Tiểu hài tử nhìn thấy hắn thì sợ ngây người, trên mặt hiện lên sợ hãi chi sắc, vội vàng chạy ra, “Ta, ta thật không phải cố ý đụng vào xe ngựa của ngươi, thực xin lỗi thực xin lỗi, ngươi không cần sinh khí.”
A Miêu sửng sốt một chút, vội đem hắn kéo đến phía sau đống cỏ khô bên cạnh, nhíu mày hỏi hắn, “Ngươi là hài tử của nhà Cố Truyện Tông?”
Tiểu hài tử sắc mặt tái mét, “Ngươi đừng nói cho ông ngoại ta, ta có thể xin lỗi, ta có thể bồi tội, ta…”
“Từ từ, ta không phải tới nhà ngươi tìm ngươi tính sổ, ngươi đừng khẩn trương, đừng sợ.” A Miêu trong lòng hiện lên một tia dự cảm bất hảo, “Ngươi gọi Cố Truyện Tông là ông ngoại, ngươi là cháu ngoại của hắn, vậy ngươi tên gọi là gì?”
Tiểu hài tử lui về sau một bước, lắc đầu, không chịu nói.
A Miêu có suy nghĩ muốn hỏi thêm hai câu, trong viện lại bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm bén nhọn, “Biển Đầu, Biển Đầu ngươi lại chết đi đâu vậy? Không phải ta bảo ngươi đem quần áo giặt sạch sao? Ngươi ở đâu rồi?”
Biển Đầu? Biển…
Phỏng đoán trong lòng A Miêu được chứng thực bảy tám phần, tiểu hài tử lại thừa dịp hắn không chú ý, đột nhiên chạy.
“Mợ hai, ta lập tức đi giặt.”
“Lập tức giặt lập tức giặt, ngươi như thế nào lại vô dụng như vậy, ở nhà của chúng ta ăn không uống không. Một canh giờ trước ta đã kêu ngươi đi giặt đồ, ngươi là lười biếng đúng không? Đêm nay không được ăn cơm, có nghe hay không.”
Tiểu hài tử hơi hơi buông đầu xuống, tay nhỏ nắm lại với nhau giật giật.
Nữ nhân lại cười lạnh, hung hăng nắm cánh tay hắn một chút, “Làm gì, cố ý cho ta xem, muốn nói rằng tay ngươi bị thương đúng không?”
Tiểu hài tử ngẩng đầu, vội vàng lắc đầu.
“Vậy ngươi bày ra cái vẻ mặt đưa đám ấy làm cái gì? Chọc cười ta sao?”
Tiểu hài tử vội nhếch môi, bày ra một nụ cười, tay nhỏ cũng giấu ở phía sau, còn hắc hắc hai tiếng tỏ vẻ chính mình đang cười.
Nữ nhân ghét bỏ không thôi, “Cười thật khó coi, còn không nhanh chân đi làm việc? Quần áo giặt xong rồi thì cho heo ăn đi, đồ con hoang.”
Nói xong lại hung hăng đẩy hắn một phen, tiểu hài tử lảo đảo một chút, muốn khóc, nhưng lại nghĩ đến lời nữ nhân nói lại không dám, quay đầu ngoan ngoãn đi đến nhặt rổ quần áo.
Rổ kia không lớn, nhưng bên trong quần áo lại không ít, còn có quần áo của nữ nhân.
Tiểu hài tử muốn đặt ở trên mặt đất kéo, lại sợ đem rổ làm hỏng, chỉ có thể trước lấy ra một nửa, phân ra hai lần giặt.
A Miêu bấm mạnh móng tay vào lòng bàn tay, nữ nhân chết tiệt kia, hắn đều muốn vọt tới Cố gia đem nữ nhân kia đánh chết.
Cố Truyện Tông đâu? Hài tử kia không phải là cháu ngoại của hắn sao? Bị khi dễ như vậy hắn cũng không biết sao?
Cố Truyện Tông đương nhiên biết, hắn giờ phút này đang ở trong phòng, một bên giúp đỡ Triệu thị nhặt đậu, một bên thở dài.
Triệu thị hừ lạnh một tiếng, “Như thế nào? Đau lòng sao? Đau lòng thì ngươi kêu tức phụ lão nhị đừng có mắng a.”
“Ai.” Cố lão đầu lại thở dài một hơi, “Thôi, đây là do mệnh hắn không tốt, ai bảo hắn không cha không mẹ, ngay cả tỷ tỷ cũng không còn, nhà tỷ phu cũng không cần hắn. Chúng ta nếu nuôi hắn, tổng không thể để hắn sống mà việc gì cũng không làm. Tức phụ lão nhị trong lòng cũng có bực tức, ta cũng biết. Tiên Nhi nhà nàng bị bán, hiện tại còn không biết ở đâu đâu, kết quả nhà chúng ta hiện tại lại dưỡng một người ngoài, nàng khẳng định không thoải mái, mắng vài câu cũng không mất miếng thịt nào.”
“Đúng vậy, không phải có cái câu gì ăn nhờ ở đậu sao? Chúng ta cung phụng hắn ăn cùng phụng hắn uống, đã đủ tốt. chỉ cần tức phụ lão nhị không làm ầm ĩ, ồn ào đến cả nhà đều không thể sống yên ổn, Biển Đầu bị mắng hai câu cũng không có việc gì.”
Cố lão đầu ‘ân’ một tiếng, lắc đầu, tiếp tục nhặt đậu.
A Miêu bên ngoài lại đi theo tiểu hài tử đến bờ sông, hắn muốn kêu hắn đừng giặt đồ nữa.
A Miêu sửng sốt một chút, vội đem hắn kéo đến phía sau đống cỏ khô bên cạnh, nhíu mày hỏi hắn, “Ngươi là hài tử của nhà Cố Truyện Tông?”
Tiểu hài tử sắc mặt tái mét, “Ngươi đừng nói cho ông ngoại ta, ta có thể xin lỗi, ta có thể bồi tội, ta…”
“Từ từ, ta không phải tới nhà ngươi tìm ngươi tính sổ, ngươi đừng khẩn trương, đừng sợ.” A Miêu trong lòng hiện lên một tia dự cảm bất hảo, “Ngươi gọi Cố Truyện Tông là ông ngoại, ngươi là cháu ngoại của hắn, vậy ngươi tên gọi là gì?”
Tiểu hài tử lui về sau một bước, lắc đầu, không chịu nói.
A Miêu có suy nghĩ muốn hỏi thêm hai câu, trong viện lại bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm bén nhọn, “Biển Đầu, Biển Đầu ngươi lại chết đi đâu vậy? Không phải ta bảo ngươi đem quần áo giặt sạch sao? Ngươi ở đâu rồi?”
Biển Đầu? Biển…
Phỏng đoán trong lòng A Miêu được chứng thực bảy tám phần, tiểu hài tử lại thừa dịp hắn không chú ý, đột nhiên chạy.
“Mợ hai, ta lập tức đi giặt.”
“Lập tức giặt lập tức giặt, ngươi như thế nào lại vô dụng như vậy, ở nhà của chúng ta ăn không uống không. Một canh giờ trước ta đã kêu ngươi đi giặt đồ, ngươi là lười biếng đúng không? Đêm nay không được ăn cơm, có nghe hay không.”
Tiểu hài tử hơi hơi buông đầu xuống, tay nhỏ nắm lại với nhau giật giật.
Nữ nhân lại cười lạnh, hung hăng nắm cánh tay hắn một chút, “Làm gì, cố ý cho ta xem, muốn nói rằng tay ngươi bị thương đúng không?”
Tiểu hài tử ngẩng đầu, vội vàng lắc đầu.
“Vậy ngươi bày ra cái vẻ mặt đưa đám ấy làm cái gì? Chọc cười ta sao?”
Tiểu hài tử vội nhếch môi, bày ra một nụ cười, tay nhỏ cũng giấu ở phía sau, còn hắc hắc hai tiếng tỏ vẻ chính mình đang cười.
Nữ nhân ghét bỏ không thôi, “Cười thật khó coi, còn không nhanh chân đi làm việc? Quần áo giặt xong rồi thì cho heo ăn đi, đồ con hoang.”
Nói xong lại hung hăng đẩy hắn một phen, tiểu hài tử lảo đảo một chút, muốn khóc, nhưng lại nghĩ đến lời nữ nhân nói lại không dám, quay đầu ngoan ngoãn đi đến nhặt rổ quần áo.
Rổ kia không lớn, nhưng bên trong quần áo lại không ít, còn có quần áo của nữ nhân.
Tiểu hài tử muốn đặt ở trên mặt đất kéo, lại sợ đem rổ làm hỏng, chỉ có thể trước lấy ra một nửa, phân ra hai lần giặt.
A Miêu bấm mạnh móng tay vào lòng bàn tay, nữ nhân chết tiệt kia, hắn đều muốn vọt tới Cố gia đem nữ nhân kia đánh chết.
Cố Truyện Tông đâu? Hài tử kia không phải là cháu ngoại của hắn sao? Bị khi dễ như vậy hắn cũng không biết sao?
Cố Truyện Tông đương nhiên biết, hắn giờ phút này đang ở trong phòng, một bên giúp đỡ Triệu thị nhặt đậu, một bên thở dài.
Triệu thị hừ lạnh một tiếng, “Như thế nào? Đau lòng sao? Đau lòng thì ngươi kêu tức phụ lão nhị đừng có mắng a.”
“Ai.” Cố lão đầu lại thở dài một hơi, “Thôi, đây là do mệnh hắn không tốt, ai bảo hắn không cha không mẹ, ngay cả tỷ tỷ cũng không còn, nhà tỷ phu cũng không cần hắn. Chúng ta nếu nuôi hắn, tổng không thể để hắn sống mà việc gì cũng không làm. Tức phụ lão nhị trong lòng cũng có bực tức, ta cũng biết. Tiên Nhi nhà nàng bị bán, hiện tại còn không biết ở đâu đâu, kết quả nhà chúng ta hiện tại lại dưỡng một người ngoài, nàng khẳng định không thoải mái, mắng vài câu cũng không mất miếng thịt nào.”
“Đúng vậy, không phải có cái câu gì ăn nhờ ở đậu sao? Chúng ta cung phụng hắn ăn cùng phụng hắn uống, đã đủ tốt. chỉ cần tức phụ lão nhị không làm ầm ĩ, ồn ào đến cả nhà đều không thể sống yên ổn, Biển Đầu bị mắng hai câu cũng không có việc gì.”
Cố lão đầu ‘ân’ một tiếng, lắc đầu, tiếp tục nhặt đậu.
A Miêu bên ngoài lại đi theo tiểu hài tử đến bờ sông, hắn muốn kêu hắn đừng giặt đồ nữa.
Danh sách chương