Cố Vân Đông đưa ba người Dương thị đi Từng gia, phụ tử Từng Hổ đã dọn vào nhà Thiệu Thanh Viễn, trong nhà chỉ có Từng Nguyệt bảy tuổi cùng Từng Nhạc năm tuổi, hai tỷ đệ thực vui mừng vì bọn họ đã đến, một đứa giúp đỡ bưng bao y phục, một đứa chạy đến bên người Cố Vân Thư, nhẹ nhàng vuốt đầu hắn kêu đệ đệ.
Đổng Tú Lan ở một bên nhìn xong cười nói, “A Thư so với ngươi lớn hơn hai tháng, hẳn phải gọi hắn là ca ca.”
Từng Nhạc ‘a’ một tiếng, “Như thế nào lại là ca ca, ta đã có ca ca, không thể kêu đệ đệ sao?”
Cố Vân Thư lắc đầu, nhỏ mà lanh thở dài nói, “Ai kêu ta quá tranh đua, đi vào đời này so với ngươi trước hai tháng đâu? Ta cũng thực bất đắc dĩ. Ngươi cũng không cần quá thương tâm, có một câu nói rất đúng, vận mệnh đã như vậy.”
Từng Nhạc thất vọng không thôi, chỉ có thể kêu một tiếng ca ca, nhưng quay đầu lại nhìn đến Cố Vân Khả nhỏ nhỏ ngơ ngác, lập tức lại cao hứng lên, thanh thúy kêu một tiếng, “Muội muội.”
“Ta chán ghét ca ca.” Ca ca hư buổi sáng lại kêu nàng là Nữu Nữu béo, nàng trong chốc lát muốn cùng đại tỷ cáo trạng, để đại tỷ thu thập hắn, đánh hắn mấy cái.
Từng Nhạc, “….”
Cố Vân Đông nhìn vui mừng không thôi, quả nhiên tiểu hài tư vẫn là phải cùng tiểu đồng bọn cùng nhau chơi mới có ý tứ.
Đổng Tú Lan cũng thực vui vẻ, nhà bọn họ nghèo, lại ở nơi hẻo lánh, ba hài tử từ khi bắt đầu hiểu chuyện đã giúp đỡ trong nhà làm việc, rất ít khi có tiểu đồng bọn, hiện giờ Cố gia tiến vào ở, cảm giác lập tức liền náo nhiệt lên.
Nàng dặn dò nữ nhi Từng Nguyệt, “Nương đi mua đồ ăn, ngươi mang theo Vân Đông tỷ tỷ đi đến phòng tỷ ấy sẽ ở, chiếu cố tốt đệ đệ muội muội, có chuyện gì không rõ có thể đi cách vách tìm ca ca ngươi.”
Đại nhi tử Từng gia kêu Từng Gia, hiện giờ đang ở nhà Thiệu Thanh Viễn chiếu cố cha.
Từng Nguyệt đồng ý, Đổng Tú Lan liền mang theo rổ rời nhà.
Cố Vân Đông nhìn nhìn Từng gia, càng lúc càng thấy thoải mái thanh tân.
Cho đến khi nàng vào phòng, mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại - Từng gia giống như đã sớm biết nàng phải rời khỏi nhà Phương thị một lần nữa tìm chỗ ở, nếu không thì phụ tử Từng gia như thế nào lại dọn ra ngoài ở nhanh như vậy, nơi này trong ngoài cũng đã được sửa sang qua.
Nàng quay đầu lại hỏi hỏi Từng Nguyệt, tiểu cô nương mặt đỏ hồng, một bộ dáng thực thẹn thùng đáp, “Ta cũng không biết, trước khi nương ra cửa đã dặn dò dọn phòng này, mặt khác cũng chưa nói.” Nghĩ nghĩ, nàng lại bỏ thêm một câu, “Bất quá lúc trước nương đã cùng Thiệu đại ca nói mấy câu, cha cũng là được Thiệu đại ca gọi qua đó ở.
Thiệu Thanh Viễn? Cố Vân Đông nghĩ đến người ném bốn bao tải đêm qua, hẳn chính là Thiệu Thanh Viễn làm. Hắn chẳng lẽ đoán được Phương thị sẽ không cho các nàng ở, mới để Đổng thị ra mặt mời?
Cố Vân Đông mạc danh, có điểm mặt nóng.
Thật không phải là nàng nghĩ nhiều a, Thiệu Thanh Viễn giúp nàng không chỉ là một lần. Sự tình lợn rừng lần đó không nói, liền nói trước hai ngày hắn đem bốn tên tặc tiến vào chỗ nàng ở đánh ngất kéo đi, hiện giờ lại chủ động giúp nàng giải quyết vấn đề chỗ ở.
Tuy rằng Cố Vân Đông không tin Thiệu Thanh Viễn sẽ là người lục thân không nhận, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không xem hắn trở thành đại thiện nhân lấy việc giúp người làm niềm vui.
Người này đối với chính mình, sẽ không phải là có ý tứ gì đó đi?
Nàng có lẽ sẽ phải tìm một cơ hội, hỏi rõ ràng một chút.
Đổng thị thực mau liền mua đồ ăn trở về, chủ yếu là mua thịt, đồ ăn trong nhà đã có, cũng không cần thiết phải mua ở ngoài.
Nàng trực tiếp đưa cho Cố Vân Đông, “Thịt cùng cá tính ra dưới 60 văn, tiền dư ở đây. Trong phòng bếp củi lửa đều có, lu nước cũng đầy, ngươi trực tiếp dùng là được. Có yêu cầu gì, cứ việc sai sử Nguyệt nhi, ta đi qua nhà Thiệu Thanh Viễn nấu thuốc cho trượng phu.”
Cố Vân Đông vừa nghe lời này liền biết Đổng thị không tính toán chiếm tiện nghi của các nàng, cũng không đem câu nói mở tiệc ăn mừng cùng nhau để ở trong lòng, lúc này còn cố tình tránh đi.
Nàng cũng không nói cái gì, chờ đến khi Đổng thị rời đi, tính toán số lượng người ăn nấu nhiều một chút, lúc này mới bắt đầu nấu thịt kho tàu Cố Vân Khả thích ăn nhất.
Đổng Tú Lan ở một bên nhìn xong cười nói, “A Thư so với ngươi lớn hơn hai tháng, hẳn phải gọi hắn là ca ca.”
Từng Nhạc ‘a’ một tiếng, “Như thế nào lại là ca ca, ta đã có ca ca, không thể kêu đệ đệ sao?”
Cố Vân Thư lắc đầu, nhỏ mà lanh thở dài nói, “Ai kêu ta quá tranh đua, đi vào đời này so với ngươi trước hai tháng đâu? Ta cũng thực bất đắc dĩ. Ngươi cũng không cần quá thương tâm, có một câu nói rất đúng, vận mệnh đã như vậy.”
Từng Nhạc thất vọng không thôi, chỉ có thể kêu một tiếng ca ca, nhưng quay đầu lại nhìn đến Cố Vân Khả nhỏ nhỏ ngơ ngác, lập tức lại cao hứng lên, thanh thúy kêu một tiếng, “Muội muội.”
“Ta chán ghét ca ca.” Ca ca hư buổi sáng lại kêu nàng là Nữu Nữu béo, nàng trong chốc lát muốn cùng đại tỷ cáo trạng, để đại tỷ thu thập hắn, đánh hắn mấy cái.
Từng Nhạc, “….”
Cố Vân Đông nhìn vui mừng không thôi, quả nhiên tiểu hài tư vẫn là phải cùng tiểu đồng bọn cùng nhau chơi mới có ý tứ.
Đổng Tú Lan cũng thực vui vẻ, nhà bọn họ nghèo, lại ở nơi hẻo lánh, ba hài tử từ khi bắt đầu hiểu chuyện đã giúp đỡ trong nhà làm việc, rất ít khi có tiểu đồng bọn, hiện giờ Cố gia tiến vào ở, cảm giác lập tức liền náo nhiệt lên.
Nàng dặn dò nữ nhi Từng Nguyệt, “Nương đi mua đồ ăn, ngươi mang theo Vân Đông tỷ tỷ đi đến phòng tỷ ấy sẽ ở, chiếu cố tốt đệ đệ muội muội, có chuyện gì không rõ có thể đi cách vách tìm ca ca ngươi.”
Đại nhi tử Từng gia kêu Từng Gia, hiện giờ đang ở nhà Thiệu Thanh Viễn chiếu cố cha.
Từng Nguyệt đồng ý, Đổng Tú Lan liền mang theo rổ rời nhà.
Cố Vân Đông nhìn nhìn Từng gia, càng lúc càng thấy thoải mái thanh tân.
Cho đến khi nàng vào phòng, mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại - Từng gia giống như đã sớm biết nàng phải rời khỏi nhà Phương thị một lần nữa tìm chỗ ở, nếu không thì phụ tử Từng gia như thế nào lại dọn ra ngoài ở nhanh như vậy, nơi này trong ngoài cũng đã được sửa sang qua.
Nàng quay đầu lại hỏi hỏi Từng Nguyệt, tiểu cô nương mặt đỏ hồng, một bộ dáng thực thẹn thùng đáp, “Ta cũng không biết, trước khi nương ra cửa đã dặn dò dọn phòng này, mặt khác cũng chưa nói.” Nghĩ nghĩ, nàng lại bỏ thêm một câu, “Bất quá lúc trước nương đã cùng Thiệu đại ca nói mấy câu, cha cũng là được Thiệu đại ca gọi qua đó ở.
Thiệu Thanh Viễn? Cố Vân Đông nghĩ đến người ném bốn bao tải đêm qua, hẳn chính là Thiệu Thanh Viễn làm. Hắn chẳng lẽ đoán được Phương thị sẽ không cho các nàng ở, mới để Đổng thị ra mặt mời?
Cố Vân Đông mạc danh, có điểm mặt nóng.
Thật không phải là nàng nghĩ nhiều a, Thiệu Thanh Viễn giúp nàng không chỉ là một lần. Sự tình lợn rừng lần đó không nói, liền nói trước hai ngày hắn đem bốn tên tặc tiến vào chỗ nàng ở đánh ngất kéo đi, hiện giờ lại chủ động giúp nàng giải quyết vấn đề chỗ ở.
Tuy rằng Cố Vân Đông không tin Thiệu Thanh Viễn sẽ là người lục thân không nhận, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không xem hắn trở thành đại thiện nhân lấy việc giúp người làm niềm vui.
Người này đối với chính mình, sẽ không phải là có ý tứ gì đó đi?
Nàng có lẽ sẽ phải tìm một cơ hội, hỏi rõ ràng một chút.
Đổng thị thực mau liền mua đồ ăn trở về, chủ yếu là mua thịt, đồ ăn trong nhà đã có, cũng không cần thiết phải mua ở ngoài.
Nàng trực tiếp đưa cho Cố Vân Đông, “Thịt cùng cá tính ra dưới 60 văn, tiền dư ở đây. Trong phòng bếp củi lửa đều có, lu nước cũng đầy, ngươi trực tiếp dùng là được. Có yêu cầu gì, cứ việc sai sử Nguyệt nhi, ta đi qua nhà Thiệu Thanh Viễn nấu thuốc cho trượng phu.”
Cố Vân Đông vừa nghe lời này liền biết Đổng thị không tính toán chiếm tiện nghi của các nàng, cũng không đem câu nói mở tiệc ăn mừng cùng nhau để ở trong lòng, lúc này còn cố tình tránh đi.
Nàng cũng không nói cái gì, chờ đến khi Đổng thị rời đi, tính toán số lượng người ăn nấu nhiều một chút, lúc này mới bắt đầu nấu thịt kho tàu Cố Vân Khả thích ăn nhất.
Danh sách chương