Lúc Cố Cửu Tư tới Đông Đô, Liễu Ngọc Như đang ở Hoàng Hà gặp Phó Bảo Nguyên. Hồi mới nhận được thư của nàng, ông đã cấp tốc nghiên cứu nhật ký cải tạo Hoàng Hà.

Nhật ký ghi chép đầy đủ quá trình cải tạo; mỗi ngày làm được bao nhiêu, tu sửa ở đâu, và do ai phụ trách. Sau đó Phó Bảo Nguyên liệt kê hết những địa điểm mà Lạc Tử Thương giám sát. Khi Liễu Ngọc Như đến, ông đã chuẩn bị xong tư liệu cho nàng.

Liễu Ngọc Như nhận tư liệu từ Phó Bảo Nguyên rồi đánh dấu các vị trí ở thượng du Thủ Nam Quan và nói với ông, “Hai chúng ta phân công dẫn người đi kiểm tra từng nơi xem có vấn đề gì không.”

Phó Bảo Nguyên gật đầu nhưng lúc nhìn sơ qua phạm vi dò tìm mà Liễu Ngọc Như khoanh vùng, ông ngần ngại bảo, “Phạm vi này quá rộng, kiểm tra tất cả phải tốn ít nhất một tháng. Nếu bọn chúng động vào Hoàng Hà vì muốn phá hoại Thủ Nam Quan, ngay khi thành Tần bị công phá, bọn chúng sẽ lập tức ra tay khiến phe ta không kịp đối phó.”

Lời này làm tay Liễu Ngọc Như cứng đờ, nàng suy nghĩ một lát rồi chậm rãi hỏi, “Nếu Lạc Tử Thương toan tính giở trò với Hoàng Hà, y sẽ làm thế nào?”

“Biện pháp đơn giản nhất đương nhiên là cài thuốc nổ tại những vị trí quan trọng.” Phó Bảo Nguy luôn theo sát quá trình tu sửa Hoàng Hà nên khá am hiểu.

Liễu Ngọc Như lúng túng nói, “Vậy đống thuốc nổ này phải được chôn rất sâu?”

“Đúng thế.” Phó Bảo Nguyên gật gù, ông trầm ngâm phân tích, “Hơn nữa nếu ngay từ đầu Lạc Tử Thương định cho nổ những vị trí đó thì khả năng cao kết cấu của chúng sẽ yếu hơn những nơi khác, bên trong có khi còn rỗng ruột.” Phó Bảo Nguyên đưa mắt nhìn Liễu Ngọc Như. “Thứ nhất là để tiện cho việc chôn thuốc nổ mà không bị người ta phát hiện, thứ hai là để khi phát nổ thì dễ làm vỡ đê hơn.”

“Thế làm sao châm lửa được?” Liễu Ngọc Như cau mày.

Phó Bảo Nguyên cười, “Bên trong đê đập đúng là đá tảng nhưng bên ngoài là ngói bình thường. Đặt kíp nổ ở phần ngói rồi lúc cần thì gỡ ngói và châm lửa kíp nổ là xong.”

Nghe đến đây, Liễu Ngọc Như vô thức gõ mặt bàn. Suy nghĩ trong phút chốc, nàng nhìn Phó Bảo Nguyên mà mím môi bảo, “Chỉ cần gõ lên mặt ngói là đủ để dò ra điểm khác lạ đúng không?”

“Có thể nói như vậy,” Phó Bảo Nguyên gật đầu xác nhận.

Liễu Ngọc Như không khỏi thắc mắc, “Thế mà chúng ta chia nhau kiểm tra vẫn phải mất một tháng ư?”

Phó Bảo Nguyên nghe vậy bèn bất lực đáp, “Vì thiếu người.”

Ông thấp thỏm bổ sung, “Binh mã Vĩnh Châu đã bị điều tới Đông Đô, người mà ta có thể sử dụng…chẳng nhiều lắm.”

“Không sao,” biết được nguyên nhân, Liễu Ngọc Như nhanh chóng chỉ thị, “tạm thời ngài cứ triệu tập tất cả những người chúng ta có thể sử dụng rồi tổ chức kêu gọi rằng mỗi người tham gia sẽ được nhận hai mươi văn một ngày. Sau đấy mọi người ra đê…”

Đang nói giữa chừng, Liễu Ngọc Như im bặt. Mắt Phó Bảo Nguyên sáng lên theo từng câu chữ của nàng, nhưng lúc phát hiện nàng đã ngừng lại thì ông vội hỏi, “Sao thế?”

Liễu Ngọc Như suy tư rồi lắc đầu, “Không, chúng ta không thể làm vậy.”

“Tại sao?” Phó Bảo Nguyên kinh ngạc.

Liễu Ngọc Như giải thích, “Nếu chúng ta làm vậy, ta mà là Lạc Tử Thương thì sẽ sai thuộc hạ trà trộn vào. Bọn họ biết vị trí chính xác nên dư sức đến đúng chỗ rồi giả vờ chẳng tìm thấy gì, cứ thế sao chúng ta dò ra được thuốc nổ. Quan trọng hơn hết, làm vậy giúp bọn họ dễ dàng tiếp cận đê đập và thuận lợi châm lửa kíp nổ khi cần.”

“Ngươi nói phải.”

Sắc mặt Phó Bảo Nguyên nặng nề trước những lời của nàng, ông cân nhắc, “Trước mắt ta sẽ hạ lệnh cấm tuyệt đối mọi người tiếp cận đê đập.”

“Ừ,” Liễu Ngọc Như gật đầu tán đồng, “sau đó ngài hãy lựa chọn những người đáng tin cậy, ta cũng sẽ điều động nhân lực từ cửa tiệm. Tiếp theo hai bên kết hợp rồi rút thăm chia tổ, một vị trí phải để những người khác nhau kiểm tra ít nhất hai lần mới có thể phòng ngừa sai sót.”

“Được,” Phó Bảo Nguyên đồng ý, “quan phủ cộng thêm gia phó, thân thích, bằng hữu của ta cùng người bên ngươi. Chúng ta chia làm vài nhóm và tiến hành kiểm tra đồng thời, trong vòng mười ngày chắc sẽ có kết quả.”

Liễu Ngọc Như gật đầu, nàng phó thác khâu chuẩn bị cho Phó Bảo Nguyên.

Liễu Ngọc Như mất một ngày để điều động người, kế tiếp bọn họ chia thành mười mấy nhóm rồi tới những vị trí khả nghi và bắt đầu kiểm tra Hoàng Hà.

Cùng lúc ấy, Cố Cửu Tư trang điểm cho Tây Phượng để đưa nàng ấy vào nhạc phường trong cung rồi nhờ người của hắn chăm sóc.

Sau khi Tây Phượng đến nhạc phường, Cố Cửu Tư hỏi thăm khắp nơi mới biết Vi Đạt Thành hay ăn tại một quán thịt bò cùng Tư Mã Nam. Hắn suy tính rồi đi tìm Hổ Tử.

Hắn không kịp mang theo Hổ Tử lúc chạy trốn khỏi Đông Đô, Hổ Tử đã trở thành đại ca khu vực từ lâu nên đảm nhiệm việc tiếp ứng cho Giang Hà. Cố Cửu Tư vừa gặp Hổ Tử liền giao phó, “Ngươi hãy tìm người phá cửa hàng của lão bản này mỗi ngày cho ta.”

Hổ Tử hơi tò mò, “Phá cửa hàng ông ấy làm gì?”

“Ngươi quen tiểu nhị trong tiệm ông ấy không?”

“Dĩ nhiên,” Hổ Tử cười rộ, “chỗ nào ở Đông Đô cũng có người ta quen.”

“Vậy thì tốt.” Cố Cửu Tư gật gù. “Nếu ngươi phá cửa hàng, lão bản chắc chắn phải kiếm giải pháp. Ngươi nhờ tiểu nhị xúi giục ông ấy tặng lễ vật cho Vi Đạt Thành với Tư Mã Nam, sau đó bỏ thêm hai hộp son phấn Hoa Dung vào đống lễ vật.”

“Sao phải thêm son phấn?” Hổ Tử vẫn chưa hiểu.

Cố Cửu Tư xùy xùy hắn, “Hỏi nhiều thế? Cứ làm theo đi.”

Hổ Tử gãi đầu nhưng vẫn tuân lệnh chứ chả nghĩ nhiều.

Cùng ngày hôm đó, Hổ Tử sai thuộc hạ đi phá cửa hàng và bày trò cáo mượn oai hùm. Người của hắn gặp ngay Vi Đạt Thành và Tư Mã Nam đến ăn thịt bò vào buổi chiều, chủ tiệm nhanh nhẹn quỳ lạy cầu xin bọn họ giúp đỡ mình. Tư Mã Nam còn dè chừng nhưng Vi Đạt Thành nóng tính nên thấy quán cơm mình thường ghé gặp chuyện thì mất hết kiên nhẫn. Ông ra lệnh đập người của Hổ Tử một trận để giải quyết việc này.

Chủ tiệm rất biết ơn, không chỉ để bọn họ về sau được ăn miễn phí mà còn tặng mỗi người một phần lễ vật.

Tư Mã Nam kiểm tra thấy không có gì quý trọng mới nhận lấy rồi xoay người rời đi cùng Vi Đạt Thành.

Chờ bọn họ khuất dạng, mặt mày chủ tiệm sa sầm. Ông chất vấn tiểu nhị, “Ta dặn ngươi chuẩn bị lễ vật nhưng sao ngươi tự tiện tặng thêm một hộp son phấn Hoa Dung?”

“Ta nghe bảo hai vị đại nhân vô cùng mặn nồng với phu nhân trong nhà,” tiểu nhị lo sợ phân bua, “bèn nghĩ tặng nhiều một chút sẽ có lợi cho đông gia.”

Chủ tiệm nghe đến đây mới dịu xuống, dù sao cũng không phải dùng tiền túi nên ông đành nói, “Thôi, coi như ngươi có lòng.”

Lúc tin tức truyền tới tai Cố Cửu Tư, hắn đang tán gẫu với Giang Hà ở tửu quán.

“Ngươi đi lòng vòng như vậy,” Giang Hà dài giọng hỏi, “với mục đích gì?”

“Giả mạo xong nhật ký của tiên đế chưa?”

Cố Cửu Tư vừa uống rượu vừa ngắm người qua đường, hắn bất chợt hỏi một câu chẳng liên quan. Giang Hà không tiếp tục truy vấn, ông rót rượu cho mình, “Đang làm. Ta đã tìm bậc thầy sao chép nét chữ giống như đúc để viết theo lời ngươi dặn.”

Cố Cửu Tư gật đầu, hắn giục gọn lỏn, “Nhanh lên đấy.”

Giang Hà nghĩ nghĩ rồi khẽ bật cười, Cố Cửu Tư nghi hoặc liếc ông một cái, “Ông cười gì thế?”

“Ta luôn biết ngươi thông minh,” Giang Hà dựa vào lan can, tay xoay xoay cây quạt, “nhưng không ngờ có ngày ta chẳng thể đoán ngươi đang làm gì.”

“Đâu cần đoán,” Cố Cửu Tư nhấp một ngụm rượu, “đến đúng thời điểm thì ông sẽ biết thôi.”

Hai người thong dong uống rượu nói chuyện phiếm, nhưng nội cung vào đêm khuya lại không được yên ổn.

Phạm Ngọc ngồi trên long sàng đọc tin do thị vệ gửi đến, một mỹ nhân ở đằng sau xoa bóp vai hắn. Hắn quay lại khẽ quát, “Cút!”

Mỹ nhân sợ tới mức hấp tấp quỳ trên mặt đất rồi gấp gáp thối lui. Mọi người đều biết Phạm Ngọc là vị chủ nhân vui buồn thất thường, mỹ nhân bị ban chết trong lúc hầu hạ mà khiến hắn mất hứng nhiều vô số kể. Ai ở bên hắn cũng căng thẳng, chỉ mình Lưu Thiện theo Phạm Ngọc từ hồi còn là thái tử mới nắm rõ tính khí hắn. Lưu Thiện đứng cạnh nhìn Phạm Ngọc vò tờ giấy, “Tư Mã Nam với Vi Đạt Thành dám nhận đồ của Cố Cửu Tư, bọn họ nung nấu ý định phản trắc à?”

“Thật ư?”

Lưu Thiện sửng sốt lên tiếng rồi vội đến trước Phạm Ngọc và vươn tay về phía hắn, “Bệ hạ cho ta nhìn một chút được không?”

Mật thám của Phạm Ngọc gần như do Lưu Thiện bố trí nên hắn không nghi ngờ gì mà lập tức đưa tờ giấy cho Lưu Thiện. Lưu Thiện đọc lướt qua rồi cười, “Bệ hạ, chỉ là một lão bản tặng hai hộp son phấn thôi…”

“Đó là son phấn Hoa Dung!” Phạm Ngọc gầm lên.

Lưu Thiện biết Phạm Ngọc đang tức giận cực độ, hắn thoáng suy nghĩ và sửa lời, “Bệ hạ nói đúng, thiên hạ này ai không biết lão bản Hoa Dung là Liễu Ngọc Như, thê tử của Cố Cửu Tư. Bọn họ biết rõ mà còn nhận son phấn Hoa Dung thì nói đây là ám hiệu cũng hợp lý. Nhưng chúng ta chẳng cần nhúng tay vào việc này,” Lưu Thiện tươi cười, “có Lạc đại nhân quản rồi.”

“Quản?” Phạm Ngọc nhạo báng, “Ngươi nghĩ y sẽ báo cho trẫm chắc? Trẫm biết rõ tâm tư của bọn chúng. Chu Cao Lãng muốn phế trẫm, Lạc Tử Thương tính biến trẫm thành con rối, có kẻ nào tốt lành đâu?”

Lưu Thiện yên lặng đứng cạnh hắn, Phạm Ngọc mệt mỏi hỏi, “Xác nhận tin tức mà người của ngươi tìm hiểu mấy ngày trước chưa?”

“Rồi ạ,” Lưu Thiện trả lời, “Dương Châu quả thật đang nằm trong tay người của Liễu Ngọc Như.”

“Mất Dương Châu,” Phạm Ngọc cười nhạo, “Lạc Tử Thương lấy gì giúp đỡ trẫm? Y đã giấu giếm tin tức thì ngươi thử đoán ý đồ của y xem? Trước sau gì cũng tìm chủ tử mới.”

“Ý bệ hạ là?”

“Nếu Cố Cửu Tư thật sự liên quan đến Vi Đạt Thành và Tư Mã Nam, trẫm không còn đường sống nữa. Đến lúc đó, ngươi cho rằng Lạc Tử Thương vẫn về phe chúng ta à? Y sẽ không cho trẫm biết tin này.”

Ánh mắt Phạm Ngọc âm u, “Bọn chúng đều mong trẫm chết.”

“Bệ hạ,” Lưu Thiện thở dài, “ngài đừng nghĩ vậy. Lạc đại nhân là thái phó của bệ hạ, nếu có thể thì ngài ấy đương nhiên sẽ bảo vệ ngài.”

“Bảo vệ?” Phạm Ngọc châm biếm, “Ngươi cứ chờ xem mai y nói gì với trẫm.”

Phạm Ngọc biết Tư Mã Nam và Vi Đạt Thành nhận son phấn Hoa Dung, Lạc Tử Thương dĩ nhiên cũng biết vì hiện tại y phụ trách hầu hết việc trong cung. Y trầm mặc suy tư, Minh Nhất nhắc nhở, “Cần báo tin này cho bệ hạ không?”

“Việc nhỏ thôi, son phấn Hoa Dung vốn là lễ vật hay gặp,” Lạc Tử Thương nhàn nhạt nói, “không cần thông báo để hắn khỏi nổi điên.”

Minh Nhất gật đầu.

Phạm Ngọc suốt ngày say rượu, hắn càng ở lâu trong cung càng đa nghi nên cảm xúc bất ổn tới mức điên khùng; ngay cả Lạc Tử Thương cũng khó khống chế.

Lạc Tử Thương ngẫm nghĩ rồi bảo, “Điều tra người đứng sau lão bản kia.”

Minh Nhất tuân lệnh.

Hôm sau Lạc Tử Thương vào cung, Phạm Ngọc ngủ đến giữa trưa mới dậy. Khi dậy, đầu óc hắn mơ mơ màng màng nhưng vẫn sai người mang rượu đến uống cho tỉnh. Lạc Tử Thương vừa tới nội cung đã ngửi được mùi rượu và thấy vò rượu nằm la liệt dưới chân mình. Y ngồi xổm xuống, cầm lấy một vò mà khẽ nhận xét, “Tửu lượng bệ hạ ngày càng cao.”

“Công nhận.” Phạm Ngọc cười sặc sụa, hắn chống cằm nhìn Lạc Tử Thương. “Tiền tuyến sao rồi?”

“Vẫn ổn.” Lạc Tử Thương đến trước mặt Phạm Ngọc, nhã nhặn cười. “Bệ hạ yên tâm, mọi việc có thần lo.”

Phạm Ngọc cười cợt, “Có thái phó ở đây, trẫm đương nhiên yên tâm.”

Hắn giơ vò rượu lên, “Thái phó muốn uống không?”

“Bệ hạ đã có nhã hứng thì thần nguyện tiếp bệ hạ một chén.”

Lạc Tử Thương chả từ chối, Phạm Ngọc thấy y định uống thật thì vẫy vẫy tay, “Thôi, thái phó ngày ngày bận việc, không thể phí thời gian ở chỗ trẫm.”

“Bệ hạ chính là việc quan trọng nhất,” Lạc Tử Thương lễ độ trả lời.

Động tác của Phạm Ngọc dừng lại giây lát, hắn cười khanh khách, “Thái phó à, điều trẫm thích nhất là ngươi rõ ràng sở hữu quyền thế nhưng luôn nhớ kỹ thân phận mình và đặt trẫm ở vị trí hàng đầu.”

“Bệ hạ là chủ nhân của thiên hạ, đây vốn là vị trí hàng đầu.”

Nghe đến đây, Phạm Ngọc cười ha hả rồi cầm vò rượu đứng lên. Hắn tới gần Lạc Tử Thương và vỗ vai y, “Tửu lượng ngươi kém, có rảnh thì gọi ba vị thúc thúc vào cung uống rượu.”

“Xin nghe bệ hạ dạy bảo,” Lạc Tử Thương kính cẩn đáp.

Khi Phạm Ngọc đi ra ngoài, Lạc Tử Thương ngồi dậy và sự lạnh lẽo lóe lên trong mắt y.

Y xoay người rời khỏi cung điện, sau đấy ra lệnh cho Minh Nhất, “Tra xét người xung quanh bệ hạ.”

“Đại nhân?” Minh Nhất hơi bối rối.

Nội tâm Lạc Tử Thương căng như dây đàn, “Bệ hạ khác thường.”

Y luôn tin tưởng trực giác bản thân, xưa nay đều thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Bây giờ là thời điểm quan trọng, y nhất quyết không thể cho bên Phạm Ngọc phát sinh sự cố. Y đi mấy bước rồi căn dặn, “Bệ hạ muốn công khai tổ chức tiệc tiếp đãi ba vị tướng quân, ngươi hãy sai người lo liệu chu đáo.”

“Giờ để bệ hạ tiếp kiến ba vị tướng quân có ổn không?” Minh Nhất hơi lo lắng, hắn cứ cảm thấy Phạm Ngọc đã vượt ngoài tầm kiểm soát.

Lạc Tử Thương lắc đầu, “Bệ hạ đang nghi ngờ ta, nếu ta không tỏ vẻ coi trọng mệnh lệnh của hắn thì sợ rằng sẽ làm hắn bất mãn.”

Y đã nói như vậy thì dù bất an, Minh Nhất cũng chả dám nhiều lời nữa.

Trong cung sắp mở tiệc, nhạc phường gấp rút chuẩn bị.

Tây Phượng ngồi trước gương nghe người quản lý nhạc phường thúc giục mọi người ngoài kia, “Tay chân nhanh nhẹn lên coi mấy đứa lười biếng này. Bệ hạ muốn mở tiệc nên cố gắng luyện múa đi, không được để xảy ra sai sót. Mắc lỗi là ta lột da các ngươi luôn chứ chả cứu nổi đâu!”

Tây Phượng thong thả dán hoa điền[1] lên trán rồi đứng dậy ra ngoài cùng một tiểu cô nương.

Thân hình nàng ấy cao gầy, dung nhan diễm lệ, mỗi cử động giơ tay nhấc chân đều mang theo sự quyến rũ khó tả. Nhưng sự quyến rũ này không thô tục mà như được ông trời ban tặng và khắc vào xương tủy, chỉ cần một cái nhướn mày cũng đủ làm người ta chết mê chết mệt. Song nàng ấy tựa đóa hoa lê trên mặt nước, thanh nhã động lòng người.

Tây Phượng vừa xuất hiện, ai cũng đưa mắt nhìn. Quản lý nhạc phường là Nguyệt nương nhìn nàng ấy, nụ cười bà thân thiện hơn khi dặn dò Tây Phượng, “Tây Phượng, đây là lần đầu tiên ngươi lên đài múa mở đầu, nhớ biểu diễn cho tốt đấy. Nếu được bệ hạ coi trọng thì đó là phúc phận của ngươi.”

Tây Phượng chẳng nhịn cười được khi nghe những lời này, nàng ấy phấn khích đáp, “Tây Phượng sẽ không quên công bồi dưỡng của Nguyệt ma ma.”

Nói rồi Tây Phượng rụt rè đề nghị, “Nhưng lần đầu dự cung yến khiến ta hơi sợ hãi, ma ma có thể tạo cơ hội cho ta luyện lá gan không?”

Nguyệt nương nghe Tây Phượng nói cũng thấy có lý, bà trầm ngâm bảo, “Để ta tìm cơ hội giúp ngươi gặp quý nhân.”

Tây Phượng sung sướng đồng ý, Nguyệt nương mau chóng tìm người quen để dò hỏi sắp tới nhà quý nhân nào mở tiệc và sắp xếp cho Tây Phượng luyện tập.

Bữa tiệc này là lần đầu Tây Phượng vào cung. Nàng ấy trong sáng nên Nguyệt nương lo nàng ấy chưa từng gặp đại quan, lỡ làm hoàng đế khó chịu thì sao. Vì vậy bà nghiên cứu danh sách rồi chọn vị quan giữ chức cao nhất, màn đêm vừa buông xuống liền đưa Tây Phượng đến đó.

Dương Huy thích ca múa, hàng đêm tổ chức tiệc tại nhà. Nguyệt nương nhờ người thông báo cho quản gia của Dương Huy, quản gia biết người bên nhạc phường cung đình tới thì tất nhiên vui vẻ chấp thuận. Trước lúc Tây Phượng đến, Nguyệt nương cẩn thận dặn quản gia, “Đây là vũ cơ trong cung, nếu đại nhân muốn thì cần xin phép bệ hạ.”

Quản gia cười bảo, “Ngài yên tâm, đại nhân nhà chúng ta biết chừng mực.”

Nguyệt nương được lời khẳng định này mới yên lòng, bà cảm ơn quản gia, “Đa tạ đại nhân quan tâm.”

Ban đêm cùng ngày, Tây Phượng đến phủ đệ của Dương Huy và nhận ra nơi đây không quá rộng lớn. Sau khi vào phủ, Tây Phượng được phân cho một phòng trang điểm riêng ở hậu viện còn các vũ cơ khác dùng chung một phòng. Nàng ấy ngồi chưa được bao lâu, một thị nữ bưng mâm bánh ngọt tới và nhỏ giọng nói, “Dương Huy đang ở hậu viện, đi dọc hành lang rồi rẽ trái.”

Tây Phượng chỉ gật gù chứ không nhiều lời. Thị nữ rời khỏi phòng, Tây Phượng lấy khăn lau viền kẻ mắt rồi gỡ trâm cài, sau đó nàng ấy ngắm mình trong gương.

Mỹ nhân trong gương xinh đẹp lại ngây thơ, thoạt trông như thiếu nữ mười tám hay mười chín và thanh khiết tựa đóa hoa lê.

Tây Phượng mỉm cười rồi đứng dậy đi ra ngoài sân. Từ xa nàng ấy đã thấy Dương Huy nhưng lại giả vờ không phát hiện để tới bên một khóm hoa cúc mới nở trong sân. Nàng ấy ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn hoa như đang trò chuyện với chúng.

Nếu là người thường thì đây chẳng qua là hành động ngắm hoa đơn giản, song Tây Phượng đẹp tới mức hình ảnh nàng ấy ngồi bên bụi hoa giống hệt một bức tranh, khiến Dương Huy cứ mãi ngẩn ngơ. Ông xưa nay yêu sắc đẹp nên không hề do dự mà đi tới trước vài bước rồi dừng lại phía sau Tây Phượng. Thấy nàng ấy trìu mến vuốt ve hoa cúc, ông cất tiếng, “Nếu ngươi thích mấy bông hoa này, ta sẽ tặng cho ngươi.”

Ông xuất hiện đột ngột làm Tây Phượng hoảng sợ bật dậy, nàng ấy thấy một nam tử trung niên đứng sau mình với ánh mắt cười như không cười. Trông ông khoảng bốn, năm chục tuổi, cơ bắp cường tráng ẩn hiện dưới lớp vải màu lam.

Tây Phượng sửng sốt giây lát rồi cuống quít nói, “Xin lỗi, thiếp thân vào nhầm chỗ. Ta về phòng ngay đây, mong tiên sinh thứ lỗi.”

“Ngươi là ai?” Dương Huy mở miệng cười.

Tây Phượng ngơ ngác nhìn ông như bị hút hồn, sau đấy khuôn mặt đỏ ửng vội vàng cúi xuống và nàng ấy lí nhí đáp, “Tây Phượng.”

Nói rồi nàng ấy cảm thấy mình đối đáp hơi cứng ngắc nên ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời điềm nhiên nhìn Dương Huy, “Ta tên Tây Phượng.”

Trong lúc Dương phủ ca múa tưng bừng, tin tức được truyền đến Cố Cửu Tư. Hắn đang cặm cụi viết gì đó thì Vọng Lai hấp tấp tiến vào thông báo, “Tây Phượng đã gặp Dương Huy.”

“Ừm,” Cố Cửu Tư dừng bút rồi ngước nhìn, “kết quả thế nào?”

“Dương Huy cắn câu,” Vọng Lai trả lời. “Tây Phượng hẹn ông ấy ngày khác gặp lại, mấy ngày sắp tới hẳn Dương Huy sẽ thường xuyên ghé thăm nàng ấy.”

Cố Cửu Tư gật đầu, “Nhắn Tây Phượng cứ làm theo kế hoạch.”

Dương Huy mới gặp Tây Phượng một lần đã nhớ mãi không quên, ông đến nhạc phường tìm Tây Phượng ngay hôm sau.

Ông sợ quấy rầy mỹ nhân nên đâu dám nói thẳng là tìm Tây Phượng, đành mượn cớ xem múa để ngồi tại nhạc phường nguyên buổi trưa. Tới tận lúc phải về, ông cũng chưa nói được câu nào với Tây Phượng.

Dương Huy không cam lòng nhưng lại chẳng thể làm gì ngoại trừ đắm đuối ngắm Tây Phượng. Nàng ấy đứng ở một góc trò chuyện cùng các vũ cơ khác, dường như chả hề nhận ra sự có mặt của ông. Tuy trong lòng buồn bã song Dương Huy e ngại mình mạo phạm mỹ nhân bèn thở dài rồi rời khỏi nhạc phường. Ông vừa lên xe ngựa, bên ngoài vang lên tiếng nói du dương, “Dương đại nhân.”

Dương Huy nhớ nhung thanh âm này cả một buổi trưa, ông cuống cuồng vén màn lên và thấy Tây Phượng đứng gần xe ngựa. Ông ngạc nhiên lại mừng rỡ nhìn Tây Phượng trong lúc nàng ấy bước đến trước mặt ông với nụ cười dịu dàng rồi chào hỏi, “Đại nhân về phủ à?”

“Trời đã tối, ta còn phải lo công vụ,” Dương Huy cố gắng kiềm chế cảm xúc để đáp trả. Ông cũng không biết mình bị sao nữa; già đầu rồi mà tự dưng y hệt thiếu niên biết yêu lần đầu, cứ thấp thỏm bất an khi nói chuyện với nữ nhân. Ông thận trọng bổ sung, “Nhưng nếu Tây Phượng tiểu thư cần thì ta dĩ nhiên sẽ ưu tiên Tây Phượng tiểu thư.”

“Cũng không có gì quan trọng,” Tây Phượng mỉm cười, “thấy Dương đại nhân ngồi suốt buổi trưa nên nghĩ chắc ngài khát lắm, vì vậy ta đuổi theo để đưa ngài chén nước chè.”

Nàng ấy đưa Dương Huy một ống trúc đầy nước chè, ông sửng sốt nhận lấy. Tây Phượng đang định rút tay về thì bất chợt bị Dương Huy giữ lại làm mặt nàng ấy đỏ bừng, Tây Phượng thì thào, “Ngài làm gì thế? Mau buông tay.”

“Mai ta có thể đến gặp ngươi nữa không?” Dương Huy nóng vội hỏi, bàn tay nữ tử mềm mại mịn màng khiến lòng ông nhộn nhạo.

Tây Phượng ngoảnh đầu lẩm bẩm, “Ngài là tướng quân, ta sao ngăn được nếu ngài muốn tới?”

“Được chứ,” Dương Huy tức khắc tuyên bố, “ta đảm bảo không làm trái nguyện vọng của ngươi.”

“Nếu ta phản đối thì ngài sẽ không tới hả?” Tây Phượng tỏ vẻ nghi ngờ.

Dương Huy thở dài, “Nếu ngươi phản đối, ta sẽ đứng tại cửa nhạc phường cho đến khi ngươi đồng ý.”

“Không biết xấu hổ.” Tây Phượng trách móc, nàng ấy rút tay lại rồi bảo, “Mai ta sẽ vào cung, ngài tự lo liệu đi.”

Dứt lời, Tây Phượng xoay người và yểu điệu cất bước rời đi.

Dương Huy si mê dõi theo bóng lưng Tây Phượng; không có cặp mắt thanh tịnh như nước kia làm nữ tử này hóa thành yêu tinh, chỉ bóng lưng thôi cũng đủ khiến người ta xao xuyến.

Người hầu thân cận dòm bộ dạng của Dương Huy thì không khỏi bật cười, “Đại nhân, chỉ là một vũ cơ nên ngài cứ xin bệ hạ đi, việc gì phải tốn công như vậy?”

“Ngươi thì biết gì?” Dương Huy quay lại cười với hắn. “Sắc đẹp chẳng qua là sự ham muốn, còn thứ động lòng người nhất giữa nam nhân và nữ nhân là khoảng thời gian mập mờ như hiện tại.”

“Đại nhân có tham dự bữa tiệc ngày mai không?” thị vệ lại hỏi.

Câu hỏi này khiến nụ cười tan biến trên khuôn mặt Dương Huy, ông trầm tư nói, “Bệ hạ đã triệu kiến thì không có đạo lý cự tuyệt.”

“Đại nhân…”

Thị vệ lưỡng lự như muốn nói gì đấy, nhưng cuối cùng hắn chỉ khẽ thở dài chứ chẳng nhiều lời.

Dương Huy liếc hắn một cái, ông hiểu ý hắn và lãnh đạm bảo, “Những lời không nên nói thì đừng nói, tiên đế có ơn tri ngộ với ta mà bệ hạ là huyết mạch duy nhất của ngài.”

“Vâng,” thị vệ đáp, “ti chức hiểu.”

Hôm sau cung điện tổ chức tiệc, Dương Huy vào cung từ sớm vì nhớ mong Tây Phượng.

Ông tới sớm làm Phạm Ngọc nghe báo tin cũng dậy sớm theo, hắn sai người rửa mặt chải đầu cho mình rồi tiếp kiến Dương Huy. Trong thời gian ở Đông Đô, tuy chẳng tiếp xúc nhiều với Phạm Ngọc nhưng Dương Huy nghe đồn hắn là một hoàng đế háo sắc thích rượu chè. Ông vừa nghĩ đến Tây Phượng vừa hàn huyên với Phạm Ngọc một lát rồi mới vào đề, “Bệ hạ, thật ra hôm nay thần tới vì có chuyện muốn thỉnh cầu.”

“Dương Tướng quân cứ nói,” Phạm Ngọc vô cùng nhiệt tình.

Dương Huy thấy thái độ Phạm Ngọc vui vẻ bèn thoải mái cười, “Gần đây có vũ cơ trong nhạc phường tên Tây Phượng lọt vào mắt vi thần, hy vọng bệ hạ từ bỏ một thứ yêu thích và ban nàng cho vi thần.”

“Đừng khách sáo thế.” Phạm Ngọc hào hứng đáp ứng rồi quay sang bảo Lưu Thiện, “Lưu Thiện, lát nữa nhớ đưa người cho Dương Tướng quân.”

“Không cần đâu,” Dương Huy khuyên can, “ta với vũ cơ chưa đủ thân thiết, nếu ép buộc người ta vào phủ thì xấu mặt lắm.”

Phạm Ngọc còn nhỏ tuổi nhưng từ ngày Phạm Hiên qua đời, hắn đã sớm thành tay già đời trong việc nam nữ nên biết rõ ở bên nữ nhân phải thế nào. Hắn hứng thú đồng tình, “Ta hiểu mà, nữ nhân cũng vui lòng thì ăn mới ngon.”

Dương Huy thấy Phạm Ngọc hào phóng đồng ý liền yên lòng. Tay Phạm Ngọc xoay chén rượu, hắn ngẫm nghĩ rồi thử thăm dò, “Dương Tướng quân, chắc ngươi đã biết chuyện Chu Cao Lãng sắp đến Đông Đô nhỉ?”

Nghe đến đây, tay cầm chén rượu của Dương Huy thoáng khựng lại, ông cười cười, “Tất nhiên.”

“Bệ hạ đừng lo,” Dương Huy đặt chén rượu xuống, ông trịnh trọng nhìn Phạm Ngọc, “chúng ta sở hữu hai mươi vạn tinh binh ở Đông Đô. Chưa kể Chu Cao Lãng cần công phá thành trì mới tới được đây nên hẳn sẽ kiệt sức, như vậy đương nhiên không phải đối thủ của chúng ta. Tư Mã Tướng quân, Vi Tướng quân và ta nhận thánh ân từ tiên đế, chúng ta chắc chắn lấy cái chết bảo vệ bệ hạ, xin bệ hạ yên tâm!”

“Hay lắm!” Phạm Ngọc nghe ông khẳng định bèn kích động vỗ tay. “Lòng trẫm được an ủi bởi những lời này của tướng quân, trẫm kính tướng quân một chén.”

Dương Huy thấy Phạm Ngọc đích thân rót rượu cho mình thì cao hứng cực kỳ, ông uống mấy chén với hắn rồi hỏi, “Bệ hạ, Dự Châu vẫn ổn chứ?”

Lời này khiến Phạm Ngọc chần chừ giây lát mới cười rộn ràng, “Vẫn ổn.”

Hắn vỗ vai Dương Huy, “Tướng quân yên tâm, tiền tuyến mà phát sinh biến động thì trẫm sẽ báo cho ngươi ngay.”

Dương Huy gật đầu, không hỏi thêm gì nữa. Lúc đi ông có bố trí người của mình ở lại tiền tuyến, hễ rắc rối xảy ra thì phải cấp tốc gửi tin về Đông Đô. Hiện giờ ông chẳng nhận được bất kỳ báo cáo nào nên chắc mọi việc vẫn bình thường.

Sau khi uống mấy chén với Phạm Ngọc, ông đứng dậy đi tới tiền điện. Chờ ông đi khuất, Phạm Ngọc quay đầu nhìn Lưu Thiện, “Giết người đến báo tin chưa?”

“Rồi ạ,” Lưu Thiện bình tĩnh đáp, “Đông Đô phong tỏa mọi tin tức, không ai biết tình hình Dự Châu ngoại trừ Lạc đại nhân và bệ hạ.”

“Còn người đàm phán thì sao?”

“Lạc đại nhân đã phái đi.”

Phạm Ngọc gật gù, hắn vừa cầm chén rượu vừa chậm rãi nói, “Dương Huy quá lo nghĩ cho Dự Châu nhưng cũng may còn trung thành, Tư Mã Nam với Vi Đạt Thành…”

Phạm Ngọc vuốt ve chén rượu, hắn nghĩ nghĩ rồi hỏi ý kiến Lưu Thiện, “Ngươi thấy nên xử lý thế nào?”

“Tư Mã đại nhân và Vi đại nhân vẫn hướng về ngài,” Lưu Thiện khuyên nhủ, “chứ không sao lại tới Đông Đô.”

“Nhưng bọn họ nhận son phấn Hoa Dung.” Giọng Phạm Ngọc lạnh lùng và tối tăm.

“Bệ hạ đã nghi kỵ thì thử hỏi bọn họ xem?” Lưu Thiện do dự đề nghị. “Nếu họ thật sự kéo bè kết đảng với Cố Cửu Tư thì phải đe dọa, nếu không thì hỏi rõ cũng tránh được hiểu nhầm.”

“Ngươi nói đúng,” Phạm Ngọc gật đầu, “ta phải hỏi cho rõ.”

Phạm Ngọc đã quyết định nên đêm hôm ấy, khi mọi người đang say sưa uống, hắn bước xuống đài cao rồi đến trước mặt Tư Mã Nam với Vi Đạt Thành và tươi cười nói, “Trước kia phụ hoàng thường nhận xét hai vị rất xuất chúng, là tướng tài cũng như công thần của Phạm gia.” Phạm Ngọc vỗ ngực. “Trẫm kính trọng các ngươi, thâm tâm trẫm coi các ngươi là thúc thúc ruột thịt. Nào, ta kính thúc thúc một chén.”

Tư Mã Nam lẫn Vi Đạt Thành thật sự phát hoảng, luôn miệng nói không dám nhận những lời ấy của hắn.

Phạm Ngọc uống một chén với hai người xong liền nhìn chòng chọc bọn họ, “Nhưng trẫm không hiểu một việc.”

Tư Mã Nam và Vi Đạt Thành liếc nhìn nhau, Tư Mã Nam cẩn thận lên tiếng, “Bệ hạ đang lo lắng gì vậy, có cần chia sẻ ưu phiền với ta không?”

“Tại sao các ngươi lại nhận mấy hộp son phấn đó?”

Câu chất vấn trên khiến Tư Mã Nam với Vi Đạt Thành lúng túng, Vi Đạt Thành vội hỏi lại, “Son phấn mà bệ hạ nói là?”

“Bệ hạ,” Lạc Tử Thương nãy giờ ngồi một bên nghe rốt cuộc cũng phát hiện tình hình không ổn, y đứng dậy rồi nâng chén lên và lạnh nhạt bảo, “ngài say rồi.”

“Câm miệng!”

Phạm Ngọc giơ tay ném cái chén trúng ngay đầu Lạc Tử Thương, va đập mạnh tới mức khiến y chảy máu. Phạm Ngọc quát, “Ngươi là cái thá gì mà dám ngắt lời trẫm?!”

Sự cố bất ngờ này làm mọi người kinh sợ, Tư Mã Nam với Vi Đạt Thành còn đang hoảng loạn thì đã nghe Phạm Ngọc tiếp tục truy vấn, “Là đống son phấn do lão bản quán thịt bò tặng, tại sao các ngươi lại nhận?”

Lời này khiến sắc mặt mọi người vặn vẹo.

Các thần tử có mặt đều thầm phẫn nộ; nhất là Tư Mã Nam, Vi Đạt Thành, và Dương Huy.

Bọn họ luôn được kính trọng từ trước lẫn sau khi về Đông Đô nhưng giờ mới phát hiện mình bị Phạm Ngọc giám sát ngày đêm, thử hỏi sao có thể không tức giận? Lạc Tử Thương được Minh Nhất đỡ, những người khác đi kêu thái giám. Y nhìn chằm chặp Phạm Ngọc và chợt vỡ lẽ–

Phạm Ngọc đề phòng y.

Phạm Ngọc sở hữu mạng lưới thông tin riêng chứ chẳng ngu xuẩn như hắn thể hiện. Trong chớp mắt, đầu óc Lạc Tử Thương lên danh sách mọi cá nhân hầu hạ bên hắn. Người của Phạm Ngọc toàn do y sắp đặt, ngoại trừ Lưu Thiện. Nhưng phe y theo dõi sát sao Phạn Ngọc lẫn Lưu Thiện, Lưu Thiện cũng chỉ là một thái giám bình thường thì sao đủ năng lực xây dựng mạng lưới thông tin cho Phạm Ngọc?

Việc thành lập mạng lưới thông tin cần hao phí số lượng lớn tiền tài và nhân lực, vì vậy người thường không thể có khả năng này. Thế mà Lưu Thiện đủ sức qua mặt Lạc Tử Thương để lập nên mạng lưới thông tin trong khi vẫn bị y giám sát chặt chẽ. Rốt cuộc ai cung cấp tin tức cho Phạm Ngọc? Nguồn:

Mọi người ở đây đều che giấu đủ loại tâm tư. Trên đài cao, Tây Phượng trong bộ váy đỏ dài tay đột nhiên vén tay áo làm lộ ra đôi mắt cười như không cười đang nhìn về phía đám người trong đại điện.

Tư Mã Nam là người đầu tiên phản ứng lại, ông gấp rút quỳ trên mặt đất, “Bệ hạ bớt giận, đống son phấn ấy là lễ vật báo đáp chúng ta giúp lão bản trừng phạt lưu manh. Mấy món đồ hắn tặng không quý giá nên chúng ta chỉ coi đó là chút lòng thành…”

“Trẫm quan tâm vấn đề tiền nong chắc?!”

Phạm Ngọc thấy Tư Mã Nam vòng vo liền mất kiểm soát mà gào thét, “Trẫm đang nói về đống son phấn kia! Đấy là son phấn do phu nhân của Cố Cửu Tư bán!”

Tư Mã Nam lẫn Vi Đạt Thành nghe vậy liền bừng tỉnh. Bọn họ vắng mặt tại Đông Đô suốt thời gian dài nên đâu hiểu biết mấy việc đó, chưa kể hai người là nam nhân thì sao phân biệt được các loại son phấn?

Song cái tên Cố Cửu Tư vừa lọt vào tai, bọn họ nhanh chóng hiểu ra và liên tục xin tha, “Bệ hạ bớt giận, chúng ta thật sự không biết việc này. Chúng ta không sống ở Đông Đô, lại còn là nam tử thô lỗ chuyên rong ruổi sa trường nên nào rành rẽ son với phấn. Khi về chúng ta sẽ hủy đống son phấn ấy ngay, mong bệ hạ bớt giận!”

Hai người giải thích làm Phạm Ngọc từ từ bình tĩnh lại. Phạm Ngọc cũng cảm thấy ban nãy mình cư xử hung hăng, hơn nữa hắn nhớ tới Đông Đô vẫn đang dựa vào bọn họ nên vội vàng đích thân nâng hai người dậy, “Hai vị thúc thúc đừng như thế. Vừa rồi trẫm kích động đến vậy vì quá sợ hãi, trẫm sợ hai vị dính líu tới Cố Cửu Tư.”

Phạm Ngọc vừa nói vừa trưng ra khuôn mặt đau thương, “Từ ngày phụ hoàng ra đi, trẫm bơ vơ không nơi nương tựa. Nay còn bị Chu Cao Lãng dồn ép, chỉ còn ba vị thúc thúc giúp đỡ…”

“Bệ hạ đừng lo,” Tư Mã Nam thấy Phạm Ngọc như sắp khóc tới nơi bèn hấp tấp an ủi, “chúng ta từng thề với tiên đế rằng nhất định sẽ bảo vệ bệ hạ đến cùng.”

Phạm Ngọc có được lời khẳng định này liền thở phào một cái, hắn xoay người lại rồi phấn chấn hô, “Nào nào, hiểu lầm đã được giải quyết, mọi người uống rượu tiếp đi!”

Chẳng ai hưởng ứng khiến Phạm Ngọc căng thẳng. Hắn giả vờ vui sướng, đồng thời nói to hơn, “Sao thế? Mọi người không thích à? Uống nào! Biểu diễn mấy bài rộn ràng chút, vũ cơ múa đi chứ!”

Nghe đến đây, mọi người mới hoàn hồn và bữa tiệc một lần nữa trở nên náo nhiệt.

Mọi người chịu đựng tới lúc tiệc tùng kết thúc; Tư Mã Nam, Vi Đạt Thành, Dương Huy ra về cùng nhau. Ba người im lặng hồi lâu thì Vi Đạt Thành lên tiếng, “Bệ hạ…hơi bất ổn.”

Hai người còn lại cũng nghĩ vậy nhưng chẳng ai cả gan mở miệng. Dương Huy thở dài rồi bảo, “Kệ đi, chúng ta sẽ về Dự Châu sau khi dẹp loạn nên không ở lâu với bệ hạ đâu.”

“Nếu chẳng thể dẹp loạn thì sao?” Tư Mã Nam chợt hỏi.

Dương Huy vẫn giữ nguyên vẻ mặt điềm tĩnh, “Cứ dốc hết sức lực cho khỏi phụ lòng tiên đế, để còn mặt mũi gặp ngài dưới suối vàng.”

Mọi người lặng thinh, Tư Mã Nam và Vi Đạt Thành liếc nhau chứ không nói gì cả.

Người nhận son phấn là bọn họ, bị Phạm Ngọc nghi ngờ cũng là bọn họ nên đương nhiên tâm trạng hai người phức tạp hơn Dương Huy nhiều.

Song Dương Huy đã nói đến mức ấy thì đâu ai dám hó hé. Tuy nhiên, hành động vừa đánh vừa xoa từ Phạm Ngọc đã khiến lòng trung thành của Tư Mã Nam với Vi Đạt Thành lung lay.

Sau khi ba người trở về phủ đệ của mình, đêm hôm đó Tây Phượng lén lút rời khỏi nhạc phường. Nàng ấy đi gặp Cố Cửu Tư và Giang Hà rồi kể lại sự cố ở đại điện.

Giang Hà nghe xong liền cười khanh khách, “Kẻ nào trong đám người này cũng có tính toán riêng. Phạm Ngọc hành xử như thế e rằng sẽ làm Tư Mã Nam lẫn Vi Đạt Thành xa cách hắn.”

“Chưa đủ,” Cố Cửu Tư vừa nhìn bản đồ vừa nói, “mai ta sẽ thu xếp cho Tây Phượng vào cung phụng dưỡng Phạm Ngọc.” Hắn ngước nhìn Tây Phượng. “Tây Phượng cô nương có ý kiến gì không?”

Hắn hỏi làm Tây Phượng che miệng cười rộ, “Hôm nay ta đã thấy tiểu hoàng đế kia, mặt mũi cũng khôi ngô đấy.”

“Nếu tình nguyện thì cô nương có gì muốn…”

“Ngài không cần nói nữa,” Tây Phượng lắc đầu, “ta chẳng muốn gì hết. Thiếp thân lạc bước vào chốn phong trần nhưng không phải người chả thấu hiểu đại nghĩa. Cố đại nhân vốn đâu cần tham dự việc này song lại đến đây vì chúng ta. Tây Phong Lâu còn rất nhiều cô nương, ta sẽ vào cung vì họ.”

Cố Cửu Tư mím môi, hắn lùi một bước rồi kính cẩn hành lễ với Tây Phượng, “Cảm tạ cô nương.”

“Có điều,” Tây Phượng cau mày, “nếu Dương Huy phải lòng ta thì hẳn đã xin phép tiểu hoàng đế, ngài định dùng cách gì đưa ta vào cung?”

“Ngươi hãy đổi tên.” Cố Cửu Tư bình thản chỉ dẫn, “Đổi thành Tây Phong, người của ta trong cung sẽ sắp xếp cho ngươi gặp Phạm Ngọc. Sau khi vào cung, nhớ đừng bỏ quên Dương Huy. Ông ấy chưa có tình cảm sâu nặng với ngươi nên chắc chắn không vì ngươi mà tranh chấp với hoàng đế. Nhưng bữa tiệc đêm qua cộng thêm chuyện ông ấy rõ ràng đã cầu xin thì việc ngươi vào cung đảm bảo khiến ông ấy nghĩ Phạm Ngọc chèn ép lẫn cảnh cáo mình. Ông ấy sẽ cố nuốt cục tức này vô bụng, ngươi hãy khiến nó trở nên khó nuốt hơn.”

“Đã hiểu,” Tây Phượng gật đầu.

Cố Cửu Tư suy nghĩ rồi nói tiếp, “Còn Vi Đạt Thành với Tư Mã Nam…”

Hắn thoáng chần chừ mới bảo, “Khi Tây Phượng đã vào cung, các ngươi thu xếp cho ta gặp mặt ba người bọn họ.”

“Không được,” Giang Hà quyết đoán phản đối, ông nói chắc như đinh đóng cột, “ngươi mà xuất hiện thì Lạc Tử Thương lẫn Phạm Ngọc sẽ chẳng buông tha.”

“Không buông tha vì bọn chúng sợ, chỉ khi ta xuất hiện tại Đông Đô và gặp gỡ ba vị tướng quân mới đủ khiến bọn chúng hoảng loạn.” Cố Cửu Tư đưa mắt nhìn Giang Hà. “Ta lộ diện tất nhiên sẽ kích thích Lạc Tử Thương sai người truy sát. Vì vậy chúng ta cần chuẩn bị chu đáo, phải chạy trốn ngay trước mặt ba vị tướng quân và đồng thời để phe Lạc Tử Thương phát hiện ta gặp bọn họ. Có như thế bọn họ mới chịu cảnh tình ngay lý gian rồi bị cột chung với ta.”

“Chúng ta đẩy ba vị tướng quân từng bước một đến tình cảnh chả còn đường thối lui và nhận ra đứng chung phe với chúng ta là lựa chọn tốt nhất dành cho bọn họ. Trước ngày Chu đại nhân tiến vào Đông Đô, ta sẽ đốt đống củi mình đã gom góp này.” Cố Cửu Tư chăm chú nhìn ánh nến lập lòe. “Đây là đường sống duy nhất của chúng ta.”

Lời tác giả

Đây là chương xây dựng cao trào, tôi xin tổng kết nội dung chương như sau:

Liễu Ngọc Như: Đang kiểm tra Hoàng Hà.

Cố Cửu Tư: Ở Đông Đô ly gián Phạm Ngọc, Lạc Tử Thương, và ba vị tướng quân trú đóng nơi đây.

Lạc Tử Thương: Xúi giục Phạm Ngọc với Chu Cao Lãng đánh nhau, sau đó trợ giúp Lưu Hành Tri chiếm Đại Hạ. Khi Lưu Hành Tri ban thưởng công trạng, y sẽ mượn binh để thu hồi Dương Châu.

Lưu Hành Tri: Cho Dự Châu ăn hành.

Thẩm Minh: Ăn hành cùng Dự Châu.

Chu Cao Lãng, Tiểu Chu, Diệp Thế An: Một, hai chương nữa sẽ tới Đông Đô.

[Về vấn đề mạng lưới thông tin]

Hãy đọc lại các chương trước khi tu sửa Hoàng Hà để xem Phạm Ngọc bắt đầu đề phòng Lạc Tử Thương thế nào.

Cũng nên đọc lại đêm Phạm Ngọc giết Diệp Thanh Văn và Trương Ngọc, nhớ chú ý vì sao Cố Cửu Tư phát giác tình hình nguy hiểm rồi chạy trốn.

Chú thích

[1] Hoa điền là một dạng trang sức của phụ nữ thời cổ đại, thường có ba màu đỏ, vàng, xanh lá nhưng đỏ là hay gặp nhất. Nó được làm từ vàng và bạc, hình dáng thì đa dạng như hoa mai, chim, cá, etc…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện