Bảo Lạc nghe xong nói:
- "Chớ thấy việc ác nhỏ mà đi làm, chớ thấy việc thiện nhỏ mà không làm, có thể thấy được lời của lão tổ tông truyền xuống mà nói cũng là có đạo lý."
Tiểu hài tử kia nếu không phải tồn tại ý nghĩ có chút may mắn, cảm thấy việc mỗi ngày chỉ cần nhìn qua người nào có tiền liền đi trộm một chút, sẽ không gây thành cái hậu quả xấu xa gì thì như thế nào trong một lúc vô ý lại đi trộm tiền trên người tiểu tức phụ kia được?
Nói đến thì bà bà của tiểu tức phụ kia cũng thật là xui xẻo, nhà bọn họ nguyên lại vốn là một gia đình giàu có, không đến mức không thể xoay nổi tiền thuốc được.
Chính là sau khi tiểu tức phụ kia phát hiện túi tiền bị người khác trộm mất, tức khắc liền một lần nữa phải về nhà lấy tiền, nề hà chuyện bà bà hiện đang bị bệnh tới mức nguy cấp, nên bất quá mới trì hoãn được trong chốc lát, người liền không còn.
Hai mẫu tử tiểu hài tử kia mới là người đáng giận nhất, hài tử tuổi còn nhỏ, vốn là không phân biệt được chuyện thị phi, thiện ác, mà người làm mẫu thân như nàng ta lại vì cái lợi nhỏ trước mắt mà đem hài tử kia dẫn dắt đi sai đường, cuối cùng dẫn tới làm chết một mạng người.
- "Đúng vậy, có thể thấy được những kẻ đó không đi trên con đường chính đạo, thì dù cho nhất thời có được lợi ích thì lâu dài cũng không thể đi tiếp được."
Lam Thừa Vũ phụ họa nói.
- "Chuyện này, cuối cùng thì sẽ giải quyết như thế nào đây?"
- "Không biết, tiểu hài tử kia chung quy chỉ là gián tiếp hại chết bà bà giàu có, vẫn chưa trực tiếp động thủ đả thương người.
Hơn nữa hắn tuổi tác lại nhỏ như vậy, nghĩ đến không đến mức trực tiếp liền bị phán tử tội, chỉ là chắc chắn sẽ phải chịu nỗi đau xác thịt, còn tiền bồi thường thì nghĩ đến có lẽ nhà bọn họ hẳn là có thể trả được."
- "Trong nhà bọn họ có rất nhiều tiền bạc, vốn không phải lao động đứng đắn mà đoạt được, bồi thường liền bồi thường thôi.
Chỉ mong bọn họ ngày sau có thể sửa chữa, đi vào con đường tốt, đừng lại đi làm chuyện hại người này nữa.
Bà bà hộ gia đình giàu có kia cũng thật là xui xẻo, những ngày tốt lành không trải qua được bao lâu, lại không đi trêu chọc ai, lại cứ nhất quyết lại trải qua chuyện này.."
Bảo Lạc thổn thức không thôi.
Nhân sinh chính là như vậy, có chuyện tốt, tự nhiên cũng sẽ có chuyện không tốt.
Cũng may, đoạn đường kế tiếp, Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ đều tiếp xúc với những bá tánh thuần phác cùng thiện lương, chưa từng gặp phải những người xấu như vậy nữa.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, bọn họ đều ở trong thôn này.
Trường phu nhân có chút nhãn lực, thấy đoàn người Bảo Lạc khí độ nổi bật, ngôn ngữ không tầm thường, liền biết bọn họ không phải là những người tầm thường, nên mọi thứ từ chỗ ăn đến chỗ ngủ đều được hầu hạ tốt nhất.
Đồ ăn ở nông gia tuy nói là không bằng đầu bếp trong cung cùng trong phủ làm được tới mức tinh xảo, nhưng lại có chỗ mới mẻ.
Hàng ngày ở bên trong điền viên ăn đồ ăn thiên nhiên nông gia, đối với Bảo Lạc từ nhỏ vốn là công chúa sinh sống ở trong cung đình mà nói, tất nhiên là có một phen thể nghiệm khác.
Bảo Lạc xưa nay vốn có duyên với động vật, trường gia đại hoàng cẩu thấy nàng, liền thân thiết mà vẫy đuôi, nhưng một khi tới trước mặt Lam Thừa Vũ rồi, liền hung hăng sủa loạn lên mà không chịu để yên, chọc cho Bảo Lạc cười đến vui vẻ, nàng liền nhạo báng Lam Thừa Vũ, nói hắn hung thần ác sát, liền ngay cả đại hoàng cẩu cũng đều không thích hắn.
- "Muốn con súc sinh kia thích ta làm cái gì? Ngươi thích ta là được."
Lam Thừa Vũ ngồi ở mép giường, ngó trái ngó phải không thấy có người, liền cúi đầu ở trên má hồng của Bảo Lạc mà trộm hôn một cái, Bảo Lạc vươn nắm tay nhẹ nhàng đấm vào bờ vai của hắn:
- "Không đứng đắn chút nào."
- "Ở trước mặt thê tử chính mình, ta đứng đắn như vậy làm cái gì? Bảo Lạc, từ sau khi khí sắc của ngươi đã tốt lên, người cũng càng ngày càng đẹp thêm."
Lam Thừa Vũ nhìn chằm chằm vào gương mặt Bảo Lạc, tựa hồ có chút mê muội.
Bảo Lạc bị hắn nói như vậy, mặt càng thêm đỏ, nhìn giống như một quả táo chín vậy:
- "Chúng ta ngày ngày nhìn mặt nhau, ngươi thế nhưng lúc này mới phát hiện ra sao?"
- "Tất nhiên là không phải vậy, chỉ là, ta cùng ngươi hàng ngày ở bên nhau, ta liền càng cảm thấy ngươi mỗi một ngày đều so với hôm qua càng là đẹp hơn."
- "Ta cũng phát hiện, da mặt ngươi đúng là một ngày so với một ngày lại càng dày thêm.
Lúc trước ta chỉ nói ngươi thường sẽ nói chút lời ngon tiếng ngọt, hiện giờ người đúng là càng nói càng là hạ bút thành văn, không chút nào cố sức.
Nếu không phải ta biết bản tính của ngươi, chỉ sợ đều phải thật sự tin tưởng đi."
- "Bản tính của ta như thế nào? Thật tốt a, lại dám lén lút bên trong mà bố trí ta như vậy, xem ta trừng phạt ngươi như thế nào a!"
Bảo Lạc xưa nay sợ ngứa, Lam Thừa Vũ càng muốn gãi ngứa nàng.
Bảo Lạc ở trên giường lăn qua lăn lại, lại trước sau trốn đi, bất quá liền không thoát được ma trảo của Lam Thừa Vũ:
- "Được rồi, được rồi, dừng lại, mau dừng lại đi! Ta không nói ngươi như vậy nữa còn không được sao? Thật là, chưa thấy qua người nào giống ngươi lại mang thù dai như vậy!"
Lam Thừa Vũ nghe vậy, lúc này mới dừng lại động tác trên tay, lẳng lặng mà nhìn chăm chú thân thể thê tử.
Bởi vì mới vừa rồi vật lộn một phen, gò má Bảo Lạc ửng đỏ, đôi môi hé mở.
Trên trán nàng có vài sợi tóc buông xuống bên dưới cổ tuyết trắng, quần áo thì tán loạn, bộ ngực kịch liệt mà phập phồng, tựa hồ như đang muốn dẫn đường cho người khác tìm tòi đến cùng.
Lam Thừa Vũ cho dù có tài trí đến đâu, nhưng từ trước vẫn luôn cố kỵ thân mình Bảo Lạc không tốt, cũng không dám thập phần nháo đến nàng.
Hiện giờ thật vất vả lắm thân mình Bảo Lạc mới có thể tốt lên, mà hiện tại bầu không khí lại tốt như vậy, Lam Thừa Vũ tự nhiên không muốn lại nhẫn nhịn thêm nữa.
Hắn nhìn chăm chú vào ánh mắt của Bảo Lạc dần dần trở nên thâm thúy, bỗng nhiên, hắn cúi đầu, hung hăng đặt một nụ hôn ở trên môi Bảo Lạc, không ngừng trằn trọc mút - hút.
Bảo Lạc chỉ cảm thấy trên cánh mũi tràn ngập, tràn đầy hơi thở của người trước mắt, hỗn hợp hương vị thơm ngát của thôn quê cùng ngũ cốc vây quanh hai người.
Nguyên tưởng rằng nụ hôn này sẽ giống như lúc trước, ai ngờ lại bá đạo và dài đến như vậy.
Lam Thừa Vũ sau khi hôn trong chốc lát xong, liền câu dẫn Bảo Lạc khiến nàng đưa lưỡi ra ra vào vào, bắt chước mỗi cái động tác của hắn.
Bảo Lạc trong phút chốc liền đỏ bừng mặt, một khuôn mặt không biết khi nào sớm đã trở nên nóng bỏng, lại vô lực chống lại động tác của Lam Thừa Vũ.
Quần áo dần dần bị đẩy ra, rèm trướng rơi xuống, che khuất cảnh xuân ở bên trong, chỉ có rèm trướng kia không ngừng rung động, cho thấy trình độ kích liệt đến mức nào.
Ngày thứ hai, Lam Thừa Vũ khí sắc liền tốt lên không ít, Bảo Lạc lại là cả người bủn rủn mà nằm ở trên giường, ngay cả ngón tay đều không nghĩ muốn động.
Lam Thừa Vũ cố ý đưa Bảo Lạc tới thôn trang này, nguyên là bởi vì nghe nói trong thôn trang này trồng rất nhiều loại trái cây đến mùa thu hoạch, nên muốn mang Bảo Lạc tới đây thể nghiệm một chút lạc thú, cũng có thể mua một ít trái cây, kế tiếp để ăn trên đường.
Trước tình hình này, Bảo Lạc liền không có khả năng có thể đi trải nghiệm cảm giác vui vẻ.
Lam Thừa Vũ tự biết mình đuối lý, nên liền tự mình mang một thùng nước ấm vào, phục vụ Bảo Lạc tắm gội xong, để nàng tiếp tục dựa vào trên giường nghỉ ngơi một chút, chính mình liền ra bên ngoài hái chút trái cây.
Việc nhỏ bậc này, nguyên bản không cần hắn phải tự mình làm, chỉ cần phân phó một tiếng thì đều có tôi tớ vì hắn mà cống hiến sức lực, nhưng hắn cảm thấy nhất định phải tự mình hái những trái cây lớn nhất, ngọt nhất, rửa sạch sẽ đặt ở trước mặt Bảo Lạc mới xem như là có thành ý.
Người khác hái, chung quy cùng hắn hái là không giống nhau.
Đương lúc Bảo Lạc an ổn ở một bên ngủ một giấc thật ngon lành, thật vất vả lắm đến khi tỉnh dậy, liền nhìn thấy một mâm nho lớn đang bày ra trước mặt nàng, những quả nho kia nhìn đến thật ngon, làm người khác thấy liền muốn có cảm giác ăn luôn.
Bảo Lạc ngạc nhiên nói:
- "Nho này là từ chỗ nào mang tới vậy?"
Bích Nghiêu tươi cười đầy mặt nói:
- "Là phò mã gia tự mình hái được, sau đó rửa sạch sẽ mới mang tới cho ngài dùng.
Phò mã gia sau khi mang vào thấy ngài vẫn còn đang nghỉ ngơi, liền nói với bọn nô tỳ không cần quấy rầy ngài, chờ ngài tỉnh, liền nhắc nhở ngài nếm thử nho phò mã hái ăn có ngon hay không."
Bích Nghiêu cao hứng không phải vì một mâm trái cây, mà là vì Lam Thừa Vũ vô luận là làm cái gì cũng vẫn đều đem Bảo Lạc đặt ở đầu quả tim mà quan tâm.
Lúc trước thân mình Bảo Lạc không tốt, Lam Thừa Vũ đối với Bảo Lạc liền hết sức che chở.
Hiện giờ, thân mình Bảo Lạc tuy nói là đã tốt hơn rất nhiều, nhưng Lam Thừa Vũ đối với Bảo Lạc vẫn luôn cẩn thận cùng săn sóc chưa từng giảm bớt, ngược lại càng ngày càng tăng.
Nhìn thấy Bảo Lạc hạnh phúc, nhìn thấy Lam Thừa Vũ sủng ái Bảo Lạc, Bích Nghiêu trong lòng dường như uống mật ngọt.
Nói đến đây, nguyên bản Bích Nghiêu cũng đã tới tuổi nghị thân rồi, nàng trung thành và tận tâm hầu hạ Bảo Lạc ngần ấy năm, trong lòng Bảo Lạc cũng là luôn ngóng trông nàng sống tốt, không muốn trì hoãn nàng.
Khi Bảo Lạc chưa xuất giá, liền hỏi qua ý nguyện bản thân Bích Nghiêu, nếu là Bích Nghiêu có ý trung nhân, nàng có thể vì Bích Nghiêu tứ hôn.
Nếu là Bích Nghiêu không có ý trung nhân thì sẽ tìm cho nàng một người môn đăng hộ gả cho, nàng cũng sẽ vì Bích Nghiêu chuẩn bị một phần của hồi môn phong phú.
Cuối cùng, Bích Nghiêu bởi vì không bỏ được Bảo Lạc, liền theo Bảo Lạc cùng nhau ra khỏi cung.
Bảo Lạc gả cho Lam Thừa Vũ, nàng liền gả cho thị vệ đắc lực bên người Lam Thừa Vũ, thị vệ kia cùng Lam Thừa Vũ cũng là một đạo tình cảm cùng nhau lớn lên, trung tâm hộ chủ không nói, lại rất có bản lĩnh, ở trên chiến trường đuổi theo Lam Thừa Vũ cũng lập được một ít công lao, cũng được ban cho chức quan thất phẩm.
Tuy nói là chức quan thất phẩm này ở kinh thành, quan lớn tụ tập ở đây không tính là cái gì, nhưng cũng so với lúc trước thì tốt hơn rất nhiều.
Hiện giờ, người này tuy nói là không ở bên người Lam Thừa Vũ làm việc, nhưng vẫn như cũ, thường xuyên ra vào Lam gia, lúc này mới kết bạn cùng Bích Nghiêu, liền đối với Bích Nghiêu nhất kiến chung tình.
Bích Nghiêu thấy bộ dáng cùng nhân phẩm của hắn tạm được, hơn nữa hắn lại là phụ tá đắc lực bên người Lam Thừa Vũ, gả cho hắn liền sẽ có lợi, sau này cùng Lam gia và phủ công chúa có liên hệ, lại tiện chăm sóc Bảo Lạc, liền đáp ứng.
Hôn sau, Bích Nghiêu chải đầu, còn là người hầu hạ bên người Bảo Lạc, Bích Nghiêu được chủ tử coi trọng, sớm đã không phải cung nữ, mà là nữ quan của phủ công chúa, trên người cũng là có phẩm cấp, tự nhiên sẽ không bởi vì gả chồng mà có điều thay đổi.
Bảo Lạc cùng Bích Nghiêu tình cảm chủ tớ nhiều năm, Bích Nghiêu suy nghĩ cái gì, trong lòng nàng cũng nhiều ít hiểu rõ.
Nàng chỉ cảm thấy, hiện giờ, nàng sớm chiều đều thoải mái, người bên cạnh cũng tìm được hạnh phúc thuộc về chính mình thì cũng cảm thấy rất tốt.
Bảo Lạc thực thích khoảng thời gian nhàn nhã như vậy, không câu nệ làm cái gì, chỉ cần cùng người nàng thích ở bên nhau, nàng liền cảm thấy ấm áp mà hạnh phúc.
Khi đoàn người bọn họ lại lần nữa khởi hành, Trường gia nghênh đón các tân nhân vây xem.
- "Những người vừa rồi rời đi, sợ là đại nhân vật đi, toàn thân khí phái không nói, lại nhìn khí chất trên người họ, chắc chắn không phải người tầm thường."
- "Đại nhân tới nhà ta hái nho mang về cho phu nhân nhà hắn ăn, trừ bỏ tiền mua nho ra, lúc trả lại cho ta một đồng tiền thật lớn nữa, ra tay cũng thật sự là hào phóng."
- "Ai nói không phải, đại nhân kia thấy gà nhà ta nuôi dưỡng rất tốt, còn sai người tới nhà ta mua mấy con gà mang về nấu canh, nói là phải cho phu nhân hắn bổi bổ thân mình, một con làm thịt gà kho tàu.
Hắn thấy tay nghề nấu canh của ta rất tốt, trừ bỏ tiền mua gà ra, còn thêm vào cho ta hai đồng tiền lớn.
Lại nói tiếp, hắn đối với phu nhân nhà hắn, thật sự là quá tốt, không lời gì để nói.
Thứ gì không phải là tốt nhất, hắn đều sẽ không cho phu nhân hắn.
Chỉ có đồ tốt nhất mới mang đến trước mặt phu nhân hắn."
- "Đúng vậy, có một người phu quân biết quan tâm cùng chăm sóc như vậy, vị phu nhân kia thật đúng là người có phúc.
Nếu như hôn phu tương lai của nha đầu nhà ta có thể có được một nửa như của vị đại nhân này, ta liền thấy mãn nguyện a.."
Bảo Lạc ở trên xe nghe thấy được, cười trêu ghẹo Lam Thừa Vũ:
- "Nghe thấy không, đại thẩm nơi này còn nghĩ muốn đem ngươi lưu lại trở thành con rể nữa đó, ngươi muốn hay không suy xét một chút?"
Lam Thừa Vũ ra vẻ hung ác cáo trạng:
- "Hảo a, dám trêu ghẹo tướng công ngươi, xem ra lại muốn bị cào ngứa!"
Bảo Lạc thấy thế, vội vàng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái:
- "Đây là ở trên xe ngựa nha, ngươi đừng có mà nháo."
Nếu là bị nhóm tôi tớ bên ngoài nghe được, thể diện của nàng có còn muốn nữa hay không?
- "Chính là bởi vì ở trên xe, cho nên mới có thể khiến cho ngươi một cái trừng phạt thật tốt a."
Lam Thừa Vũ nhào qua, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai Bảo Lạc.
Hơi thở cực nóng phun ở trên người Bảo Lạc, làm Bảo Lạc cảm thấy cổ có chút ngứa.
Không biết từ khi nào, thôn trang kia đã dần dần bị ném ở phía sau lưng, chờ đến khi Bảo Lạc lại một lần nữa vạch mành cửa xe ra, liền nhìn thấy một cảnh tượng lại là không giống nhau...
- "Chớ thấy việc ác nhỏ mà đi làm, chớ thấy việc thiện nhỏ mà không làm, có thể thấy được lời của lão tổ tông truyền xuống mà nói cũng là có đạo lý."
Tiểu hài tử kia nếu không phải tồn tại ý nghĩ có chút may mắn, cảm thấy việc mỗi ngày chỉ cần nhìn qua người nào có tiền liền đi trộm một chút, sẽ không gây thành cái hậu quả xấu xa gì thì như thế nào trong một lúc vô ý lại đi trộm tiền trên người tiểu tức phụ kia được?
Nói đến thì bà bà của tiểu tức phụ kia cũng thật là xui xẻo, nhà bọn họ nguyên lại vốn là một gia đình giàu có, không đến mức không thể xoay nổi tiền thuốc được.
Chính là sau khi tiểu tức phụ kia phát hiện túi tiền bị người khác trộm mất, tức khắc liền một lần nữa phải về nhà lấy tiền, nề hà chuyện bà bà hiện đang bị bệnh tới mức nguy cấp, nên bất quá mới trì hoãn được trong chốc lát, người liền không còn.
Hai mẫu tử tiểu hài tử kia mới là người đáng giận nhất, hài tử tuổi còn nhỏ, vốn là không phân biệt được chuyện thị phi, thiện ác, mà người làm mẫu thân như nàng ta lại vì cái lợi nhỏ trước mắt mà đem hài tử kia dẫn dắt đi sai đường, cuối cùng dẫn tới làm chết một mạng người.
- "Đúng vậy, có thể thấy được những kẻ đó không đi trên con đường chính đạo, thì dù cho nhất thời có được lợi ích thì lâu dài cũng không thể đi tiếp được."
Lam Thừa Vũ phụ họa nói.
- "Chuyện này, cuối cùng thì sẽ giải quyết như thế nào đây?"
- "Không biết, tiểu hài tử kia chung quy chỉ là gián tiếp hại chết bà bà giàu có, vẫn chưa trực tiếp động thủ đả thương người.
Hơn nữa hắn tuổi tác lại nhỏ như vậy, nghĩ đến không đến mức trực tiếp liền bị phán tử tội, chỉ là chắc chắn sẽ phải chịu nỗi đau xác thịt, còn tiền bồi thường thì nghĩ đến có lẽ nhà bọn họ hẳn là có thể trả được."
- "Trong nhà bọn họ có rất nhiều tiền bạc, vốn không phải lao động đứng đắn mà đoạt được, bồi thường liền bồi thường thôi.
Chỉ mong bọn họ ngày sau có thể sửa chữa, đi vào con đường tốt, đừng lại đi làm chuyện hại người này nữa.
Bà bà hộ gia đình giàu có kia cũng thật là xui xẻo, những ngày tốt lành không trải qua được bao lâu, lại không đi trêu chọc ai, lại cứ nhất quyết lại trải qua chuyện này.."
Bảo Lạc thổn thức không thôi.
Nhân sinh chính là như vậy, có chuyện tốt, tự nhiên cũng sẽ có chuyện không tốt.
Cũng may, đoạn đường kế tiếp, Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ đều tiếp xúc với những bá tánh thuần phác cùng thiện lương, chưa từng gặp phải những người xấu như vậy nữa.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, bọn họ đều ở trong thôn này.
Trường phu nhân có chút nhãn lực, thấy đoàn người Bảo Lạc khí độ nổi bật, ngôn ngữ không tầm thường, liền biết bọn họ không phải là những người tầm thường, nên mọi thứ từ chỗ ăn đến chỗ ngủ đều được hầu hạ tốt nhất.
Đồ ăn ở nông gia tuy nói là không bằng đầu bếp trong cung cùng trong phủ làm được tới mức tinh xảo, nhưng lại có chỗ mới mẻ.
Hàng ngày ở bên trong điền viên ăn đồ ăn thiên nhiên nông gia, đối với Bảo Lạc từ nhỏ vốn là công chúa sinh sống ở trong cung đình mà nói, tất nhiên là có một phen thể nghiệm khác.
Bảo Lạc xưa nay vốn có duyên với động vật, trường gia đại hoàng cẩu thấy nàng, liền thân thiết mà vẫy đuôi, nhưng một khi tới trước mặt Lam Thừa Vũ rồi, liền hung hăng sủa loạn lên mà không chịu để yên, chọc cho Bảo Lạc cười đến vui vẻ, nàng liền nhạo báng Lam Thừa Vũ, nói hắn hung thần ác sát, liền ngay cả đại hoàng cẩu cũng đều không thích hắn.
- "Muốn con súc sinh kia thích ta làm cái gì? Ngươi thích ta là được."
Lam Thừa Vũ ngồi ở mép giường, ngó trái ngó phải không thấy có người, liền cúi đầu ở trên má hồng của Bảo Lạc mà trộm hôn một cái, Bảo Lạc vươn nắm tay nhẹ nhàng đấm vào bờ vai của hắn:
- "Không đứng đắn chút nào."
- "Ở trước mặt thê tử chính mình, ta đứng đắn như vậy làm cái gì? Bảo Lạc, từ sau khi khí sắc của ngươi đã tốt lên, người cũng càng ngày càng đẹp thêm."
Lam Thừa Vũ nhìn chằm chằm vào gương mặt Bảo Lạc, tựa hồ có chút mê muội.
Bảo Lạc bị hắn nói như vậy, mặt càng thêm đỏ, nhìn giống như một quả táo chín vậy:
- "Chúng ta ngày ngày nhìn mặt nhau, ngươi thế nhưng lúc này mới phát hiện ra sao?"
- "Tất nhiên là không phải vậy, chỉ là, ta cùng ngươi hàng ngày ở bên nhau, ta liền càng cảm thấy ngươi mỗi một ngày đều so với hôm qua càng là đẹp hơn."
- "Ta cũng phát hiện, da mặt ngươi đúng là một ngày so với một ngày lại càng dày thêm.
Lúc trước ta chỉ nói ngươi thường sẽ nói chút lời ngon tiếng ngọt, hiện giờ người đúng là càng nói càng là hạ bút thành văn, không chút nào cố sức.
Nếu không phải ta biết bản tính của ngươi, chỉ sợ đều phải thật sự tin tưởng đi."
- "Bản tính của ta như thế nào? Thật tốt a, lại dám lén lút bên trong mà bố trí ta như vậy, xem ta trừng phạt ngươi như thế nào a!"
Bảo Lạc xưa nay sợ ngứa, Lam Thừa Vũ càng muốn gãi ngứa nàng.
Bảo Lạc ở trên giường lăn qua lăn lại, lại trước sau trốn đi, bất quá liền không thoát được ma trảo của Lam Thừa Vũ:
- "Được rồi, được rồi, dừng lại, mau dừng lại đi! Ta không nói ngươi như vậy nữa còn không được sao? Thật là, chưa thấy qua người nào giống ngươi lại mang thù dai như vậy!"
Lam Thừa Vũ nghe vậy, lúc này mới dừng lại động tác trên tay, lẳng lặng mà nhìn chăm chú thân thể thê tử.
Bởi vì mới vừa rồi vật lộn một phen, gò má Bảo Lạc ửng đỏ, đôi môi hé mở.
Trên trán nàng có vài sợi tóc buông xuống bên dưới cổ tuyết trắng, quần áo thì tán loạn, bộ ngực kịch liệt mà phập phồng, tựa hồ như đang muốn dẫn đường cho người khác tìm tòi đến cùng.
Lam Thừa Vũ cho dù có tài trí đến đâu, nhưng từ trước vẫn luôn cố kỵ thân mình Bảo Lạc không tốt, cũng không dám thập phần nháo đến nàng.
Hiện giờ thật vất vả lắm thân mình Bảo Lạc mới có thể tốt lên, mà hiện tại bầu không khí lại tốt như vậy, Lam Thừa Vũ tự nhiên không muốn lại nhẫn nhịn thêm nữa.
Hắn nhìn chăm chú vào ánh mắt của Bảo Lạc dần dần trở nên thâm thúy, bỗng nhiên, hắn cúi đầu, hung hăng đặt một nụ hôn ở trên môi Bảo Lạc, không ngừng trằn trọc mút - hút.
Bảo Lạc chỉ cảm thấy trên cánh mũi tràn ngập, tràn đầy hơi thở của người trước mắt, hỗn hợp hương vị thơm ngát của thôn quê cùng ngũ cốc vây quanh hai người.
Nguyên tưởng rằng nụ hôn này sẽ giống như lúc trước, ai ngờ lại bá đạo và dài đến như vậy.
Lam Thừa Vũ sau khi hôn trong chốc lát xong, liền câu dẫn Bảo Lạc khiến nàng đưa lưỡi ra ra vào vào, bắt chước mỗi cái động tác của hắn.
Bảo Lạc trong phút chốc liền đỏ bừng mặt, một khuôn mặt không biết khi nào sớm đã trở nên nóng bỏng, lại vô lực chống lại động tác của Lam Thừa Vũ.
Quần áo dần dần bị đẩy ra, rèm trướng rơi xuống, che khuất cảnh xuân ở bên trong, chỉ có rèm trướng kia không ngừng rung động, cho thấy trình độ kích liệt đến mức nào.
Ngày thứ hai, Lam Thừa Vũ khí sắc liền tốt lên không ít, Bảo Lạc lại là cả người bủn rủn mà nằm ở trên giường, ngay cả ngón tay đều không nghĩ muốn động.
Lam Thừa Vũ cố ý đưa Bảo Lạc tới thôn trang này, nguyên là bởi vì nghe nói trong thôn trang này trồng rất nhiều loại trái cây đến mùa thu hoạch, nên muốn mang Bảo Lạc tới đây thể nghiệm một chút lạc thú, cũng có thể mua một ít trái cây, kế tiếp để ăn trên đường.
Trước tình hình này, Bảo Lạc liền không có khả năng có thể đi trải nghiệm cảm giác vui vẻ.
Lam Thừa Vũ tự biết mình đuối lý, nên liền tự mình mang một thùng nước ấm vào, phục vụ Bảo Lạc tắm gội xong, để nàng tiếp tục dựa vào trên giường nghỉ ngơi một chút, chính mình liền ra bên ngoài hái chút trái cây.
Việc nhỏ bậc này, nguyên bản không cần hắn phải tự mình làm, chỉ cần phân phó một tiếng thì đều có tôi tớ vì hắn mà cống hiến sức lực, nhưng hắn cảm thấy nhất định phải tự mình hái những trái cây lớn nhất, ngọt nhất, rửa sạch sẽ đặt ở trước mặt Bảo Lạc mới xem như là có thành ý.
Người khác hái, chung quy cùng hắn hái là không giống nhau.
Đương lúc Bảo Lạc an ổn ở một bên ngủ một giấc thật ngon lành, thật vất vả lắm đến khi tỉnh dậy, liền nhìn thấy một mâm nho lớn đang bày ra trước mặt nàng, những quả nho kia nhìn đến thật ngon, làm người khác thấy liền muốn có cảm giác ăn luôn.
Bảo Lạc ngạc nhiên nói:
- "Nho này là từ chỗ nào mang tới vậy?"
Bích Nghiêu tươi cười đầy mặt nói:
- "Là phò mã gia tự mình hái được, sau đó rửa sạch sẽ mới mang tới cho ngài dùng.
Phò mã gia sau khi mang vào thấy ngài vẫn còn đang nghỉ ngơi, liền nói với bọn nô tỳ không cần quấy rầy ngài, chờ ngài tỉnh, liền nhắc nhở ngài nếm thử nho phò mã hái ăn có ngon hay không."
Bích Nghiêu cao hứng không phải vì một mâm trái cây, mà là vì Lam Thừa Vũ vô luận là làm cái gì cũng vẫn đều đem Bảo Lạc đặt ở đầu quả tim mà quan tâm.
Lúc trước thân mình Bảo Lạc không tốt, Lam Thừa Vũ đối với Bảo Lạc liền hết sức che chở.
Hiện giờ, thân mình Bảo Lạc tuy nói là đã tốt hơn rất nhiều, nhưng Lam Thừa Vũ đối với Bảo Lạc vẫn luôn cẩn thận cùng săn sóc chưa từng giảm bớt, ngược lại càng ngày càng tăng.
Nhìn thấy Bảo Lạc hạnh phúc, nhìn thấy Lam Thừa Vũ sủng ái Bảo Lạc, Bích Nghiêu trong lòng dường như uống mật ngọt.
Nói đến đây, nguyên bản Bích Nghiêu cũng đã tới tuổi nghị thân rồi, nàng trung thành và tận tâm hầu hạ Bảo Lạc ngần ấy năm, trong lòng Bảo Lạc cũng là luôn ngóng trông nàng sống tốt, không muốn trì hoãn nàng.
Khi Bảo Lạc chưa xuất giá, liền hỏi qua ý nguyện bản thân Bích Nghiêu, nếu là Bích Nghiêu có ý trung nhân, nàng có thể vì Bích Nghiêu tứ hôn.
Nếu là Bích Nghiêu không có ý trung nhân thì sẽ tìm cho nàng một người môn đăng hộ gả cho, nàng cũng sẽ vì Bích Nghiêu chuẩn bị một phần của hồi môn phong phú.
Cuối cùng, Bích Nghiêu bởi vì không bỏ được Bảo Lạc, liền theo Bảo Lạc cùng nhau ra khỏi cung.
Bảo Lạc gả cho Lam Thừa Vũ, nàng liền gả cho thị vệ đắc lực bên người Lam Thừa Vũ, thị vệ kia cùng Lam Thừa Vũ cũng là một đạo tình cảm cùng nhau lớn lên, trung tâm hộ chủ không nói, lại rất có bản lĩnh, ở trên chiến trường đuổi theo Lam Thừa Vũ cũng lập được một ít công lao, cũng được ban cho chức quan thất phẩm.
Tuy nói là chức quan thất phẩm này ở kinh thành, quan lớn tụ tập ở đây không tính là cái gì, nhưng cũng so với lúc trước thì tốt hơn rất nhiều.
Hiện giờ, người này tuy nói là không ở bên người Lam Thừa Vũ làm việc, nhưng vẫn như cũ, thường xuyên ra vào Lam gia, lúc này mới kết bạn cùng Bích Nghiêu, liền đối với Bích Nghiêu nhất kiến chung tình.
Bích Nghiêu thấy bộ dáng cùng nhân phẩm của hắn tạm được, hơn nữa hắn lại là phụ tá đắc lực bên người Lam Thừa Vũ, gả cho hắn liền sẽ có lợi, sau này cùng Lam gia và phủ công chúa có liên hệ, lại tiện chăm sóc Bảo Lạc, liền đáp ứng.
Hôn sau, Bích Nghiêu chải đầu, còn là người hầu hạ bên người Bảo Lạc, Bích Nghiêu được chủ tử coi trọng, sớm đã không phải cung nữ, mà là nữ quan của phủ công chúa, trên người cũng là có phẩm cấp, tự nhiên sẽ không bởi vì gả chồng mà có điều thay đổi.
Bảo Lạc cùng Bích Nghiêu tình cảm chủ tớ nhiều năm, Bích Nghiêu suy nghĩ cái gì, trong lòng nàng cũng nhiều ít hiểu rõ.
Nàng chỉ cảm thấy, hiện giờ, nàng sớm chiều đều thoải mái, người bên cạnh cũng tìm được hạnh phúc thuộc về chính mình thì cũng cảm thấy rất tốt.
Bảo Lạc thực thích khoảng thời gian nhàn nhã như vậy, không câu nệ làm cái gì, chỉ cần cùng người nàng thích ở bên nhau, nàng liền cảm thấy ấm áp mà hạnh phúc.
Khi đoàn người bọn họ lại lần nữa khởi hành, Trường gia nghênh đón các tân nhân vây xem.
- "Những người vừa rồi rời đi, sợ là đại nhân vật đi, toàn thân khí phái không nói, lại nhìn khí chất trên người họ, chắc chắn không phải người tầm thường."
- "Đại nhân tới nhà ta hái nho mang về cho phu nhân nhà hắn ăn, trừ bỏ tiền mua nho ra, lúc trả lại cho ta một đồng tiền thật lớn nữa, ra tay cũng thật sự là hào phóng."
- "Ai nói không phải, đại nhân kia thấy gà nhà ta nuôi dưỡng rất tốt, còn sai người tới nhà ta mua mấy con gà mang về nấu canh, nói là phải cho phu nhân hắn bổi bổ thân mình, một con làm thịt gà kho tàu.
Hắn thấy tay nghề nấu canh của ta rất tốt, trừ bỏ tiền mua gà ra, còn thêm vào cho ta hai đồng tiền lớn.
Lại nói tiếp, hắn đối với phu nhân nhà hắn, thật sự là quá tốt, không lời gì để nói.
Thứ gì không phải là tốt nhất, hắn đều sẽ không cho phu nhân hắn.
Chỉ có đồ tốt nhất mới mang đến trước mặt phu nhân hắn."
- "Đúng vậy, có một người phu quân biết quan tâm cùng chăm sóc như vậy, vị phu nhân kia thật đúng là người có phúc.
Nếu như hôn phu tương lai của nha đầu nhà ta có thể có được một nửa như của vị đại nhân này, ta liền thấy mãn nguyện a.."
Bảo Lạc ở trên xe nghe thấy được, cười trêu ghẹo Lam Thừa Vũ:
- "Nghe thấy không, đại thẩm nơi này còn nghĩ muốn đem ngươi lưu lại trở thành con rể nữa đó, ngươi muốn hay không suy xét một chút?"
Lam Thừa Vũ ra vẻ hung ác cáo trạng:
- "Hảo a, dám trêu ghẹo tướng công ngươi, xem ra lại muốn bị cào ngứa!"
Bảo Lạc thấy thế, vội vàng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái:
- "Đây là ở trên xe ngựa nha, ngươi đừng có mà nháo."
Nếu là bị nhóm tôi tớ bên ngoài nghe được, thể diện của nàng có còn muốn nữa hay không?
- "Chính là bởi vì ở trên xe, cho nên mới có thể khiến cho ngươi một cái trừng phạt thật tốt a."
Lam Thừa Vũ nhào qua, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai Bảo Lạc.
Hơi thở cực nóng phun ở trên người Bảo Lạc, làm Bảo Lạc cảm thấy cổ có chút ngứa.
Không biết từ khi nào, thôn trang kia đã dần dần bị ném ở phía sau lưng, chờ đến khi Bảo Lạc lại một lần nữa vạch mành cửa xe ra, liền nhìn thấy một cảnh tượng lại là không giống nhau...
Danh sách chương