Cố Vân Đông thấy hắn tuy rằng gật đầu, nhưng vẫn là bộ dáng không dám động thủ, liền dứt khoát tự mình múc một chén, đưa đến trước mặt hắn, “Ăn đi.”
Nàng cũng đưa cho Dương thị một chén, Dương thị thật cao hứng, nàng suиɠ sướиɠ uống một ngụm, ngay sau đó đối với Biển Nguyên Trí nói, “Mau ăn, ăn xong ta dạy cho ngươi chơi trò chơi ghép hình, trò chơi ghép hình này rất vui, ghép xong là có thể nhìn thấy A Thư cùng Khả Khả rồi.”
Biển Nguyên Trí tò mò không thôi, trò chơi ghép hình là đồ vật gì? Hắn không khỏi học theo Dương thị uống một ngụm cháo, ngay sau đó liền cảm thấy cả người đều ấm áp lên.
Ăn ngon, so với bất cứ thứ gì hắn từng ăn qua đều ngon hơn.
Hắn lại muốn khóc rồi.
Biển Nguyên Trí vội nâng tay lên, dùng mu bàn tay hung hăng xoa xoa đôi mắt, cười tiếp tục ăn
Cố Vân Đông lại đứng dậy ra cửa, để dặn dò tiểu nhị chuẩn bị một thùng nước ấm. Trước đó nàng đã mua cho Biển Nguyên Trí hai bộ quần áo sạch sẽ, còn có một chút nhu yếu phẩm sinh hoạt.
Không nghĩ tới vừa mở cửa lại thấy được Thiệu Thanh Viễn đứng ở một nơi không xa, vẫn luôn nhìn về cửa phòng bên này.
Cố Vân Đông đi qua hắn, “Làm sao vậy?”
“Ta vừa rồi nghe được tiếng khóc.” Cho nên không yên tâm.
Sắc mặt Cố Vân Đông lại trầm xuống, “Đều là nhà họ Cố tạo nghiệt, không có việc gì, hắn trong lòng buồn bực, giờ khóc ra được cũng tốt.”
Cố lão đầu chính là người ích kỷ, căn bản là không đem Biển Nguyên Trí xem như cháu ngoại.
Đứa nhỏ này so với cả nhà bọn họ còn không bằng, ít nhất tỷ đệ Cố Vân Đông còn có Cố Đại Giang che chở, chỉ có khi ngày thường Cố Đại Giang vội đến mức không thể chú ý mới vô tình để bọn họ chịu thiệt, nhưng nhà họ Cố thật đúng là sợ chọc đến vảy ngược của hắn.
Nhưng đối với đứa nhỏ không có cha mẹ bên người, lại không có Cố Đại Giang hay tứ thúc che chở, thật là bị lăn lộn đến chết, đối đãi với người xa lạ cũng sẽ không bạc tình như thế đi?
“Lần này tuy rằng không tìm được cha, nhưng đem Biển Nguyên Trí mang về, cũng là một chuyện tốt.”
Cố đại cô tổng cộng có ba hài tử, chị cả Biển Mộ Lan, ở trên đường nạn chẳng may không qua khỏi.
Lão nhị là con trai, đáng tiếc không dưỡng tốt, thời điểm bốn tuổi thì bị sốt không cứu kịp.
Cố đại cô đã chịu đả kích một đoạn thời gian thật dài, cho đến tám năm trước mới hoài thai Biển Nguyên Trí.
Hắn là huyết mạch duy nhất còn sót lại của Cố đại cô.
Đang nói chuyện, tiểu nhị đã mang thùng tắm lại đây.
Cố Vân Đông lúc này mới mở cửa phòng, để người đi vào.
Trong phòng một lớn một nhỏ đã ăn không sai biệt lắm, Biển Nguyên Trí bị bỏ đói đến mức dạ dày đều thu nhỏ không ít, hiện giờ ăn một chút cũng đã thực no.
Hắn còn muốn ăn, nhưng sờ sờ bụng, vẫn là ngoan ngoãn buông muỗng xuống.
Mới vừa ăn xong mà tắm liền thì không tốt, Cố Vân Đông đem quần áo mới đưa ra cho hắn xem, để hắn chọn một bộ lát mang.
Biển Nguyên Trí kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, nhìn hai bộ quần áo mới tinh kia, hồi lâu mới đưa tay sờ sờ.
Vải thật mềm, sờ thật thoải mái, hơn nữa giống như rất ấm áp, cùng quần áo thô ráp trên người hoàn toàn không thể so sánh.
Hắn ngẩng đầu lên, “Cho ta mặc sao?”
“Đương nhiên, không thích?”
Biển Nguyên Trí vội vàng lắc đầu, “Thích.”
“Lát nữa tắm xong rồi thay ra.”
Biển Nguyên Trí có chút khống chế không được nở nụ cười, được ăn cơm no, còn có quần áo mới mặc, giống như, giống như đang nằm mơ vậy.
Hắn ngốc hề hề, Cố Vân Đông nhịn không được xoa xoa đầu hắn.
Chờ khi tiểu nhị tới đưa nước ấm, Cố Vân Đông mới ra cửa, đi gọi A Thử lại đây giúp Biển Nguyên Trí tắm rửa.
Dương thị tuy rằng là trưởng bối, nhưng Nguyên Trí cũng đã bảy tuổi rồi. Thời đại này chú ý nam nữ bất đồng, tuy rằng người nhà quê điều kiện hữu hạn, cho dù đã trưởng thành khả năng vẫn ở chung một căn phòng.
Dương thị chính mình ngoan ngoãn ngồi ở bên ngoài bình phòng chơi trò chơi ghép hình, thỉnh thoảng cùng Nguyên Trí nói nói mấy câu, miễn cho hắn cùng A Thử xa lạ cùng một chỗ khẩn trương bất an.
Cố Vân Đông lại đi tìm Thiệu Thanh Viễn, nàng tò mò A Cẩu như thế nào còn chưa có trở về.
Nàng cũng đưa cho Dương thị một chén, Dương thị thật cao hứng, nàng suиɠ sướиɠ uống một ngụm, ngay sau đó đối với Biển Nguyên Trí nói, “Mau ăn, ăn xong ta dạy cho ngươi chơi trò chơi ghép hình, trò chơi ghép hình này rất vui, ghép xong là có thể nhìn thấy A Thư cùng Khả Khả rồi.”
Biển Nguyên Trí tò mò không thôi, trò chơi ghép hình là đồ vật gì? Hắn không khỏi học theo Dương thị uống một ngụm cháo, ngay sau đó liền cảm thấy cả người đều ấm áp lên.
Ăn ngon, so với bất cứ thứ gì hắn từng ăn qua đều ngon hơn.
Hắn lại muốn khóc rồi.
Biển Nguyên Trí vội nâng tay lên, dùng mu bàn tay hung hăng xoa xoa đôi mắt, cười tiếp tục ăn
Cố Vân Đông lại đứng dậy ra cửa, để dặn dò tiểu nhị chuẩn bị một thùng nước ấm. Trước đó nàng đã mua cho Biển Nguyên Trí hai bộ quần áo sạch sẽ, còn có một chút nhu yếu phẩm sinh hoạt.
Không nghĩ tới vừa mở cửa lại thấy được Thiệu Thanh Viễn đứng ở một nơi không xa, vẫn luôn nhìn về cửa phòng bên này.
Cố Vân Đông đi qua hắn, “Làm sao vậy?”
“Ta vừa rồi nghe được tiếng khóc.” Cho nên không yên tâm.
Sắc mặt Cố Vân Đông lại trầm xuống, “Đều là nhà họ Cố tạo nghiệt, không có việc gì, hắn trong lòng buồn bực, giờ khóc ra được cũng tốt.”
Cố lão đầu chính là người ích kỷ, căn bản là không đem Biển Nguyên Trí xem như cháu ngoại.
Đứa nhỏ này so với cả nhà bọn họ còn không bằng, ít nhất tỷ đệ Cố Vân Đông còn có Cố Đại Giang che chở, chỉ có khi ngày thường Cố Đại Giang vội đến mức không thể chú ý mới vô tình để bọn họ chịu thiệt, nhưng nhà họ Cố thật đúng là sợ chọc đến vảy ngược của hắn.
Nhưng đối với đứa nhỏ không có cha mẹ bên người, lại không có Cố Đại Giang hay tứ thúc che chở, thật là bị lăn lộn đến chết, đối đãi với người xa lạ cũng sẽ không bạc tình như thế đi?
“Lần này tuy rằng không tìm được cha, nhưng đem Biển Nguyên Trí mang về, cũng là một chuyện tốt.”
Cố đại cô tổng cộng có ba hài tử, chị cả Biển Mộ Lan, ở trên đường nạn chẳng may không qua khỏi.
Lão nhị là con trai, đáng tiếc không dưỡng tốt, thời điểm bốn tuổi thì bị sốt không cứu kịp.
Cố đại cô đã chịu đả kích một đoạn thời gian thật dài, cho đến tám năm trước mới hoài thai Biển Nguyên Trí.
Hắn là huyết mạch duy nhất còn sót lại của Cố đại cô.
Đang nói chuyện, tiểu nhị đã mang thùng tắm lại đây.
Cố Vân Đông lúc này mới mở cửa phòng, để người đi vào.
Trong phòng một lớn một nhỏ đã ăn không sai biệt lắm, Biển Nguyên Trí bị bỏ đói đến mức dạ dày đều thu nhỏ không ít, hiện giờ ăn một chút cũng đã thực no.
Hắn còn muốn ăn, nhưng sờ sờ bụng, vẫn là ngoan ngoãn buông muỗng xuống.
Mới vừa ăn xong mà tắm liền thì không tốt, Cố Vân Đông đem quần áo mới đưa ra cho hắn xem, để hắn chọn một bộ lát mang.
Biển Nguyên Trí kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, nhìn hai bộ quần áo mới tinh kia, hồi lâu mới đưa tay sờ sờ.
Vải thật mềm, sờ thật thoải mái, hơn nữa giống như rất ấm áp, cùng quần áo thô ráp trên người hoàn toàn không thể so sánh.
Hắn ngẩng đầu lên, “Cho ta mặc sao?”
“Đương nhiên, không thích?”
Biển Nguyên Trí vội vàng lắc đầu, “Thích.”
“Lát nữa tắm xong rồi thay ra.”
Biển Nguyên Trí có chút khống chế không được nở nụ cười, được ăn cơm no, còn có quần áo mới mặc, giống như, giống như đang nằm mơ vậy.
Hắn ngốc hề hề, Cố Vân Đông nhịn không được xoa xoa đầu hắn.
Chờ khi tiểu nhị tới đưa nước ấm, Cố Vân Đông mới ra cửa, đi gọi A Thử lại đây giúp Biển Nguyên Trí tắm rửa.
Dương thị tuy rằng là trưởng bối, nhưng Nguyên Trí cũng đã bảy tuổi rồi. Thời đại này chú ý nam nữ bất đồng, tuy rằng người nhà quê điều kiện hữu hạn, cho dù đã trưởng thành khả năng vẫn ở chung một căn phòng.
Dương thị chính mình ngoan ngoãn ngồi ở bên ngoài bình phòng chơi trò chơi ghép hình, thỉnh thoảng cùng Nguyên Trí nói nói mấy câu, miễn cho hắn cùng A Thử xa lạ cùng một chỗ khẩn trương bất an.
Cố Vân Đông lại đi tìm Thiệu Thanh Viễn, nàng tò mò A Cẩu như thế nào còn chưa có trở về.
Danh sách chương