Edit: Ballantine’s

"Những chuyện này so với những chuyện Tô Dung Khanh nói cho ta biết có gì khác nhau chứ?"

Lý Dung cười một cách khó khăn: "Không phải bọn họ sống không tốt thì có thể bắt ta phải hiểu bọn họ. Nếu như nói sống không tốt, vậy thì ai là người sống tốt chứ?"

"Điện hạ nói đúng." Bùi Văn Tuyên nhẹ nhàng gật đầu: "Vậy ngày mai ta cùng điện ta đến gặp Thái tử điện hạ, sau đó ta lại đưa điện hạ đến tìm Tô Dung Khanh."

"Chàng đồng ý hợp tác với ta và hắn?" Lý Dung nhìn Bùi Văn Tuyên chằm chằm, Bùi Văn Tuyên ung dung cười: "Điện hạ làm gì, Văn Tuyên cũng nguyện ý đi theo."

Dứt lời, hắn nghiêng người về phía trước, ôm lấy Lý Dung: "Chỉ cần điện hạ biết bản thân mình muốn gì, không hối hận là được."

"Giấc mộng này, là thật hay là giả?"

"Đệ đã kiểm chứng…" Tô Dung Khanh cụp mắt xuống: "Là thật."

"Cho nên đây là lý do đệ liên thủ với Nhu phi, là vì ngăn cản Thái tử đăng cơ?" Tô Dung Hoa giương mắt nhìn về phía Tô Dung Khanh. Tô Dung Khanh cất tiếng trả lời: "Đúng."

"Bởi vì đệ giết Thái tử điện hạ nhất định sẽ trở thành kẻ địch của Bình Nhạc điện hạ, cho nên đệ từ bỏ Bình Nhạc điện hạ." Tô Dung Hoa nói lời khẳng định. Tô Dung Khanh siết chặt nắm tay, một lúc lâu sau, cuối cùng hắn cũng lên tiếng trả lời. "Phải."

"Không luyến tiếc sao? Đệ đã biết trước tương lai, vì sao không thử thay đổi?"

"Thay đổi thế nào?" Tô Dung Khanh nghe nói như vậy thì không nhịn được, nở nụ cười: "Đại ca, đệ phải thay đổi thế nào đây? Là Tô thị chúng ta có lỗi với Lý Xuyên sao? Hay là do Tô thị chúng ta quyền thế quá mức? Là do Lý Xuyên thân là quân chủ nhưng lại không có dã tâm, lại còn liều lĩnh, ngu dốt, tùy ý làm bậy."

"Hắn ham công to việc lớn, muốn kéo lên Bắc phạt, quần thần chủ hòa, hắn cho là thần tử sợ chết, nhưng lại không biết đó là bởi vì đệ hiểu rất rõ sự thảm hại của triều đình, không chịu loại bỏ những tệ nạn, lại liều lĩnh khai chiến, làm sao có thể thắng lợi cơ chứ? Nhưng hắn cố ý muốn đánh, cuối cùng quốc khố bị vét sạch sành sanh, mới đánh nửa chừng đã chẳng còn quân lương, sau đó phía Nam lại xảy ra lũ lụt thường niên, không còn ngân lượng để cứu trợ thiên tai nữa, xác chết la liệt khắp nơi, đổi con cho nhau để ăn."

"Hắn không hề hối cải, chỉ coi thế gia là tệ nạn, mù quáng thi hành chính sách thay đổi chế độ, lại tiếp tục gây nên chiến tranh mấy năm liên tục. Thiên vị  nịnh thần hàn môn, tùy hứng làm bậy, lúc hắn đăng cơ, dân cư Đại Hạ trong danh sách là một tỷ, ba mươi triệu người, tám năm sau, số người trong danh sách còn không đủ tám trăm triệu, năm trăm triệu người…" Tô Dung Khanh nhìn Tô Dung Hoa: "Phải bắt đầu thay đổi từ đâu cơ chứ?"

"Năm đó hắn cũng vẫn tính cách như vậy, nhìn có vẻ hiền đức, giàu lòng thương người. Đại ca, đệ yêu Bình Nhạc điện hạ…" Khi thốt ra những lời này, Tô Dung Khanh bình tĩnh nhìn Tô Dung Hoa: "Nhưng đệ cũng có điểm mấu chốt của đệ."

Tô Dung Hoa không nói lời nào, hắn nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm.

"Dung Khanh, đệ từng đi tới phương Bắc chưa?"

Tô Dung Khanh không biết vì sao đột nhiên Tô Dung Hoa lại hỏi như vậy, hắn ngẩn người. Tô Dung Hoa buông chén trà, nói giọng rất nhẹ: "Từ nhỏ đệ đã ở Hoa Kinh, chưa từng tới nơi nào khác, đối với đệ mà nói, mạng người chẳng qua chỉ là một con số, một triệu, một tỷ. Ta từng đến phương Bắc, lúc đó ta đi qua, ta tận mắt nhìn thấy chiến trường, tận mắt nhìn thấy bách tính bị giết hại như heo như chó, thật ra suy nghĩ trong lòng ta cũng giống như Thái tử điện hạ, Đại Hạ phải đứng lên, phải Bắc phạt."

"Nhưng không thể gấp gáp như vậy."

"Vậy khi nào thì không gấp?" Tô Dung Hoa nhìn Tô Dung Khanh, nét mặt rất bình tĩnh: "Đệ nói Thái tử điện hạ không để ý đến thực tế, vậy đệ nói cho ta biết, thực tế là gì?"

Tô Dung Khanh trầm mặc, Tô Dung Hoa nở nụ cười thấu triệt: "Thực tế chính là, thế gia mọc lên như rừng, vì bảo vệ lợi ích của mình, mọi người không muốn xuất binh, vì giữ vững lợi ích của mình, không muốn bỏ tiền ra. Quan hệ giữa các gia tộc rắc rối khó gỡ, cứ như vậy không thể dùng người một cách khách quan, tham ô, mục nát nhưng không thể trừng chi. Bắc phạt thất bại, ta đoán nguyên nhân lớn nhất chính là tiền chuyển tới phương bắc căn bản không đến được tay binh lính. Nhưng đây là lỗi của ai? Là của Thái tử điện hạ sao?"

"Dung Khanh, thật ra không cần phải nói lý do của chúng ta đường hoàng đến thế." Trong đôi mắt Tô Dung Hoa nhìn Tô Dung Khanh phảng phất nét bi thương: "Thừa nhận đi, thế gia chính là khối u ác tính của Đại Hạ, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày chúng ta sẽ bị nhấn chìm trong dòng sông dài của lịch sử, cái thứ chúng ta gọi là huyết thống cao quý, ngay từ đầu đã là căn nguyên của mọi tội lỗi."

Tô Dung Khanh nhìn Tô Dung Hoa, hai huynh đệ nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng Tô Dung khanh cũng lên tiếng: "Vậy ý đại ca là huynh vẫn sẽ phụ tá Lý Xuyên đăng cơ, đúng không?"

"Huynh sẽ không phụ tá bất kỳ ai." Tô Dung Hoa đặt chén trà xuống: "Huynh chỉ không muốn đệ lún sâu quá vào chuyện này. Nếu đệ có thời gian rảnh thì rời khỏi Hoa Kinh đi một chút, đến phương Bắc xem chiến trường, đến phương Nam xem lũ lụt. Dung Khanh, tận mắt nhìn thấy và nghe người khác nói là hai việc khác nhau. Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường."

"Đệ nghỉ ngơi trước đi." Tô Dung Hoa đứng dậy, xoay người đi ra ngoài: "Ta đi tìm phụ thân."

Tô Dung Khanh cúi đầu không nói lời nào, chờ đến khi Tô Dung Hoa bước đến cửa, hắn lại nhẹ giọng hỏi: "Có thể chờ thêm hai ngày nữa không?"

Tô Dung Hoa không nói gì, Tô Dung Khanh hắng giọng lên tiếng: "Trên người đệ còn có vết thương, đại ca, đệ sợ phụ thân giận quá, đệ chịu không nổi."

Tô Dung Hoa biết tính cách của Tô Mẫn Chi, hắn đứng yên ở cửa, do dự thật lâu mới khẽ nói: "Đệ tĩnh dưỡng trước đi."

Dứt lời, Tô Dung Hoa cất bước đi ra ngoài.

Tô Dung Khanh ngồi trong phòng, một lúc lâu sau, hắn bưng chén trà lạnh trên bàn, uống một hơi cạn sạch.

Lý Dung và Bùi Văn Tuyên yên ổn ngủ một giấc, đến sáng sớm hôm sau, còn chưa mở mắt đã chợt nghe thấy Tĩnh Lan đang gõ cửa phòng.

"Điện hạ." Tĩnh Lan gọi Lý Dung: "Điện hạ đã thức dậy chưa?"

"Có chuyện gì?"

Người tỉnh trước là Bùi Văn Tuyên, Lý Dung nghe giọng Bùi Văn Tuyên thì mở mắt ra, sau đó nghe thấy TĨnh Lan nhẹ giọng nói: "Điện hạ, có tin tức trong cung truyền đến, Túc vương đã thoát khỏi cơn nguy hiểm, không sao rồi."

Nghe nói như vậy, Lý Dung từ từ mở mắt.

Bùi Văn Tuyên quay đầu lại, nhìn nàng một cái, khẽ nói: "Cùng lắm là đến tối nay bệ hạ sẽ có hành động."

"Ừm." Lý Dung lên tiếng trả lời, Bùi Văn Tuyên ôm nàng, nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ đi thăm Thái tử điện hạ sao?"

Lý Dung im lặng, một lúc lâu sau, Bùi Văn Tuyên nhắc nhở nàng: "Lúc này không đi thăm, có lẽ trong tương lai sẽ không thể gặp được nữa."

"Chàng đã nói như vậy…" Lý Dung cười khổ: "Ta còn có thể chọn sao?"

Dứt lời, Lý Dung định đứng dậy, Bùi Văn Tuyên giơ tay giữ nàng lại: "Ta đi lấy y phục, đừng để bị lạnh."

Bùi Văn Tuyên nói xong thì đến ngăn tủ lấy xiêm y, ra lệnh cho người bên ngoài bước vào hầu hạ Lý Dung rửa mặt.

Hôm nay có vẻ hắn không bận rộn, hắn tự tay mặc y phục cho Lý Dung xong, tết tóc cho nàng, lúc chuẩn bị trang điểm thì động tác của hắn khẽ ngừng lại một chút, Lý Dung ngước mắt lên: "Sao vậy?"

"Không có chuyện gì, chỉ là ta cảm thấy điện hạ như phù dung trong nước, không cần phải trang điểm cầu kỳ."

Dứt lời, hắn buông bút vẽ lông mày xuống: "Cứ như vậy đi."

Lý Dung chỉ cho là hắn vội vàng muốn gặp Lý Xuyên nên cũng không nghĩ nhiều, cùng hắn ra khỏi phòng.

Hai người đi một đường đến Đông cung, sau khi thông báo, Bùi Văn Tuyên đưa Lý Dung đến tận cửa.

Trời hơi lạnh, đêm qua tuyết rơi, trong đình viện có người đang dọn những phần tuyết đọng. Lý Dung đứt trước cửa, nghe tiếng Lý Xuyên nhẹ nhàng ho khan, trong thoáng chốc, nàng cảm thấy hơi hoảng hốt.

Bùi Văn Tuyên giơ tay nắm lấy tay nàng, giọng rất khẽ: "Vì cứu nàng, hôm trước Thái tử điện hạ bị thương, lát nữa đi vào, nàng cứ coi như nói chuyện phiếm bình thường là được, không cần phải lo lắng."

Lý Dung nghe nói như vậy thì quay đầu lại nhìn hắn: "Cứu ta?"

Vừa dứt lời, bên trong truyền tới giọng của Lý Xuyên: "A tỷ đến đây sao? Nhanh, để cho a tỷ vào."

Giọng nói này không giống như trong trí nhớ của nàng, cũng không biết vì sao, bỗng nhiên Lý Dung không dám bước vào.

Nàng nắm lấy tay Bùi Văn Tuyên, Bùi Văn Tuyên biết nàng lo lắng nên ra lệnh cho người bên cạnh: "Hiện nay Thái tử điện hạ không tiện gặp khách, nam nữ khác biệt, xếp một cái bình phong đi."

Hạ nhân vâng lời, đặt bình phong trong phòng, Bùi Văn Tuyên đỡ Lý Dung vào. Vừa vào phòng, khi nhìn thấy tấm bình phong kia, cảm nhận người phía sau bình phong đó khiến Lý Dung không nhịn được bắt đầu run rẩy.

Bùi Văn Tuyên đỡ Lý Dung ngồi xuống ghế, Lý Dung và Lý Xuyên ngồi cách nhau một tấm bình phong, trong khoảnh khắc đó, Lý Dung cảm thấy giống như đã quay lại đời trước, vào đêm hôm Lý Xuyên tuyên bố để cho nàng trở thành giám quốc, còn mình thì tu tiên vấn đạo.

Hai tay nàng đặt trên tay vịn của ghế, cúi đầu.

Bùi Văn Tuyên phủ thêm tấm chăn cho nàng, ngồi xổm xuống trước mặt, ngửa đầu nhìn nàng: "Điện hạ, có những con đường phải bước một mình, vi thần chờ nàng ở bên ngoài."

Lý Dung siết chặt tay vịn, nhìn Bùi Văn Tuyên. Bùi Văn Tuyên giơ tay phủ lên bàn tay nàng, mở miệng nói khẽ: "Đừng sợ."

Sau khi nói xong, hắn đứng lên cáo lui rồi lui xuống, đóng cửa lại.

Bỗng nhiên trong phòng chỉ còn lại Lý Dung và Lý Xuyên, hai người đều vô cùng im lặng. Lý Dung từ từ ngẩng đầu lên, nhìn hình bóng phía bên kia bình phong, hình như Lý Xuyên đã ngồi dậy, cách một tấm bình phòng, hắn giống như vong hồn vượt qua cả hai kiếp mà dừng lại trên bình phong.

Cũng không biết vì sao, bỗng nhiên hốc mắt Lý Dung lại đỏ.

Hai người vẫn lặng im, một lúc lâu sau, Lý Xuyên hắng giọng lên tiếng: "A tỷ vẫn khỏe chứ? Có bị thương không?"

"Ta không sao." Lý Dung cố kiềm chế giọng điệu, nghe thoáng qua giống như không có chuyện gì cả. Lý Xuyên lại ho khan, chờ đến khi bình ổn hơi thở thì nhẹ giọng nói: "A tỷ đừng lo lắng, đệ cũng không sao, chỉ bị chút vết thương nhỏ, sẽ nhanh chóng khỏi thôi."

"Đệ… sao đệ lại bị thương?"

"Lúc đó thấy a tỷ gặp chuyện không may nên đệ sốt ruột chạy vào trong rừng." Lý Xuyên nói xong lại cảm thấy có chút không ổn, nhanh chóng giải thích: "Không phải đệ lỗ m ãng, trong lòng đệ rất hiểu."

Lý Dung không nói gì cả, đối mặt với Lý Xuyên năm mười bảy tuổi, nàng cũng không biết nên nói điều gì.

Sau khoảng im lặng thật lâu, Lý Xuyên do dự hỏi: "A tỷ tìm đệ có chuyện gì vậy?"

"Cũng không có gì." Lý Dung cất giọng khẽ khàng: "Chỉ là mơ một cơn ác mộng, muốn gặp đệ, nói với đệ mấy câu, biết đệ vẫn ổn thì tốt rồi."

"A tỷ nằm mơ thấy cái gì vậy?"

"Là…" Lý Dung ngập ngừng, rồi từ từ cất tiếng: "Nằm mơ thấy đệ giết tỷ."

"Chuyện này sao có thể chứ?" Lý Xuyên cười rộ lên, hắn nói một cách quyết đoán: "A tỷ, tỷ yên tâm đi, cho dù thế nào đệ cũng sẽ không làm hại tỷ, ai muốn hại tỷ thì phải bước qua xác của Lý Xuyên đệ."

Lý Dung nghe thấy thế cũng không nhịn được mà cười thành tiếng: "Tỷ biết."

Trong mắt nàng hơi chua xót, có chút nước mắt rơm rớm: "Từ nhỏ đệ đã nói phải bảo vệ tỷ. Tỷ nhớ rõ những năm đó, người ta nói công chúa sẽ bị đưa đến phương Bắc hòa thân, trong lòng tỷ vô cùng sợ hãi, chỉ sợ bản thân mình lớn lên sẽ phải đi hòa thân, đệ nói với tỷ, về sau đệ sẽ..." Lý Dung dứt lời, trong giọng nói mang theo chút nghẹn ngào, nàng ngừng lại một lát rồi mới nói tiếp: "Về sau đệ sẽ bình định phương Bắc, đánh những tên man di đó một đường vào đến sa mạc, đệ sẽ không để chuyện hòa thân này rớt xuống đầu bất cứ một công chúa nào của Đại Hạ, lại càng không được rớt xuống đầu tỷ."

"Sao a tỷ lại nhớ đến những chuyện trước đây chứ?"

Lý Xuyên ngồi xếp bằng xuống, có vẻ khá hào hứng: "Chẳng lẽ bây giờ đệ đối xử với tỷ không tốt, tỷ bắt đầu hồi tưởng những điều ngọt ngào để loại bỏ những chuyện đau buồn sao?"

"Không phải, chỉ là nghe thấy đệ vì tỷ mà bị thương thì lại nhớ đến những chuyện trước đây đệ đối xử với tỷ rất tốt."

"Vậy thì a tỷ đối xử với đệ không tốt sao?" Bóng dáng Lý Xuyên trên tấm bình phong mang theo vẻ sôi nổi của một thiếu niên, vừa nói chuyện vừa khoa tay múa chân: "Đệ nhớ trước đây khi đệ chia một quả đào ăn chung với Nguyên Bảo, bị mẫu hậu bắt gặp thì cấm túc đệ, nói đệ là Thái tử, phải biết rằng đệ là người tôn quý, người khác thì đê tiện, sao có thể chia một quả đào ăn chung với một hạ nhân. Phòng cấm túc tỷ cũng biết, không hề có chút ánh sáng nào, tỷ đứng trước cửa nói chuyện với đệ. Đệ bị cấm túc ba ngày thì tỷ đứng ở cửa nói hết ba ngày."

Lý Xuyên nói hết lời, không biết vì sao, trong giọng nói cũng có chút nghẹn ngào: "Còn có, không phải trước đây đệ từng nuôi một con mèo lớn trong cung sao? Con mèo đó rất thông minh, không thân thiết với người khác nhưng lại gần gũi với đệ, đệ phải lén mọi người cho nó ăn, sau đó cũng bị phát hiện. Bọn họ muốn đệ chôn sống con mèo đó đi, mẫu hậu nói, đây là sự giáo huấn cho đệ, sao Thái tử có thể yêu thích một thứ gì chứ, hơn nữa còn là một con mèo hoa không ai thèm nuôi."

"Đệ không chôn, mẫu hậu lại cho người bắt mèo, muốn dùng loạn côn đánh chết, đệ ôm con mèo bảo vệ trong ngực, đệ cảm thấy nếu không thì đánh chết cả đệ luôn đi, tỷ nói xem, làm một Thái tử có gì tốt chứ, còn không phải để a tỷ che trên người đệ, cản đòn roi sao?"

"Vậy không phải đến cuối cùng đệ cũng chôn sống con mèo đó sao?"

Lý Dung hỏi, Lý Xuyên không nói lời nào, hắn chỉ m lặng thật lâu, trên tấm bình phong, bóng hắn đang ngồi xếp bằng, hình như đang ngửa đầu nhìn gì đó.

"Bởi vì, đệ không muốn a tỷ bị đánh vì mình nữa." Cuối cùng Lý Xuyên cũng lên tiếng: "Không phải chỉ là con mèo sao, chôn thì chôn thôi, dù sao cũng không thể để a tỷ chôn cùng với đệ và con mèo đó được đúng không."

Lý Dung không thốt lên lời, nàng cảm thấy nước mắt cứ thế mà chảy ra.

Bỗng nhiên nàng ý thức được một chuyện, thật ra đã nhiều năm như vậy nàng vẫn chưa từng hiểu rõ Lý Xuyên, cũng chưa từng hiểu rõ đệ đệ này của nàng làm sao mà lớn lên.

Những năm còn nhỏ, nàng cũng còn trẻ, nàng không hiểu rõ những việc làm của thiếu niên tên Lý Xuyên này, khi lớn lên thì lại quên mất.

Giống như con mèo này, nàng nghĩ Lý Xuyên không chịu được đòn roi, nhưng thật sự Lý Xuyên khi đó, không chịu được không phải là những đòn roi trách phạt trong thâm cung mà là sự gian khổ của tỷ tỷ mình.

Thứ hắn tự tay chôn cất không phải là con mèo mà là chính bản thân hắn.

Hắn không muốn làm Thái tử, nhưng vì Lý Dung, vì Thượng Quan Nguyệt, vì những người hắn yêu thương mà hắn làm.

Hắn có tấm lòng lương thiện, ngây thơ, trong sáng, nhưng vì Lý Dung, vì Thượng Quan Nguyệt, hắn phải học cách cứng rắn, học cách lạnh lùng.

Hắn kiềm chế sự hồn nhiên và dịu dàng của mình, kiềm nén tất cả tình cảm, sở thích và khát vọng của bản thân, chôn sâu bản thân mình trong hoàng cung này, hy vọng bản thân mình có thể giống như bùn đất, nuôi dưỡng Lý Dung và Thượng Quan Nguyệt trên đó, nhìn thấy họ dần trưởng thành, nở hoa, sống yên ổn một đời.

Đây là đệ đệ của nàng.

Cho dù trong tương lai, đệ đệ của nàng tàn nhẫn đến thế nào, đáng sợ ra sao, ở năm mười bảy tuổi này, hắn khi đang ngồi sau tấm bình phong vẫn là một thiếu niên nguyện lấy tấm thân mình hóa thành núi sông, cho những người hắn yêu nhìn thấy được cảnh đẹp.

Cách một tấm bình phong, bóng hình hắn như trùng với kiếp trước. Bọn họ giống như cùng là một người nhưng lại cũng không phải là một người, nàng không phân biệt được rõ ràng cho lắm, rồi lại cảm thấy hoang mang.

"A tỷ." Lý Xuyên cúi đầu xuống, hắn làm như không biết Lý Dung đang khóc, hắn khàn giọng hỏi: "Tỷ đến đây, rốt cuộc muốn hỏi điều gì?"

"Xuyên nhi, đệ có nghĩ tới tương lai không?"

Lý Dung dựa vào ghế, nhìn những cành cây khô đang đung đưa trong gió bên ngoài cửa sổ: "Đệ có từng nghĩ tới, đệ sẽ trở thành một quân chủ như thế nào không?"

"Đệ không biết." Trong tiếng Lý Xuyên mang theo chút mịt mờ. "Từ nhỏ người khác đã thường hỏi đệ về tương lai, nhưng đệ nhìn không thấy tương lai. A tỷ, thật ra, đệ cũng không thích hợp làm một quân vương và đệ cũng không muốn làm quân vương. Nhưng khi đệ phải ngồi trên vị trí này, đệ chỉ có thể nói đệ sẽ cố gắng hết sức của mình."

"Đệ muốn làm một đứa con ngoan, một đệ đệ tốt, bảo vệ a tỷ và mẫu hậu, sau đó đệ muốn trở thành một người tốt, dùng hết khả năng của mình để khiến cho mỗi bá tánh Đại Hạ có thể ăn no, không bị chiến loạn làm phiền nữa."

"À, nếu có chuyện gì muốn làm…" Dường như Lý Xuyên nhớ đến chuyện gì đó: "Đệ muốn Bắc phạt."

"A tỷ, tỷ không biết đâu, năm trước đệ tới phương Bắc, lần đầu tiên đệ tận mắt nhìn thấy chiến tranh, điều đó hoàn toàn không hề giống như khi nhận được chiến báo ở Hoa Kinh. Mỗi khi đệ vừa nhắm mắt lại, đệ có thể nghe thấy tiếng la hét của dân chúng, tiếng van nài của họ. Mỗi lần họ gặp đệ, nghe thấy đệ là Thái tử, họ sẽ quỳ xuống cầu xin đệ, xin đệ xuất binh đi bình định phương Bắc."

"Chí hướng rất đẹp."

Lý Dung nghe thấy thì cổ họng nghẹn cứng đến phát đau.

Nàng giống như đang nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang chạy như điên về phía vách núi đen nhưng không có cách nào cản lại.

Hắn vẫn nhất quyết muốn Bắc phạt, cũng không khác gì so với hắn kiếp trước cả.

Nhưng vô hình trung nàng vẫn cảm thấy hắn có gì đó không giống, cũng không giống như Lý Xuyên trong tưởng tượng của nàng.

"Xuyên nhi." Lý Dung hít sâu một hơi, hỏi một vấn đề cuối cùng: "Nếu như ông trời đã định trước, có một ngày đệ sẽ trở thành một quân chủ giống như phụ hoàng. Không, còn vĩ đại hơn ông ấy, nhưng cũng là quân chủ lạnh lùng, nghi kỵ giống như ông ấy."

"Đệ sẽ giết rất nhiều người, khiến cho thiên hạ bấp bênh không chịu nổi, nhưng đệ cũng có thể Bắc phạt thành công, đánh tan gông cùm xiềng xích của thế gia. Đệ sẽ giam cầm mẫu thân, giết hại cữu cữu, chém giết một nửa người trong gia tộc, cuối cùng hạ độc hại chết trưởng tỷ. Đệ sẽ đánh mất tất cả tình cảm của mình, nhưng cũng sẽ trở thành cửu ngũ chí tôn. Đệ nói xem, tỷ phải làm gì bây giờ?"

"Tỷ đang nói…" Dường như Lý Xuyên đã hiểu rõ tất cả: "Đệ sẽ giết tỷ sao?"

"Đúng vậy." Lý Dung cười cười: "Nhưng mà đây chỉ là một giấc mơ, đệ cũng không cần phải..."

"A tỷ…" Giọng Lý Xuyên rất thấp: "Thật sự chỉ là một giấc mộng sao?"

Lý Dung im lặng.

Thật ra đệ đệ của nàng còn thông minh hơn so với nàng tưởng tượng nhiều.

Nàng đã từng nghĩ tới Lý Xuyên thật sự phát điên bởi vì cái chết của Tần Chân Chân, hung ác, ngang ngược, nhưng thật ra hắn lại giả điên để khiến thế gia hao tổn.

Nàng từng nghĩ Lý Xuyên tu tiên vấn đạo, không màng thế sự, nhưng thật ra đây chính là chủ đoạn để kiểm soát của hắn.

Bây giờ khi Lý Xuyên hỏi như vậy, nàng không dám cho rằng hắn chỉ thuận miệng hỏi, có lẽ hắn đã sớm phát hiện manh mối, chỉ là không bao giờ lên tiếng mà thôi.

Sau khi im lặng thật lâu, nàng khẽ cất lời: "Không, nó là tương lai."

"Tỷ nằm mơ một giấc mơ, mỗi một sự kiện đều trở thành sự thật."

Lý Dung quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lý Xuyên đằng sau bức bình phong: "Đệ giết tỷ, tỷ có nên để đệ đền mạng hay không?"

Lý Xuyên không nói lời nào, hắn chỉ im lặng. Một lát sau, hắn cất tiếng cười khẽ, hắn hít sâu một hơi, sau đó Lý Dung bỗng nghe thấy tiếng rút kiếm từ bên trong, ngay lúc đó, nàng thấy Lý Xuyên cầm kiếm bước ra khỏi bình phong, lẳng lặng đứng trước mặt nàng.

Hắn cầm kiếm, trên mặt hắn vẫn còn vương nước mắt chưa khô.

Lý Xuyên nhìn Lý Dung chăm chú, đảo tay đưa chuôi kiếm đến trước mặt Lý Dung, chỉ mũi kiếm về phía mình, quỳ một gối xuống. Trong đôi mắt hắn ngập tràn nước mắt, hắn ngẩng đầu nhìn Lý Dung, đôi lông mi ngày thường như cánh bướm của hắn bị nước mắt làm ướt đẫm, khẽ run run: "Nếu đó là tương lai, xin a tỷ, bây giờ hãy giết đệ đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện