Liễu Ngọc Như ngủ một đêm, nàng ôm ngân phiếu tỉnh dậy.
Nàng nằm bất động trên giường, nội tâm chết lặng, không muốn suy nghĩ gì cả.
Sau khi thỏa sức phát tiết, tất cả thống khổ lẫn phẫn nộ cũng theo đó mà biến mất, chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng và hoang mang. Nàng không biết những năm qua mình cố gắng vì cái gì, cũng không biết tương lai sẽ sống thế nào.
Có thông minh nhạy bén đến đâu thì nàng vẫn là một tiểu cô nương mười lăm tuổi. Dù đã cập kê nhưng so với cuộc đời dài đằng đẵng của một người, nội tâm cô nương tuổi mười lăm thua xa nội tâm người trưởng thành.
Một người có thể dùng mười lăm năm để học thuộc lòng Tứ Thư Ngũ Kinh. Song nhiêu đó năm cũng chẳng thể tạo nên một nội tâm bình thản đối mặt với mọi chuyện.
Nàng chẳng thể phản kháng số mệnh, chỉ đành bỏ cuộc. Nàng nằm yên trên giường, không muốn nói chuyện, không muốn ăn uống, không muốn làm bất kỳ cái gì.
Cố Cửu Tư chả dám trêu chọc nàng. Hạ nhân vừa mở cửa hắn lập tức chạy ra ngoài.
Hắn đã nghĩ suốt đêm, hắn không thể cứ chấp nhận số mệnh như vậy, hắn phải chống lại Cố Lãng Hoa! Hắn muốn dập tắt tâm tư của Liễu Ngọc Như!
Hắn phải dùng hành động để biểu đạt sự phản nghịch của mình!
Thế là trong đêm, hắn lấy tiền cất giấu trong phòng rồi thay quần áo. Chờ đến khoảnh khắc hạ nhân mở cửa, hắn phi nước đại ra khỏi Cố phủ. Hạ nhân Cố phủ hoang mang trước tốc độ chạy trốn của thiếu gia nhà mình. Họ ngẩn ngơ nhìn nhau một lát mới tranh thủ đến báo lại với Cố Lãng Hoa. Cố Lãng Hoa và Giang Nhu bật dậy, Cố Lãng Hoa nghe Cố Cửu Tư đã bỏ chạy bèn khoát tay, “Nó chạy kệ nó, nhi tức của ta thì sao? Nhi tức vẫn ở lại chứ? Đã chạy trốn chưa?”
Quản gia đến bẩm báo ngẩn người rồi bối rối đáp, “Ngài ấy vẫn ở đây.”
Không quan tâm nhi tử, chỉ quan tâm nhi tức à? Biết Liễu Ngọc Như không bỏ chạy, Giang Nhu lẫn Cố Lãng Hoa đều thở phào nhẹ nhõm. Giang Nhu nói, “Nhi tức còn ở đây là tốt rồi, Cửu Tư muốn chạy thì cứ chạy đi.”
Quản gia: …
Này chắc không phải con ruột rồi.
Cố Cửu Tư không biết Giang Nhu và Cố Lãng Hoa đều mặc kệ hắn. Hắn liều mạng trốn khỏi Cố phủ rồi chạy thẳng đến tửu lầu hắn thường đi. Khi đã ở trong phòng của tửu lầu, hắn phái người báo tin cho Dương Văn Xương cùng Trần Tầm. Sau đó hắn uống rượu, rốt cuộc cũng cảm thấy an toàn hơn.
Hắn ở tửu lầu đợi Dương Văn Xương và Trần Tầm nửa canh giờ mới thấy hai cậu ấm mặc quần áo xộc xệch vội vã tới. Sau khi đóng cửa, ba huynh đệ nhìn nhau. Trầm mặc trong giây lát rồi Dương Văn Xương chắp tay nói, “Chúc mừng, chúc mừng…”
“Đừng chúc mừng,” Cố Cửu Tư thống khổ vỗ trán, “đầu ta sắp nứt toác ra đây này.”
“Sao lại nứt toác?” Trần Tầm đến bên cạnh bàn rót rượu, an ủi hắn, “Chỉ cưới một nữ nhân thôi chứ có gì to tát đâu. Không phải Liễu Ngọc Như thèm muốn thân phận Cố phu nhân sao? Cứ cho nàng ấy đi, về sau chúng ta vẫn vui chơi thỏa thích là được, ngươi đừng lo lắng.”
“Không,” Cố Cửu Tử khổ sở lên tiếng, “nếu nàng ấy chỉ ham tiền thì đã tốt. Vấn đề là, tối qua ta mới biết nàng ấy không nhắm vào tiền tài.”
“Chứ nàng ấy nhắm vào gì?” Dương Văn Xương ngớ người hỏi. Bọn họ đã suy nghĩ cẩn thận, Liễu Ngọc Như chắc chắn là vì tiền chứ không thể vì cái gì khác.
Cố Cửu Tư ngẩng đầu, hắn thở dài, giọng nói mang theo chút thương hại, “Nàng ấy nhắm vào ta.”
“Nàng ấy muốn trả thù ngươi?” Dương Văn Xương là người đầu tiên phản ứng, hắn kinh ngạc, “Trả giá thế này cũng quá đắt rồi?”
“Không,” Cố Cửu Tư nghiêm túc, “nàng ấy thích ta.”
Hắn vừa dứt lời, Trần Tầm phun rượu thẳng vào mặt Dương Văn Xương đang ở đối diện.
Trần Tầm vội nói, “Xin lỗi, xin lỗi, tại ta sợ quá.”
Mặt mũi Dương Văn Xương cứng đờ, hắn tùy ý để Trần Tầm lau mặt cho mình rồi quay đầu nhìn Cố Cửu Tư, “Ta cũng sợ quá.”
“Ai không sợ chứ?” Cố Cửu Tư nhấp ngụm rượu, “Trên đời này, khó trả nhất chính là nợ tình cảm. Nàng ấy muốn tiền còn dễ, nhưng muốn trái tim ta thì ta không biết phải làm sao.”
“Ngươi muốn nàng hết hy vọng?” Dương Văn Xương chợt hiểu ý Cố Cửu Tư.
Cố Cửu Tư gật gù, “Tốt nhất là mau hết hy vọng, mau từ bỏ, chứ nàng ấy càng lún sâu thì ta càng khó xử.”
“Quá dễ.” Trần Tầm chen ngang, “Để một nữ nhân hết hy vọng là chuyện vô cùng đơn giản.”
“Ngươi có ý gì?”
Cố Cửu Tưu nhìn hắn, Trần Tầm thâm trầm cười, “Vô Xuân Phong Lâu ngủ ba ngày, đảm bảo nàng ấy sẽ hết hy vọng.”
Cố Cửu Tư trầm mặc.
Xuân Phong Lâu là chốn phong nguyệt nổi danh nhất Dương Châu, cũng là nơi trước kia Cố Cửu Tư thường đi. Có điều hắn chỉ đi cùng Dương Văn Xương và Trần Tầm chứ không thích thú gì mấy. Hắn thích sòng bạc và tửu lầu hơn Xuân Phong Lâu.
Ăn nhậu, chơi gái, cờ bạc, trừ chơi gái ra thì hắn thích hết.
Nhưng hắn có tiền nên đi đâu cũng thành khách quý. Năm đó đấu giá đêm đầu của hoa khôi Xuân Phong Lâu, hắn vì muốn mừng sinh nhật Dương Văn Xương mà vung tiền như rác nên rất có tiếng trong giới chơi gái.
Đối với nữ nhân, còn đả kích nào lớn hơn việc trượng phu mới thành hôn đã ghé chốn thanh lâu?
Còn đối với Cố Lãng Hoa, còn gì khiến ông tức giận hơn việc sau ngày thành hôn đã ghé chốn thanh lâu?
Cố Cửu Tư chỉ tưởng tượng thôi đã gật đầu lia lịa. Hắn nói với Trần Tầm, “Được, chúng ta đi Xuân Phong Lâu!”
Nói xong, Cố Cửu Tư tung tẩy mang Trần Tầm cùng Dương Văn Xương đến Xuân Phong Lâu.
Tới nơi, tú bà dẫn các cô nương ra giới thiệu một loạt. Sau đó, bà ta đứng trước Cố Cửu Tư, cung kính hỏi han, “Không biết sở thích của đại công tử là gì? Cô nương của chúng ta ai cũng có sở trường riêng; xướng khúc, khiêu vũ, đánh đàn, ngâm thơ, ném thẻ vào bình rượu… Ngài thích gì để nô tài đề cử vài người.”
Cố Cửu Tư nghe xong, hắn nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi ngẩng đầu hỏi, “Đánh bài thì sao?”
Tú bà ngẩn người, vô ý thức thốt ra một tiếng, “A?”
Cố Cửu Tư nói tiếp, “Có ai biết đánh bài không?”
Tú bà: …
Đây là đi tìm cô nương hay tới đánh bài?
Nhưng dù sao vẫn là khách quý nên tú bà mau chóng gọi một cô nương thường ngày thích uống rượu, đổ xúc xắc tới. Cố Cửu Tư phấn chấn hẳn, lập tức cho người bày chiếu bạc. Giữa âm thanh đàn hát tưng bừng, hắn bắt đầu phấn khích cá cược ăn tiền.
Trong lúc Cố Cửu Tư tìm được chỗ vui chơi, Liễu Ngọc Như vẫn nằm lì trên giường.
Nàng biết Cố Cửu Tư đã đi mất, nhưng nàng không muốn hỏi hắn đi đâu, cũng chẳng muốn hỏi bản thân nên làm gì tiếp theo. Đời nàng đã thành ra như vậy, nàng chả hề có tâm tư lên kế hoạch.
Thậm chí giờ nàng không màng đến quy củ lẫn hạnh kiểm nữa.
Nàng giống hệt con rùa đen rụt đầu, không muốn xem sự biến hóa của thế giới xung quanh.
Ấn Hồng thấy trễ rồi mà nàng chưa dậy bèn đi vào phòng. Thấy nàng bất động dùng ánh mắt chết lặng nhìn mép giường, Ấn Hồng sợ hãi. Nàng ấy khẽ lay nàng, “Tiểu thư?”
Liễu Ngọc Như im lặng, Ấn Hồng đóng cửa lại, vội đi đến cạnh giường. Nàng ấy nói với Liễu Ngọc Như, “Tiểu thư làm sao vậy? Ngài không khỏe à?”
“Tiểu thư nói một câu đi.” Ấn Hồng kéo tay nàng, nôn nóng hỏi, “Tối qua cô gia đối đãi ngài thế nào? Tại sao ngài vẫn mặc hỉ bào? Hai người…”
Ấn Hồng bỗng sững sờ, nhỏ giọng hỏi, “Hai người chưa viên phòng à?”
Liễu Ngọc Như cụp mắt xuống, Ấn Hồng thấy nàng có phản ứng liền vội nói, “Tiểu thư, ngài đáp lại một tiếng đi, ta sợ lắm.”
“Ấn Hồng…” Liễu Ngọc Như khàn khàn mở miệng, “Hắn muốn hưu ta…”
“Cái gì?!” Ấn Hồng kinh ngạc kêu.
Nàng ấy thấy Liễu Ngọc Như cuộn tròn trên giường, tay che mặt, giọng khản đặc, “Hắn nói không thích ta. Về sau hắn có người hắn yêu thì phải đối tốt với nàng ấy nên sớm muộn gì cũng sẽ hưu ta.”
“Hắn muốn ta chuẩn bị trước…”
“Ấn Hồng…” Thân mình Liễu Ngọc Như khẽ run, “Ta nên làm gì đây… Phải làm sao mới được…”
Nếu bị hưu thì nửa đời sau nàng biết làm gì bây giờ?
Nàng không được Cố gia yêu quý, mẫu thân sẽ ra sao?
Lần này mẫu thân tự mình chuẩn bị của hồi môn cho nàng. Nàng mang theo nhiều tiền như vậy, nếu Cố gia không chống lưng cho nàng, đợi Liễu Tuyên ngẫm nghĩ lại, đợi Trương Nguyệt Nhi một lần nữa thắng thế, cuộc sống của mẫu thân sao yên ổn nổi?
Tưởng tượng đến đây, rồi lại nghĩ tới tương lai, Liễu Ngọc Như chỉ thấy tuyệt vọng.
Ấn Hồng cũng luống cuống. Nàng ấy nhìn Liễu Ngọc Như hồi lâu mới cất tiếng, “Tiểu thư, cô gia… Cô gia nói bậy đấy! Ngài đừng khổ sở, chính bọn họ đề xuất hôn sự, Cố phu nhân rất tốt lại ưng ý ngài. Hơn nữa, bà sẽ không mặc kệ Cố công tử nên ngài đừng sợ, đừng buồn nữa nhé? Hiện giờ Cố công tử chưa biết ngài tốt đẹp thế nào, chờ ngài ấy biết rồi thì sẽ yêu ngài, đau lòng cho ngài còn không kịp, nói gì đến chuyện hưu ngài?”
Liễu Ngọc Như không trả lời. Nàng vẫn nằm trên giường, chẳng hề nhúc nhích. Nàng rõ hơn bất kỳ ai lời của Ấn Hồng là an ủi hay là sự thật.
Khóc cũng đã khóc, nàng không muốn khóc nữa. Nhưng nàng thật lòng chẳng biết sắp tới mình có thể và nên làm gì.
Ấn Hồng khuyên nhủ nàng ăn lót dạ, Liễu Ngọc Như vẫn duy trì tư thế ban đầu chứ không cục cựa tí nào, hệt như tâm nàng hoàn toàn đã chết. Ấn Hồng thở dài, “Ngài không ăn thì cũng nên đi kính trà Cố phu nhân và Cố lão gia. Ngài mới tới, hành xử quy củ một chút không thì chúng ta sẽ bị chê cười.”
Liễu Ngọc Như không nói lời nào, nàng nhắm nghiền mắt.
“Cứ nói ta bị bệnh đi.”
Nàng thở dài, “Bây giờ, ta thật sự…rất mệt mỏi.”
Ấn Hồng không dám ép Liễu Ngọc Như. Nàng ấy rời phòng, truyền lại lời Liễu Ngọc Như cho Giang Nhu với Cố Lãng Hoa. Hai người liếc mắc nhìn nhau, Ấn Hồng thì đứng im một chỗ. Cố Lãng Hoa hơi xấu hổ, lát sau ông tằng hắng, “Ngọc Như mệt thì cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Hôm nay ta sai Cửu Tư đi làm ít chuyện nên mới sáng nó đã rời nhà, nhớ bảo Ngọc Như đừng để bụng.”
Vừa dứt lời, một gã sai vặt đã cuống quít chạy vào, thở dốc nói, “Lão gia, không xong rồi, đại thiếu gia đi Xuân Phong Lâu!”
Cố Lãng Hoa và Giang Nhu: …
Sắc mặt Cố Lãng Hoa trông khó coi vô cùng, Giang Nhu ngượng nghịu ho nhẹ một tiếng rồi ngoảnh mặt đi. Ấn Hồng âm thầm siết chặt tay.
Ngày thứ hai của tân hôn đã đi thanh lâu… Cô gia này, dù là kẻ ăn chơi trác táng, cũng…quá mức hoang đường!
Khi Cố Lãng Hoa kịp phản ứng, ông chẳng nói chẳng rằng mà cầm ngay cây gậy bên cạnh, nổi giận đùng đùng đòi đi đánh Cố Cửu Tư. Song Giang Nhu vươn tay ngăn lại, ôn hòa bảo, “Lão gia, ông không thể đánh nó cả đời. Giờ nó đã thành thân, chúng ta không thể quản nó như quản một đứa bé nữa.”
“Thằng nhãi ranh! Ta mặc kệ, nó muốn trốn mà được chắc?!” Cố Lãng Hoa giận dữ mắng.
Giang Nhu kéo ông ngồi xuống, cười cười, “Lão gia, ông đừng tức giận, lần này để ta xử lý. Mấy năm nay, ông đánh nó chưa đủ sao? Tuy nó thích tùy hứng nhưng sẽ không tới mức làm bậy. Nó chạy tới thanh lâu chẳng qua vì dỗi ông thôi. Lúc trước nó không muốn thành thân, ông đánh nó cũng có được kết quả gì đâu. Hôm nay ông lôi đầu nó về đánh thì cuộc sống mai sau của nó cùng Ngọc Như sẽ thế nào?”
Cố Lãng Hoa nghe vậy lại thoáng chần chừ, Giang Nhu tiếp tục khuyên, “Nó vốn có khúc mắc với hôn sự này, cảm thấy chúng ta hợp tác với Ngọc Như tính kế nó. Giờ ông ra mặt thay Ngọc Như, Cửu Tư sẽ nghĩ thế nào về con bé? Người ngoài nhúng tay vào chuyện phu thê chỉ khiến sự việc rối rắm thêm. Lôi đầu nó về đánh đòn thì dễ nhưng vậy đồng nghĩa với ông muốn Ngọc Như và Cửu Tư thù hằn nhau.”
Bà nói đến đây, Cố Lãng Hoa mới ngậm miệng. Ông quay đầu sang chỗ khác, “Vậy bà giải quyết đi, ta cũng muốn xem bà có biện pháp gì.”
“Chuyện này không đến lượt chúng ta,” Giang Nhu cười, “mà phải nhờ Ngọc Như kìa.”
Nghe được lời này, Cố Lãng Hoa rốt cuộc không nhiều lời nữa.
Giang Nhu đứng dậy, bà quay đầu nhìn về phía Ấn Hồng. Ấn Hồng đang chờ Giang Nhu đi dạy bảo Cố Cửu Tư thì chợt nghe bà ôn hòa nói, “Tiểu thư nhà ngươi giờ có tiện tiếp khách không?”
Ấn Hồng ngẩn người, Giang Nhu liền nói tiếp, “Nếu nó không gặp ta thì sẽ ta sẽ đi gặp nó.”
Nói rồi Giang Nhu sai người mời đại phu, sau đó nhanh chóng bước đến cửa phòng. w๖ebtruy๖enonlin๖e
Lúc Ấn Hồng hoàn hồn, Giang Nhu đã đi tới cửa. Nàng ấy chẳng dám hó hé, chỉ có thể đi sau Giang Nhu để về phòng Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như vẫn đang ngủ trong phòng. Giang Nhu nhẹ nhàng bước vào, sợ quấy rầy Liễu Ngọc Như. Bà đi vào trong thì thấy Liễu Ngọc Như cuộn tròn trên giường đưa lưng về phía mọi người, trên người còn nguyên hỉ bào.
Bà lập tức biết chuyện gì đã xảy ra. Bà không khỏi thở dài rồi đến bên Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như cảm nhận được có người đứng đằng sau. Nàng mở mắt, chậm chạp quay đầu lại thì thấy Giang Nhu đang dịu dàng nhìn nàng.
“Ngọc Như,” bà quan tâm mở lời, “ta nghe nói con không khỏe nên đến thăm. Con đã đỡ hơn chưa?”
Lời tác giả
[1]
Cố Cửu Tư: Ha ha ha ha ta thoát khỏi Cố phủ rồi!! Ta bỏ bà xã lại!! Tự do muôn năm!! Ta đi tìm chỗ chơi bời đây!! Bài bạc cả ngày sướng như tiên luôn. Đánh bài một giây, vui một giây; đánh bài cả đời, vui cả đời! Chỉ cần có nhiều tiền thì không thể đau buồn~~~ Á há há há há há~~~
Liễu Ngọc Như: Mang đao tới.
Cố Cửu Tư: …
Quỳ sụp xuống.
Cố Cửu Tư: Bà xã, tại Dương Văn Xương và Trần Tầm bức ta đó!!
Dương Văn Xương cùng Trần Tầm: Xẩm má???
[2]
Phóng viên: Xin hỏi khi đại thiếu gia của mấy người thoát khỏi Cố phủ thì chạy nhanh cỡ nào?
Hạ nhân Cố phủ: Nhìn không rõ người luôn. Quản gia bảo đó là tốc độ của kẻ chạy trốn.
Nàng nằm bất động trên giường, nội tâm chết lặng, không muốn suy nghĩ gì cả.
Sau khi thỏa sức phát tiết, tất cả thống khổ lẫn phẫn nộ cũng theo đó mà biến mất, chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng và hoang mang. Nàng không biết những năm qua mình cố gắng vì cái gì, cũng không biết tương lai sẽ sống thế nào.
Có thông minh nhạy bén đến đâu thì nàng vẫn là một tiểu cô nương mười lăm tuổi. Dù đã cập kê nhưng so với cuộc đời dài đằng đẵng của một người, nội tâm cô nương tuổi mười lăm thua xa nội tâm người trưởng thành.
Một người có thể dùng mười lăm năm để học thuộc lòng Tứ Thư Ngũ Kinh. Song nhiêu đó năm cũng chẳng thể tạo nên một nội tâm bình thản đối mặt với mọi chuyện.
Nàng chẳng thể phản kháng số mệnh, chỉ đành bỏ cuộc. Nàng nằm yên trên giường, không muốn nói chuyện, không muốn ăn uống, không muốn làm bất kỳ cái gì.
Cố Cửu Tư chả dám trêu chọc nàng. Hạ nhân vừa mở cửa hắn lập tức chạy ra ngoài.
Hắn đã nghĩ suốt đêm, hắn không thể cứ chấp nhận số mệnh như vậy, hắn phải chống lại Cố Lãng Hoa! Hắn muốn dập tắt tâm tư của Liễu Ngọc Như!
Hắn phải dùng hành động để biểu đạt sự phản nghịch của mình!
Thế là trong đêm, hắn lấy tiền cất giấu trong phòng rồi thay quần áo. Chờ đến khoảnh khắc hạ nhân mở cửa, hắn phi nước đại ra khỏi Cố phủ. Hạ nhân Cố phủ hoang mang trước tốc độ chạy trốn của thiếu gia nhà mình. Họ ngẩn ngơ nhìn nhau một lát mới tranh thủ đến báo lại với Cố Lãng Hoa. Cố Lãng Hoa và Giang Nhu bật dậy, Cố Lãng Hoa nghe Cố Cửu Tư đã bỏ chạy bèn khoát tay, “Nó chạy kệ nó, nhi tức của ta thì sao? Nhi tức vẫn ở lại chứ? Đã chạy trốn chưa?”
Quản gia đến bẩm báo ngẩn người rồi bối rối đáp, “Ngài ấy vẫn ở đây.”
Không quan tâm nhi tử, chỉ quan tâm nhi tức à? Biết Liễu Ngọc Như không bỏ chạy, Giang Nhu lẫn Cố Lãng Hoa đều thở phào nhẹ nhõm. Giang Nhu nói, “Nhi tức còn ở đây là tốt rồi, Cửu Tư muốn chạy thì cứ chạy đi.”
Quản gia: …
Này chắc không phải con ruột rồi.
Cố Cửu Tư không biết Giang Nhu và Cố Lãng Hoa đều mặc kệ hắn. Hắn liều mạng trốn khỏi Cố phủ rồi chạy thẳng đến tửu lầu hắn thường đi. Khi đã ở trong phòng của tửu lầu, hắn phái người báo tin cho Dương Văn Xương cùng Trần Tầm. Sau đó hắn uống rượu, rốt cuộc cũng cảm thấy an toàn hơn.
Hắn ở tửu lầu đợi Dương Văn Xương và Trần Tầm nửa canh giờ mới thấy hai cậu ấm mặc quần áo xộc xệch vội vã tới. Sau khi đóng cửa, ba huynh đệ nhìn nhau. Trầm mặc trong giây lát rồi Dương Văn Xương chắp tay nói, “Chúc mừng, chúc mừng…”
“Đừng chúc mừng,” Cố Cửu Tư thống khổ vỗ trán, “đầu ta sắp nứt toác ra đây này.”
“Sao lại nứt toác?” Trần Tầm đến bên cạnh bàn rót rượu, an ủi hắn, “Chỉ cưới một nữ nhân thôi chứ có gì to tát đâu. Không phải Liễu Ngọc Như thèm muốn thân phận Cố phu nhân sao? Cứ cho nàng ấy đi, về sau chúng ta vẫn vui chơi thỏa thích là được, ngươi đừng lo lắng.”
“Không,” Cố Cửu Tử khổ sở lên tiếng, “nếu nàng ấy chỉ ham tiền thì đã tốt. Vấn đề là, tối qua ta mới biết nàng ấy không nhắm vào tiền tài.”
“Chứ nàng ấy nhắm vào gì?” Dương Văn Xương ngớ người hỏi. Bọn họ đã suy nghĩ cẩn thận, Liễu Ngọc Như chắc chắn là vì tiền chứ không thể vì cái gì khác.
Cố Cửu Tư ngẩng đầu, hắn thở dài, giọng nói mang theo chút thương hại, “Nàng ấy nhắm vào ta.”
“Nàng ấy muốn trả thù ngươi?” Dương Văn Xương là người đầu tiên phản ứng, hắn kinh ngạc, “Trả giá thế này cũng quá đắt rồi?”
“Không,” Cố Cửu Tư nghiêm túc, “nàng ấy thích ta.”
Hắn vừa dứt lời, Trần Tầm phun rượu thẳng vào mặt Dương Văn Xương đang ở đối diện.
Trần Tầm vội nói, “Xin lỗi, xin lỗi, tại ta sợ quá.”
Mặt mũi Dương Văn Xương cứng đờ, hắn tùy ý để Trần Tầm lau mặt cho mình rồi quay đầu nhìn Cố Cửu Tư, “Ta cũng sợ quá.”
“Ai không sợ chứ?” Cố Cửu Tư nhấp ngụm rượu, “Trên đời này, khó trả nhất chính là nợ tình cảm. Nàng ấy muốn tiền còn dễ, nhưng muốn trái tim ta thì ta không biết phải làm sao.”
“Ngươi muốn nàng hết hy vọng?” Dương Văn Xương chợt hiểu ý Cố Cửu Tư.
Cố Cửu Tư gật gù, “Tốt nhất là mau hết hy vọng, mau từ bỏ, chứ nàng ấy càng lún sâu thì ta càng khó xử.”
“Quá dễ.” Trần Tầm chen ngang, “Để một nữ nhân hết hy vọng là chuyện vô cùng đơn giản.”
“Ngươi có ý gì?”
Cố Cửu Tưu nhìn hắn, Trần Tầm thâm trầm cười, “Vô Xuân Phong Lâu ngủ ba ngày, đảm bảo nàng ấy sẽ hết hy vọng.”
Cố Cửu Tư trầm mặc.
Xuân Phong Lâu là chốn phong nguyệt nổi danh nhất Dương Châu, cũng là nơi trước kia Cố Cửu Tư thường đi. Có điều hắn chỉ đi cùng Dương Văn Xương và Trần Tầm chứ không thích thú gì mấy. Hắn thích sòng bạc và tửu lầu hơn Xuân Phong Lâu.
Ăn nhậu, chơi gái, cờ bạc, trừ chơi gái ra thì hắn thích hết.
Nhưng hắn có tiền nên đi đâu cũng thành khách quý. Năm đó đấu giá đêm đầu của hoa khôi Xuân Phong Lâu, hắn vì muốn mừng sinh nhật Dương Văn Xương mà vung tiền như rác nên rất có tiếng trong giới chơi gái.
Đối với nữ nhân, còn đả kích nào lớn hơn việc trượng phu mới thành hôn đã ghé chốn thanh lâu?
Còn đối với Cố Lãng Hoa, còn gì khiến ông tức giận hơn việc sau ngày thành hôn đã ghé chốn thanh lâu?
Cố Cửu Tư chỉ tưởng tượng thôi đã gật đầu lia lịa. Hắn nói với Trần Tầm, “Được, chúng ta đi Xuân Phong Lâu!”
Nói xong, Cố Cửu Tư tung tẩy mang Trần Tầm cùng Dương Văn Xương đến Xuân Phong Lâu.
Tới nơi, tú bà dẫn các cô nương ra giới thiệu một loạt. Sau đó, bà ta đứng trước Cố Cửu Tư, cung kính hỏi han, “Không biết sở thích của đại công tử là gì? Cô nương của chúng ta ai cũng có sở trường riêng; xướng khúc, khiêu vũ, đánh đàn, ngâm thơ, ném thẻ vào bình rượu… Ngài thích gì để nô tài đề cử vài người.”
Cố Cửu Tư nghe xong, hắn nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi ngẩng đầu hỏi, “Đánh bài thì sao?”
Tú bà ngẩn người, vô ý thức thốt ra một tiếng, “A?”
Cố Cửu Tư nói tiếp, “Có ai biết đánh bài không?”
Tú bà: …
Đây là đi tìm cô nương hay tới đánh bài?
Nhưng dù sao vẫn là khách quý nên tú bà mau chóng gọi một cô nương thường ngày thích uống rượu, đổ xúc xắc tới. Cố Cửu Tư phấn chấn hẳn, lập tức cho người bày chiếu bạc. Giữa âm thanh đàn hát tưng bừng, hắn bắt đầu phấn khích cá cược ăn tiền.
Trong lúc Cố Cửu Tư tìm được chỗ vui chơi, Liễu Ngọc Như vẫn nằm lì trên giường.
Nàng biết Cố Cửu Tư đã đi mất, nhưng nàng không muốn hỏi hắn đi đâu, cũng chẳng muốn hỏi bản thân nên làm gì tiếp theo. Đời nàng đã thành ra như vậy, nàng chả hề có tâm tư lên kế hoạch.
Thậm chí giờ nàng không màng đến quy củ lẫn hạnh kiểm nữa.
Nàng giống hệt con rùa đen rụt đầu, không muốn xem sự biến hóa của thế giới xung quanh.
Ấn Hồng thấy trễ rồi mà nàng chưa dậy bèn đi vào phòng. Thấy nàng bất động dùng ánh mắt chết lặng nhìn mép giường, Ấn Hồng sợ hãi. Nàng ấy khẽ lay nàng, “Tiểu thư?”
Liễu Ngọc Như im lặng, Ấn Hồng đóng cửa lại, vội đi đến cạnh giường. Nàng ấy nói với Liễu Ngọc Như, “Tiểu thư làm sao vậy? Ngài không khỏe à?”
“Tiểu thư nói một câu đi.” Ấn Hồng kéo tay nàng, nôn nóng hỏi, “Tối qua cô gia đối đãi ngài thế nào? Tại sao ngài vẫn mặc hỉ bào? Hai người…”
Ấn Hồng bỗng sững sờ, nhỏ giọng hỏi, “Hai người chưa viên phòng à?”
Liễu Ngọc Như cụp mắt xuống, Ấn Hồng thấy nàng có phản ứng liền vội nói, “Tiểu thư, ngài đáp lại một tiếng đi, ta sợ lắm.”
“Ấn Hồng…” Liễu Ngọc Như khàn khàn mở miệng, “Hắn muốn hưu ta…”
“Cái gì?!” Ấn Hồng kinh ngạc kêu.
Nàng ấy thấy Liễu Ngọc Như cuộn tròn trên giường, tay che mặt, giọng khản đặc, “Hắn nói không thích ta. Về sau hắn có người hắn yêu thì phải đối tốt với nàng ấy nên sớm muộn gì cũng sẽ hưu ta.”
“Hắn muốn ta chuẩn bị trước…”
“Ấn Hồng…” Thân mình Liễu Ngọc Như khẽ run, “Ta nên làm gì đây… Phải làm sao mới được…”
Nếu bị hưu thì nửa đời sau nàng biết làm gì bây giờ?
Nàng không được Cố gia yêu quý, mẫu thân sẽ ra sao?
Lần này mẫu thân tự mình chuẩn bị của hồi môn cho nàng. Nàng mang theo nhiều tiền như vậy, nếu Cố gia không chống lưng cho nàng, đợi Liễu Tuyên ngẫm nghĩ lại, đợi Trương Nguyệt Nhi một lần nữa thắng thế, cuộc sống của mẫu thân sao yên ổn nổi?
Tưởng tượng đến đây, rồi lại nghĩ tới tương lai, Liễu Ngọc Như chỉ thấy tuyệt vọng.
Ấn Hồng cũng luống cuống. Nàng ấy nhìn Liễu Ngọc Như hồi lâu mới cất tiếng, “Tiểu thư, cô gia… Cô gia nói bậy đấy! Ngài đừng khổ sở, chính bọn họ đề xuất hôn sự, Cố phu nhân rất tốt lại ưng ý ngài. Hơn nữa, bà sẽ không mặc kệ Cố công tử nên ngài đừng sợ, đừng buồn nữa nhé? Hiện giờ Cố công tử chưa biết ngài tốt đẹp thế nào, chờ ngài ấy biết rồi thì sẽ yêu ngài, đau lòng cho ngài còn không kịp, nói gì đến chuyện hưu ngài?”
Liễu Ngọc Như không trả lời. Nàng vẫn nằm trên giường, chẳng hề nhúc nhích. Nàng rõ hơn bất kỳ ai lời của Ấn Hồng là an ủi hay là sự thật.
Khóc cũng đã khóc, nàng không muốn khóc nữa. Nhưng nàng thật lòng chẳng biết sắp tới mình có thể và nên làm gì.
Ấn Hồng khuyên nhủ nàng ăn lót dạ, Liễu Ngọc Như vẫn duy trì tư thế ban đầu chứ không cục cựa tí nào, hệt như tâm nàng hoàn toàn đã chết. Ấn Hồng thở dài, “Ngài không ăn thì cũng nên đi kính trà Cố phu nhân và Cố lão gia. Ngài mới tới, hành xử quy củ một chút không thì chúng ta sẽ bị chê cười.”
Liễu Ngọc Như không nói lời nào, nàng nhắm nghiền mắt.
“Cứ nói ta bị bệnh đi.”
Nàng thở dài, “Bây giờ, ta thật sự…rất mệt mỏi.”
Ấn Hồng không dám ép Liễu Ngọc Như. Nàng ấy rời phòng, truyền lại lời Liễu Ngọc Như cho Giang Nhu với Cố Lãng Hoa. Hai người liếc mắc nhìn nhau, Ấn Hồng thì đứng im một chỗ. Cố Lãng Hoa hơi xấu hổ, lát sau ông tằng hắng, “Ngọc Như mệt thì cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Hôm nay ta sai Cửu Tư đi làm ít chuyện nên mới sáng nó đã rời nhà, nhớ bảo Ngọc Như đừng để bụng.”
Vừa dứt lời, một gã sai vặt đã cuống quít chạy vào, thở dốc nói, “Lão gia, không xong rồi, đại thiếu gia đi Xuân Phong Lâu!”
Cố Lãng Hoa và Giang Nhu: …
Sắc mặt Cố Lãng Hoa trông khó coi vô cùng, Giang Nhu ngượng nghịu ho nhẹ một tiếng rồi ngoảnh mặt đi. Ấn Hồng âm thầm siết chặt tay.
Ngày thứ hai của tân hôn đã đi thanh lâu… Cô gia này, dù là kẻ ăn chơi trác táng, cũng…quá mức hoang đường!
Khi Cố Lãng Hoa kịp phản ứng, ông chẳng nói chẳng rằng mà cầm ngay cây gậy bên cạnh, nổi giận đùng đùng đòi đi đánh Cố Cửu Tư. Song Giang Nhu vươn tay ngăn lại, ôn hòa bảo, “Lão gia, ông không thể đánh nó cả đời. Giờ nó đã thành thân, chúng ta không thể quản nó như quản một đứa bé nữa.”
“Thằng nhãi ranh! Ta mặc kệ, nó muốn trốn mà được chắc?!” Cố Lãng Hoa giận dữ mắng.
Giang Nhu kéo ông ngồi xuống, cười cười, “Lão gia, ông đừng tức giận, lần này để ta xử lý. Mấy năm nay, ông đánh nó chưa đủ sao? Tuy nó thích tùy hứng nhưng sẽ không tới mức làm bậy. Nó chạy tới thanh lâu chẳng qua vì dỗi ông thôi. Lúc trước nó không muốn thành thân, ông đánh nó cũng có được kết quả gì đâu. Hôm nay ông lôi đầu nó về đánh thì cuộc sống mai sau của nó cùng Ngọc Như sẽ thế nào?”
Cố Lãng Hoa nghe vậy lại thoáng chần chừ, Giang Nhu tiếp tục khuyên, “Nó vốn có khúc mắc với hôn sự này, cảm thấy chúng ta hợp tác với Ngọc Như tính kế nó. Giờ ông ra mặt thay Ngọc Như, Cửu Tư sẽ nghĩ thế nào về con bé? Người ngoài nhúng tay vào chuyện phu thê chỉ khiến sự việc rối rắm thêm. Lôi đầu nó về đánh đòn thì dễ nhưng vậy đồng nghĩa với ông muốn Ngọc Như và Cửu Tư thù hằn nhau.”
Bà nói đến đây, Cố Lãng Hoa mới ngậm miệng. Ông quay đầu sang chỗ khác, “Vậy bà giải quyết đi, ta cũng muốn xem bà có biện pháp gì.”
“Chuyện này không đến lượt chúng ta,” Giang Nhu cười, “mà phải nhờ Ngọc Như kìa.”
Nghe được lời này, Cố Lãng Hoa rốt cuộc không nhiều lời nữa.
Giang Nhu đứng dậy, bà quay đầu nhìn về phía Ấn Hồng. Ấn Hồng đang chờ Giang Nhu đi dạy bảo Cố Cửu Tư thì chợt nghe bà ôn hòa nói, “Tiểu thư nhà ngươi giờ có tiện tiếp khách không?”
Ấn Hồng ngẩn người, Giang Nhu liền nói tiếp, “Nếu nó không gặp ta thì sẽ ta sẽ đi gặp nó.”
Nói rồi Giang Nhu sai người mời đại phu, sau đó nhanh chóng bước đến cửa phòng. w๖ebtruy๖enonlin๖e
Lúc Ấn Hồng hoàn hồn, Giang Nhu đã đi tới cửa. Nàng ấy chẳng dám hó hé, chỉ có thể đi sau Giang Nhu để về phòng Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như vẫn đang ngủ trong phòng. Giang Nhu nhẹ nhàng bước vào, sợ quấy rầy Liễu Ngọc Như. Bà đi vào trong thì thấy Liễu Ngọc Như cuộn tròn trên giường đưa lưng về phía mọi người, trên người còn nguyên hỉ bào.
Bà lập tức biết chuyện gì đã xảy ra. Bà không khỏi thở dài rồi đến bên Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như cảm nhận được có người đứng đằng sau. Nàng mở mắt, chậm chạp quay đầu lại thì thấy Giang Nhu đang dịu dàng nhìn nàng.
“Ngọc Như,” bà quan tâm mở lời, “ta nghe nói con không khỏe nên đến thăm. Con đã đỡ hơn chưa?”
Lời tác giả
[1]
Cố Cửu Tư: Ha ha ha ha ta thoát khỏi Cố phủ rồi!! Ta bỏ bà xã lại!! Tự do muôn năm!! Ta đi tìm chỗ chơi bời đây!! Bài bạc cả ngày sướng như tiên luôn. Đánh bài một giây, vui một giây; đánh bài cả đời, vui cả đời! Chỉ cần có nhiều tiền thì không thể đau buồn~~~ Á há há há há há~~~
Liễu Ngọc Như: Mang đao tới.
Cố Cửu Tư: …
Quỳ sụp xuống.
Cố Cửu Tư: Bà xã, tại Dương Văn Xương và Trần Tầm bức ta đó!!
Dương Văn Xương cùng Trần Tầm: Xẩm má???
[2]
Phóng viên: Xin hỏi khi đại thiếu gia của mấy người thoát khỏi Cố phủ thì chạy nhanh cỡ nào?
Hạ nhân Cố phủ: Nhìn không rõ người luôn. Quản gia bảo đó là tốc độ của kẻ chạy trốn.
Danh sách chương