Đối mặt với hành động của Đới Húc, trong lòng Phương Viên có loại cảm giác nói không nên lời, không biết có phải khoảng thời gian này bản thân phải độc lập, không thể ỷ lại vào bất kỳ ai hay không, đối diện với sự quan tâm bất ngờ này, Phương Viên thậm chí cảm thấy hốc mắt có chút nóng lên, may mà cô nhanh chóng nhịn xuống, nói cách khác, người tới người lui nhìn một cô gái tay cầm hamburger tay cầm ly nước đứng ở chỗ ngoặt cầu thang vành mắt ửng hồng, hình ảnh đó khẳng định rất quái dị, phỏng chừng ai nhìn cũng cảm thấy hoang mang.
Phương Viên ngượng ngùng ăn ngấu nghiến, chỉ có thể nhanh chóng ăn hết cái hamburger, lại uống thuốc, không biết có phải dạ dày vắng vẻ cuối cùng cũng có đồ ăn, hay vì viên thuốc Đới Húc lén trộm ở chỗ Chung Hàn đưa cho cô rất có hiệu quả hay không, thời điểm đi tìm Đới Húc, dạ dày của cô đã không còn đau như vậy. Cô muốn cảm ơn với anh, nhưng anh căn bản không cho cơ hội này, anh đánh giá Phương Viên một lúc, thấy cô đã không còn gì đáng ngại liền vẫy tay ý bảo cô đuổi theo, sau đó sải bước đi về phía trước. Ba bước của Phương Viên đã có hai bước phải chạy để đuổi kịp anh, không biết vì sao, cô cảm thấy cảm xúc của Đới Húc không còn giống khi trước, từ bữa ăn cho tới hiện tại, cả người dường như không có tinh thần, có điều đó chỉ là kết luận từ việc cô lén quan sát. Đới Húc không phải người quen của Phương Viên, tính cách của anh cô cũng không hoàn toàn hiểu rõ, cho nên cô không dám suy đoán lung tung, chỉ thầm nhắc nhở chính mình phải làm việc thật tốt, đừng khiến người khác cảm thấy ngột ngạt.
Tiến độ hoàn nguyên gương mặt tương đối lạc quan, gương mặt người chết tuy bị axit ăn mòn thoạt nhìn đã biến dạng, không thể thông qua quan sát để khôi phục bộ dáng lúc sinh thời, nhưng cũng may phần cơ bị tổn hại tương đối nhẹ, dùng để phỏng đoán đặc trưng trêи gương mặt nạn nhân vẫn có trợ giúp rất lớn. Thời điểm Đới Húc dẫn Phương Viên qua xem, quá trình phục hồi căn bản đã hoàn thành, không bao lâu bọn họ liền bắt đầu vào việc phác họa.
Người trêи hình vẽ có gương mặt tròn, mắt hơi nhỏ, thoạt nhìn là mắt hình viên đạn, xương gò má cao, mặc dù chỉ nhìn từ tranh vẽ nhưng vẫn có thể thấy gương mặt nạn nhân vô cùng đầy đặn. Tướng mạo này không tính là đẹp, cũng không tính là quá xấu.
Phác họa không bao lâu, kết quả kiểm tra thi thể cũng có, có thể xác định nạn nhân là người trưởng thành, từ phần xương có thể xác định độ tuổi trong khoảng 20-40.
Nam, dáng người mập mạp, tuổi từ 20-40. Đây là tin tức có giá trị duy nhất bọn họ có thể dùng để điều tra và xác định thân phận nạn nhân. Manh mối không nhiều, nhưng tiếp tục chờ chắc chắn là không thể, lúc này bọn họ chỉ đành sử dụng tài nguyên hiện có tận lực tra xét một lần, nếu không có thu hoạch thì sẽ nghĩ cách khác.
Trêи thực tế, vận khí của bọn họ không hề tệ, qua một lượt điều tra, trong các vụ án mất tích của thành phố A có một người tướng mạo và miêu tả tương tự phác thảo chân dung.
Người mất tích tên Bào Hồng Quang, là giáo viên tiếng Anh của một trường trung học cơ sở trong thành phố A, ngôi trường đó có chút danh tiếng, trình độ của giáo viên tương đối cao. Người báo án chính là thầy giáo vụ, nguyên nhân là vì Bào Hồng Quang liên tục bỏ bê công việc suốt một tuần, hơn nữa trường học thông qua nhiều con đường vẫn không thể liên hệ cho anh ta, ngay cả gọi cho người nhà cũng không có kết quả, vì vậy đành phải báo án.
Bào Hồng Quang này không phải người địa phương hộ khẩu của hắn nằm ở vùng duyên hải, cách xa thành phố A. Người nhà Bào Hồng Quang đều ở bên kia, hộ khẩu của hắn vốn dĩ ở cùng ba mẹ, cho nên muốn tìm địa chỉ liên hệ với gia đình không hề khó khăn, chẳng qua hiện tại chỉ dựa vào ảnh chụp có bảy tám phần tương tự Bào Hồng Quang liền gọi điện liên hệ cho người nhà ở xa ngàn dặm, tựa hồ có vẻ hơi qua loa, cách tốt nhất lúc này chính là cầm chân dung tới trường trung học thực nghiệm tìm hiểu tình hình, nhờ đồng nghiệp của hắn hỗ trợ phân biệt.
Nghe nói Cục Cảnh Sát đã có tung tích của Bào Hồng Quang, trường học đặc biệt coi trọng, dù gì cũng là giáo viên của họ vô duyên vô cớ mất tích, sống chết không rõ, lãnh đạo nhà trường cũng hi vọng có thể có một hồi đáp chính xác, vì vậy liền nhanh chóng sắp xếp cho đám người Đới Húc gặp mặt đồng nghiệp của Bào Hồng Quang, để bọn họ giúp đỡ hỗ trợ phân biệt, nhất thời mọi người trong phòng đều trông mong chờ Đới Húc lấy ra bức họa, hơn nữa vì thân phận đối phương là cảnh sát, không khí cũng trở nên vô cùng căng thẳng.
“Chủ nhiệm Vương, chuyện này chúng tôi không dám tùy tiện phát biểu.” Chân dung vừa được phát xuống, một ông thầy gầy gò tựa hồ không có hứng thú, lại không biết mở lời với bọn người Đới Húc thế nào, chỉ đành nói chuyện với chủ nhiệm đứng cạnh, “Thầy nghĩ xem, Bào Hồng Quang kia vốn nhàn vân nhã hạc, nếu chúng ta nói người trong hình rất giống, nhưng đang êm đẹp thầy ấy lại trở về, không phải cảnh sát sẽ trách chúng ta nói bậy, chuốc thêm phiền toái cho họ, khi đó bọn họ khiến chúng ta ngột ngạt thì phải làm sao?”
Hắn vừa dứt lời, mấy giáo viên trẻ vốn tò mò tới gần xem bức họa liền sôi nổi trở về chỗ ngồi, bộ dáng không muốn rơi vào vũng nước đục này.
Thấy mọi người như vậy, chủ nhiệm kia hắng giọng, nói: “Tiểu Du nói lời này sai rồi, chúng ta là đồng nghiệp, sao có thể chỉ vì nhát gan sợ sệt mà dọn tuyết trước cửa? Chúng ta đều hi vọng Bào Hồng Quang không sao, nhưng hiện tại cảnh xác tới muốn xác nhận, cũng là muốn loại trừ khả năng, cho dù Bào Hồng Quang không có chuyện gì, mấy ngày nữa êm đẹp trở về, chúng ta làm vậy cũng là vì quan tâm đồng nghiệp, xuất phát từ lòng tốt, không phải gây thêm phiền phức cho ai. Nhìn vấn đề không thể chỉ xuất phát từ góc độ của mình, phải biết suy nghĩ cho người khác một chút!”
Mấy người vừa lùi về nghe lãnh đạo nói như vậy cũng có chút xấu hổ, ngượng ngùng quay lại, thầy giáo nói chuyện tên “Tiểu Du” kia chỉ biết bĩu môi, kéo ghế, cùng đồng nghiệp xem xét bức họa.
“Tôi cảm thấy đây chính là Bào Hồng Quang.” Trong chốc lát, một cô gái mặt trái xoan lên tiếng.
“Hiểu San, cô không phải mong Bào Hiểu Quang không xảy ra chuyện sao? Sao nhanh như vậy đã nhận ra rồi?” Người thanh niên họ Du kia tiếp lời, tựa hồ cố ý trêu chọc cô gái kia.
Cô gái tên Hiểu San đỏ mặt, trừng mắt nhìn hắn: “Ngày thường thầy lúc nào cũng lắm miệng, thời điểm nghiêm túc như lúc này không thể khắc chế sao? Suốt ngày nói hưu nói vượn, thầy đừng ép tố tiết lộ chuyện của thầy!”
Bị cô gái kia đe dọa như thế, người tên Tiểu Du lập tức không dám hé răng, cô gái hài lòng nhìn hắn một cái, sau đó quay mặt đi.
Rất nhanh, những người khác cũng mở miệng nói cảm thấy người trong bức họa chính là Bào Hồng Quang, có người lên tiếng bày tỏ thái độ, kẻ theo đuôi phụ họa dần dần tăng lên, không lấy một lời dị nghị, thậm chí có người cố ý tới bàn làm việc lấy tấm ảnh chụp chung hôm dã ngoại với trường tới, đưa cho Đới Húc, hỏi xem anh có cảm thấy người trong bức họa chính là Bào Hồng Quang không.
Đới Húc nhìn ảnh chụp, gật đầu, sau đó đưa cho Phương Viên và Lâm Phi Ca đi cùng mình xem.
Thời gian Phương Viên tiếp xúc với bức họa tương đối dài, cơ hồ dù nhắm mắt gương mặt kia cũng hiện rõ trong đầu, không cần đối chiếu nhiều lần. Vào thời điểm này, có người vì muốn bo bo giữ mình mà không muốn tham dự, hoặc là chỉ theo đuôi phụ họa, cho nên cô đối với những lời tán đồng người trong bức họa chính là Bào Hồng Quang có chút nghi ngờ, sợ bọn họ chỉ đang ứng phó, nhưng nhìn ảnh chụp trong tay, cơ hồ không cần người khác hỗ trợ, cô liền có thể nhận ra đó chính là Bào Hồng Quang, hơn nữa nhìn thêm vài lần, chân dung phát họa và ảnh chụp Bào Hồng Quang ngoại trừ bảy tám phần tương tự bên ngoài, những chỗ sai biệt khác cô đều có thể rành mạch đưa ra kết luận.
Phương Viên ngượng ngùng ăn ngấu nghiến, chỉ có thể nhanh chóng ăn hết cái hamburger, lại uống thuốc, không biết có phải dạ dày vắng vẻ cuối cùng cũng có đồ ăn, hay vì viên thuốc Đới Húc lén trộm ở chỗ Chung Hàn đưa cho cô rất có hiệu quả hay không, thời điểm đi tìm Đới Húc, dạ dày của cô đã không còn đau như vậy. Cô muốn cảm ơn với anh, nhưng anh căn bản không cho cơ hội này, anh đánh giá Phương Viên một lúc, thấy cô đã không còn gì đáng ngại liền vẫy tay ý bảo cô đuổi theo, sau đó sải bước đi về phía trước. Ba bước của Phương Viên đã có hai bước phải chạy để đuổi kịp anh, không biết vì sao, cô cảm thấy cảm xúc của Đới Húc không còn giống khi trước, từ bữa ăn cho tới hiện tại, cả người dường như không có tinh thần, có điều đó chỉ là kết luận từ việc cô lén quan sát. Đới Húc không phải người quen của Phương Viên, tính cách của anh cô cũng không hoàn toàn hiểu rõ, cho nên cô không dám suy đoán lung tung, chỉ thầm nhắc nhở chính mình phải làm việc thật tốt, đừng khiến người khác cảm thấy ngột ngạt.
Tiến độ hoàn nguyên gương mặt tương đối lạc quan, gương mặt người chết tuy bị axit ăn mòn thoạt nhìn đã biến dạng, không thể thông qua quan sát để khôi phục bộ dáng lúc sinh thời, nhưng cũng may phần cơ bị tổn hại tương đối nhẹ, dùng để phỏng đoán đặc trưng trêи gương mặt nạn nhân vẫn có trợ giúp rất lớn. Thời điểm Đới Húc dẫn Phương Viên qua xem, quá trình phục hồi căn bản đã hoàn thành, không bao lâu bọn họ liền bắt đầu vào việc phác họa.
Người trêи hình vẽ có gương mặt tròn, mắt hơi nhỏ, thoạt nhìn là mắt hình viên đạn, xương gò má cao, mặc dù chỉ nhìn từ tranh vẽ nhưng vẫn có thể thấy gương mặt nạn nhân vô cùng đầy đặn. Tướng mạo này không tính là đẹp, cũng không tính là quá xấu.
Phác họa không bao lâu, kết quả kiểm tra thi thể cũng có, có thể xác định nạn nhân là người trưởng thành, từ phần xương có thể xác định độ tuổi trong khoảng 20-40.
Nam, dáng người mập mạp, tuổi từ 20-40. Đây là tin tức có giá trị duy nhất bọn họ có thể dùng để điều tra và xác định thân phận nạn nhân. Manh mối không nhiều, nhưng tiếp tục chờ chắc chắn là không thể, lúc này bọn họ chỉ đành sử dụng tài nguyên hiện có tận lực tra xét một lần, nếu không có thu hoạch thì sẽ nghĩ cách khác.
Trêи thực tế, vận khí của bọn họ không hề tệ, qua một lượt điều tra, trong các vụ án mất tích của thành phố A có một người tướng mạo và miêu tả tương tự phác thảo chân dung.
Người mất tích tên Bào Hồng Quang, là giáo viên tiếng Anh của một trường trung học cơ sở trong thành phố A, ngôi trường đó có chút danh tiếng, trình độ của giáo viên tương đối cao. Người báo án chính là thầy giáo vụ, nguyên nhân là vì Bào Hồng Quang liên tục bỏ bê công việc suốt một tuần, hơn nữa trường học thông qua nhiều con đường vẫn không thể liên hệ cho anh ta, ngay cả gọi cho người nhà cũng không có kết quả, vì vậy đành phải báo án.
Bào Hồng Quang này không phải người địa phương hộ khẩu của hắn nằm ở vùng duyên hải, cách xa thành phố A. Người nhà Bào Hồng Quang đều ở bên kia, hộ khẩu của hắn vốn dĩ ở cùng ba mẹ, cho nên muốn tìm địa chỉ liên hệ với gia đình không hề khó khăn, chẳng qua hiện tại chỉ dựa vào ảnh chụp có bảy tám phần tương tự Bào Hồng Quang liền gọi điện liên hệ cho người nhà ở xa ngàn dặm, tựa hồ có vẻ hơi qua loa, cách tốt nhất lúc này chính là cầm chân dung tới trường trung học thực nghiệm tìm hiểu tình hình, nhờ đồng nghiệp của hắn hỗ trợ phân biệt.
Nghe nói Cục Cảnh Sát đã có tung tích của Bào Hồng Quang, trường học đặc biệt coi trọng, dù gì cũng là giáo viên của họ vô duyên vô cớ mất tích, sống chết không rõ, lãnh đạo nhà trường cũng hi vọng có thể có một hồi đáp chính xác, vì vậy liền nhanh chóng sắp xếp cho đám người Đới Húc gặp mặt đồng nghiệp của Bào Hồng Quang, để bọn họ giúp đỡ hỗ trợ phân biệt, nhất thời mọi người trong phòng đều trông mong chờ Đới Húc lấy ra bức họa, hơn nữa vì thân phận đối phương là cảnh sát, không khí cũng trở nên vô cùng căng thẳng.
“Chủ nhiệm Vương, chuyện này chúng tôi không dám tùy tiện phát biểu.” Chân dung vừa được phát xuống, một ông thầy gầy gò tựa hồ không có hứng thú, lại không biết mở lời với bọn người Đới Húc thế nào, chỉ đành nói chuyện với chủ nhiệm đứng cạnh, “Thầy nghĩ xem, Bào Hồng Quang kia vốn nhàn vân nhã hạc, nếu chúng ta nói người trong hình rất giống, nhưng đang êm đẹp thầy ấy lại trở về, không phải cảnh sát sẽ trách chúng ta nói bậy, chuốc thêm phiền toái cho họ, khi đó bọn họ khiến chúng ta ngột ngạt thì phải làm sao?”
Hắn vừa dứt lời, mấy giáo viên trẻ vốn tò mò tới gần xem bức họa liền sôi nổi trở về chỗ ngồi, bộ dáng không muốn rơi vào vũng nước đục này.
Thấy mọi người như vậy, chủ nhiệm kia hắng giọng, nói: “Tiểu Du nói lời này sai rồi, chúng ta là đồng nghiệp, sao có thể chỉ vì nhát gan sợ sệt mà dọn tuyết trước cửa? Chúng ta đều hi vọng Bào Hồng Quang không sao, nhưng hiện tại cảnh xác tới muốn xác nhận, cũng là muốn loại trừ khả năng, cho dù Bào Hồng Quang không có chuyện gì, mấy ngày nữa êm đẹp trở về, chúng ta làm vậy cũng là vì quan tâm đồng nghiệp, xuất phát từ lòng tốt, không phải gây thêm phiền phức cho ai. Nhìn vấn đề không thể chỉ xuất phát từ góc độ của mình, phải biết suy nghĩ cho người khác một chút!”
Mấy người vừa lùi về nghe lãnh đạo nói như vậy cũng có chút xấu hổ, ngượng ngùng quay lại, thầy giáo nói chuyện tên “Tiểu Du” kia chỉ biết bĩu môi, kéo ghế, cùng đồng nghiệp xem xét bức họa.
“Tôi cảm thấy đây chính là Bào Hồng Quang.” Trong chốc lát, một cô gái mặt trái xoan lên tiếng.
“Hiểu San, cô không phải mong Bào Hiểu Quang không xảy ra chuyện sao? Sao nhanh như vậy đã nhận ra rồi?” Người thanh niên họ Du kia tiếp lời, tựa hồ cố ý trêu chọc cô gái kia.
Cô gái tên Hiểu San đỏ mặt, trừng mắt nhìn hắn: “Ngày thường thầy lúc nào cũng lắm miệng, thời điểm nghiêm túc như lúc này không thể khắc chế sao? Suốt ngày nói hưu nói vượn, thầy đừng ép tố tiết lộ chuyện của thầy!”
Bị cô gái kia đe dọa như thế, người tên Tiểu Du lập tức không dám hé răng, cô gái hài lòng nhìn hắn một cái, sau đó quay mặt đi.
Rất nhanh, những người khác cũng mở miệng nói cảm thấy người trong bức họa chính là Bào Hồng Quang, có người lên tiếng bày tỏ thái độ, kẻ theo đuôi phụ họa dần dần tăng lên, không lấy một lời dị nghị, thậm chí có người cố ý tới bàn làm việc lấy tấm ảnh chụp chung hôm dã ngoại với trường tới, đưa cho Đới Húc, hỏi xem anh có cảm thấy người trong bức họa chính là Bào Hồng Quang không.
Đới Húc nhìn ảnh chụp, gật đầu, sau đó đưa cho Phương Viên và Lâm Phi Ca đi cùng mình xem.
Thời gian Phương Viên tiếp xúc với bức họa tương đối dài, cơ hồ dù nhắm mắt gương mặt kia cũng hiện rõ trong đầu, không cần đối chiếu nhiều lần. Vào thời điểm này, có người vì muốn bo bo giữ mình mà không muốn tham dự, hoặc là chỉ theo đuôi phụ họa, cho nên cô đối với những lời tán đồng người trong bức họa chính là Bào Hồng Quang có chút nghi ngờ, sợ bọn họ chỉ đang ứng phó, nhưng nhìn ảnh chụp trong tay, cơ hồ không cần người khác hỗ trợ, cô liền có thể nhận ra đó chính là Bào Hồng Quang, hơn nữa nhìn thêm vài lần, chân dung phát họa và ảnh chụp Bào Hồng Quang ngoại trừ bảy tám phần tương tự bên ngoài, những chỗ sai biệt khác cô đều có thể rành mạch đưa ra kết luận.
Danh sách chương