Liễu Dật cũng là nghĩ như vậy, bởi vậy hắn ôm tay, thực thận trọng nói với Cố Vân Thư, “Bằng không, ngươi giả bệnh đi.”
“Này không tốt, thời điểm vừa rồi Vân Thư tiến vào đã ngẩng đầu ưỡn ngực, tinh thần rất tốt, hiện tại giả bệnh quá giả.” Bên cạnh có củ cải nhỏ nói.
Liễu Dật trầm mặc, hối hận thời điểm trước khi tiến vào không bảo tiểu nhị tiểu lầu đem hắn nâng vào.
Dịch Tuấn Khôn xua xua tay, “Cái này không được, vậy chỉ có thể thi, chỉ cần Vân Thư lấy tâm thế bình thường đối diện với nó là được.”
Mọi người nghĩ đến cái năng lực tự quyết định tự an ủi của Cố Vân Thư kia, hẳn là, khả năng, đại khái là có thể thể lấy tâm thế bình thường đối đãi đi?? “Cho nên, hiện tại quan trọng nhất chính là vòng ba. Vòng ba là do huyện học giáo dụ ra đề mục, cái này thật ra sẽ không chỉ định ai tham gia, đến lúc đó xem giáo dụ ra đề mục gì, ai am hiểu liền trả lời.”
Lời tuy nhiên nói như vậy, nhưng Dịch Tuấn Khôn vẫn biết đây không phải chuyện công bằng.
Huyện học giáo dụ là do Đông Nghĩa thư viện mời đến, tuy rằng làm trò trước mặt mọi người nên sẽ không đến mức bất công, nhưng ai biết có thể lén lộ đề cho Đông Nghĩa thư viện từ trước hay không?
Đáng tiếc phu tử không ở đây, nếu không nơi nào là bọn họ nói cái gì chính là cái đó?
Dịch Tuấn Khôn vỗ vỗ mặt, không thể nghĩ sâu xa thêm nữa, chuyện tới hiện giờ, chỉ có thể toàn lực ứng phó.
Hắn thở ra một hơi, túm nắm tay nói, “Tất thắng.”
Tất cả các củ cải nhỏ khác sửng sốt, đột nhiên cùng nhau cười, cùng nhau hô, “Tất thắng!!”
Thanh âm non nớt vang lên rất to rất hùng tráng, làm cho mấy người đang an tĩnh bên ngoài chớp chớp mắt.
Ngay cả Cố Vân Đông đang ở ghế lô cũng ẩn ẩn nghe được, trước mặt nàng là đồ ăn Cẩm Tú tửu lầu vừa mang ra, nghe được thanh âm này thì hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó cười.
Đúng lúc này, cửa phòng bị người đột nhiên đẩy ra.
Theo sát đó, Liễu Duy cười liền vọt lại đây, “Các ngươi thật sự đã trở lại, ai ai ai, như thế nào cũng không nói trước cho ta một tiếng, để ta đến tiếp, đón gió tẩy trần cho các ngươi a? đúng rồi, có mang quà về cho ta hay không? Ta không cần quà gì quý lắm đâu, có ý tứ chút là được rồi.”
Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn nhìn nhau liếc mắt một cái, yên lặng xoay đầu đi.
Liễu Duy vừa thấy, cả người đều chết lặng, “Không mang??”
“Được rồi được rồi, có mang cho ngươi, ở trên xe ngựa đấy.” Cố Vân Đông phất phất tay, “Ngươi vô cùng lo lắng chạy tới đây chính là vì hỏi lễ vật sao? Ta còn tưởng là ngươi đang quan tâm đến đệ đệ chứ.”
Liễu Duy ngẩn người, nghe được có quà tặng liền an tâm rồi, cũng không vội đi xem người, kinh hỉ tổng phải chờ tới cuối cùng.
Hắn ngồi xuống uống ly trà, “Ta đương nhiên quan tâm đệ đệ ta, không nghĩ tới tiểu lão đầu kia còn biết náo loạn đến chừng ấy. Ta mới vừa rồi đã tìm người hỗ trợ a.” Hắn gọi Liễu Dật là tiểu lão đầu.
Liễu Duy sau khi nghe Liễu An nói quy tắc tỷ thí xong, cũng có suy nghĩ huyện học giáo dụ có khả năng bị thu mua rồi, bởi vậy vẫn là tìm người đến huyện học nói cho Đoạn Kính Nguyên, để hắn nhanh chóng lại đây trấn bãi.
Cho nên hắn đến đây có chút trễ, đến lúc người ta ăn mới đuổi tới.
“Tỷ thí còn chưa có bắt đầu, ngươi không đi xem Vân Thư nhà các ngươi sao? Đi, cùng đi nhìn xem. Ta cho tiểu lão đầu nhà ta thêm chút tin tưởng, miễn cho hắn sợ hãi phát run, lúc sau nếu có bị thua, lại khóc nhè chạy đến trốn trong chăn của ta.”
Liễu Duy không rảnh lo ăn cái gì, đứng lên liền muốn đi.
Ai ngờ bị Thiệu Thanh Viễn kéo lại, hắn đang muốn hỏi, liền thấy Cố Vân Đông chống chống cằm, chỉ vào một góc nào đó phía dưới nói, “Ngươi xem kìa, xem ra là không cần chúng ta nhọc lòng.”
Liễu Duy “Ân?” một tiếng, nhanh chóng nhìn theo hướng Cố Vân Đông chỉ.
“Này không tốt, thời điểm vừa rồi Vân Thư tiến vào đã ngẩng đầu ưỡn ngực, tinh thần rất tốt, hiện tại giả bệnh quá giả.” Bên cạnh có củ cải nhỏ nói.
Liễu Dật trầm mặc, hối hận thời điểm trước khi tiến vào không bảo tiểu nhị tiểu lầu đem hắn nâng vào.
Dịch Tuấn Khôn xua xua tay, “Cái này không được, vậy chỉ có thể thi, chỉ cần Vân Thư lấy tâm thế bình thường đối diện với nó là được.”
Mọi người nghĩ đến cái năng lực tự quyết định tự an ủi của Cố Vân Thư kia, hẳn là, khả năng, đại khái là có thể thể lấy tâm thế bình thường đối đãi đi?? “Cho nên, hiện tại quan trọng nhất chính là vòng ba. Vòng ba là do huyện học giáo dụ ra đề mục, cái này thật ra sẽ không chỉ định ai tham gia, đến lúc đó xem giáo dụ ra đề mục gì, ai am hiểu liền trả lời.”
Lời tuy nhiên nói như vậy, nhưng Dịch Tuấn Khôn vẫn biết đây không phải chuyện công bằng.
Huyện học giáo dụ là do Đông Nghĩa thư viện mời đến, tuy rằng làm trò trước mặt mọi người nên sẽ không đến mức bất công, nhưng ai biết có thể lén lộ đề cho Đông Nghĩa thư viện từ trước hay không?
Đáng tiếc phu tử không ở đây, nếu không nơi nào là bọn họ nói cái gì chính là cái đó?
Dịch Tuấn Khôn vỗ vỗ mặt, không thể nghĩ sâu xa thêm nữa, chuyện tới hiện giờ, chỉ có thể toàn lực ứng phó.
Hắn thở ra một hơi, túm nắm tay nói, “Tất thắng.”
Tất cả các củ cải nhỏ khác sửng sốt, đột nhiên cùng nhau cười, cùng nhau hô, “Tất thắng!!”
Thanh âm non nớt vang lên rất to rất hùng tráng, làm cho mấy người đang an tĩnh bên ngoài chớp chớp mắt.
Ngay cả Cố Vân Đông đang ở ghế lô cũng ẩn ẩn nghe được, trước mặt nàng là đồ ăn Cẩm Tú tửu lầu vừa mang ra, nghe được thanh âm này thì hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó cười.
Đúng lúc này, cửa phòng bị người đột nhiên đẩy ra.
Theo sát đó, Liễu Duy cười liền vọt lại đây, “Các ngươi thật sự đã trở lại, ai ai ai, như thế nào cũng không nói trước cho ta một tiếng, để ta đến tiếp, đón gió tẩy trần cho các ngươi a? đúng rồi, có mang quà về cho ta hay không? Ta không cần quà gì quý lắm đâu, có ý tứ chút là được rồi.”
Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn nhìn nhau liếc mắt một cái, yên lặng xoay đầu đi.
Liễu Duy vừa thấy, cả người đều chết lặng, “Không mang??”
“Được rồi được rồi, có mang cho ngươi, ở trên xe ngựa đấy.” Cố Vân Đông phất phất tay, “Ngươi vô cùng lo lắng chạy tới đây chính là vì hỏi lễ vật sao? Ta còn tưởng là ngươi đang quan tâm đến đệ đệ chứ.”
Liễu Duy ngẩn người, nghe được có quà tặng liền an tâm rồi, cũng không vội đi xem người, kinh hỉ tổng phải chờ tới cuối cùng.
Hắn ngồi xuống uống ly trà, “Ta đương nhiên quan tâm đệ đệ ta, không nghĩ tới tiểu lão đầu kia còn biết náo loạn đến chừng ấy. Ta mới vừa rồi đã tìm người hỗ trợ a.” Hắn gọi Liễu Dật là tiểu lão đầu.
Liễu Duy sau khi nghe Liễu An nói quy tắc tỷ thí xong, cũng có suy nghĩ huyện học giáo dụ có khả năng bị thu mua rồi, bởi vậy vẫn là tìm người đến huyện học nói cho Đoạn Kính Nguyên, để hắn nhanh chóng lại đây trấn bãi.
Cho nên hắn đến đây có chút trễ, đến lúc người ta ăn mới đuổi tới.
“Tỷ thí còn chưa có bắt đầu, ngươi không đi xem Vân Thư nhà các ngươi sao? Đi, cùng đi nhìn xem. Ta cho tiểu lão đầu nhà ta thêm chút tin tưởng, miễn cho hắn sợ hãi phát run, lúc sau nếu có bị thua, lại khóc nhè chạy đến trốn trong chăn của ta.”
Liễu Duy không rảnh lo ăn cái gì, đứng lên liền muốn đi.
Ai ngờ bị Thiệu Thanh Viễn kéo lại, hắn đang muốn hỏi, liền thấy Cố Vân Đông chống chống cằm, chỉ vào một góc nào đó phía dưới nói, “Ngươi xem kìa, xem ra là không cần chúng ta nhọc lòng.”
Liễu Duy “Ân?” một tiếng, nhanh chóng nhìn theo hướng Cố Vân Đông chỉ.
Danh sách chương