Không còn nghi ngờ gì nữa, Nhất Chân hòa thượng khẳng định khi đang quan sát cuộc đấu giữa hai cường giả, bọn họ dường như là tử địch, vào trong cổ thành vẫn tiếp tục quyết chiến sống còn. Màn sương đen cùng quầng sáng che đi gương mặt họ, không thể nhìn rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh mông lung.
Qua một lát im hơi lặng tiếng, một luồng sát khí đột nhiên quét qua thân thể Tiêu Thần, tay trái hắn xuất hiện một quầng sáng, chỉ trong một sát na xuất hiện một tia hàn quang, một lưỡi dao gần như trong suốt như ngọc, như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, chính là tiểu lý phi đao.
Cuộc đại chiến trước mặt cũng không làm Tiêu Thần mất cảnh giác, hắn trước tiên làm tan rã đòn tập kích này, cổ tay khẽ phất, lưỡi đao bắn thẳng lên không trung.
"Phập."
Một dòng máu tươi bắn tung tóe xuống dưới, bóng người bị thương bay đi mất, Liễu Mộ định bay lên trời nhưng bị Tiêu Thần kéo lại, nói: "Đừng đuổi theo, thương thế của ngươi còn chưa hồi phục, không thể để xảy ra sơ xuất gì."
"Vương Thông lại có thể bay lên giữa không trung, có thể thấy là bọn họ thực sự muốn nhanh chóng lấy mạng ngươi. Bất quá ngươi cũng ra tay trước rồi…" Nói đến đây Liễu Như Yên nở nụ cười như yêu tinh kiều mỵ, sau đó nâng cằm Yến Khuynh Thành nói: " Bất quá, một tuyệt đại giai nhân như ngươi quả là món lợi quá tốt. Ta cũng chẳng biết trong tương lai ngươi sẽ như thế nào nữa? Ở bên trong khu vực trung tâm thành cổ, đòn công kích chú ngữ của long tộc hầu như không mảy may ảnh hưởng, có thể nói là ở đây tương đối an toàn. Tuy rằng chung quanh họ đôi khi vẫn xảy ra tập kích nguy hiểm, nhưng so với đòn hủy diệt của long tộc thì những cuộc tập kích này vẫn còn có thể chống đỡ được.
Bất quá, Tiêu Thần vẫn có một cảm giác bất an, trực giác cho hắn biết có thứ gì đó nguy hiểm đang rình rập những kẻ ngoại lai. Vừa quay đầu lại hắn thấy một bóng ma lớn, từ giữa một gian nhà cổ phóng rất nhanh, có thể thấy tựa hồ là một thân ảnh. Nhưng mà thân ảnh này rất lớn, ước chừng cao đến hơn hai chục thước.
"Xoát"
Liễu Mộ phóng ra một không gian linh lực ngưng tụ thành quang cầu bắn tới mảnh đất âm u phía trước, quầng sáng lung linh chiếu rực rỡ góc tối, là một con mèo đen to như con ngựa nhỏ ở đó, nó kêu "meo meo" sợ hãi rồi lẩn mất vào bóng đêm.
Con mèo to lớn khiến mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, nó có thể tránh thoát đòn đánh của Liễu Mộ lại càng khiến cảm giác tà dị thêm mạnh. Có thể mơ hồ cảm thấy một chuỗi đầu lâu mang theo sự huyền bí sâu xa.
"Nhanh như chớp"
Từ phía trên con đường, vài cái đầu lâu trắng hếu rơi xuống lộp độp xuống chân Tiêu Thần. Tần Quảng Vương, Diêm LaVương, Luân Hồi Vương dường như rất để ý đến mấy cái đầu lâu bèn nhấc chúng lên.Ba bộ xương khô rung cằm "côm cốp".
Tiêu Thần nhận từ tay chúng một cái hộp sọ. Phát hiện. Phát hiện trên hộp sọ trắng hếu một dấu ấn hoa sen, những chiếc đầu trên tay lũ Tần Quàng Vương cũng có dấu vết tương tự. Bất quá từ lâu không được soi dưới ảnh mặt trời, chỉ có một chút dấu vết còn lại.
"Bộp"
"Bộp"
Mấy chiếc hộp sọ đột nhiên nát bấy thành bột trắng bay lả tả. Sự việc có vẻ tà quái, đầu lâu trông như không hề có dấu ấn thời gian, dường như muốn cảnh báo họ điều gì đó.
Liễu Mộ nhìn đám Luân Hồi Vương một lát, quay sang Tiêu Thần nói: "Trên xương lại có dấu hiệu hoa sen, có khả năng đó chính là những Bất tử quân vương, là dạng tồn tại khiến cho qủy thần run sợ, mấy hộp sọ vừa rồi rất có thể là những quân vương này sau khi bị hủy diệt để lại."
"Tòa thành này quá mức thần bí đáng sợ." Tiêu Thần cảm thán.
Những điều thần bí chưa biết, luôn luôn có ma lực hấp dẫn nhân loại, bọn Tiêu Thần đi vào cổ thành, vốn vẫn không được nghỉ ngơi chút nào, thế mà bọn họ vẫn có một ham muốn thăm dò phía trước, muốn khai phá những điều bí ẩn trong tòa cổ thành.
Liễu Mộ cảm ứng cẩn thận một hồi, trầm giọng nói: "Cổ thành rất tà dị, trên cao có một lực lượng phong tỏa , linh sĩ cùng chú sư không có cách nào rời đi, sợ là chỉ có long tộc mới có thể phá vỡ được."
Đôi khi gặp thiên binh cùng âm binh cũng không ngăn trở họ, bất quá ánh mắt của chúng lạnh lẽo như người chết vẫn quét qua đoàn người.
Phía trước, tiếng nước sông chảy ầm ào vọng đến tai mọi người, cùng với một bầu không khí ngập ngụa sát khí và mùi máu tanh nồng nặc. Màn sương máu dày đặc lại xuất hiện, một dòng Huyết hà chảy ngang qua trước mắt khiến mọi người nghi ngờ, rốt cục đây có phải là máu tươi hay không nữa.
Tới lúc này, Tiêu Thần tựa hồ đã tin rằng đây chính là nơi cư ngụ của quân chủ cõi chết.
Bên trên dòng huyết hà, cứ cách một đoạn lại có một cây cầu đá cổ xưa khắc đầy hình thần ma quỷ quái, những hình chạm khắc đều in đậm dấu vết thời gian, tựa hồ muốn công bố điều gì đó.
Trên mỗi cây cầu đá cũng có vài bộ hài cốt, có thể thấy là đã trải qua rất nhiều năm tháng, đám hài cốt này hầu như đều đã bị hủy hoại nặng. Bọn Tiêu Thần cũng không dừng lại, trực tiếp đi lên một cây cầu đá vượt qua huyết hà. Mà tựa hồ mảnh đất phía trước chính là trung tâm của cổ thành, một quảng trường rộng rãi.
Giữa quảng trường là một bia đá sừng sững, cao tới hơn trăm thước.
Tiêu Thần thất kinh, đây chẳng phải chính là thần bi giữa biển sao? Sao lại xuất hiện giữa tòa thành này, chẳng lẽ lại do hai bia có sự tương thông, có quan hệ chặt chẽ không? Hẳn là như vậy!
Quảng trường trống trải vô cùng, không có gì ngoài tấm bia khổng lồ giữa trung tâm, bên cạnh cổ bi là một vòng bảo hộ đặc biệt, gồm nhừng hòn đá cao như tấm bia vây tròn quanh nó.
"Điều gì khiến cho bia mộ kiến tạo thế này?" Liễu Mộ hoài nghi nhìn vòng bảo hộ.
Lúc này, những tu giả may mắn còn sống sót cũng lục tục chạy tới, trong đó cường giả bị bap phủ trong màn sương đen cùng nữ tử trong vầng sáng. Bất quá bọn họ cũng không chém giết nhau nữa mà mỗi người tự giữ khoảng cách với người còn lại xa xa.
Tổng cộng có ba mấy người tới đây, bọn họ chính là những tinh anh trong giới tu giả, sau khi mấy trăm người chết uổng, chỉ còn lại vài chục người sống sót mà thôi. Ở xa, đám thiên binh cùng âm binh mặc giáo trụ vẫn không có hành động gì với mọi người.
Từ phía xa đám rồng vẫn gầm rống điên cuồng tấn công tử thành. Từ phía sau, tấm bia khổng lồ đột nhiên phát ra một quầng sáng chói lòa xé nát bầu trời âm u khiến màn mưa mãu không thể rơi xuống đất, bay lơ lửng giữa trời.
Một luồng sóng mạnh mẽ như sóng biển cuộn trào mãnh liệt giữa quảng trường, tuy không có hơi hướm hủy diệt. Thế nhưng lại có một áp lực tinh thần ghê gớm, khiến những tu giả ở đây khó mà chống lại, đó chính là sự sợ hãi của linh hồn.
Trong đó hơn nửa số người không thể chịu được đều quỳ xuống lạy, như con kiến hôi khuất phục trước chúa tể. Áp lực khổng lồ, sự tang thương xưa vãng khiến cho người ta khiếp sợ đến tận linh hồn.
Tiêu Thần, Liễu Mộ, nam tử giữa màn sương đen cùng với nữ tử trong quầng sáng gắng sức chống lại, cố gắng không quỳ mọp xuống đất.
Thần quang từ bia đá cổ đột nhiên thu lại, bất quá chỉ trong nháy mắt nơi này xuất hiện rất nhiều ảnh tích. Giữa quảng trường đột nhiên xuất hiện vài thần bi khổng lồ, chẳng qua là nếu nhìn kỹ thì chỉ có một cái là thật, còn lại đều là ảo ảnh cùng tấm bia thực sự đứng sừng sững giữa quảng trường.
Tất cả mọi người đều lại gần ngắm nghía cổ bi thần dị, mặc dù màn sương khói lại kéo đến nhưng họ vẫn nhìn thấy đồ hình thần bí khắc trên tấm bia.
Chỉ là, không ai có thể tới gần khu vực tấm bia và các ảo ảnh. Tựa như có một lực lượng vô hình bắt đầu khởi động. Một tu giả muốn tới gần, đầu tiên thì vẫn không sao, vừa tiến thêm vài thước thân hình đột nhiên biến thành đống máu thịt bầy nhầy tan ra giữa quảng trường.
Không còn ai dám thử, mọi người đành phải lùi lại nhìn tấm bia từ xa. Cuối cùng, cũng chẳng viết là ai phát hiện ra trên vòng bảo hộ cũng có đồ hình, thét lên kinh hãi.
Sau đó tất cả mọi người đều đi đến một chỗ mặt bia mộ đen kít, tấm bia cổ tựa hồ ghi lại những sự việc đã qua, chỉ là chúng quá khó hiểu khiến không ai biết trên đó viết gì. Không có tấm bia nào có đồ hình hoàn hỏa, dường như có người cố ý xóa đi những phần quan trọng.
Bất quá mọi người cũng thu hoạch được chút ít, bọn họ phát hiện một đồ hình giống như tu luyện pháp môn. Liễu Mộ nhìn Tiêu Thần lặng lẽ không nói. Khắc đồ là do cường giả không gian linh sĩ lưu lại, tuy giải nghĩa rất mơ hồ, hàm nghĩa phức tạp nhưng lại là chỉ dẫn rất quan trọng với họ.
Lúc này, quảng trường rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều tìm kiếm quanh vòng bảo vệ tấm bia, muốn phát hiện các khắc đồ có giá trị hơn.
Tiêu Thần cũng tìm tòi, bất quá hắn cũng không lưu ý nhiều đến khắc đồ tâm pháp luyện công võ giả, bởi vì dựa vào trực giác hắn phát hiện pháp môn này còn xa mới so sánh được với luyện khí đồ trời cho của hắn. Nhưng hắn cũng có thu hoạch lớn ở đây có không ít khắc đồ tán thủ, cùng những sát chiêu trong truyền thuyết, như lục thần tán thủ, nghịch loạn tam thức, trấn ma bát pháp đẳng.
"Kiến thực tướng, chư pháp không, sát na đốn ngộ vạn pháp đồng, nhất đán phong quang tàng bất trụ, xích lõa lõa đích diện phùng" *. Từ phía sau vọng đến tai mọi người tiếng phật âm trong sáng, chính là Nhất Chân hòa thượng đang lơ lửng giữa thinh không.
Nhìn không ra hắn đã từng cực kỳ sầu khổ, nhìn hắn lúc này phiêu dật kỳ ảo đang nhìn chằm chằm vào thần bí nam tử trong màn sương đen nói: "Độc Cô Kiếm Ma, hôm nay ta và ngươi cùng chấm dứt một đoạn nhân quả."
Nói xong những lời này, Nhất Chân thong dong bình thản, thậm chí còn cười từ bi như đức phật, có vẻ xuất trần khó tả. Rất rõ ràng là pháp luân của phật đà khiến cho hòa thượng trẻ tuổi này lột xác, dường như đã thực sự giác ngộ.
Màn sương đen khởi động, thânh ảnh cao to của Độ Co Kiếm Ma đi ra, một nam tử sắc mặt lạnh lùng, chưa nói đến vẻ anh tuấn, nhưng có một khí thế như một thanh cổ kiếm dọa người, toàn thân như một thanh kiếm sắc được tuốt khỏi vỏ.
"Quả nhiên là ngươi." Nhất Chân bình thản.
"Xem ra pháp lực của phật đà trong truyền thuyết quả thực thông thiên, một pháp khí để lại cũng khiến ngươi lột xác, ta cho rằng tông môn phất gia đã bị phế bỏ, không ngờ rằng có thể tạo ra một người như ngươi" Âm thanh của Độc Co Kiếm Ma cũng lạnh lẽo như gương mặt hắn vậy.
"Kỷ hồi sinh, kỷ hồi tử, tuyên cổ tuyên kim trường như thử, thần đầu quỷ diện hữu đa bản, phản bản hoàn nguyên một ta tử." ** Nhất Chân hòa thượng khẽ niệm phật hiệu, tụng kinh phật, từ hồ đã giác ngộ thâm sâu.