Cố Vân Đông có chút kinh ngạc, chậm rãi đi đến phía sau hắn.
Liền nghe được thanh âm thở dài của tiểu gia hỏa, “Truy Phong à, ta hôm nay không thể mang ngươi ra ngoài đi dạo được, Liễu An ca ca nói hắn phải về huyện thành có việc, ca ca tỷ tỷ Từng gia đều phải xuống ruộng, Ngưu Đản cũng đi học đường, nương đi bờ sông giặt quần áo, một mình ta không kéo được ngươi, cho nên chỉ có thể ở đây bồi ngươi trò chuyện.”
Truy Phong là tên bọn họ cấp cho con ngựa ngày hôm qua, lúc ấy Liễu An đưa ra một đống tên của con ngựa cho bọn hắn chọn, chỉ là có chút quá phức tạp, đối với mấy tiểu hài tử mà nói thì nghe không hiểu lắm, cuối cùng cảm giác cái tên Truy Phong này vừa nghe liền biết đi rất nhanh, liền quyết định là nó.
“Ngươi phải ngoan ngoãn, như vậy ta liền mỗi ngày đi cắt cỏ trở về cho ngươi ăn. Về sau còn cho ngươi cưới vợ, sinh ngựa con. Đại tỷ nói chờ khi nào nhà chúng ta xây xong, ngươi còn có thể ở một cái chuồng ngựa rất lớn, còn thoải mái nữa.”
“Đúng rồi, ngày hôm qua Ngưu Đản dạy ta hai chữ ta chưa biết, ngươi có muốn biết hay không? Ngươi khẳng định muốn biết, rốt cuộc ngươi là ngựa mà đại tỷ ta nhìn trúng, nhất định là một con ngựa phi thường hiếu học, ta lập tức viết cho ngươi xem.”
Cố Vân Thư nói xong liền ngồi xổm xuống, cầm nhánh cây trên mặt đất viết viết vẽ vẽ.
Viết xong còn nghiêng đầu sang một bên tỉ mỉ đọc một lần, lau lau rồi viết lại cho đúng chính tả.
Cố Vân Đông ở phía sau hắn nhìn một hồi lâu, thấy thân ảnh nho nhỏ của hắn ngồi xổm trên mặt đất cô đơn, ở trong lòng thầm thở dài một hơi.
Vân Thư thời điển đến Vĩnh Phúc thôn ngắn, hiện giờ bằng hữu chơi được, chỉ có Ngưu Đản cùng Từng Nhạc.
Ngưu Đản phải đi học đường, Từng Nhạc tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng mỗi ngày đều phải làm việc. Hôm nay sáng sớm, liền đi theo ca ca tỷ tỷ xuống ruộng.
Kỳ thật trước kia Vân Thư ở nhà cũ Cố gia cũng phải làm việc, nhìn Từng Nhạc đi vội, hắn cũng muốn đi theo.
Nhưng Đổng thị nơi nào sẽ để hắn giúp nhà mình làm việc? Chết sống không cho hắn đi để hắn ở nhà nghỉ ngơi. Đến những con gà ở hậu viện cũng đã cho ăn xong, sân cũng đã quét tước tốt.
Cố Vân Đông nghĩ, nàng có phải hay không nên để Vân Thư đi học? Đứa nhỏ này thực thích đọc sách, cũng rất có linh tính, cho dù học đường trấn trên thu học sinh phải trên 6 tuổi, nhưng Vân Thư có cơ sở có thiên phú, tuổi cũng chỉ kém mấy tháng mà thôi, có lẽ phu tử có thể phá lệ thu vào? Nhà bọn họ hiện tại còn chưa có gì xong xuôi, gia cầm không có, ruộng đất cũng không, đất trồng rau không có, việc làm cũng chưa có, đi học đường trấn trên thử xem cũng chưa chắc là không thể.
Nghĩ vậy, Cố Vân Đông tiến lên vỗ vỗ bả vai nhỏ của hắn, “Một người ở chỗ này lẩm nhẩm lầm nhầm làm cái gì vậy?”
Cố Vân Thư đột nhiên quay đầu, nhìn đến đại tỷ, vội vàng vứt bỏ nhánh cây trong tay đứng lên, “Đại tỷ, ta đang cùng Truy Phong nói chuyện.”
“Nói cái gì?”
“Nói Liễu An ca ca không ở đây, ta không thể mang nó đi ra ngoài tản bộ.”
Cố Vân Đông cười nói, “Có cái gì đâu, trong chốc lát chúng ta đi trấn trên, Truy Phong vậy là có thể đi ra ngoài một chút rồi.”
Cố Vân Thư ánh mắt sáng lên, “Đi trấn trên? Chúng ta?”
“Ân, trong chỗ lát chờ nương trở lại ta liền đi, Khả Khả đâu?”
“Đang ở phòng bếp ăn cái gì đó.” Cố Vân Thư thở dài một hơi, “Đại tỷ ngươi thật sự phải hảo hảo nói nàng, nàng cứ ăn như thế, thật sự sẽ biến thành Nữu Nữu béo, nàng sáng sớm liền ăn thịt, ăn một chén lớn như vậy.”
Mới vừa dứt lời, Cố Vân Khả trong phòng bếp liền vọt ra, tay nhỏ đẩy hắn hai cái, “Xú ca ca, người xấu, cắn ngươi.”
Cố Vân Đông một tay đem nàng ôm lên, thuận tay nhấn nhấn, ân, tiểu cô nương là so với lúc trước có nặng hơn một chút, bất quá cũng không nghiêm trọng như vậy. Cùng với những hài tử chân chính ăn no mặc ấm mà nói, còn chưa bì kịp đâu.
“Được rồi, trước về phòng thay quần áo đi.” Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian - Chương 116: Đi trấn trênChờ khi hai đứa nhỏ đổi quần áo xong, Dương thị cũng đã trở lại.
Liền nghe được thanh âm thở dài của tiểu gia hỏa, “Truy Phong à, ta hôm nay không thể mang ngươi ra ngoài đi dạo được, Liễu An ca ca nói hắn phải về huyện thành có việc, ca ca tỷ tỷ Từng gia đều phải xuống ruộng, Ngưu Đản cũng đi học đường, nương đi bờ sông giặt quần áo, một mình ta không kéo được ngươi, cho nên chỉ có thể ở đây bồi ngươi trò chuyện.”
Truy Phong là tên bọn họ cấp cho con ngựa ngày hôm qua, lúc ấy Liễu An đưa ra một đống tên của con ngựa cho bọn hắn chọn, chỉ là có chút quá phức tạp, đối với mấy tiểu hài tử mà nói thì nghe không hiểu lắm, cuối cùng cảm giác cái tên Truy Phong này vừa nghe liền biết đi rất nhanh, liền quyết định là nó.
“Ngươi phải ngoan ngoãn, như vậy ta liền mỗi ngày đi cắt cỏ trở về cho ngươi ăn. Về sau còn cho ngươi cưới vợ, sinh ngựa con. Đại tỷ nói chờ khi nào nhà chúng ta xây xong, ngươi còn có thể ở một cái chuồng ngựa rất lớn, còn thoải mái nữa.”
“Đúng rồi, ngày hôm qua Ngưu Đản dạy ta hai chữ ta chưa biết, ngươi có muốn biết hay không? Ngươi khẳng định muốn biết, rốt cuộc ngươi là ngựa mà đại tỷ ta nhìn trúng, nhất định là một con ngựa phi thường hiếu học, ta lập tức viết cho ngươi xem.”
Cố Vân Thư nói xong liền ngồi xổm xuống, cầm nhánh cây trên mặt đất viết viết vẽ vẽ.
Viết xong còn nghiêng đầu sang một bên tỉ mỉ đọc một lần, lau lau rồi viết lại cho đúng chính tả.
Cố Vân Đông ở phía sau hắn nhìn một hồi lâu, thấy thân ảnh nho nhỏ của hắn ngồi xổm trên mặt đất cô đơn, ở trong lòng thầm thở dài một hơi.
Vân Thư thời điển đến Vĩnh Phúc thôn ngắn, hiện giờ bằng hữu chơi được, chỉ có Ngưu Đản cùng Từng Nhạc.
Ngưu Đản phải đi học đường, Từng Nhạc tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng mỗi ngày đều phải làm việc. Hôm nay sáng sớm, liền đi theo ca ca tỷ tỷ xuống ruộng.
Kỳ thật trước kia Vân Thư ở nhà cũ Cố gia cũng phải làm việc, nhìn Từng Nhạc đi vội, hắn cũng muốn đi theo.
Nhưng Đổng thị nơi nào sẽ để hắn giúp nhà mình làm việc? Chết sống không cho hắn đi để hắn ở nhà nghỉ ngơi. Đến những con gà ở hậu viện cũng đã cho ăn xong, sân cũng đã quét tước tốt.
Cố Vân Đông nghĩ, nàng có phải hay không nên để Vân Thư đi học? Đứa nhỏ này thực thích đọc sách, cũng rất có linh tính, cho dù học đường trấn trên thu học sinh phải trên 6 tuổi, nhưng Vân Thư có cơ sở có thiên phú, tuổi cũng chỉ kém mấy tháng mà thôi, có lẽ phu tử có thể phá lệ thu vào? Nhà bọn họ hiện tại còn chưa có gì xong xuôi, gia cầm không có, ruộng đất cũng không, đất trồng rau không có, việc làm cũng chưa có, đi học đường trấn trên thử xem cũng chưa chắc là không thể.
Nghĩ vậy, Cố Vân Đông tiến lên vỗ vỗ bả vai nhỏ của hắn, “Một người ở chỗ này lẩm nhẩm lầm nhầm làm cái gì vậy?”
Cố Vân Thư đột nhiên quay đầu, nhìn đến đại tỷ, vội vàng vứt bỏ nhánh cây trong tay đứng lên, “Đại tỷ, ta đang cùng Truy Phong nói chuyện.”
“Nói cái gì?”
“Nói Liễu An ca ca không ở đây, ta không thể mang nó đi ra ngoài tản bộ.”
Cố Vân Đông cười nói, “Có cái gì đâu, trong chốc lát chúng ta đi trấn trên, Truy Phong vậy là có thể đi ra ngoài một chút rồi.”
Cố Vân Thư ánh mắt sáng lên, “Đi trấn trên? Chúng ta?”
“Ân, trong chỗ lát chờ nương trở lại ta liền đi, Khả Khả đâu?”
“Đang ở phòng bếp ăn cái gì đó.” Cố Vân Thư thở dài một hơi, “Đại tỷ ngươi thật sự phải hảo hảo nói nàng, nàng cứ ăn như thế, thật sự sẽ biến thành Nữu Nữu béo, nàng sáng sớm liền ăn thịt, ăn một chén lớn như vậy.”
Mới vừa dứt lời, Cố Vân Khả trong phòng bếp liền vọt ra, tay nhỏ đẩy hắn hai cái, “Xú ca ca, người xấu, cắn ngươi.”
Cố Vân Đông một tay đem nàng ôm lên, thuận tay nhấn nhấn, ân, tiểu cô nương là so với lúc trước có nặng hơn một chút, bất quá cũng không nghiêm trọng như vậy. Cùng với những hài tử chân chính ăn no mặc ấm mà nói, còn chưa bì kịp đâu.
“Được rồi, trước về phòng thay quần áo đi.” Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian - Chương 116: Đi trấn trênChờ khi hai đứa nhỏ đổi quần áo xong, Dương thị cũng đã trở lại.
Danh sách chương