Mà lúc này A Cẩu, lại đang ở nhà kho nhỏ của Cố gia.
Nói là nhà kho nhỏ, kỳ thật chính là nơi để các loại nông cụ rổ rá linh tinh, đem toàn bộ không gian trong phòng chất đầy.
Trong phòng còn có hai cái ghế gỗ không lớn lắm, chính là giường lúc trước của Biển Nguyên Trí.
A Cẩu ngồi trên tấm ván gỗ kia, nhìn nhà kho tứ phía lọt gió, đối với phần vô nhân tính của nhà họ Cố lại thêm một tầng hiểu biết.
Hắn đang đợi Cố lão đầu trở về, Cố lão đầu đi huyện thành làm hộ tịch cần phải mất một chút thời gian.
Đến nỗi những người khác của Cố gia, lúc này giống như đều ở trong phòng của mình, ai cũng không ra ngoài, cũng không biết đang nói cái gì.
Cho đến khi khuôn mặt trầm trầm của Cố Truyện Tông tiến vào viện môn, Triệu thị mới bước ra đón hắn.
Cố Truyện Tông bước chân chưa dừng lại, đối với nàng nói, “Đi đem người đều gọi tới cho ta.”
Hắn nói xong liền vào phòng.
Triệu thị lẩm bẩm một chút, nhưng vẫn là đi gọi người.
A Cẩu nghe được động tĩnh bên ngoài, vội từ ván gỗ đứng lên, lặng lẽ đi đến phía dưới cửa sổ nhà chính ngồi xổm.
Nhà chính là toàn bộ thứ tốt nhất của Cố gia, mặt sau cửa sổ chính là một tiểu viện tử, trồng một chút loại rau, để cho nhà cùng heo ăn.
Khi A Cẩu ra tới thuận tiện đem tấm ván gỗ trong nhà kho kia cũng đem ra, giờ phút này liền đem tấm ván gỗ dựng thẳng dựa vào ven tường, còn người thì ngồi xổm phía dưới.
Nhà chính lục tục tới đông đủ.
Cả nhà nhị phòng, cả nhà tam phòng, hơn nữa có Cố lão đầu cùng Triệu thị, xem như đem nhà chính không phải rất lớn này chen đầy.
Cố Truyện Tông ngẩng đầu, liếc bọn họ một cái, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên người Giả thị.
“Lời của bà nương Đinh gia, có phải là sự thật hay không?”
Giả thị muốn giả ngu, “Cha, người nói gì vậy? Cái gì là thiệt là giả? Lời của người đàn bà đanh đá kia nói, sao có thể tin được chứ?”
“Không thể tin vậy thì ngươi đi lên đánh nàng làm gì?” Cố lão đầu đột nhiên vỗ mạnh bàn, “Ngươi nghĩ mọi người mắt mù sao, nhìn cái vẻ sốt ruột hoảng hốt của ngươi lúc đó, nói ngươi trong lòng không có quỷ cũng không có người nào tin tưởng.”
Giả thị tức khắc cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm hai câu.
Nhưng thật ra Cố Đại Hà đã mở miệng, “Cha, đây là chuyện đã qua từ hồi nào, sao còn lấy ra tới nói? Lại nói cả nhà đại ca đã chết sạch cả rồi, hiện tại cũng không có ai tới tính sổ đâu.”
Lão tam Cố Đại Hồ nhìn hắn một cái, một bên buông đầu xuống một bên nhỏ giọng nói, “Lời nói cũng không phải là nói như vậy, bà nương kia làm trò khiến cho toàn bộ người trong thôn đều nói ra nói vào, cho dù cả nhà đại ca đều không còn nữa, nhưng sự tình nhị tẩu đã làm cũng không thể cho là không phát sinh qua. Về sau người trong thôn đều đối với chúng ta chỉ chỉ trỏ trỏ thì làm sao? Nữ nhi Cố gia chúng ta về sau còn gả chồng được hay không?”
Triệu thị nguyên bản cũng không cảm thấy có cái gì, cùng lắm là trách mắng nàng vài câu rồi thôi, Dương thị cho dù chết thì đó cũng là mệnh của nàng.
Nhưng lúc này nghe được con thứ ba nói lời này, tức khắc liền giận sôi máu, đứng lên liền hướng về Giả thị đánh xuống, “Ngươi là cái đồ gây họa, ngươi sao lại như vậy chứ? Còn dám lấy cục đá đập đầu người khác, tâm địa quá ác độc, hại chính ngươi còn chưa đủ, còn dám liên lụy đến chúng ta.”
Cố Đại Hà hung hăng trừng mắt nhìn tam đệ của mình một cái, đi lên cản Triệu thị, “Nương, người dừng tay lại, việc này đã như vậy còn muốn như thế nào nữa?”
Triệu thị bị hắn không cẩn thận đẩy một phen, lùi lại hai bước, vừa lúc được Thường thị đỡ lấy.
“Nương, người cẩn thận một chút.” Thanh âm của nàng đè ép tới rất thấp, “Người chớ chọc bực nhị tẩu, lần trước thời điểm Tiên Nhi bị bán nhị tẩu đã không cao hứng rồi.”
Triệu thị vừa nghe, đột nhiên đánh cái rùng mình, ý gì? Chẳng lẽ Giả thị còn dám gϊếŧ nàng?
Nói là nhà kho nhỏ, kỳ thật chính là nơi để các loại nông cụ rổ rá linh tinh, đem toàn bộ không gian trong phòng chất đầy.
Trong phòng còn có hai cái ghế gỗ không lớn lắm, chính là giường lúc trước của Biển Nguyên Trí.
A Cẩu ngồi trên tấm ván gỗ kia, nhìn nhà kho tứ phía lọt gió, đối với phần vô nhân tính của nhà họ Cố lại thêm một tầng hiểu biết.
Hắn đang đợi Cố lão đầu trở về, Cố lão đầu đi huyện thành làm hộ tịch cần phải mất một chút thời gian.
Đến nỗi những người khác của Cố gia, lúc này giống như đều ở trong phòng của mình, ai cũng không ra ngoài, cũng không biết đang nói cái gì.
Cho đến khi khuôn mặt trầm trầm của Cố Truyện Tông tiến vào viện môn, Triệu thị mới bước ra đón hắn.
Cố Truyện Tông bước chân chưa dừng lại, đối với nàng nói, “Đi đem người đều gọi tới cho ta.”
Hắn nói xong liền vào phòng.
Triệu thị lẩm bẩm một chút, nhưng vẫn là đi gọi người.
A Cẩu nghe được động tĩnh bên ngoài, vội từ ván gỗ đứng lên, lặng lẽ đi đến phía dưới cửa sổ nhà chính ngồi xổm.
Nhà chính là toàn bộ thứ tốt nhất của Cố gia, mặt sau cửa sổ chính là một tiểu viện tử, trồng một chút loại rau, để cho nhà cùng heo ăn.
Khi A Cẩu ra tới thuận tiện đem tấm ván gỗ trong nhà kho kia cũng đem ra, giờ phút này liền đem tấm ván gỗ dựng thẳng dựa vào ven tường, còn người thì ngồi xổm phía dưới.
Nhà chính lục tục tới đông đủ.
Cả nhà nhị phòng, cả nhà tam phòng, hơn nữa có Cố lão đầu cùng Triệu thị, xem như đem nhà chính không phải rất lớn này chen đầy.
Cố Truyện Tông ngẩng đầu, liếc bọn họ một cái, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên người Giả thị.
“Lời của bà nương Đinh gia, có phải là sự thật hay không?”
Giả thị muốn giả ngu, “Cha, người nói gì vậy? Cái gì là thiệt là giả? Lời của người đàn bà đanh đá kia nói, sao có thể tin được chứ?”
“Không thể tin vậy thì ngươi đi lên đánh nàng làm gì?” Cố lão đầu đột nhiên vỗ mạnh bàn, “Ngươi nghĩ mọi người mắt mù sao, nhìn cái vẻ sốt ruột hoảng hốt của ngươi lúc đó, nói ngươi trong lòng không có quỷ cũng không có người nào tin tưởng.”
Giả thị tức khắc cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm hai câu.
Nhưng thật ra Cố Đại Hà đã mở miệng, “Cha, đây là chuyện đã qua từ hồi nào, sao còn lấy ra tới nói? Lại nói cả nhà đại ca đã chết sạch cả rồi, hiện tại cũng không có ai tới tính sổ đâu.”
Lão tam Cố Đại Hồ nhìn hắn một cái, một bên buông đầu xuống một bên nhỏ giọng nói, “Lời nói cũng không phải là nói như vậy, bà nương kia làm trò khiến cho toàn bộ người trong thôn đều nói ra nói vào, cho dù cả nhà đại ca đều không còn nữa, nhưng sự tình nhị tẩu đã làm cũng không thể cho là không phát sinh qua. Về sau người trong thôn đều đối với chúng ta chỉ chỉ trỏ trỏ thì làm sao? Nữ nhi Cố gia chúng ta về sau còn gả chồng được hay không?”
Triệu thị nguyên bản cũng không cảm thấy có cái gì, cùng lắm là trách mắng nàng vài câu rồi thôi, Dương thị cho dù chết thì đó cũng là mệnh của nàng.
Nhưng lúc này nghe được con thứ ba nói lời này, tức khắc liền giận sôi máu, đứng lên liền hướng về Giả thị đánh xuống, “Ngươi là cái đồ gây họa, ngươi sao lại như vậy chứ? Còn dám lấy cục đá đập đầu người khác, tâm địa quá ác độc, hại chính ngươi còn chưa đủ, còn dám liên lụy đến chúng ta.”
Cố Đại Hà hung hăng trừng mắt nhìn tam đệ của mình một cái, đi lên cản Triệu thị, “Nương, người dừng tay lại, việc này đã như vậy còn muốn như thế nào nữa?”
Triệu thị bị hắn không cẩn thận đẩy một phen, lùi lại hai bước, vừa lúc được Thường thị đỡ lấy.
“Nương, người cẩn thận một chút.” Thanh âm của nàng đè ép tới rất thấp, “Người chớ chọc bực nhị tẩu, lần trước thời điểm Tiên Nhi bị bán nhị tẩu đã không cao hứng rồi.”
Triệu thị vừa nghe, đột nhiên đánh cái rùng mình, ý gì? Chẳng lẽ Giả thị còn dám gϊếŧ nàng?
Danh sách chương