Đường thúc cùng đường thẩm của Lam Thừa Vũ trên người quần áo đều là những nguyên liệu tốt nhất chế thành.

Tuy không theo kịp nguyên liệu như trên dưới các chủ tử phủ An Quốc Công như vậy, nhưng so với những gia đình phú quý mà nói, cũng không kém cái gì.
Bọn họ đã trải qua hơn hai mươi năm sống trong nhung lụa, nhìn có vài phần giống với bộ dáng xuất thân nhà phú nhị đại.

Chỉ là, Bảo Lạc chú ý tới, từ lúc bọn họ tiến vào phủ công chúa, tròng mắt liền bắt đầu loạn chuyển, hận không thể sinh nhiều thêm một đôi mắt, đem bên trong phủ công chúa hết thảy xem thực rõ ràng.
Bảo Lạc tuy cự tuyệt đề nghị Vĩnh Gia Đế sửa chữa lại phủ công chúa, nhưng Vĩnh Gia Đế rốt cuộc vẫn luyến tiếc, không muốn ủy khuất muội muội bảo bối của mình.

Thứ tốt không thể thiếu mang đến cho nàng, bởi vậy, những đồ vật trân bảo chảy vào phủ công chúa càng thêm tráng lệ, huy hoàng, tự nhiên, những nơi khác không có khả năng so.
Bởi vậy, nếu có người tới phủ công chúa làm khách, nhất thời xem ngây người, cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.

Chỉ là, ánh mắt nhị phòng đường thúc cùng đường thẩm thất chi tuỳ tiện, không khỏi làm người khác có chút phản cảm.
Bảo Lạc trên mặt như cũ treo lên nụ cười nhợt nhạt, chỉ là đáy mắt cũng không có độ ấm gì.
Đường thúc cùng đường thẩm nhị phòng vừa mới được chiêm ngưỡng phủ công chúa phú quý, hiện giờ, lại thấy một nữ tử ung dung hoa quý ngồi ở trên chính điện.

Nữ tử này tuổi tuy nhỏ, nhưng da thịt lại trắng nõn, mặt mày như họa, trên đầu châu thoa cũng không nhiều, nhưng mọi thứ đều là tinh phẩm khó gặp, đặc biệt là bộ diêu kim phượng hàm châu nạm ngọc kia thủ công thật tinh tế, kim phượng vỗ cánh sắp bay đều thể hiện sự uy nghi của hoàng gia.
Vài cung nữ cùng thái giám ở một bên hầu hạ hết thảy ngay ngắn trật tự, phảng phất có một phen vô hình thước đo ở khiến mỗi tiếng nói cử động của bọn họ cần phải cân nhắc thật kỹ.

Khi đối mặt với khách nhân, lễ nghĩa của bọn họ cực kỳ chu đáo, tươi cười thân thiết nhưng cũng sẽ không làm người khác cảm thấy dễ dàng thân cận.

Bọn họ khi đối mặt với hai vị chủ tử phía trên đều cực kỳ cung kính.
Hình ảnh xuất hiện như vậy, vô hình chung kéo dài khoảng cách của nhị phòng đường thúc và đường thẩm.
Nguyên bản bọn họ nói là tới phủ công chúa cấp Trường thọ trưởng công chúa thỉnh an, kỳ thật chỉ là đem lần viếng thăm này trở thành một buổi thăm người thân tầm thường.

Nhưng ai có thể dự đoán được phủ công chúa phủ lại có thể khí phái cùng uy nghi như vậy.

Đều nói hoàng gia rất nhiều quy củ, bọn họ ban đầu tuy rằng nghe qua, nhưng cũng không có để ở trong lòng.

Hiện giờ chính diện tiếp xúc đến một màn này, liền không khỏi lộ ra khiếp sợ.
Tuy nói Bảo Lạc sớm liền cùng trưởng bối Lam gia nói chuyện qua, ngầm thấy không cần phải hành lễ cho nàng, bất quá, nhị phòng đường thúc cùng đường thẩm thấy Bảo Lạc vẫn là có loại câu nệ nói không nên lời.

Cũng may, người ngồi bên cạnh nữ tử thân phận tôn quý kia còn có một người mà bọn họ quen thuộc.
- "Chất nhi, mắt thấy ngươi hiện giờ đại hôn, thúc thúc cùng thẩm thẩm cũng liền an tâm rồi.

Chúng ta rốt cuộc là trưởng bối nhìn ngươi từ nhỏ lớn lên, tự nhiên ngóng trông ngươi có thể có cuộc sống tốt."
Lam Thừa Vũ gật đầu nói:
- "Đa tạ thúc thúc, thẩm thẩm."
Hắn lễ nghĩa chu đáo, nhưng cũng không thân thiện.

Người hầu hạ phía dưới chỉ cần hơi có nhãn lực liền có thể nhận ra thái độ lãnh đạm cùng xa cách của phò mã đối đãi với đường thúc cùng đường thẩm.
Không biết là nhãn lực không đủ hay vẫn là da mặt dày, đường thúc cùng đường thẩm nhị phòng như là không nhìn thấy thái độ lãnh đạm của Lam Thừa Vũ với bọn họ, vẫn thân mật như cũ mà nói:
- "Hiện giờ a, ngươi cũng đã thành gia rồi.

Ở phương diện kiến công lập nghiệp, ngươi từ trước đến nay vẫn luôn thuận lợi hơn người khác.

Nếu là dưới gối có thêm một nhi tử nối dõi nữa, ngươi lúc này mới xem như là hoàn toàn viên mãn."
Nói đoạn, đường thúc nhị phòng đem tôn tử nhà mình vừa mới cai sữa đi lên phía trước, hài tử kia sinh ra rất đáng yêu, khuôn mặt nhỏ phấn nộn, phì đô đô, một đôi mắt tròn xoe vô tội mà nhìn chằm chằm vào Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ, nhìn rất là vui vẻ.
- "Tới, tôn tôn ngoan, cùng thúc thúc cùng thẩm thẩm ngươi chào hỏi một cái đi!"
Nhị phòng đường thúc đùa với em bé mới sinh kia, nói.
Em bé không rõ nội tình, còn tưởng rằng tổ phụ nhà mình là đang cùng hắn chơi đùa, ngây ngốc mà cười lên, trong miệng phát ra thanh âm "A, a", nước miếng đều theo khóe miệng mà chảy xuống.
Tuy rằng đường thúc cùng đường thẩm nhị phòng cũng không thuyết minh ý đồ đến đây làm gì.

Nhưng bọn hắn vừa tới đây liền nhắc tới chuyện con nối dõi, thả đem theo tiểu tôn tử nhà mình mang theo tới đây, Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ lại há có thể không đoán ra được ý đồ của bọn họ?
Lam Thừa Vũ ánh mắt lập tức liền âm trầm, sắc mặt bất biến:
- "Tiểu chất nhi tuy đáng yêu nhưng tuổi tác rốt cuộc quá nhỏ.

Thúc thúc cùng thẩm thẩm chớ có thường xuyên mang hắn đẩy ra cửa, cẩn thận kẻo bị phong hàn.

Đợi hắn lớn hơn một chút lại để cho ca ca cùng tẩu tẩu dẫn hắn tới đây cũng là giống nhau.

Người trong nhà không cần phải chú ý như vậy.


Ta cùng với Trưởng công chúa tuy thích tiểu chất nhi, nhưng cơ hội tới thăm người thân có rất nhiều nên cũng không cần nhất thời phải nóng lòng như vậy."
Lời nói vừa rồi nhìn như là đang quan tâm tới tình huống khỏe mạnh của tiểu tôn tử nhị phòng, kỳ thật, ba chữ "Thăm người thân" đó là đang muốn uyển chuyển nhắc nhở đường thúc cùng đường thẩm nhị phòng, hắn cùng Bảo Lạc mới tân hôn cũng không có ý tưởng muốn có con quá kế nối dõi.

Chẳng sợ ngày sau bọn họ thật sự muốn quá kế con nối dõi, Lam Thừa Vũ cũng tuyệt đối sẽ không suy xét tiểu tôn tử nhị phòng.
- "Lời nói không phải nói như vậy, ngươi mới cùng Trưởng công chúa đại hôn, chúng ta nên mang tiểu chất nhi tới đây gặp Trưởng công chúa.

Ngày sau..

trong lòng cháu trai ngươi sẽ có tình cảm với mọi người.

Thúc thúc biết ngươi không thích nghe lời này, ngươi tuổi còn trẻ nên không hiểu được tầm quan trọng của con nối dõi.

Phụ thân ngươi dưới gối liền chỉ có ngươi là độc đinh như vậy, ngươi ngày sau không chừng còn phải lên chiến trường, vẫn là mau chóng có con cái nối dòng mới làm người khác an tâm chút."
Thúc thúc nhị phòng vẻ mặt cùng lời nói thấm thía, vì Lam Thừa Vũ mà làm ra bộ dáng tính toán:
- "Ngươi cùng Trưởng công chúa vừa mới tân hôn, tự nhiên sẽ không nghĩ tới con nối dõi.

Bất quá, ngươi cũng phải minh bạch chuyện này không thể không vội được.

Người trong nhà chung quy là so với những người bên ngoài đó thì đáng tin cậy hơn nhiều.

Cái khác không nói, nhưng ngươi cùng ca ca ngươi từ nhỏ là cùng nhau lớn lên, hắn ngày thường rất quan tâm ngươi, điểm này ngươi hẳn là cũng biết.

Nếu là ngươi có cái yêu cầu gì, hắn tất nhiên là rất vui lòng vì ngươi mà phân ưu."
Tới cuối cùng cũng là đang ám chỉ việc con nối dòng, không bằng lần này liền nói rõ ràng luôn, đâm thủng một tầng giấy cuối cùng kia.
Lam Thừa Vũ trên mặt tươi cười càng lúc càng mờ nhạt:
- "Đường huynh là quan tâm ta như thế nào, ta tự nhiên là không dám quên.


Bất quá, việc con nối dõi, ta cùng với gia phụ trong lòng sớm đã có tính toán, liền không nhọc đường huynh vì ta mà nhọc lòng.

Đường huynh còn phải xử lý gia sự hết sức, còn phải vì chuyện của ta mà lo lắng, ta đây cũng thật liền có lỗi."
Đường huynh cùng đường tẩu của Lam Thừa Vũ cảm tình cũng không mấy hòa thuận, đặc biệt là thời gia gần đây thường có tranh chấp, Lam Thừa Vũ nói lời này không phải không có châm chọc.
- "Đường huynh ngươi chỉ có một cái đường đệ như vậy, không thay ngươi nhọc lòng thì còn để ai nhọc lòng thay ngươi được nữa đây? Chất nhi a, trên thế giới này cũng chỉ có người trong nhà sẽ đối với ngươi dụng tâm như vậy."
Bảo Lạc ở một bên mắt lạnh nhìn Lam Thừa Vũ cùng với thúc thúc và thẩm thẩm ngươi tới ta đi, ở một bên nhìn hai người lặp đi lặp lại việc con nối dòng, nhiều lần giả ngu giả ngơ, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.
- "Con nối dõi của phò mã cũng là con nối dõi của bổn cung, không thể tùy tiện có thể quyết định ngay được, còn phải đợi được bổn cung tán thành và hoàng huynh cho phép mới có thể a.

Bổn cung cùng phò mã tuy biết thúc thúc cùng thẩm thẩm có hảo ý, nhưng chuyện này, phò mã hắn thật đúng là không thể thay bổn cung chấp nhận ngay được, thúc thúc cùng thẩm thẩm vẫn là bớt chút công phu đi."
Bảo Lạc bưng chén trà nhấp một ngụm, làm đủ tư thái ngạo mạn của Trưởng công chúa.
Nhị phòng đường thúc cùng đường thẩm lại không dám tin tưởng mà ngây ngẩn cả người:
- "Lam gia bên trong quá kế con nối dõi, lại vẫn phải được đến Hoàng Thượng cho phép?"
- "Đó là tự nhiên, huân tước trong nhà đó là do con vợ cả lập tước, cũng muốn được Hoàng Thượng cho phép.

Nếu là không có con vợ cả, chỉ có con vợ lẽ, không chừng liền phải đem tước vị thu hồi.

Thân sinh con nối dõi còn như thế, huống chi là con nối dòng?"
- "Còn nữa, Trưởng công chúa nói không sai, Lam gia đại phòng con nối dõi cũng không chỉ có con của ta nối dõi, càng là con nối dõi của Trưởng công chúa, há có thể để người khác tùy ý xử lý? Nếu như một ngày kia ta thật muốn quá kế con nối dõi, cũng phải do Hoàng Thượng cùng Trưởng công chúa điện hạ tới quyết định con nối dõi được chọn là người nào, không phải do người khác tự chủ trương."
Lam Thừa Vũ thái độ hòa khí vừa rồi liền thay bằng vẻ lãnh ngạnh.
Nhị phòng đường thẩm nhìn qua có chút không phục, lại bị nhị phòng đường thúc kéo một phen, lúc này mới miễn cưỡng ngừng miệng nói.
- "Hiện tại có lẽ cháu trai cùng Trưởng công chúa còn chưa có suy xét đến vấn đề con nối dõi.

Ta vẫn là câu nói kia, chỉ cần cháu trai cùng Trưởng công chúa có nhu cầu, chúng ta liền tùy thời chuẩn bị vì cháu trai cùng Trưởng công chúa phân ưu."
Nói xong, hai người liền hướng Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc cáo từ rời khỏi phủ công chúa.
Lam Thừa Vũ chú ý tới cảm xúc của Bảo Lạc không tốt.
Nghĩ đến cũng đúng, tuy rằng y theo tình trạng của thân thể Bảo Lạc có lẽ là không thích hợp để mang thai, nhưng tân hôn không bao lâu đã bị người khác tới nhắc nhở nên quá kế con nối dòng lại là một điều làm người ta không được cảm thấy thống khoái..
Bảo Lạc ngày sau có thể có hài tử hay không vẫn là chưa thể nói được.

Bởi vậy, nàng cùng Lam Thừa Vũ tuy rằng đều làm tốt chuẩn bị quá kế con nối dòng, nhưng cũng không chuẩn bị nhanh như vậy liền thực thi hành động luôn.

Nhưng mà, có người lại lấy danh nghĩa thân thích của bọn họ lại đánh quan tâm, công khai đẩy mạnh việc tôn tử nhà mình..
- "Bọn họ nói những điều đó, ngươi đừng để ở trong lòng."
Một lát sau, Lam Thừa Vũ xoa giữa mày nói:
- "Thúc thúc cùng thẩm thẩm nhị phòng đều là người khôn khéo, phàm là có chỗ gì tốt, bọn họ đều nghĩ thấu một phen náo nhiệt.


Bọn họ hành sự tuy rằng không đàng hoàng, nhưng cũng không thể nói có bao nhiêu tốt.

Chỉ là, cùng bọn họ ở chung thật sự không phải là điều khiến người khác thoải mái."
- "Xem ở mặt mũi nhị tổ phụ quá cố nên những lời nói cùng hành động này của thúc thúc cùng thẩm thẩm thường có chỗ khác người, ta cũng không thể cùng bọn họ quá tích cực.

Nhưng là ngươi lại không vậy, ngươi là Trưởng công chúa Hoàng gia, nếu là trong lòng ngươi có cái gì không thoải mái, không cần lưu lại một chút mặt mũi nào cho bọn hắn!"
- "Nếu là ta thật sự không cho bọn họ mặt mũi, chẳng phải là liền không để ý tới mặt mũi An Quốc Công phủ hay sao?"
Bảo Lạc nhàn nhạt mà quét mắt liếc nhìn Lam Thừa Vũ một cái.
- "Không sao cả.

Ta cưới ngươi vào cửa là muốn chiếu cố ngươi thật tốt chứ không phải là làm ngươi bị người khác khinh bỉ.

Làm nam đinh của Lam gia, báo ân là chuyện của phụ thân cùng ta chứ không thể để ngươi phải ủy khuất chính mình."
- "Ta nếu như đã gả cho ngươi thì chính là phu thê nhất thể.

Ngươi nói báo ân là chuyện của ngươi, ngươi lại cảm thấy đó không liên quan tới chuyện của ta?"
Bảo Lạc ngữ điệu hơi hơi giơ lên.
Lam Thừa Vũ vội nói:
- "Ta không phải có ý tứ này! Bất quá, nếu là ngươi không thích bọn họ..

Ngươi thật sự không cần thiết phải chịu đựng bọn họ.

Tuy nói năm đó nhị tổ phụ đối với nhà của chúng ta có ân.

Nhưng chúng ta cũng có nhiều năm báo đáp như vậy.

Chúng ta cũng không thiếu đường thúc cùng đường thẩm cái gì, ngươi càng không cần bởi vì chuyện này mà băn khoăn đế ta, mà ủy khuất chính ngươi."
Bảo Lạc hướng về phía Lam Thừa Vũ hơi hơi mỉm cười:
- "Kỳ thật nói trắng ra thì ngươi chính là muốn mượn tên tuổi ta đem bọn họ dọa lui, đúng không? Ngươi nhưng thật ra là tính kế rất tốt, chính mình không làm tốt đại sự đi, liền nương tên tuổi ta đi làm."
Lam Thừa Vũ nhìn ra tâm tình của Bảo Lạc cũng không trầm trọng lắm, liền cũng đi theo hắn thả lỏng tâm tình:
- "Ta thật là cáo mượn oai hùm, không biết Trưởng công chúa điện hạ có nguyện ý cho ta mượn tay uy phong lão hổ hay không?"
Bảo Lạc gập đầu ngón tay hướng Lam Thừa Vũ trên trán gõ một chút:
- "Ngươi mới là lão hổ.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện