“Hôm nay sẽ có rất nhiều người sao?”
Cốc Vũ ngồi cùng Thẩm Ninh ở trước cửa sổ uống trà ngắm tuyết rơi. Cốc Vũ bọc chăn quanh người, quay đầu nhìn Thẩm Thời Thích vừa mới thay quần áo xong đi ra từ phòng dài để quần áo, “Đều là thân thích sao?”
Thẩm Ninh An cũng quấn chăn mỏng quanh người, nâng chén trà sữa lên, lười biếng nói, “Có thể còn có bạn bè của anh cả nữa… Vết thương của anh cả mãi mới hồi phục, tổ chức một bữa tiệc mừng, chung quy họ phải đến để chúc mừng rồi.”
Thẩm Thời Thích cài ống tay áo vào, nhìn Thẩm Ninh An một lúc, thấy đối phương chẳng để ý gì, mở miệng nói, “Ninh An, Cốc Vũ cũng phải thay quần áo, em không đi thay đồ chải đầu tóc sao?”
“Anh họ thay thì cứ thay…” Thẩm Ninh An nói được một nửa lại phát hiện lỡ miệng, khà khà nở nụ cười, đứng lên nói, “Được rồi, em đi thay quần áo.”
Dứt lời lại trừng mắt với Cốc Vũ, “Chút nữa gặp…”
Thẩm Ninh An đi ra ngoài, trước khi đóng cửa lại thò đầu vào trong, nói với tốc độ rất nhanh, “Anh họ em đã nói với anh rồi hôm nay có thể có người khác tới nữa anh biết sao anh cả không dám nói cho anh không bởi vì trong đó có rất nhiều người đã từng công khai lẫn ám chỉ theo đuổi anh cả anh ấy không dám nói cho anh nhưng anh nhớ lát nữa nhất định phải làm cho đám người kia biết thế nào là lợi hại em sẽ giúp anh giám sát anh cả thật tốt!”
(Nguyên văn cũng không có chấm phẩy gì đâu, mình đánh dấu ở dưới này cho mọi người dễ đọc nhé: Anh họ, em đã nói với anh rồi, hôm nay có thể có người khác tới nữa, anh biết sao anh cả không dám nói cho anh không, bởi vì trong đó có rất nhiều người đã từng công khai lẫn ám chỉ theo đuổi anh cả, anh ấy không dám nói cho anh nhưng anh nhớ lát nữa nhất định phải làm cho đám người kia biết thế nào là lợi hại, em sẽ giúp anh giám sát anh cả thật tốt!)
Thẩm Thời Thích làm bộ muốn đuổi theo, Thẩm Ninh An hét lên chạy biến.
Thẩm Thời Thích bật cười, “Đừng nghe con bé nói linh tinh, căn bản chẳng có ai cả. Mà cái này thì cần gì phải chú ý, đều là chuyện trước kia, rất nhiều người đã kết hôn rồi.”
Cốc Vũ bắt được trọng điểm, vô cùng đáng thương lặp lại, “Rất nhiều người.”
Thẩm Thời Thích bất đắc dĩ xoa trán, ngồi xuống cạnh Cốc Vũ nói, “Ninh An cố ý đó… Trưa hôm nay con bé tới tìm em, em đang đọc sách nên không biết. Tôi không cho con bé vào, nó đây là đang trả thù.”
Cốc Vũ không nhịn được nở nụ cười, “Tôi đùa thôi, cảm giác Ninh An gần đây hoạt bát hơn nhiều so với trước đây.”
Thẩm Thời Thích lắc đầu, “Thời Kiệt đang hẹn hò, dì lại không hài lòng cô bé kia lắm, vẫn bận tậm tới Thời Kiệt nên không còn tâm trí nào đi quản con bé, con bé liền loạn luôn.”
Cốc Vũ quả thực cảm thấy như thế rất tốt, “Ở tuổi này nên hoạt bát một chút. Ninh An không thích học khiêu vũ, cũng không muốn luyện piano, vẽ vời cũng không hứng thú, không nên ép con bé.”
“Ngoài dì ra còn ai ép nó.” Thẩm Thời Thích cười nhìn Cốc Vũ, “Em thì sao? Em không hơn con bé là mấy, em có phải là cũng nên hoạt bát hơn không?”
Cốc Vũ không chống đỡ được nhất chính là mỗi lúc Thẩm Thời Thích mắt mang ý cười mà nhìn cậu như vậy, lần nào cũng khiến tim đập nhanh hơn. Cậu nói sang chuyện khác, “Tôi… Tôi có lẽ cũng nên đi thay quần áo rồi?”
Thẩm Thời Thích gật đầu, “Đã chọn cho em rồi, ở trên giường.”
Cốc Vũ đứng dậy đến xem đồ, đột nhiên lại do dự, có chút mất tự nhiên nhìn Thẩm Thời Thích. Thẩm Thời Thích biết ý, xoay lưng về phía Cốc Vũ. Cốc Vũ trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại có chút phỉ nhổ chính mình, rốt cuộc là còn căng thẳng cái gì, hai người đều đã cùng ăn cùng ngủ, cái này… kỳ thực cũng không đáng là gì.
Từ cái ngày cậu chủ động yêu cầu Thẩm Thời Thích lưu lại kia, hai người vẫn ngủ chung giường, nhưng cũng không có bất cứ chuyện gì quá giới hạn phát sinh trong hai tháng này cả.
Đương nhiên là không thể phát sinh cái gì. Thẩm Thời Thích bị thương, bình thường ban đêm Cốc Vũ trở mình đều phải vô cùng cẩn thận, sờ đè lên vết thương của Thẩm Thời Thích, càng khỏi nói đến mấy chuyện khác. Nhưng hiện tại Thẩm Thời Thích khỏi hẳn rồi, có vài thứ đã biến hóa đôi chút.
Ví dụ như hiện tại Thẩm Thời Thích thỉnh thoảng cũng sẽ hôn Cốc Vũ, đại đa số là vào lúc trước khi đi ngủ, Thẩm Thời Thích cũng sẽ hôn lên trán Cốc Vũ một chút, sau đó giúp cậu tắt đèn.
Cốc Vũ biết là Thẩm Thời Thích đang để cho mình chậm rãi thích ứng. Tuy nói là hai người đã hòa hảo, nhưng Thẩm Thời Thích vẫn tuân theo đúng những gì hắn từng nói trước đây, làm từng bước một, một lần nữa theo đuổi Cốc Vũ.
Thẩm Thời Thích sẽ chuẩn bị vài món quà nho nhỏ cho Cốc Vũ, có thể không quý giá nhưng nhất định có thể khiến Cốc Vũ cảm nhận được dụng tâm của hắn. Ví dụ như chiếc đồng hồ đeo tay mà lúc ăn cơm Thẩm Thời Kiệt ngẫu nhiên nói tới rằng bạn bè của đều yêu thích, ví như chiếc áo gió loại mới trước khi trời trở lạnh, lại ví như một cái phong bì đựng tiền tiêu vặt mà Thẩm Thời Thích cho Cốc Vũ vẫn luôn đúng giờ xuất hiện ở bên giường cậu..
Cốc Vũ hiện tại vẫn nhớ tới hưng phấn trong mắt Thẩm Thời Kiệt khi nói tới chiếc đồng hồ đeo tay kia, cùng với vẻ mặt thảm thương không thể quên khi nhìn thấy Thẩm Thời Thích đưa cho mình một chiếc vào ngày hôm sau…
Cốc Vũ che mặt, khi Thẩm Thời Thích muốn theo đuổi một người, thật sự… không ai chống đỡ được..
Cốc Vũ nhanh chóng thay xong quần áo, nở nụ cười với Cốc Vũ, “Xong rồi, chúng ta… đi xuống bây giờ sao?”
“Không vội.” Thẩm Thời Thích lơ đãng lật quyển sách mà Cốc Vũ xem lúc sáng, nhàn nhạt nói, “Đến đây, cho em xem cái này.”
Cốc Vũ đến gần, cúi đầu nhìn số trang mà Thẩm Thời Thích giờ tới, hiếu kỳ hỏi, “Sao thế?”
Thẩm Thời Thích mỉm cười, “Không phải bảo em đọc sách, nhìn lên tường.”
Cốc Vũ mờ mịt ngẩng đầu. Cậu nhìn theo tầm mắt của Thẩm Thời Thích, thấy một tấm gương không lớn không nhỏ. Chiếc gương được trang trí ở giữa bức tranh treo tường, tinh xảo mà không quá bắt mắt. Cốc Vũ gật đầu, “Ừm, tấm gương, thì sao…”
Cốc Vũ ngây ngẩn, đứng tại vị trí của Thẩm Thời Thích, xuyên qua tấm gương, có thể nhìn thấy vị trí cậu đứng thay quần áo bên cạnh giường! Cốc Vũ trong nháy mắt đỏ bừng mặt. Thẩm Thời Thích đứng phía sau Cốc Vũ, thấp giọng cười nói, “Lần đầu tiên em tới phòng tôi, thay quần áo ở cạnh giường tôi… Em mặc một chiếc quần lót màu trắng, vừa nãy mặc là màu xám.”
Cốc Vũ cố gắng kìm nén không để mặt đỏ hơn, “Anh…”
Thẩm Thời Thích không có nửa phần ngượng ngùng, vẻ mặt như thường nói, “Em vừa hỏi tôi hiện tại xuống được chưa đúng không? Thay xong thì đi xuống thôi.”
Thẩm Thời Thích đi trước một bước ra khỏi phòng, Cốc Vũ giãy dụa một lát, chờ tới khi gương mặt đang vốn bốc khói hết đỏ thì mới nghiêm chỉnh đi theo.
Mẹ Thẩm đang cùng Thẩm phu nhân nói chuyện, thấy hai người xuống nói, “Người cũng sắp tới rồi… Cốc Vũ sao thế? Không thoải mái sao?”
Cốc Vũ không biết nên nói thế nào, Thẩm Thời Thích thì nắm tay Cốc Vũ, nở nụ cười, “Em ấy mặc bộ này mẹ thấy được không?”
Mẹ Thẩm nhìn Cốc Vũ từ trên xuống dưới một chút, cười gật đầu, “Đẹp, tôn lên chiều cao, mà da nhìn cũng trắng nõn.”
Thẩm Thời Thích nhìn Cốc Vũ một chút, cười nói, “Con cũng thấy vậy, trước khi xuống tầng nhịn không được hôn em ấy một cái, em ấy xấu hổ.”
Mẹ Thẩm không nhịn được cười, làm như không nghe thấy mà nghiêng đầu đi nhịn xuống ý cười. Thẩm phu nhân ở một bên thì chua xót, miễn cưỡng nở nụ cười, “Chuyện này… Thời Thích bây giờ nói chuyện ngày càng không kiêng kỵ.”
Thời điểm hai người mới về Thẩm trạch, Thẩm phu nhân vẫn rất quan tâm thương thế của Thẩm Thời Thích. Tốt xấu gì cũng là cháu mình, ở chung nhiều năm vẫn có tình cảm, hơn nữa Thẩm Thời Thích còn là đương gia Thẩm gia. Thẩm phu nhân tuy không cam lòng thấy chồng mình không có tiếng nói gì tại nhà họ Thẩm nhưng trong lòng bà cũng rõ ràng, Thẩm gia không có Thẩm Thời Thích thì không được. Thẩm Kiến Quốc cùng bà đều không gánh nổi gia nghiệp, càng khỏi nói tới những người khác. Vì thế mà nửa tháng đầu, Thẩm phu nhân tuy đối với Thẩm Thời Thích không thể nói là chăm sóc tỉ mỉ chu đáo những cũng là ân cần hỏi han, có chút dụng tâm. Nhưng Thẩm Thời Thích dần dần khôi phục rồi, Thẩm phu nhân lại mỗi ngày nhìn hai đứa nhỏ tình nồng ý mật, liền không nhịn được mà lại mắc bệnh cũ, nhìn hai người không vừa mắt.
Lúc đó mẹ Thẩm vẫn chưa trở lại, chuyện trong nhà phần lớn đều là bà quản. Thẩm phu nhân dù thế nào đi chăng nữa cũng phải đi xem Thẩm Thời Thích, mà càng xem lại càng thấy Thẩm Thời Thích biết tiến biết lùi đúng lúc, vừa săn sóc lại ôn nhu. So sánh ra lại càng thấy Thẩm Kiến Quốc thật giống một khối gỗ. Thẩm phu nhân vừa về phòng liền thấy rất ấm ức, nói với Thẩm Kiến Quốc lại không có tác dụng, Thẩm Kiến Quốc sẽ cảm thấy bà nhàn nhã đi kiếm chuyện. Tới ngày hôm sau bà lại tới chăm sóc Thẩm Thời Thích, càng nhìn Thẩm Thời Thích lại càng thấy đau người. So sánh hai bên, Thẩm phu nhân cảm thấy mình càng ngày càng trở nên đáng thương.
Mấy ngày qua bạn gái mà Thẩm Thời Kiệt mới bắt đầu hẹn hò cùng lại không hợp ý bà, chú ý của Thẩm phu nhân rốt cuộc cũng bị chuyển đi, nhưng lúc này nhìn thấy hai đứa nhỏ như vậy, trong lòng lại không thoải mái, trầm mặt hờn dỗi. Cốc Vũ biết bà tâm tính không xấu, chỉ là hơi ích kỉ nên cũng không chú ý. Thẩm Thời Thích cũng không nói nhiều, chỉ nắm tay Cốc Vũ chặt hơn.
Mẹ Thẩm không muốn để cho Thẩm phu nhân quá mất mặt, khiển trách nhìn Thẩm Thời Thích một chút, nói, “Chút nữa người đến rồi thì đừng làm quá mức, khiến người khác chê cười.” Tuy nói là vậy, trong lòng mẹ Thẩm tất nhiên là vô cùng thỏa mãn nhìn con trai cùng con dâu hòa thuận, bà nở nụ cười, “Có điều cũng không còn cách nào… Ai bảo tình cảm hai đứa quá tốt.”
Thẩm phu nhân tức giận đến xoay người đi không nói lời nào. Mẹ Thẩm cười cười vỗ bà, đứng dậy đi vào nhà bếp.
Cốc Vũ tự biết tú ân tú ái như vậy là không được, nhẹ nhàng rút tay ra, đi tới phía trước cửa sổ làm như đang chờ khách tới.
Thẩm Thời Thích nói vài câu với Thẩm Ninh An vừa mới xuống, không lâu sau đã đi tới bên cạnh Cốc Vũ. Thẩm Thời Thích nghiêng đầu nhìn sắc mặt Cốc Vũ một chút, nở nụ cười, “Tức rồi?”
Cốc Vũ lắc đầu, “Không có, sao thế?”
Thẩm Thời Thích cười nói, “Không có giận về chuyện tấm gương?”
Cốc Vũ vừa mới quên chuyện này đi, lúc này nghe thế quả thực lại muốn tìm một cái lỗ để chui vào. May là khách tới giải cứu cậu. Người đến phần lớn là thân thích nhà họ Thẩm, Cốc Vu cơ bản đều đã gặp qua, bởi vậy nên không quá xa lạ. Mọi người uống trà tán gẫu, Thẩm Thời Thích đi thẳng tới dính lấy bên người Cốc Vũ.
“Anh cả vẫn cảm thấy lúc nào cũng có thể có người nhảy ra cướp anh Cốc Vũ đi.” Thẩm Ninh An gần đây học thói xấu. Cô nói với một người vẫn luôn thích Thẩm Thời Thích, thậm chí còn từng nói với người khác rằng muốn làm người thứ ba chiếm lấy vị trí của Cốc Vũ, cười long lanh, “Hắc hắc, có phải là ngốc không?”
Đối phương cười lúng túng, “Vừa mới cưới, đây cũng là bình thường…”
“Thật ra cũng đã được nửa năm.” Thẩm Thời Thích cười sửa lại, “Hơn nữa cái này cũng không liên quan gì tới mới cưới hay cưới lâu gì cả. Hết cách rồi, ai bảo tôi tìm được một người yêu vừa trẻ tuổi lại vừa mê người.”
Các trưởng bối của Thẩm Thời Thích đều thiện ý cười trêu ghẹo, mẹ Thẩm nghe được, dịu dàng cười nói với người bên cạnh, “Đúng vậy, đúng là như thế… Cốc Vũ thực sự là một đứa trẻ tốt. Khoảng thời gian Thời Thích bị thương này thằng bé vẫn luôn chăm sóc cho Thời Thích, phi thường phi thường tận tâm. Ta trước kia cũng lo lắng tuổi thằng bé còn quá trẻ, nhưng bây giờ xem ra ánh mắt của Thời Thích tốt hơn ra rồi. Ta đối với đứa bé này không có chút nào không hài lòng cả.”
Mẹ Thẩm nói tới Cốc Vũ là khen không dứt miệng. Trong lòng Thẩm Thời Thích thoải mái, mẹ Thẩm hiện tại đã hoàn toàn tiếp nhận Cốc Vũ.
Bữa tối Thẩm Thời Thích vẫn ngồi cạnh Cốc Vũ, mọi người chúc rượu đều nhận, thậm chí uống thay luôn cả phần Cốc Vũ, chén nào cũng uống cạn. Cốc Vũ hơi sốt sắng, Thẩm Thời Thích uống không ít, nhưng nhìn qua lại không khác gì ngày thường. Cốc Vũ không biết tửu lượng của hắn như thế nào, không yên lòng nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi, “Anh uống nhiều như vậy, có làm sao không thế?”
Cốc Vũ nhẹ nhàng cau mày, “Kỳ thực tôi có thể uống một chút. Anh… đừng uống thay tôi nữa.”
Thẩm Thời Thích mỉm cười, cũng nghiêng đầu sang, thấp giọng hỏi, “Không nỡ?”
Cốc Vũ vừa buồn vười vừa tức giận, lại có chút thẹn thùng. Người ở bên cạnh Thẩm Thời Thích bắt chuyện với hắn, Thẩm Thời Thích quay đầu sang hàn huyên cùng đối phương. Một lát sau, Thẩm Thời Thích ngẩn ra. Dưới khăn trải bản, Cốc Vũ nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay hắn.
Vẻ mặt của Thẩm Thời Thích vẫn như trước, chỉ là nhanh chóng nắm lại tay Cốc Vũ. Hai người cùng nhau hưởng thụ yêu thương và thân mật một cách lặng lẽ.
Hôm nay mẹ Thẩm cao hứng, sau khi ăn bữa cơm chiều liền cho xếp bàn bài ra. Tâm tư Thẩm Thời Thích căn bản không đặt ở việc đánh bài, hắn ứng phó đánh một lúc, lấy cớ uống nhiều nên choáng đầu, lên tầng trước. Thẩm phu nhân cau mày nói, “Tửu lượng của Thời Thích không phải rất tốt sao? Hôm nay làm sao vậy. Bài này… Cốc Vũ đến đánh thay đi.”
Ánh mắt Cốc Vũ vẫn bám theo trên người Thẩm Thời Thích. Cậu không quá yên tâm, nhưng cũng không tiện đi theo, đang do dự lại nghe mẹ Thẩm cười một tiếng nói, “Để ta thay. Cốc Vũ… Trong bếp chuẩn bị trà mật ong hoa quả, ta không đi được, con mang lên cho Thẩm Thời Thích giúp ta được không?”
Cốc Vũ chỉ chờ một tiếng này, vội vàng đáp ứng đi lên lầu. Mẹ Thẩm khẽ cười một tiếng, tự ngồi vào vị trí của Thẩm Thời Thích thay hắn đánh tiếp bài.
Cốc Vũ bê bình trà nhỏ lên tầng. Cậu lo lắng Thẩm Thời Thích đã ngủ rồi nên rón rén, chậm rãi đẩy cửa ra. Vừa muốn đóng cửa lại bên eo đã bị người siết lấy, bị kéo vào trong ngực một người.
Trong bóng tối, Thẩm Thời Thích lấy bình trà nhỏ trong tay Cốc Vũ đặt sang một bên, đem người ép lên cửa, cúi đầu, thăm dò hôn lên môi Cốc Vũ.
Từ ngoài cửa vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy âm thanh huyên náo dưới tầng. Hai người ở nơi tối tăm ngọt ngào hôn môi. Trong nháy mắt, Cốc Vũ có cảm giác yêu đương vụng trộm, nghĩ lại lại thấy buồn cười. Hai người kết hôn đã lâu, vụng trộm ở đâu ra, rõ ràng là quang minh chính đại.
Tim Cốc Vũ đập rất nhanh. Cậu cũng học Thẩm Thời Thích, hôn lại hắn. Thẩm Thời Thích được đáp lại, động tác vội vã hơn so với khi nãy rất nhiều, nhưng vẫn ôn nhu như trước, khiến cả người Cốc Vũ đều nóng lên.
Thẩm Thời Thích chậm rãi rời khỏi môi Cốc Vũ, âm thanh ôn nhu, phảng phất như sợ làm người trong ngực hoảng sợ, “Cốc Vũ… Chúng ta có phải là, có thể trở thành vợ chồng thật sự rồi không?”
Cốc Vũ đáp lại, ngây ngô hôn lên.
Ngay đêm đó, Thẩm Thời Thích cùng Cốc Vũ thực sự kết thúc khế ước hôn nhân kéo dài suốt nửa năm của họ.
– Toàn văn hoàn –
Editor lảm nhảm: “Trường thối thúc thúc” tới đây là kết thúc rồi. Đây là thành phẩm đầu tiên của mình, chắc chắn còn nhiều thiếu sót, trong tương lai mình sẽ tiếp tục cải thiện và sửa chữa cho hoàn chỉnh. Cảm ơn mọi người đã theo dõi và hãy tiếp tục ủng hộ những bộ khác trong tương lai nhé O(∩∩)O
Cốc Vũ ngồi cùng Thẩm Ninh ở trước cửa sổ uống trà ngắm tuyết rơi. Cốc Vũ bọc chăn quanh người, quay đầu nhìn Thẩm Thời Thích vừa mới thay quần áo xong đi ra từ phòng dài để quần áo, “Đều là thân thích sao?”
Thẩm Ninh An cũng quấn chăn mỏng quanh người, nâng chén trà sữa lên, lười biếng nói, “Có thể còn có bạn bè của anh cả nữa… Vết thương của anh cả mãi mới hồi phục, tổ chức một bữa tiệc mừng, chung quy họ phải đến để chúc mừng rồi.”
Thẩm Thời Thích cài ống tay áo vào, nhìn Thẩm Ninh An một lúc, thấy đối phương chẳng để ý gì, mở miệng nói, “Ninh An, Cốc Vũ cũng phải thay quần áo, em không đi thay đồ chải đầu tóc sao?”
“Anh họ thay thì cứ thay…” Thẩm Ninh An nói được một nửa lại phát hiện lỡ miệng, khà khà nở nụ cười, đứng lên nói, “Được rồi, em đi thay quần áo.”
Dứt lời lại trừng mắt với Cốc Vũ, “Chút nữa gặp…”
Thẩm Ninh An đi ra ngoài, trước khi đóng cửa lại thò đầu vào trong, nói với tốc độ rất nhanh, “Anh họ em đã nói với anh rồi hôm nay có thể có người khác tới nữa anh biết sao anh cả không dám nói cho anh không bởi vì trong đó có rất nhiều người đã từng công khai lẫn ám chỉ theo đuổi anh cả anh ấy không dám nói cho anh nhưng anh nhớ lát nữa nhất định phải làm cho đám người kia biết thế nào là lợi hại em sẽ giúp anh giám sát anh cả thật tốt!”
(Nguyên văn cũng không có chấm phẩy gì đâu, mình đánh dấu ở dưới này cho mọi người dễ đọc nhé: Anh họ, em đã nói với anh rồi, hôm nay có thể có người khác tới nữa, anh biết sao anh cả không dám nói cho anh không, bởi vì trong đó có rất nhiều người đã từng công khai lẫn ám chỉ theo đuổi anh cả, anh ấy không dám nói cho anh nhưng anh nhớ lát nữa nhất định phải làm cho đám người kia biết thế nào là lợi hại, em sẽ giúp anh giám sát anh cả thật tốt!)
Thẩm Thời Thích làm bộ muốn đuổi theo, Thẩm Ninh An hét lên chạy biến.
Thẩm Thời Thích bật cười, “Đừng nghe con bé nói linh tinh, căn bản chẳng có ai cả. Mà cái này thì cần gì phải chú ý, đều là chuyện trước kia, rất nhiều người đã kết hôn rồi.”
Cốc Vũ bắt được trọng điểm, vô cùng đáng thương lặp lại, “Rất nhiều người.”
Thẩm Thời Thích bất đắc dĩ xoa trán, ngồi xuống cạnh Cốc Vũ nói, “Ninh An cố ý đó… Trưa hôm nay con bé tới tìm em, em đang đọc sách nên không biết. Tôi không cho con bé vào, nó đây là đang trả thù.”
Cốc Vũ không nhịn được nở nụ cười, “Tôi đùa thôi, cảm giác Ninh An gần đây hoạt bát hơn nhiều so với trước đây.”
Thẩm Thời Thích lắc đầu, “Thời Kiệt đang hẹn hò, dì lại không hài lòng cô bé kia lắm, vẫn bận tậm tới Thời Kiệt nên không còn tâm trí nào đi quản con bé, con bé liền loạn luôn.”
Cốc Vũ quả thực cảm thấy như thế rất tốt, “Ở tuổi này nên hoạt bát một chút. Ninh An không thích học khiêu vũ, cũng không muốn luyện piano, vẽ vời cũng không hứng thú, không nên ép con bé.”
“Ngoài dì ra còn ai ép nó.” Thẩm Thời Thích cười nhìn Cốc Vũ, “Em thì sao? Em không hơn con bé là mấy, em có phải là cũng nên hoạt bát hơn không?”
Cốc Vũ không chống đỡ được nhất chính là mỗi lúc Thẩm Thời Thích mắt mang ý cười mà nhìn cậu như vậy, lần nào cũng khiến tim đập nhanh hơn. Cậu nói sang chuyện khác, “Tôi… Tôi có lẽ cũng nên đi thay quần áo rồi?”
Thẩm Thời Thích gật đầu, “Đã chọn cho em rồi, ở trên giường.”
Cốc Vũ đứng dậy đến xem đồ, đột nhiên lại do dự, có chút mất tự nhiên nhìn Thẩm Thời Thích. Thẩm Thời Thích biết ý, xoay lưng về phía Cốc Vũ. Cốc Vũ trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại có chút phỉ nhổ chính mình, rốt cuộc là còn căng thẳng cái gì, hai người đều đã cùng ăn cùng ngủ, cái này… kỳ thực cũng không đáng là gì.
Từ cái ngày cậu chủ động yêu cầu Thẩm Thời Thích lưu lại kia, hai người vẫn ngủ chung giường, nhưng cũng không có bất cứ chuyện gì quá giới hạn phát sinh trong hai tháng này cả.
Đương nhiên là không thể phát sinh cái gì. Thẩm Thời Thích bị thương, bình thường ban đêm Cốc Vũ trở mình đều phải vô cùng cẩn thận, sờ đè lên vết thương của Thẩm Thời Thích, càng khỏi nói đến mấy chuyện khác. Nhưng hiện tại Thẩm Thời Thích khỏi hẳn rồi, có vài thứ đã biến hóa đôi chút.
Ví dụ như hiện tại Thẩm Thời Thích thỉnh thoảng cũng sẽ hôn Cốc Vũ, đại đa số là vào lúc trước khi đi ngủ, Thẩm Thời Thích cũng sẽ hôn lên trán Cốc Vũ một chút, sau đó giúp cậu tắt đèn.
Cốc Vũ biết là Thẩm Thời Thích đang để cho mình chậm rãi thích ứng. Tuy nói là hai người đã hòa hảo, nhưng Thẩm Thời Thích vẫn tuân theo đúng những gì hắn từng nói trước đây, làm từng bước một, một lần nữa theo đuổi Cốc Vũ.
Thẩm Thời Thích sẽ chuẩn bị vài món quà nho nhỏ cho Cốc Vũ, có thể không quý giá nhưng nhất định có thể khiến Cốc Vũ cảm nhận được dụng tâm của hắn. Ví dụ như chiếc đồng hồ đeo tay mà lúc ăn cơm Thẩm Thời Kiệt ngẫu nhiên nói tới rằng bạn bè của đều yêu thích, ví như chiếc áo gió loại mới trước khi trời trở lạnh, lại ví như một cái phong bì đựng tiền tiêu vặt mà Thẩm Thời Thích cho Cốc Vũ vẫn luôn đúng giờ xuất hiện ở bên giường cậu..
Cốc Vũ hiện tại vẫn nhớ tới hưng phấn trong mắt Thẩm Thời Kiệt khi nói tới chiếc đồng hồ đeo tay kia, cùng với vẻ mặt thảm thương không thể quên khi nhìn thấy Thẩm Thời Thích đưa cho mình một chiếc vào ngày hôm sau…
Cốc Vũ che mặt, khi Thẩm Thời Thích muốn theo đuổi một người, thật sự… không ai chống đỡ được..
Cốc Vũ nhanh chóng thay xong quần áo, nở nụ cười với Cốc Vũ, “Xong rồi, chúng ta… đi xuống bây giờ sao?”
“Không vội.” Thẩm Thời Thích lơ đãng lật quyển sách mà Cốc Vũ xem lúc sáng, nhàn nhạt nói, “Đến đây, cho em xem cái này.”
Cốc Vũ đến gần, cúi đầu nhìn số trang mà Thẩm Thời Thích giờ tới, hiếu kỳ hỏi, “Sao thế?”
Thẩm Thời Thích mỉm cười, “Không phải bảo em đọc sách, nhìn lên tường.”
Cốc Vũ mờ mịt ngẩng đầu. Cậu nhìn theo tầm mắt của Thẩm Thời Thích, thấy một tấm gương không lớn không nhỏ. Chiếc gương được trang trí ở giữa bức tranh treo tường, tinh xảo mà không quá bắt mắt. Cốc Vũ gật đầu, “Ừm, tấm gương, thì sao…”
Cốc Vũ ngây ngẩn, đứng tại vị trí của Thẩm Thời Thích, xuyên qua tấm gương, có thể nhìn thấy vị trí cậu đứng thay quần áo bên cạnh giường! Cốc Vũ trong nháy mắt đỏ bừng mặt. Thẩm Thời Thích đứng phía sau Cốc Vũ, thấp giọng cười nói, “Lần đầu tiên em tới phòng tôi, thay quần áo ở cạnh giường tôi… Em mặc một chiếc quần lót màu trắng, vừa nãy mặc là màu xám.”
Cốc Vũ cố gắng kìm nén không để mặt đỏ hơn, “Anh…”
Thẩm Thời Thích không có nửa phần ngượng ngùng, vẻ mặt như thường nói, “Em vừa hỏi tôi hiện tại xuống được chưa đúng không? Thay xong thì đi xuống thôi.”
Thẩm Thời Thích đi trước một bước ra khỏi phòng, Cốc Vũ giãy dụa một lát, chờ tới khi gương mặt đang vốn bốc khói hết đỏ thì mới nghiêm chỉnh đi theo.
Mẹ Thẩm đang cùng Thẩm phu nhân nói chuyện, thấy hai người xuống nói, “Người cũng sắp tới rồi… Cốc Vũ sao thế? Không thoải mái sao?”
Cốc Vũ không biết nên nói thế nào, Thẩm Thời Thích thì nắm tay Cốc Vũ, nở nụ cười, “Em ấy mặc bộ này mẹ thấy được không?”
Mẹ Thẩm nhìn Cốc Vũ từ trên xuống dưới một chút, cười gật đầu, “Đẹp, tôn lên chiều cao, mà da nhìn cũng trắng nõn.”
Thẩm Thời Thích nhìn Cốc Vũ một chút, cười nói, “Con cũng thấy vậy, trước khi xuống tầng nhịn không được hôn em ấy một cái, em ấy xấu hổ.”
Mẹ Thẩm không nhịn được cười, làm như không nghe thấy mà nghiêng đầu đi nhịn xuống ý cười. Thẩm phu nhân ở một bên thì chua xót, miễn cưỡng nở nụ cười, “Chuyện này… Thời Thích bây giờ nói chuyện ngày càng không kiêng kỵ.”
Thời điểm hai người mới về Thẩm trạch, Thẩm phu nhân vẫn rất quan tâm thương thế của Thẩm Thời Thích. Tốt xấu gì cũng là cháu mình, ở chung nhiều năm vẫn có tình cảm, hơn nữa Thẩm Thời Thích còn là đương gia Thẩm gia. Thẩm phu nhân tuy không cam lòng thấy chồng mình không có tiếng nói gì tại nhà họ Thẩm nhưng trong lòng bà cũng rõ ràng, Thẩm gia không có Thẩm Thời Thích thì không được. Thẩm Kiến Quốc cùng bà đều không gánh nổi gia nghiệp, càng khỏi nói tới những người khác. Vì thế mà nửa tháng đầu, Thẩm phu nhân tuy đối với Thẩm Thời Thích không thể nói là chăm sóc tỉ mỉ chu đáo những cũng là ân cần hỏi han, có chút dụng tâm. Nhưng Thẩm Thời Thích dần dần khôi phục rồi, Thẩm phu nhân lại mỗi ngày nhìn hai đứa nhỏ tình nồng ý mật, liền không nhịn được mà lại mắc bệnh cũ, nhìn hai người không vừa mắt.
Lúc đó mẹ Thẩm vẫn chưa trở lại, chuyện trong nhà phần lớn đều là bà quản. Thẩm phu nhân dù thế nào đi chăng nữa cũng phải đi xem Thẩm Thời Thích, mà càng xem lại càng thấy Thẩm Thời Thích biết tiến biết lùi đúng lúc, vừa săn sóc lại ôn nhu. So sánh ra lại càng thấy Thẩm Kiến Quốc thật giống một khối gỗ. Thẩm phu nhân vừa về phòng liền thấy rất ấm ức, nói với Thẩm Kiến Quốc lại không có tác dụng, Thẩm Kiến Quốc sẽ cảm thấy bà nhàn nhã đi kiếm chuyện. Tới ngày hôm sau bà lại tới chăm sóc Thẩm Thời Thích, càng nhìn Thẩm Thời Thích lại càng thấy đau người. So sánh hai bên, Thẩm phu nhân cảm thấy mình càng ngày càng trở nên đáng thương.
Mấy ngày qua bạn gái mà Thẩm Thời Kiệt mới bắt đầu hẹn hò cùng lại không hợp ý bà, chú ý của Thẩm phu nhân rốt cuộc cũng bị chuyển đi, nhưng lúc này nhìn thấy hai đứa nhỏ như vậy, trong lòng lại không thoải mái, trầm mặt hờn dỗi. Cốc Vũ biết bà tâm tính không xấu, chỉ là hơi ích kỉ nên cũng không chú ý. Thẩm Thời Thích cũng không nói nhiều, chỉ nắm tay Cốc Vũ chặt hơn.
Mẹ Thẩm không muốn để cho Thẩm phu nhân quá mất mặt, khiển trách nhìn Thẩm Thời Thích một chút, nói, “Chút nữa người đến rồi thì đừng làm quá mức, khiến người khác chê cười.” Tuy nói là vậy, trong lòng mẹ Thẩm tất nhiên là vô cùng thỏa mãn nhìn con trai cùng con dâu hòa thuận, bà nở nụ cười, “Có điều cũng không còn cách nào… Ai bảo tình cảm hai đứa quá tốt.”
Thẩm phu nhân tức giận đến xoay người đi không nói lời nào. Mẹ Thẩm cười cười vỗ bà, đứng dậy đi vào nhà bếp.
Cốc Vũ tự biết tú ân tú ái như vậy là không được, nhẹ nhàng rút tay ra, đi tới phía trước cửa sổ làm như đang chờ khách tới.
Thẩm Thời Thích nói vài câu với Thẩm Ninh An vừa mới xuống, không lâu sau đã đi tới bên cạnh Cốc Vũ. Thẩm Thời Thích nghiêng đầu nhìn sắc mặt Cốc Vũ một chút, nở nụ cười, “Tức rồi?”
Cốc Vũ lắc đầu, “Không có, sao thế?”
Thẩm Thời Thích cười nói, “Không có giận về chuyện tấm gương?”
Cốc Vũ vừa mới quên chuyện này đi, lúc này nghe thế quả thực lại muốn tìm một cái lỗ để chui vào. May là khách tới giải cứu cậu. Người đến phần lớn là thân thích nhà họ Thẩm, Cốc Vu cơ bản đều đã gặp qua, bởi vậy nên không quá xa lạ. Mọi người uống trà tán gẫu, Thẩm Thời Thích đi thẳng tới dính lấy bên người Cốc Vũ.
“Anh cả vẫn cảm thấy lúc nào cũng có thể có người nhảy ra cướp anh Cốc Vũ đi.” Thẩm Ninh An gần đây học thói xấu. Cô nói với một người vẫn luôn thích Thẩm Thời Thích, thậm chí còn từng nói với người khác rằng muốn làm người thứ ba chiếm lấy vị trí của Cốc Vũ, cười long lanh, “Hắc hắc, có phải là ngốc không?”
Đối phương cười lúng túng, “Vừa mới cưới, đây cũng là bình thường…”
“Thật ra cũng đã được nửa năm.” Thẩm Thời Thích cười sửa lại, “Hơn nữa cái này cũng không liên quan gì tới mới cưới hay cưới lâu gì cả. Hết cách rồi, ai bảo tôi tìm được một người yêu vừa trẻ tuổi lại vừa mê người.”
Các trưởng bối của Thẩm Thời Thích đều thiện ý cười trêu ghẹo, mẹ Thẩm nghe được, dịu dàng cười nói với người bên cạnh, “Đúng vậy, đúng là như thế… Cốc Vũ thực sự là một đứa trẻ tốt. Khoảng thời gian Thời Thích bị thương này thằng bé vẫn luôn chăm sóc cho Thời Thích, phi thường phi thường tận tâm. Ta trước kia cũng lo lắng tuổi thằng bé còn quá trẻ, nhưng bây giờ xem ra ánh mắt của Thời Thích tốt hơn ra rồi. Ta đối với đứa bé này không có chút nào không hài lòng cả.”
Mẹ Thẩm nói tới Cốc Vũ là khen không dứt miệng. Trong lòng Thẩm Thời Thích thoải mái, mẹ Thẩm hiện tại đã hoàn toàn tiếp nhận Cốc Vũ.
Bữa tối Thẩm Thời Thích vẫn ngồi cạnh Cốc Vũ, mọi người chúc rượu đều nhận, thậm chí uống thay luôn cả phần Cốc Vũ, chén nào cũng uống cạn. Cốc Vũ hơi sốt sắng, Thẩm Thời Thích uống không ít, nhưng nhìn qua lại không khác gì ngày thường. Cốc Vũ không biết tửu lượng của hắn như thế nào, không yên lòng nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi, “Anh uống nhiều như vậy, có làm sao không thế?”
Cốc Vũ nhẹ nhàng cau mày, “Kỳ thực tôi có thể uống một chút. Anh… đừng uống thay tôi nữa.”
Thẩm Thời Thích mỉm cười, cũng nghiêng đầu sang, thấp giọng hỏi, “Không nỡ?”
Cốc Vũ vừa buồn vười vừa tức giận, lại có chút thẹn thùng. Người ở bên cạnh Thẩm Thời Thích bắt chuyện với hắn, Thẩm Thời Thích quay đầu sang hàn huyên cùng đối phương. Một lát sau, Thẩm Thời Thích ngẩn ra. Dưới khăn trải bản, Cốc Vũ nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay hắn.
Vẻ mặt của Thẩm Thời Thích vẫn như trước, chỉ là nhanh chóng nắm lại tay Cốc Vũ. Hai người cùng nhau hưởng thụ yêu thương và thân mật một cách lặng lẽ.
Hôm nay mẹ Thẩm cao hứng, sau khi ăn bữa cơm chiều liền cho xếp bàn bài ra. Tâm tư Thẩm Thời Thích căn bản không đặt ở việc đánh bài, hắn ứng phó đánh một lúc, lấy cớ uống nhiều nên choáng đầu, lên tầng trước. Thẩm phu nhân cau mày nói, “Tửu lượng của Thời Thích không phải rất tốt sao? Hôm nay làm sao vậy. Bài này… Cốc Vũ đến đánh thay đi.”
Ánh mắt Cốc Vũ vẫn bám theo trên người Thẩm Thời Thích. Cậu không quá yên tâm, nhưng cũng không tiện đi theo, đang do dự lại nghe mẹ Thẩm cười một tiếng nói, “Để ta thay. Cốc Vũ… Trong bếp chuẩn bị trà mật ong hoa quả, ta không đi được, con mang lên cho Thẩm Thời Thích giúp ta được không?”
Cốc Vũ chỉ chờ một tiếng này, vội vàng đáp ứng đi lên lầu. Mẹ Thẩm khẽ cười một tiếng, tự ngồi vào vị trí của Thẩm Thời Thích thay hắn đánh tiếp bài.
Cốc Vũ bê bình trà nhỏ lên tầng. Cậu lo lắng Thẩm Thời Thích đã ngủ rồi nên rón rén, chậm rãi đẩy cửa ra. Vừa muốn đóng cửa lại bên eo đã bị người siết lấy, bị kéo vào trong ngực một người.
Trong bóng tối, Thẩm Thời Thích lấy bình trà nhỏ trong tay Cốc Vũ đặt sang một bên, đem người ép lên cửa, cúi đầu, thăm dò hôn lên môi Cốc Vũ.
Từ ngoài cửa vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy âm thanh huyên náo dưới tầng. Hai người ở nơi tối tăm ngọt ngào hôn môi. Trong nháy mắt, Cốc Vũ có cảm giác yêu đương vụng trộm, nghĩ lại lại thấy buồn cười. Hai người kết hôn đã lâu, vụng trộm ở đâu ra, rõ ràng là quang minh chính đại.
Tim Cốc Vũ đập rất nhanh. Cậu cũng học Thẩm Thời Thích, hôn lại hắn. Thẩm Thời Thích được đáp lại, động tác vội vã hơn so với khi nãy rất nhiều, nhưng vẫn ôn nhu như trước, khiến cả người Cốc Vũ đều nóng lên.
Thẩm Thời Thích chậm rãi rời khỏi môi Cốc Vũ, âm thanh ôn nhu, phảng phất như sợ làm người trong ngực hoảng sợ, “Cốc Vũ… Chúng ta có phải là, có thể trở thành vợ chồng thật sự rồi không?”
Cốc Vũ đáp lại, ngây ngô hôn lên.
Ngay đêm đó, Thẩm Thời Thích cùng Cốc Vũ thực sự kết thúc khế ước hôn nhân kéo dài suốt nửa năm của họ.
– Toàn văn hoàn –
Editor lảm nhảm: “Trường thối thúc thúc” tới đây là kết thúc rồi. Đây là thành phẩm đầu tiên của mình, chắc chắn còn nhiều thiếu sót, trong tương lai mình sẽ tiếp tục cải thiện và sửa chữa cho hoàn chỉnh. Cảm ơn mọi người đã theo dõi và hãy tiếp tục ủng hộ những bộ khác trong tương lai nhé O(∩∩)O
Danh sách chương