Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, hai người kia vì cái gì lại ở chỗ này? Hai cái tên du thủ du thực, lại nghĩ làm chuyện xấu gì đây? Hắn cũng không vội đi, đứng tại chỗ nghiêng tai nghe ngóng vài câu.
Người lôi kéo đúng là người của Vĩnh Phúc thôn Hồ Lượng cùng Thung Tử, lúc này hai người đang đè thấp thanh âm cãi vã đến mặt đỏ tai hồng, thậm chí còn muốn động tay động chân.
Hồ Lượng đi vào huyện thành có chút trễ, rốt cuộc bất luận là Cố Vân Đông hay là Thiệu Thanh Viễn, đều là ngồi xe ngựa lại đây.
Khi hắn đến bên ngoài Bành phủ, liền tìm vị hạ nhân Bành phủ chính mình nhận thức kia.
Nhưng người nọ vừa lúc không ở đây, người gác cổng lại trông hắn một bộ dáng cà lơ phất phơ vừa thấy là không phải thứ tốt, còn lớn lên cực kỳ xấu liền vô cùng không muốn để ý tới hắn, Hồ Lượng cứ như vậy bị chặn ở ngoài phủ.
Hắn tức giận đến chết khiếp, liền tính trong lòng nôn nóng cũng chỉ có thể ở bên ngoài chờ.
Hắn ở trong thôn có thể hoành hành ngang ngược, nhưng vào trong huyện rồi thì cũng chỉ là một cái túng bao, chỉ có thể cụp đuôi làm người
Ai biết được không bao lâu, Thung Tử liền tới đây, nhìn thấy hắn liền phải đem hắn lôi đi.
Hồ Lượng nơi nào chịu bỏ qua, thậm chí còn nảy sinh ác độc đạp hắn một chân, “Ngươi là cái túng báo, giống như cha mẹ ngươi vậy, cha mẹ ngươi bị người ta đánh người ta mắng cũng không dám đánh trả, ngươi cũng vậy, cư nhiên sợ một tiểu nha đầu thúi mười ba tuổi, về sau đừng nói là huynh đệ của ta, cút đi.”
Thung Tử nghe được nổi trận lôi đình, hắn hôm nay cũng ở nhà dưỡng thương, sau lại nghe cha mẹ trở về nói về sự tình Bành gia.
Hắn cũng không để bụng, bất quá trong lòng hắn cảm thấy nha đầu Cố gia kia khẳng định sẽ không thiện bãi cam hưu, tính tình như vậy không giống nàng chút nào.
Kết quả một chốc lát sau, Cẩu Thặng liền chạy đến nhà hắn, nói cho hắn Hồ Lượng muốn tình toán đập phá nhà mới của Cố gia.
Thung Tử vừa nghe liền nóng nảy, tuy rằng trước một ngày bởi vì ý kiến bất đồng nên có chút không thoải mái, nhưng nói như thế nào cũng là tình nghĩa huynh đệ nhiều năm, không thể nào trơ mắt nhìn hắn tìm đường chết mà mặc kệ được.
Cố Vân Đông kia không đối phó được Bành gia, nhưng đối phó với Hồ Lượng đó là dư dả, mấy ngày nay ăn mệt còn chưa đủ sao?
Bởi vậy hắn cũng bất chấp ở nhà nghỉ ngơi, vội vội vàng vàng chạy đến đất nền nhà Cố gia, không thấy được người. Sau lại có người nói Hồ Lượng đang hướng đến phương hướng huyện thành mà đi.
Thung Tử khó thở, lập tức hướng huyện thành đuổi đến, quả nhiên liền nhìn thấy ở cửa sau Bành gia Hồ Lượng đang đi qua đi lại chờ đợi.
Thấy hắn còn không có đi vào, Thung Tử liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó liền muốn mang hắn đi.
Nơi nào nghĩ đến hắn chẳng những chấp mê bất ngộ, còn một lời lại một lời nói đến gia đình hắn, nói đến nỗi đau của hắn.
Hắn cũng sinh khí, “Hồ Lượng, ta trước kia kêu ngươi một tiếng đại ca, là vì ngươi đủ nghĩa khí, đủ quyết đoán, cũng thông minh. Nhưng ngươi nhìn xem ngươi hiện tại đi, cố tình nắm lấy một tiểu nha đầu không bỏ, rõ ràng ở trong tay nàng ngươi đã ăn đủ mệt, bồi thường bạc, biết không phải là đối thủ của nàng, còn một hai phải đi tìm phiền phức, ngươi quả thực…”
“Ý của ngươi là ta hiện tại không nói nghĩa khí, không đủ quyết đoán không đủ thông minh đúng không?” Hồ Lượng không kiên nhẫn đánh gãy lời hắn, “Lão tử nói cho ngươi, chính là bởi vì lão tử ăn mệt, mới cần thiết muốn báo thù, đây mới là một người nam nhân có cốt khí. A, ta nhưng cùng cha mẹ ngươi không giống nhau, phòng ở bị người phá cũng không dám hé răng, trong nhà ruộng bị người ta đoạt cũng mẹ nó không dám giành lại, nói không chừng còn phải cảm ơn người ta đã nhìn trúng.”
“Hồ Lượng!!” Thung Tử hốc mắt muốn nứt ra, “Ngươi cư nhiên dám nói như vậy.”
“Ta như thế nào lại không dám? Nhà ngươi chắc cũng bị uất ức muốn chết, bằng không ngươi như thế nào từ nhỏ đến lớn cũng chưa có bằng hữu, nếu không phải ta xem ngươi đáng thương, thì cũng không đem ngươi xem như đệ đệ mà đối đãi đâu. Ta phi, hiện tại cái tiểu đệ này ta cũng không cần, về sau nói không chừng chỉ có thể dựa vào ngươi đi mua…..”
Người lôi kéo đúng là người của Vĩnh Phúc thôn Hồ Lượng cùng Thung Tử, lúc này hai người đang đè thấp thanh âm cãi vã đến mặt đỏ tai hồng, thậm chí còn muốn động tay động chân.
Hồ Lượng đi vào huyện thành có chút trễ, rốt cuộc bất luận là Cố Vân Đông hay là Thiệu Thanh Viễn, đều là ngồi xe ngựa lại đây.
Khi hắn đến bên ngoài Bành phủ, liền tìm vị hạ nhân Bành phủ chính mình nhận thức kia.
Nhưng người nọ vừa lúc không ở đây, người gác cổng lại trông hắn một bộ dáng cà lơ phất phơ vừa thấy là không phải thứ tốt, còn lớn lên cực kỳ xấu liền vô cùng không muốn để ý tới hắn, Hồ Lượng cứ như vậy bị chặn ở ngoài phủ.
Hắn tức giận đến chết khiếp, liền tính trong lòng nôn nóng cũng chỉ có thể ở bên ngoài chờ.
Hắn ở trong thôn có thể hoành hành ngang ngược, nhưng vào trong huyện rồi thì cũng chỉ là một cái túng bao, chỉ có thể cụp đuôi làm người
Ai biết được không bao lâu, Thung Tử liền tới đây, nhìn thấy hắn liền phải đem hắn lôi đi.
Hồ Lượng nơi nào chịu bỏ qua, thậm chí còn nảy sinh ác độc đạp hắn một chân, “Ngươi là cái túng báo, giống như cha mẹ ngươi vậy, cha mẹ ngươi bị người ta đánh người ta mắng cũng không dám đánh trả, ngươi cũng vậy, cư nhiên sợ một tiểu nha đầu thúi mười ba tuổi, về sau đừng nói là huynh đệ của ta, cút đi.”
Thung Tử nghe được nổi trận lôi đình, hắn hôm nay cũng ở nhà dưỡng thương, sau lại nghe cha mẹ trở về nói về sự tình Bành gia.
Hắn cũng không để bụng, bất quá trong lòng hắn cảm thấy nha đầu Cố gia kia khẳng định sẽ không thiện bãi cam hưu, tính tình như vậy không giống nàng chút nào.
Kết quả một chốc lát sau, Cẩu Thặng liền chạy đến nhà hắn, nói cho hắn Hồ Lượng muốn tình toán đập phá nhà mới của Cố gia.
Thung Tử vừa nghe liền nóng nảy, tuy rằng trước một ngày bởi vì ý kiến bất đồng nên có chút không thoải mái, nhưng nói như thế nào cũng là tình nghĩa huynh đệ nhiều năm, không thể nào trơ mắt nhìn hắn tìm đường chết mà mặc kệ được.
Cố Vân Đông kia không đối phó được Bành gia, nhưng đối phó với Hồ Lượng đó là dư dả, mấy ngày nay ăn mệt còn chưa đủ sao?
Bởi vậy hắn cũng bất chấp ở nhà nghỉ ngơi, vội vội vàng vàng chạy đến đất nền nhà Cố gia, không thấy được người. Sau lại có người nói Hồ Lượng đang hướng đến phương hướng huyện thành mà đi.
Thung Tử khó thở, lập tức hướng huyện thành đuổi đến, quả nhiên liền nhìn thấy ở cửa sau Bành gia Hồ Lượng đang đi qua đi lại chờ đợi.
Thấy hắn còn không có đi vào, Thung Tử liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó liền muốn mang hắn đi.
Nơi nào nghĩ đến hắn chẳng những chấp mê bất ngộ, còn một lời lại một lời nói đến gia đình hắn, nói đến nỗi đau của hắn.
Hắn cũng sinh khí, “Hồ Lượng, ta trước kia kêu ngươi một tiếng đại ca, là vì ngươi đủ nghĩa khí, đủ quyết đoán, cũng thông minh. Nhưng ngươi nhìn xem ngươi hiện tại đi, cố tình nắm lấy một tiểu nha đầu không bỏ, rõ ràng ở trong tay nàng ngươi đã ăn đủ mệt, bồi thường bạc, biết không phải là đối thủ của nàng, còn một hai phải đi tìm phiền phức, ngươi quả thực…”
“Ý của ngươi là ta hiện tại không nói nghĩa khí, không đủ quyết đoán không đủ thông minh đúng không?” Hồ Lượng không kiên nhẫn đánh gãy lời hắn, “Lão tử nói cho ngươi, chính là bởi vì lão tử ăn mệt, mới cần thiết muốn báo thù, đây mới là một người nam nhân có cốt khí. A, ta nhưng cùng cha mẹ ngươi không giống nhau, phòng ở bị người phá cũng không dám hé răng, trong nhà ruộng bị người ta đoạt cũng mẹ nó không dám giành lại, nói không chừng còn phải cảm ơn người ta đã nhìn trúng.”
“Hồ Lượng!!” Thung Tử hốc mắt muốn nứt ra, “Ngươi cư nhiên dám nói như vậy.”
“Ta như thế nào lại không dám? Nhà ngươi chắc cũng bị uất ức muốn chết, bằng không ngươi như thế nào từ nhỏ đến lớn cũng chưa có bằng hữu, nếu không phải ta xem ngươi đáng thương, thì cũng không đem ngươi xem như đệ đệ mà đối đãi đâu. Ta phi, hiện tại cái tiểu đệ này ta cũng không cần, về sau nói không chừng chỉ có thể dựa vào ngươi đi mua…..”
Danh sách chương