Đới Húc chùn xuống.
"Chỉ mong sẽ không có thêm chuyện xấu gì." Anh vừa lái xe vừa lẩm bẩm.
Đới Húc lại xe chở Phương Viên vào một con đường nhỏ cách đơn vị không xa, tới cổng chung cư, anh lấy thẻ quẹt một cái, cửa tự động mở, xe chạy vào.
Phương Viên không khỏi thắc mắc, vì nhà cô ở thành phố A, tuy rằng tương đối quen thuộc nơi này nhưng lại không có kinh nghiệm thuê nhà, có điều chút kiến thức cơ bản cô đương nhiên có, chủ nhà rất ít khi để cho thuê phòng một người ở, càng không thể đưa thẻ ra vào cho người lạ như Đới Húc. Nhìn khu chung cư này, không tính là quá mới, hẳn được xây cách đây ba bốn năm, môi trường tốt, tương đối an tĩnh, dọc đường có thể thấy diện tích trồng cây xanh của khu chung cư này khá lớn, như vậy phòng thuê chắc chắn không rẻ. Lúc trước cô đã nói rõ với Đới Húc, cô không quan tâm tới quá nhiều, chỉ cần vừa túi tiền, Đới Húc không phải người làm việc qua loa, bằng sự cẩn thận và chu đáo ủa anh, tám phần chủ nhà nơi này là người quen, cho nên mới nể mặt anh hạ giá cho thuê phòng, ngay cả thẻ ra vào cũng giao cho anh.
Nghĩ như vậy, Phương Viên kiên định hơn một chút, nhưng nghĩ tiếp lại cảm thấy không đúng, nếu thật như phỏng đoán của mình, vậy đây là chuyện đáng mừng, nhưng vừa rồi vì sao thái độ của Đới Húc lại có vẻ khó xử? Chẳng lẽ anh thật sự không có cách nào tìm được phòng trọ phù hợp cho mình, nên mới sợ mình không vui sao? Phương Viên thầm thở dài, tự nhắc nhở chính mình, cho dù Đới Húc tìm được phòng thế nào, cô cũng không được oán hận hay tỏ vẻ bất mãn, dù sao bản thân cũng đã làm phiền người ta. Không nhắc đến nửa năm thực tập kia, Đới Húc thật sự quan tâm cô rất nhiều, hiện tại quan hệ thầy trò đã kết thúc, quan hệ đồng nghiệp còn chưa bắt đầu, không quản mệt nhọc, anh chịu hỗ trợ cô tìm phòng, còn cố ý xin nghỉ phép đi đón cô, nói biết ơn hình như hơi nặng lời nhưng cũng đủ để mình cảm thấy đủ để ghi nhớ trong lòng.
Đới Húc dừng xe trước một tòa nhà, lúc mới tới Phương Viên đã thấy một khu vườn nhân tạo ngay phía trước, cỏ cây tươi tốt, còn có đá cuội lát đường mòn. Phương Viên thầm thích khu chung cư này, không nhịn được mà tưởng tượng nếu mình thật sự ở đây, mỗi khi rảnh rỗi, cô có thể cầm theo một quyển sách đến hành lang trong khu vườn ngồi, vừa đọc vừa nghe tiếng lá xào xạc bên tai. Là một cô gái trẻ, Phương Viên cũng mơ ước về cuộc sống lãng mãng, vốn dĩ cô rất chờ mong vào công việc và cuộc sống sau khi tốt nghiệp đại học, chỉ tiếc, những điều đó đều không thể trở thành hiện thực, hiện tại nhìn khắp nơi đều là hoa cỏ, trong lòng đột nhiên có chút khát vọng nho nhỏ.
Có điều... Phương Viên cắn môi, chỉ cần giá không mắc đến biến thái, vậy cứ ở đây. Phương Viên thầm tính toán, dù sao mình cũng đang giảm cân, ăn ít lại, dùng tiền cơm tiết kiệm để đóng tiền nhà, dù thế nào cũng có thể cầm cự đến khi có lương.
Đới Húc không biết Phương Viên nghĩ như vậy, trong đầu đã có sẵn vài phương án. Anh đi phía trước, hình như cũng lo lắng điều gì đó, đứng chờ trong thang máy không hề nói chuyện, chờ cửa thang máy mở, liền như đầu tàu gương mẫu dẫn đường, lấy chìa khóa, Phương Viên còn chưa kịp hỏi tình hình chủ nhà, anh đã mở cửa, mời Phương Viên vào.
Phương Viên thay dép lê đi vào, phát hiện nơi này thoạt nhìn có thể rộng đến 100 mét vuông, đương nhiên không tính là căn hộ siêu giàu, có điều cũng rất thoáng mát, cách trang trí vô cùng đơn giản, sàn nhà gỗ sạch sẽ, phòng khách rộng rãi, ở lối đi bên cạnh có hai căn phòng đối diện nhau, một phòng đóng chặt cửa, phòng còn lại cửa mở rộng.
"Đó là phòng sắp xếp cho em, em xem thấy được không?" Đới Húc chỉ về phía căn phòng đang mở cửa, ý bảo Phương Viên qua xem.
Phương Viên đi tới cửa nhìn vào trong, phòng rất rộng, bên trong có một tủ quần áo, một cái bàn, một giường, đồ đạc trên giường còn rất đầy đủ, gối đầu đệm chăn đều có, ga giường hình nhiều đóa hoa nhỏ, ngay cả rèm cửa cùng chăn cũng có màu sắc và kiểu dáng tương tự, điều khiến Phương Viên không ngờ chính là ở mép giường còn đặt một đôi dép lê kiểu nữ trông rất đáng yêu.
"Phòng này... Có người ở sao?" Cô hỏi Đới Húc, nói một cách hợp lý, nếu không có ai ở đây, phòng ốc sẽ không sạch sẽ và có ít đồ dùng như vậy, nhưng nếu người ta vừa dọn đi, sao chăn màn gối đệm dép lê đều bỏ lại, không cùng mang đi?
Đới Húc hắng giọng, thái độ hơi mất tự nhiên: "Phòng này trước giờ không có ai ở, sao hả? Em hài lòng không? Nếu không hài lòng, tôi giúp em nghĩ cách khác, còn nếu đồ dùng trong phòng không hợp hay em không thích, từ từ chúng ta đi mua bổ sung, gu thẩm mỹ của tôi không tốt lắm, cho nên có nhờ Cố Tiểu Phàm hỗ trợ, cô ấy nói con gái đều thích mấy thứ này."
Phương Viên kinh ngạc nghe Đới Húc giải thích, trong lòng đã có đáp án nhưng không dám xác định, đành giả bộ bối rối, ngập ngừng dò hỏi: "Phòng rất tốt, đồ cũng đẹp, chị Tiểu Phàm đúng là có gu thẩm mỹ, chỉ là... Không biết chủ nhà là người thế nào, tiền thuê phòng một tháng bao nhiêu?"
Nghe cô hỏi như vậy, Đới Húc càng ngập ngừng, anh gãi đầu, đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng đành nói: "Thôi bỏ đi, tôi vẫn nên nói thẳng với em, đây là nhà tôi, cho nên tiền thuê nhà gì đó không cần thiết, nếu em thấy ổn thì cứ ở đây, dù sao phòng này bỏ trống cũng rất lãng phí. Nếu thấy không ổn hoặc không tiện... Thế cũng tạm thời ở đây, chúng ta từ từ tìm phòng khác. Tôi có giúp em xem thử hai ba phòng cho thuê, nếu môi trường phù hợp thì giá lại không hợp lý, nếu giá hợp lý thì người thuê chung quá đông, hơn nữa đều là nam nữ ở ghép, tôi nghĩ dù sao cũng nam nữ ở chung, đưa tiền cho người ta còn dễ xảy ra mâu thuẫn khi ở chung, còn không bằng dứt khoát lợi dụng phòng trống này, em cũng có thể tiết kiệm chút chi tiêu."
"Như vậy không tốt lắm đâu..." Phương Viên theo bản năng từ chối, nói xong cô phát hiện thái độ của Đới Húc càng mất tự nhiên, lúc này mới nhận ra có thể anh đã hiểu lầm ý mình, nên vội giải thích, "Ý em là phòng này em rất thích, nhưng tiền thuê nhà em không thể không trả, cứ ở nhà anh như vậy không tốt cho lắm."
Khi hiểu ra, sự lo lắng và ngại ngùng khi nãy của Đới Húc liền biến mất, trên mặt lại xuất hiện nụ cười lười biếng ngày thường: "Dù sao tôi cũng là người hướng dẫn em nửa năm, đòi tiền thuê phòng với em rất kỳ, chi bằng như vậy đi, tôi không giỏi nấu nướng, lúc trước mỗi khi rảnh rỗi thường tới chỗ Chung Hàn ăn ké, có điều bây giờ cậu ta và Cố Tiểu Phàm quen nhau, tôi hay chạy tới nhà người ta ăn uống không tốt cho lắm, sau này nếu tiện em có thể nấu cơm thêm phần của tôi, coi như đó là tiền thuê nhà, sao hả?"
Phương Viên khó xử: "Em... Em cũng không giỏi mấy chuyện bếp núc..."
Nói xong, hai người anh nhìn em, em nhìn anh, đều không nhịn được mà bật cười.
"Trong trường hợp này, cho dù chúng ta ba anh thợ giày không hơn một Gia Cát Lượng, nhưng ít nhất hai kẻ 'nửa vời' cũng có thể bằng nửa đầu bếp chuyên nghiệp đúng không? Sau này học tập lẫn nhau là được!" Đới Húc nói.
Cứ như vậy, Phương Viên đã trở về thành phố A và ổn định cuộc sống, tuy rằng trước đó cô hoàn toàn không ngờ chủ nhà kiêm bạn cùng phòng của mình thế mà là Đới Húc, có điều kết quả như vậy cũng coi như không tồi, hai ba ngày trước khi báo danh, Phương Viên nghỉ ngơi dưỡng sức, cô phát hiện ngoại trừ không có tài nấu nướng, thói quen sinh hoạt của Đới Húc rất tốt, hoàn toàn không có chỗ nào khiến Phương Viên cảm thấy không tiện.
Lần này trở về Cục Công An thành phố A không chỉ có Phương Viên, Lâm Phi Ca và Mã Khải đều về. Lâm Phi Ca thì không cần phải nói, đợt thực tập còn chưa kết thúc, ba mẹ sớm đã sắp xếp tất cả giúp cô ấy, cho nên về thành phố A, đối với cô ấy mà nói hoàn toàn không có khó khăn gì, hơn nữa trải qua nửa năm thực tập ở đội hình sự, lần này chính thức nhậm chức, cô ấy không chút do dự chọn vị trí hậu cần.
So với Lâm Phi Ca, con đường của Mã Khải gập ghềnh hơn nhiều, cậu ta một lòng muốn về đội hình sự của Cục Công An thành phố A, tiếp tục làm việc cùng Phương Viên và Đới Húc, chỉ tiếc thành tích học tập của cậu ta không quá tốt, hoạt động tham gia cũng không đầy đủ, có điều sau nhiều lần trắc trở cũng được như ý nguyện về Cục Công An thành phố A, chỉ là không qua chỗ Đới Húc mà được sắp xếp ở bộ phận khác.
Ngày đầu tiên nhận chức, Phương Viên liền gặp Lâm Phi Ca, nói đúng hơn là Lâm Phi Ca chủ động tới tìm cô. Cô ấy nhận chức sớm hơn Phương Viên mấy ngày, nhờ nửa năm thực tập kia mà sớm đã quen thuộc Cục Công An này, nghe nói Phương Viên trở về nên cố ý chạy tới tìm cô nói chuyện. Phương Viên phát hiện đợt thực tập kết thúc, chính thức nhận chức, Lâm Phi Ca đã thay đổi rất nhiều, thái độ với Chung Hàn và Đới Húc hình như cũng thay đổi, thời điểm chạy tới văn phòng đội hình sự tìm cô, khi đi ngang qua bàn của Chung Hàn và Đới Húc, không biết vô tình hay cố ý, từ đầu tới cuối cô ấy không hề chào hỏi hay nói chuyện với họ. Sau này Phương Viên mới biết, thì ra là vì vụ án kẻ bắt chước kia, thời điểm lập danh sách nhân viên khen thưởng, trong đó không hề nhắc tới Lâm Phi Ca, nói cách khác, mọi người tham gia công tác điều tra đều được khen thưởng, chỉ có mỗi Lâm Phi ca, đừng nói là khen thưởng, ngay cả một câu khen ngợi cũng không cóc, cô ấy từng vì việc này mà lén đi tìm Đới Húc lý luận, Đới Húc tỏ vẻ vô tội, anh hỏi lại Lâm Phi Ca có lần nào tăng ca hay tới hiện trường điều tra hay không, thậm chí thời điểm phát hiện chứng cứ quan trọng, cô ấy có tham gia không, chỉ cần chỉ ra việc mình tham dự, anh lập tức đi nói lại với cấp trên, cho dù quyết định khen thưởng khó mà thay đổi.
Lâm Phi Ca á khẩu không cãi lại được, cuối cùng chỉ có thể hậm hực bỏ đi.
Lâm Phi Ca nhìn thấy Phương Viên, không hỏi thăm tình hình gần đây của cô ấy, mà cứ vòng tới vòng lui dò hỏi về Hạ Ninh, đặc biệt là chuyện Hạ Ninh và Đổng sư huynh đã xác định quan hệ chưa, Phương Viên né tránh nói không biết. Lâm Phi Ca không hài lòng với câu trả lời này nhưng cũng không thể làm gì, đành bực bội bỏ đi.
Sau khi chính thức đi làm, Phương Viên dành thời gian mấy ngày xử lý ít thủ tục, vừa xử lý xong, lại có án mạng tới cửa tìm đội hình sự, bọn họ nhận được báo án, nói có người chết ở công viên trò chơi, nghe bảo rất nhiều người ở hiện trường chứng kiến tạo ra cảnh hỗn loạn, có người vì sợ hại mà giẫm đạp bị thương.
Hiện tại đang là cuối tuần, sau khi nhận được thông báo, Đới Húc vốn đang ở nhà nghỉ ngơi gọi Phương Viên lập tức tới hiện trường, xảy ra án mạng đã không phải chuyện tốt gì, càng đừng nói hiện trường là nơi ầm ĩ ồn ào, đám đông hỗn loạn dễ tạo ra vấn đề nghiêm trọng hơn.
Chỗ báo án không phải công viên trò chơi của thành phố A mà là loại hình Carnival (1) lưu động, mùa hè năm nay chọn tổ chức ở thành phố A vì nghĩ nó sẽ thúc đẩy du lịch cho thành phố, vì thế cấp trên phê duyệt cho họ tổ chức ở một bãi đất trống vùng ngoại ô, cách trung tâm thành phố khá gần.
(1) Carnival: hay còn hội hóa trang thường bao gồm một buổi lễ ăn mừng hay một buổi diễu hành kết hợp các tiết mục xiếc và ảo thuật, ở đây mọi người thường giả trang và đeo mặt nạ
Nghĩ đến hạng mục Carnival rất được thành phố trọng này, hiện tại nơi đó còn xảy ra chuyện, lòng Đới Húc chùn xuống.
"Chỉ mong sẽ không có thêm chuyện xấu gì." Anh vừa lái xe vừa lẩm bẩm.
Danh sách chương