Chu quý nhân một phen lên án nhưng cũng không chiếm được bất luận lợi ích gì từ Lương công công.

Nửa ngày sau, Chu quý nhân mới nói:
- "Tốt! Tốt! Tốt! Hoàng Thượng quả nhiên đối với thần thiếp không còn một chút tình nghĩa nào.

Một khi đã như vậy, thần thiếp cũng không cần phải đối với Hoàng Thượng khách khí nữa!"
Nàng cúi đầu xuống, tóc dài che đậy nửa khuôn mặt, thoạt nhìn giống như quỷ mị.
Thất hoàng tử đứng ở ngoài cửa lẳng lặng mà nghe nữ nhân bên trong phát cuồng.

Nửa ngày sau mới đẩy cửa đi vào, lo lắng nói:
- "Mẫu phi, ngài..

Ngài không nên gấp gáp như vậy.

Vô luận là như thế nào thì còn có nhi thần ở đây, nhi thần là tuyệt đối sẽ không để phụ hoàng nhanh như vậy liền đã quên ngài.

Ngài, ngài trước từ từ đã, hãy để cho nhi thần một chút thời gian.."
Chu quý nhân lẳng lặng mà nhìn hắn, trong mắt hỉ nộ không rõ.

Nửa ngày sau, mới nói:
- "May mắn là bây giờ còn có con ở đây.

Lúc này cũng chỉ có ngươi còn nhớ tới mẫu phi.

Phụ hoàng kia của ngươi căn bản chính là một kẻ lòng lang dạ sói!"
Thất hoàng tử hơi hơi nhíu mày:

- "Mẫu phi ngài đừng như vậy, nếu là để cho người khác nghe được, chỉ sợ phụ hoàng lại sẽ trách phạt ngài."
- "Tùy hắn đi thôi! Hắn đối với bổn cung không chút lưu tình như vậy, chẳng lẽ bổn cung còn không thể phát tiết một chút sao?"
Chu quý nhân cười lạnh một tiếng, một lúc lâu sau, lệ khí giữa mày mới dần dần tiêu tán đi, thoạt nhìn như là khôi phục bộ dáng ngày xưa.
Chu quý nhân hướng tới Thất hoàng tử vẫy vẫy tay:
- "Lại đây hài tử ngoan của ta, ngươi tới giúp mẫu phi một chuyện này đi."
Nàng đem một thứ đưa tới trong tay Thất hoàng tử:
- "Qua một thời gian nữa, ngươi nghĩ biện pháp mang hương này thời điểm ngươi đi thỉnh an Hoàng Thượng đi."
- "Mẫu phi, đây là.." Thất hoàng tử trong ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
Chu quý nhân nói:
- "Mẫu phi hiện tại tuy đối với phụ hoàng của ngươi là thất vọng đến cực điểm, nhưng mà ngươi nói đúng.

Mẫu tử chúng ta trước mắt muốn ở trong cung này sống yên ổn thì chung quy lại vẫn là phải dựa vào phụ hoàng ngươi.

Hương này..

Là trong ngày thường phụ hoàng ngươi tới Trường Xuân Cung, mẫu phi thường đốt hương này, phụ hoàng ngươi hẳn là còn nhớ rõ hương vị của nó a."
- "Trước mắt phụ hoàng của ngươi vẫn còn đang nổi nóng, mẫu phi lúc này mà đi gặp phụ hoàng ngươi thì chắc chắn sẽ không ổn, chịu nhiều rủi ro.

Đợi đến khi phụ hoàng ngươi hết giận rồi, nếu là lại được ngửi mùi hương này hẳn là có thể nhớ tới chỗ tốt của mẫu phi a."
Thất hoàng tử nghe vậy, cúi đầu cẩn thận đánh giá một trận, trịnh trọng mà đem túi hương mà Chu quý nhân giao cho hắn thu vào trong tay áo:
- "Nhi thần minh bạch, mẫu phi yên tâm, nhi thần nhất định sẽ không làm mẫu phi thất vọng."
Nếu Chu quý nhân đều đã chuẩn bị một bước buông tay này, hắn cũng sẽ biếu hiện thật tốt không phải sao?
- "Thái Hậu nương nương, Chu thị này chính là còn chưa chết tâm hay sao?"
Trương ma ma bĩu môi không chút nào che giấu nét khinh thường đối với Chu quý nhân:
- "Chu gia đều đã trở nên như vậy rồi, nàng còn ở đó mà muốn đông sơn tái khởi."
- "Tùy nàng đi thôi."
Thái hậu không chút nào để ý nói:

- "Nàng nếu là mà dễ dàng từ bỏ như vậy thì cũng không phải là nàng rồi."
- "Chu thị này thế nhưng lại rất khó chơi a, không biết có thể hay không đối với kế hoạch của chủ tử có ảnh hưởng gì hay không? Nghe nói nàng gần đây đang được người đó đi trợ giúp."
Trương ma ma ánh mắt lóe lóe.
Thái hậu dùng xong điểm tâm, thong thả ung dung mà dùng khăn xoa xoa tay:
- "Chuyện này ngươi liền càng không cần phải lo lắng.

Vị này từ trước đến nay chắc chắn sẽ không đi để ý tới những kẻ tồn tại mà không có giá trị lợi dụng này.

Chu thị hiện tại đã mất thánh tâm, mất đi thế lực ngoài cung, lại cùng con cái ly tâm.

Hiện giờ cũng chỉ có thể bằng những mưu mô, thủ đoạn nhỏ mà giãy giụa thôi."
- "Ai gia đại khái cũng có thể đoán được ra nàng đang muốn làm cái gì.

Nếu như nàng hành động thật sự đúng như ai gia suy nghĩ, như vậy, nàng không những sẽ không làm trở ngại kế hoạch của ai gia, ngược lại sẽ giúp ai gia làm một kẻ thế tội."
Trương ma ma tuy rằng không hiểu ý tưởng của Thái hậu, nhưng thấy chủ tử nhà mình kiên định như vậy liền cũng không nói cái gì nữa.
- "Đúng rồi chủ tử, người tính đến khi nào sẽ đem chân tướng sự việc nói cho tiểu chủ tử biết?"
Trương ma ma nói sang một câu chuyện khác.
Nhưng mà đề tài này lại khiến cho Thái hậu trầm mặc.
Một lúc lâu sau, Thái hậu mới xoa ấn đường chính mình mà nói:
- "Chờ một thời gian nữa đi.

Trước mắt kế hoạch đang tiến hành tới thời điểm mấu chốt, ai gia sợ tiểu ngũ sẽ thiếu kiên nhẫn, đến thời điểm cuối cùng lại thất bại trong gang tấc."
Không có đối thủ là Chu quý phi ở đây, Thái hậu chẳng lẽ liền nắm chắc thắng lợi hay sao?
Chưa chắc!
Cùng lúc đó ở trong Phượng Nghi, Bảo Lạc cùng Thái tử cũng đang thảo luận về đề tài này:

- "Chu quý nhân hiện giờ đã đi tới mức đường cùng đường rồi, nhưng ta không tin nàng sẽ cứ như vậy mà nhận mệnh.

Hiện tại nàng bị ép tới mức đường cùng rồi, chung ta lại cần phải càng thêm cẩn thận.

Cùng lúc đó, chúng ta càng cần phải chú ý hướng đi của Hoàng tổ mẫu.

Phía sau của Hoàng tổ mẫu nhất định có một cỗ thế lực chống lưng cho nàng."
- "Muội muội nói không sai, lần này ta tùy là cùng phụ hoàng xuất chinh, nhưng cũng cảm giác được phía sau Vân Nam Vương có bóng dáng của một thế lực nào đó thao túng.

Cùng huynh trưởng của Chu quý nhân cấu kết, muốn hãm hại ta, chỉ sợ chính là người kia.

Chúng ta ở chỗ sáng, người kia nhưng vẫn đang tránh ở chỗ tối, lại cùng hậu cung có quan hệ, thật sự không thể không phòng bị."
- "Ca ca, ngươi nói xem có thể cỗ thế lực phía sau cùng Chu quý nhân và Hoàng tổ mẫu đều có quan hệ gì hay không?"
Bảo Lạc nghĩ nghĩ, nói.
- "Ngươi vì sao lại hỏi như vậy?" Thái tử nhìn chằm chằm Bảo Lạc.
- "Chỉ là ta cảm giác kẻ cùng Chu gia cấu kết có lẽ là cùng Thái hậu cũng có quan hệ gì đó.

Ta cũng không có chứng cứ gì, chỉ là tùy tiện hỏi như vậy thôi."
- "Nếu thật điều đó giống như ngươi nghĩ, như vậy, thân phận cùng mục đích của người kia liền đáng giá để chúng ta tìm hiểu, thương thảo.

Ta sẽ phái người tiếp tục đi điều tra."
Thái tử kết luận, đưa ra phương án, không muốn lại tiếp tục nói tới đề tài này nữa.
Sau một hồi trao đổi, Bảo Lạc mới có thời gian cẩn thận đánh giá Thái tử.

Sau khi nàng đánh giá xong, nàng thật sâu hít vào một hơi:
- "Thái tử ca ca, ngươi..

Đen, cũng gầy đi rồi."
Không cần nói cũng biết, ở dưới tình huống như vậy, Thái tử nếu muốn đứng vững vàng cùng áp lực chống đỡ toàn cục, tất nhiên không có khả năng quá dễ dàng đạt được mục tiêu.
Bất quá, sau khi trải qua một hồi đi chiến trường đánh giặc, trên người Thái tử nhiều thêm một phần khí chất không rõ khiến hắn càng trở thêm lóa mắt.
- "Để ta bảo mẫu hậu làm cho ngươi một chút đồ ăn ngon để ngươi bồi bổ thật tốt."

Thái tử nghe vậy, mày hơi nhíu lại:
- "Ta vẫn luôn tốt đó thôi, không cần phải bồi bổ gì hết.

Nhưng thật ra muội muội, sắc mặt của ngươi thoạt nhìn so với thời gian trước khi ta rời khỏi kinh thành lại càng thêm tái nhợt, gần đây nhưng ngươi có thường xuyên uống thuốc hay không?"
- "Ha ha." Bảo Lạc cười gượng hai tiếng: "Ca ca kỹ xảo của ngươi nói sang chuyện khác vẫn là vụng về như vậy."
- "Quá khen, quá khen." Thái tử không chút khách khí mà đáp lễ nói.
- "Thái tử ca ca, ngươi thay đổi.

Ngươi trước kia đều sẽ nhường cho ta, hiện tại ngươi lại bắt đầu học được cách khi dễ người khác."
Bảo Lạc trong thanh âm mang theo một chút ủy khuất cùng lên án.
- "Nếu như ngươi có thể yêu quý chính bản thân mình thì ta sẽ không nói ra lời này."
- "Được rồi, chúng ta cũng đừng nói tới nói lui lại vấn đề này đều nhanh đi vào ngõ cụt nữa."
Bảo Lạc do dự một chút mới hỏi Thái tử:
- "Võ An Hầu..

Hắn còn tốt không? Nghe nói, hắn cùng Thái tử ca ca ngươi cùng đi chiến trường, vì bảo hộ ngươi cùng phụ hoàng mà bị thương?"
Thái tử dùng một loại ánh mắt ý vị thâm trường mà liếc nhìn Bảo Lạc:
- "Muội muội thực là quan tâm hắn a.

Yên tâm đi, hắn sẽ không chết được đâu."
- "Ta muốn đi thăm hắn.."
- "Ngươi muốn đi liền đi đi."
- "Hả?"
Thái tử quyết đoán trả lời làm Bảo Lạc trừng lớn mắt, phảng phất không đoán trước được chính mình thỉnh cầu cư nhiên liền dễ dàng như vậy đã được thông qua.
Phải biết rằng lúc trước Thái tử chính là không thích nàng cùng người Lam gia gần gũi lui tới, đặc biệt là Lam Thừa Vũ.
- "Bất quá ngươi liền theo ta cùng đi đi." Thái tử bổ sung nói:
- "Được rồi, đem ngươi đi ra ngoài cung chơi cùng thôi.

Hắn nếu đã vì cứu ta mà bị thương, ta liền đi thăm hắn, đưa lên một chút tạ lễ cũng không quá đi?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện